Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Tử dường như đã sớm biết Diêu Tân Nhu sẽ nói như vậy, không những không tức giận mà ngược lại có vài phần vui mừng nói:

- Không có? Vậy thì thật là xin lỗi, một là tôi sẽ lấy em trai cô làm bao cát để đánh đến khi nào đủ thích mới thôi. Hai là cô lấy cơ thể của mình trả nợ thay có nó, đêm nay hầu hạ tôi thật tốt. Sau đó ở đây hầu hạ cho các anh em của tôi, mỗi lần tính cô 300, trả hết nợ thì cô sẽ được đi.

Tân Nhu đỏ bừng mặt, nhìn những tên côn đồ xấu xa xung quanh, cảm thấy sợ hãi vô cùng, nếu thực sự bị đám người này làm rơ bẩn thân xác thì mình cũng chẳng muốn sống nữa. Nhưng nếu không nghe theo bọn họ thì em trai mình chắc chắn sẽ bị họ đánh chết. Trong lòng Tân Nhu khó chịu vô cùng, bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Vạn Thịnh đang giãy dụa đứng lên liền chạy tới nắm chặt tay Hoàng Vạn Thịnh nói:

- Vạn Thịnh, không phải anh có tiền sao?

Hoàng Vạn Thịnh đương nhiên cũng nghe được Tân Nhu và Hắc Tử nói chuyện, muốn đùng đùng nổi giận xông lên, nhưng lại cảm thấy đau vì vừa bị đánh nên chỉ trầm mặc không nói. Không ngờ Tân Nhu lại tìm y để vay tiền, đừng nói Tân Nhu vẫn chưa là vợ y, đến cả vợ của y muốn lấy 130.000 để trả nợ cho một tên như Diêu Phong Tử, y cũng không nỡ. Đó là số tiền tích lũy bao nhiêu năm của y, là vốn liếng để y khoe khoang.

Diêu Tân Nhu đương nhiên là không biết trong lòng Hoàng Vạn Thịnh đang nghĩ gì, vẫn lắc lắc tay Hoàng Vạn Thịnh nói:

- Vạn Thịnh, lần trước anh đã nói với em là anh có số tiền 200.000 để mua nhà sao? Cho em mượn trước đi, sau này em sẽ trả lại cho anh.

Hoàng Vạn Thịnh lắc đầu một cách khó khăn, bây giờ y đã có chút chán ghét Tân Nhu rồi, không biết người em trai này của cô ta sẽ còn liên lụy cô ta đến lúc nào. Nếu mình mà lấy Diêu Tân Nhu e rằng cũng bị liên lụy, vì vậy nói với Tân Nhu:

- Tân Nhu không phải anh không muốn cho em vay, mà không cần thiết phải đi cứu người em trai này của em. Nó chỉ biết làm tội chúng ta thôi, hôm nay là 130.000, ngày mai có thể là 300.000, thà rằng em cứ coi là không có đứa em trai này đi, như vậy chúng ta có thể sống hạnh phúc.

Những lời nói không giống con người này của Hoàng Vạn Thịnh, khiến cho Tân Nhu bỗng nhiên không nhận ra y nữa. Diêu Phong Tử cũng phẫn nộ nhìn người anh rể tương lai này, đến Hắc Tử và đám côn đồ xung quanh đều cảm thấy những việc họ làm còn cao hơn Hoàng Vạn Thịnh gấp trăm lần.

Tân Nhu tức giận buông Hoàng Vạn Thịnh ra lắc đầu nói:

- Hoàng Vạn Thịnh, anh thực sự không cho em mượn sao? Chẳng lẽ anh không sợ em vì em trai của mình mà bị bọn súc sinh này làm nhục sao?

Hoàng Vạn Thịnh lắc đầu, y tin tưởng rằng Diêu Tân Nhu sẽ không ngốc như vậy, vì em trai mà để cho bọn Hắc Tử làm nhục, làm gì có người con gái nào chịu hy sinh lớn như vậy chứ.

Tân Nhu nhìn em trai của mình, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và dũng cảm, đột nhiên cô giật mạnh cổ áo làm cho hàng cúc bị giật mạnh rơi hết xuống. Làn da của Tân Nhu lộ ra dưới ánh đèn, một đôi gò bồng đào cũng được lộ ra giữa hai vạt áo bị xé đứt cúc một cách mê hồn, bụng dưới không ngừng phập phồng như khiêu khích sự nhẫn nại của bọn đàn ông.

Tất cả bọn đàn ông có mặt ở đây đều nuốt nước bọt ừng ực, âm thanh trở nên khan khan, ánh mắt lại trở lên nóng bỏng, nóng đến nỗi như muốn bốc cháy lên. Đến cả Hoàng Vạn Thịnh cũng như quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh nào, dường như muốn lao tới cắn xé cơ thể mơ ước đó của mình.

Tân Nhu vô cùng tuyệt vọng và không ngừng run rẩy, đôi má lúm đồng tiền đang đỏ trở nên trắng bệch, cô đưa tay ra muốn kéo áo che lại những chỗ bị lộ ra. Nhưng động tác này chỉ càng làm cho cô trông quyến rũ hơn, không những quyến rũ người khác mà còn làm cho Hắc Tử không kìm nén được lòng háo sắc của mình. Lúc này có đặt trước mặt 130.000 y cũng phải đè Tân Nhu xuống đất hưởng thụ một phen.

Hắc Tử nhìn Hoàng Vạn Thịnh một cái nói:

- Mẹ kiếp, mày đúng là đồ súc sinh, đến cả bạn gái mình cũng không chịu bỏ tiền ra cứu.

Y vừa nói vừa đưa tay ra sờ vào bộ ngực đẫy đà của Tân Nhu.

Chỉ còn một chút nữa thôi, trên mặt Diêu Phong Tử lộ ra một vẻ vô cùng phẫn nộ, trên mặt Tân Nhu thì vô cùng bi phẫn và bất đắc dĩ, trên mặt Hoàng Vạn Thịnh thì lại lộ ra ánh mắt hối hận và có gì đó dã thú, bọn Hắc Tử thì tham lam và cười khả ố.

- Mày cũng là đồ súc sinh, đến một người con gái trọng tình nghĩa thương em như vậy mà mày cũng không bỏ qua.

Cửa bỗng nhiên bị ai đó đá văng, một giọng nói nhàn nhạt từ bên ngoài cửa truyền vào.

Tay Hắc Tử run lên, trên mặt Tân Nhu và Diêu Phong Tử lộ ra một tia hy vọng, Hoàng Vạn Thịnh cũng kinh ngạc, còn có anh hùng cứu mỹ nhân nữa đây, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.

Sở Thiên ở ngoài cửa bước vào giống như bước vào nơi không người vậy, hắn hoàn toàn không thèm để ý tới những tên côn đồ kia. Có hai tên lưu manh buổi chiều chưa gặp Sở Thiên đã nhào tới, Sở Thiên nhìn cũng không nhìn, người hơi di chuyển rồi hai tiếng “bốp, bốp” phát ra, hai chưởng được đánh vào hai bả vai của hai tên lưu manh, hai tên này kêu thảm rồi ngã xuống đất. Hai bả vai bị đánh không còn sức để giơ tay lên nữa, những tên lưu manh khác chuẩn bị xông lên ngăn cản thì thấy người thanh niên đánh anh em của mình dưới ánh đèn không ngờ chính là người thanh niên buổi chiều khiến đại ca của mình hết mực cung kính. Vì vậy không đợi Hắc Tử ra lệnh đã vội vàng lui xuống nếu không sẽ có một kết cục giống như Diêu Phong Tử.

Sở Thiên từ từ bước tới trước mặt Tân Nhu, cởi một chiếc áo ngoài của mình ra choàng lên người đang run rẩy của cô, ôn tồn nói:

- Chị Tân Nhu đừng sợ, Sở Thiên em sẽ không để cho chị bị tổn thương đâu.

Lúc này Hắc Tử đã có phản ứng trở lại, đứng bên cạnh nhìn mà toàn thân đổ mồ hôi, thân thủ của Sở Thiên còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình. Y nhìn hai tên cồ đồ kia rồi quát lớn:

- Đồ khốn, đến Sở huynh đệ mà các ngươi cũng không nhận ra sao? Muốn chết phải không?

Sau đó vội vàng tươi cười bước tới bên cạnh Sở Thiên có chút ngượng ngùng nói:

- Sở huynh đệ, thật là trái đất xoay tròn, chúng ta lại gặp mặt rồi? Thì ra cô Tân Nhu đây là bạn của Sở huynh đệ, vậy tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.

Y cũng không ngờ tới Diêu Phong Tử có thù oán với Sở Thiên còn Tân Nhu lại có quan hệ rất tốt với Sở Thiên. Quả thực không thể đoán nổi nhưng bất luận thế nào cũng phải nể mặt Sở Thiên.

Sở Thiên cười nhạt nói trong ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Vạn Thịnh:

- Được, đã như vậy tôi sẽ dẫn Tân Nhu và Diêu Phong Tử đi, tôi và Diêu Phong Tử kết thúc ân oán tại đây.

Diêu Phong Tử nghe được câu này trong mắt không chỉ không phẫn nộ mà có vài phần cảm kích. Trước kia hận Sở Thiên thấu xương, hiện tại hắn như chúa cứu thế vậy khiến cho Diêu Phong Tử tràn ngập hy vọng.

Hắc Tử cười cười, một nụ cười rất tươi vỗ vỗ tay nói:

- Mau cởi trói cho Diêu Phong Tử.

Hai tên côn đồ lập tức chạy tới cởi trói cho Diêu Phong Tử, sau đó bỏ nắm vải trong miệng ra.

Tân Nhu lúc này đã hoàn toàn hồi phục tinh thần rồi, không bị chúng làm nhục nữa lại cứu được em trai mình, còn có gì có thể vui hơn được chứ? Trong nửa giờ đồng hồ này lòng của cô đã chết lặng không chỉ một lần. Thậm chí cô còn nghĩ tới sau khi cứu em trai ra thì sẽ tự tử chết đi, để bản thân mang theo vết nhơ này biến mất trên thế giới.

Bây giờ tất cả lại bình yên vô sự, Tân Nhu nhìn Sở Thiên tràn đầy sự cảm kích và lòng biết ơn, sau đó chạy tới bên Diêu Phong Tử đỡ gã dậy, đi tới bên cạnh Sở Thiên.

Hoàng Vạn Thịnh vội vàng chạy tới bên cạnh Tân Nhu, muốn ngon ngọt vài câu, kết quả bị hai chị em cô đẩy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK