Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Giáo sư Vương cũng không tới Thủy Tạ Hoa Đô tìm Sở Thiên, mà hẹn gặp Sở Thiên ở một quán cà phê trong nội thành.

Sở Thiên cho rằng Giáo sư Vương sẽ nhanh chóng tìm mình, thế nhưng mãi đến ngày thứ tư mới nhận được lời mời của ông ta, trong lòng có vài phần kỳ quái, nhưng cũng không để ở trong lòng, dù sao ông ta là do Liễu Trung Hoa giới thiệu đến đây, phải biết Liễu Trung Hoa đúng là người Sở Thiên tôn kính nhất, ai cũng có thể không tin, nhưng nhân cách của Liễu Trung Hoa thì không thể không tin.

Sau khi Sở Thiên và Phương Tình ăn cơm trưa xong, liền chạy xe việt dã vào nội thành, đi thẳng tới quán cà phê ở trên đảo quán, Phương Tình giống như một chú chim nhỏ nghiêng đầu dựa vào bờ vai Sở Thiên, cô đã nghỉ việc ở tòa soạn báo Nam Phương. Hiện tại cô rất thích khi thừa nhận mình là người phụ nữ nhỏ của Sở Thiên, chuyên tâm đi theo Khả Nhi học trù nghệ, thời gian nhàn rỗi, còn có thể xem lịch sử Đế Vương cổ kim. Phương Tình rất thông minh, biết mình vĩnh viễn không đạt được thân thủ tinh xảo như Khả Nhi, cho nên nàng quyết định biến mình thành phụ tá cho Sở Thiên, làm một quân sư bày mưu tính kế.

Ở trước cửa quán cà phê trên đảo, khi Sở Thiên đỗ xe không thể không nhìn một chiếc Mercedes-Benz cách đó không xa vài lần, không phải Mercedes-Benz làm Sở Thiên hiếu kỳ, mà là bảng số xe của nó. A88V88, Sở Thiên biết, người có bảng số xe đạt tới loại cảnh giới này, không phải cực phú thì chính là quý, nếu không ai sẽ tiêu nhiều tiền như vậy đi làm cái bảng số xe biểu hiện thân phận như vậy chứ?

Sở Thiên và Phương Tình vừa mới bước vào tần hai của quán cà phê, liền gặp được Giáo sư Vương đang nhàn nhã uống cà phê, đọc báo ở một góc hẻo lánh. Sở Thiên phát hiện, hôm nay ngoại trừ Giáo sư Vương và hai người trẻ tuổi bên cạnh ông ta, còn có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, mặt trái xoan, một thân đồ công sở màu đen, mang theo bề ngoài rất giản dị, con mắt sáng ngời có thần làm nàng lộ ra sự giỏi giang và khôn khéo.

Vương giáo sư nhìn thấy Sở Thiên cùng Phương Tình, cao hứng đứng lên, nắm tay Sở Thiên, nói:

- Sở đồng học, thật sự không có ý tứ, mấy ngày nay không quen với khí hậu, tinh thần không phải quá tốt, cho nên không có cơ hội đến Thủy Tạ Hoa Đô bái phỏng cậu, hôm nay thân thể tốt một chút, đang muốn đi tìm cậu, lại cảm thấy ngực nặng nề, không cách nào đi tàu xe mệt nhọc, rơi vào đường cùng, chỉ có thể hẹn gặp cậu ở đây, đồng học sẽ không trách móc tôi chứ?

- Giáo sư Vương nói đùa, ông là tiền bối, tôi là hậu bối, tôi tới đây là đạo lý hiển nhiên rồi.

Sở Thiên nhìn ánh mắt có lỗi của Giáo sư Vương, vội mở miệng nói.

Giáo sư Vương cười nhạt một tiếng, tán dương nhìn Sở Thiên, cái này Sở Thiên nói đúng là rất nghiêm túc, có lễ có tiết, vì vậy cởi mở cười cười, nói:

- Vậy cám ơn Sở đồng học rộng lượng rồi.

Lập tức nhớ tới cái gì, chỉ vào cô gái mặc đồ đen bên người:

- Đến đây, tôi giới thiệu cho các cậu một chút, đây là trợ thủ của tôi, Dư Hiểu Lệ.

Sau đó nói với Dư Hiểu Lệ:

- Hiểu Lệ, đây là Sở Thiên và Phương Tình, một là kỳ tài trăm năm, một là tài nữ thông minh, cô cố gắng giao lưu trao đổi nhiều hơn.

Dư Hiểu Lệ đứng lên, vội vươn tay ra, trên mặt mang theo sự tươi cười thân mật, lễ phép nói với Sở Thiên và Phương Tình:

- Chào mọi người, xin chỉ giáo nhiều hơn.

Sở Thiên và Phương Tình mỉm cười, lễ phép bắt tay với Dư Hiểu Lệ, Sở Thiên thu tay lại, trên tay mang theo một mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng như có như không, lòng Sở Thiên chợt động, con mắt không khỏi ngắm nhìn Dư Hiểu Lệ nhiều hơn.

Cà phê ở trên đảo hương vị rất đậm, rất mê người.

Phương Tình gọi một cốc cà phê, nhỏ vào nửa phần sữa bò, cũng không thêm đường.

Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:

- Uống được à?

Phụ nữ có thể uống hết cà phê của đàn ông, Sở Thiên vẫn là nhìn thấy lần đầu tiên.

Phương Tình giống như cười cười, ôn nhu trả lời:

- Không trải qua phần đắng chát kia, sao có thể cảm nhận được mùi hương đậm đặc của cà phê chứ?

- Quả nhiên là tài nữ, cà phê đơn giản lại bị ngươi khảo chứng và chú thích thành cảnh giới như thế…

Giáo sư Vương nhẹ nhàng hít một tiếng.

Trong lúc nói chuyện, một nhân viên phục vụ bưng hai đĩa quà vặt đi tới, có thể là do sàn nhà rất bóng, khi tới gần mọi người, lảo đảo một cái ngả về phía trước, hai đĩa quà vặt trong tay cũng hất về phía trước. Mắt thấy sắp rơi lên người bọn Sở Thiên, hai người trẻ tuổi đi theo bên cạnh Giáo sư Vương lập tức như thỏ khôn, thân hình chợt hiện, một người ra tay tiếp lấy hai đĩa quà vặt, một người đỡ lấy phục vụ viên, tất cả động tác đều lập tức hoàn thành, hơn nữa hai người trẻ tuổi vô cùng ăn ý với nhau, làm cho Sở Thiên không tự chủ được tán thưởng trong lòng.

Phục vụ sắc mặt đỏ bừng xin lỗi mọi người, Giáo sư Vương phất phất tay, để cô rời đi.

Sở Thiên có chút đánh giá Dư Hiểu Lệ, cô ta giống như chuyện gì cũng không phát sinh, thần sắc không hề biến hóa.

Hai người trẻ tuổi đem quà vặt đặt ở trên mặt bàn, sau đó lại ngồi trở lại vị trí của mình, khi đi ngang qua Sở Thiên, không tự chủ được nhìn nhiều hơn mấy lần, tựa như rất có hứng thú đối với Sở Thiên.

Uống xong nửa ly cà phê, Sở Thiên chấm dứt sự khách sáo, đi vào chủ đề chính, cười nói:

- Giáo sư Vương, tôi nghe hiệu trưởng Liễu Trung Hoa nói, ông muốn tôi đọc văn tự trên một tấm bản đồ phải không? Không biết là ông có mang theo người không?

Giáo sư Vương vỗ vỗ đầu của mình, có chút ngượng ngùng nói:

- Ôi, trò chuyện với các cậu, cao hứng thiếu chút nữa quên mất việc chính, tôi có đem theo, Sở đồng học, phiền cậu xem giúp tôi.

Giáo sư vừa nói vừa gật đầu với Dư Hiểu Lệ, Dư Hiểu Lệ lập tức mở cặp công văn bên cạnh ra, lật ra vài cái, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một địa đồ tờ da dê, thần sắc không thua gì bưng lấy bom nguyên tử, vừa mới chế tạo ra. Hai người trẻ tuổi lập tức đứng dậy, phân tán sự chú ý ở hai bên, hiển nhiên là không muốn cho người tới gần và nghe lén.

Phương Tình nhìn thấy Vương giáo sư đưa da địa đồ dê cho Sở Thiên, nghịch ngợm cười cười, trêu ghẹo nói:

- Giáo sư Vương, ông tùy thân mang theo phần địa đồ này, chẳng lẽ không sợ nó là địa dồ chôn giấu kho báu, bị người khác đánh cướp sao?

Vương giáo sư ' ha ha ' cười cười, chỉ vào địa đồ da dê trên tay Sở Thiên, tự tin nói:

- Tôi cũng là trong lúc vô tình đào được tấm bản đồ này, nghiên cứu thật lâu cũng không có đầu mối, cho nên mới tìm Sở đồng học xem giúp tôi, nếu thật là cái gì địa đồ bảo tàng, bị người đoạt ta cũng không tiếc, dù sao tôi cũng đoán không ra, còn không bằng để lại cho người khác đi đau đầu nghiên cứu.

Phương Tình bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, địa đồ không có đầu mối, toàn bộ thiên triều càng không có người nào có thể tìm ra manh mối, dù cho nó thật sự là một tờ địa đồ bảo tàng, cũng biến thành một tờ giấy lộn. Nhưng mà Phương Tình cũng biết, nếu nó thật là địa đồ bảo tàng, Giáo sư Vương nhất định sẽ liều mạng che chở nó, đây là chức nghiệp thiên tính. Cũng như mình vì tìm được tin tức có giá trị, còn không phải liều mạng xông xáo khắp nơi ư, đáng tiếc, cuối cùng thua trong tay Sở Thiên, bất quá, mình cũng là cam tâm tình nguyện.

Sở Thiên sờ sờ địa đồ da dê, hai mắt quét qua văn tự trên bản đồ, còn có màu da dê, mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Giáo sư Vương chỉ sợ là muốn thử Sở Thiên phải không? Cái địa đồ này chỉ sợ là do Vương giáo sư tự mình chế tạo ra đúng không?

Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ đều sửng sốt một chút, hai người đều bắt đầu hưng phấn lên, trăm miệng một lời nói:

- Tại sao cậu biết?

- Văn tự trên tấm bản đồ này cũng không phải văn tự cổ đại, mà là chữ tượng hình Văn Hòa hỗn hợp ra, với tài nghệ của Vương giáo sư, không đến mức nhìn không ra chứ?

Sở Thiên đem địa đồ da dê đặt ở trên mặt bàn, than nhẹ một tiếng nói:

- Chủ yếu hơn chính là, tấm da dê này là da dê bình thường trải qua xử lý bằng vôi, cắt bỏ lông dê, lại dùng phù thạch làm mềm, kéo duỗi phơi nắng, sau khi khô ráo cắt thành. Mà địa đồ da dê này làm quá vội vàng, không kịp xử lý hoàn toàn, cho nên tôi còn cảm giác được mùi vôi nhàn nhạt và sự ẩm ướt.

Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài. Giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ đồng thời chấn động, trên mặt Phương Tình tức thì treo lên nét mỉm cười kiêu ngạo

Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ kinh ngạc nhìn Sở Thiên, muốn nói gì đó lại cũng không nói ra miệng, thật lâu về sau, sắc mặt Vương giáo sư trở nên hưng phấn và cao hứng, mở miệng nói:

- Sở đồng học quả nhiên là nhân tài, tuổi còn nhỏ đã có nhãn lực như thế, thật sự xấu hổ, đúng là lão Vương muốn thử nội tình của Sở Thiên đồng học, xem có cần phải xuất ra địa đồ da dê chính thức không, không thể tưởng được thủ đoạn tại của lão lập tức tan vỡ trước mặt Vương Sở đồng học, thật sự là làm lão Vương bội phục....

Lập tức áy náy nói:

- Bởi vì địa đồ da dê chính thức, mặc dù tôi không có đầu mối, nhưng tôi có một trực giác, nó có giá trị rất lớn, cho nên mới phải chú ý cẩn thận như thế, thăm dò Sở đồng học trước một phen, kính xin Sở đồng học thứ lỗi.

Sở Thiên gật gật đầu, xem ra địa đồ da dê chính thức có sắc thái thần bí lớn, mới có thể làm cho Vương giáo sư quý trọng và khẩn trương như thế.

- Vậy, không biết bản đồ da dê chính thức ở nơi nào vậy?

Phương Tình vừa đúng thay Sở Thiên đưa ra vấn đề này.

Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ nhìn nhau thêm vài lần, nhìn nhau gật đầu, lập tức Vương giáo sư móc một cái hộp bằng đồng từ trong người ra, mở cái hộp ra lại xuất hiện một cái hộp nhỏ bằng gỗ đàn mộc, mở ra tiếp thì xuất hiện một khối vải trắng. Sở Thiên rất hiều kỳ, chẳng lẽ đây là da dê địa đồ chính thức? Thấy thế nào cũng chỉ là một khối vải trắng mà...

Phương Tình vốn đang uống cà phê, nhưng thấy Vương giáo sư thận trọng như thế, không khỏi cũng nhiều thêm vài phần hiếu kỳ, thần sắc ngưng trọng nhìn xem bên trong sẽ xuất hiện đồ vật dạng gì.

Hai người trẻ tuổi nhìn thấy Giáo sư Vương móc ra vải trắng, thần sắc càng trở nên nghiêm túc và cảnh giác.

Giáo sư Vương đặt miếng vải trắnglên trên mặt bàn một tầng một tầng mở ra, Sở Thiên và Phương Tình nhìn chăm chú, bên trong có một tấm da dê lớn cỡ lòng bàn tay, cái địa đồ này có chút, cũ kỹ, xem ra đã trải qua thời gian rất lâu rồi.

Vương giáo sư như cầm bảo bối từ từ di chuyển đến trước mặt Sở Thiên, Dư Hiểu Lệ cũng mang thần sắc nghiêm túc nhìn Sở Thiên, ánh mắt Sở Thiên quét xéo qua Dư Hiểu Lệ, hắn cảm thấy cô ta còn mong chờ hơn cả Giáo sư Vương.

Chữ trên bản đồ da dê thật sự quá nhỏ, nếu như không phải trên bản đồ vẽ lấy cành vụn vặt mạn, Sở Thiên còn tưởng đây chỉ là một tấm da dê dơ bẩn mà thôi.

Giáo sư Vương lại đưa cho Sở Thiên một cái kính lúp, Sở Thiên nhận lấy, nhìn kỹ càng mấy lần, kinh ngạc nghẹn ngào nói:

- Chẳng lẽ là văn tự Thủy Tộc cổ đại?

Trên mặt Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ lập tức dâng lên sự hưng phấn và khẩn trương, trăm miệng một lời lần nữa:

- Cậu nhìn ra nó là Thủy Tộc văn tự cổ đại rồi hả?

- Tôi vừa hay nhận ra một hai chữ trên bản đồ.

Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Ngôn ngữ Thủy tộc thuộc tiếng Hán hệ Tạng, tráng đồng ngữ tộc, thủy ngữ chi. Thủy Tộc trước kia từng đặt ra văn tự của chính mình, xưng là “ Thủy thư “, nó có cùng một loại hình dạng với giáp cốt Văn Hòa kim văn, là một loại văn tự cổ xưa đã có 2000 năm lịch sử, nhưng chỉ có hơn 400 chữ độc nhất, mà lại đa dụng tại vu thuật hoạt động. Những thứ này văn tự toàn bộ nhờ sao chép, không có khắc bản in ấn, nhưng các nơi thủy thư cơ bản nhất trí.

Giáo sư Vương rất nghiêm túc nghe Sở Thiên giảng thuật, Phương Tình cũng ngưng lại việc quấy thìa cà phê.

Sở Thiên đem kính lúp chậm rãi thả trên mặt bàn, tiếp tục mở miệng nói:

- Có lẽ là vì di chuyển thuận tiện, trăm ngàn năm qua, bình thường “ Thủy thư “ và văn tự Thủy Tộc cổ đại đều truyền thừa thông qua hai cách viết tay và tổ truyền lựa chọn đồ đệ truyền thụ. Bất luận là loại nào, cũng chỉ truyền nam tính, không truyền nữ tính, cho nên càng ngày càng nhiều văn tự Thủy thất truyền. Tôi nghĩ văn tự trên bản đồ da dê này căn bản là văn tự Thủy Tộc cổ đại thất truyền, nên Giáo sư Vương mới mờ mịt không biết làm sao.

Giáo sư hưng phấn gật đầu, cao hứng nói:

- Sở đồng học, cậu nói không sai, chúng tôi tốn không ít tinh lực mới đoán được nó thuộc về văn tự Thủy Tộc cổ đại, cũng đã mời chuyên gia giải mã, thời gian nửa năm, cũng chẳng qua là khảo chứng và chú thích ra mười mấy văn tự cổ đại, thấy như thế nào cũng không thể khảo chứng và chú thích ra. Không nghĩ tới Sở đồng học liếc mắt một cái đã nhìn ra, còn nhận ra một hai chữ trong đó, thật sự là không đơn giản...

Sở Thiên cười cười, khiêm tốn nói:

- Vừa vặn nhận ra một hai chữ trên bản đồ này, tuy nhiên văn tự Thủy Tộc cổ đại ở đây có hơn trăm chữ, nếu tôi đoán không sai thì hơn trăm chữ này sẽ là mấu chốt của bản đồ. Nếu không khảo chứng và chú thích hơn trăm chữ này. Lập tức thở dài, tiếc hận nói:

- Vậy thì thật là phế địa đồ rồi, ném ở trên đường cũng không có người lấy.

Dư Hiểu Lệ tức thì không thể chờ đợi được nói:

- Sở đồng học, nếu như tiêu phí thời gian nhất định, cậu có thể khảo chứng và chú thích ra hay không? Đương nhiên Giáo sư sẽ không để cho cậu khảo chứng và chú thích không công, một chữ một vạn tệ được không?

Giáo sư Vương khẩn trương nhìn Sở Thiên lần nữa, hi vọng Sở Thiên có thể mang đến kinh hỉ cho ông ta lần nữa.

Trong nội tâm Phương Tình thất kinh, một chữ một vạn nguyên, số tiền này thật đúng là dễ kiếm, bất quá cũng thật không dễ kiếm.

Sở Thiên do dự một chút, mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói:

- Không thể, vừa rồi tôi nhìn nhiều chữ như vậy, chẳng qua là nhận ra một hai chữ, muốn khảo chứng và chú thích toàn bộ ra chỉ sợ là không thể nào.

Dư Hiểu Lệ lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhẹ nhàng thở dài, bất quá Sở Thiên không thể đọc được đã nằm ở trong dự liệu của bọn họ rồi, vô số chuyên gia Thái Đẩu cũng không có cách nào đọc hết được văn tự Thủy Tộc cổ đại, Sở Thiên tuổi còn trẻ sao có thể khảo chứng và chú thích ra chứ.

Giáo sư Vương lại phát hiện ra thần sắc do dự của Sở Thiên, giật mình, thực sự không lên tiếng nữa.

Phương Tình nghĩ đến một cái đề nghị tốt, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Dĩ nhiên là văn tự Thủy Tộc cổ đại, tôi nghĩ, giáo sư có thể trực tiếp đi tới tỉnh Quý Châu tam đều Thủy Tộc huyện tự trị Thủy Tộc khu quần cư khu hỏi một chút, nơi đó còn có không ít thủy thư tiên sinh.

- Cái gì là thủy thư tiên sinh?

Dư Hiểu Lệ sửng sốt một chút, lên tiếng hỏi.

Phương Tình cười cười, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác phong phạm lập tức đi ra, nhàn nhạt nói:

- Ở trong Thủy Tộc, “ Thủy thư “ viết bằng văn tự cổ xưa của Thủy Tộc, Thủy Tộc gọi nó là “ Lặc tuy (lesui ) “, “ Lặc “ tức là văn tự, “ Tuy “ tức là Thủy gia, “ Lặc tuy “ ý là văn tự của Thủy gia hoặc sách của Thủy gia.

Phương Tình dừng lại một hồi, nói tiếp:

- Thủy thư tiên sinh “ là những người có thể xem hiểu “ Thủy thư “, người có thể thoại cùng quỷ thần đối “, được xưng là “ Quỷ sư “ hoặc “ Sư nhân “. Các chuyên gia học giả dùng chữ “ Tiên sinh “ để gọi, biểu lộ sự tôn kính với bọn họ. Bởi vì, mỗi lần vị trí “ Thủy thư tiên sinh “ ý nghĩ, chính là một tòa Thủy Tộc văn hóa tri thức “ Kẻ dở hơi kho “. “ Lập tức thở dài: “ Theo thời gian biến mất, tuyệt đại đa số “ Thủy thư tiên sinh “ có thể so sánh tinh thông sử dụng dân gian đã hơn thất tuần, mà người tuổi trẻ lại ít khi tận sức nghiên cứu thủy thư, cái này làm cho sự truyền thừa của “ Thủy thư “ và văn tự Thủy Tộc cổ đại có độ khó rất lớn.

Vương giáo sư tán dương nhìn Phương Tình, cô gái này thật sự là một tài nữ, đáng tiếc không chịu làm phụ tá của mình, nếu mình có được sự trợ giúp của nàng, trong giới khảo cổ sẽ như hổ thêm cánh, thậm chí ghi tên vào sử sách.

Con mắt Dư Hiểu Lệ tách ra một loại hào quang, nói với Vương giáo sư:

- Vương giáo sư, tôi cảm thấy được phương pháp này có thể thực hiện, chúng ta tranh thủ thời gian đi tới căn cứ cư dân Thủy Tộc lúc nãy, xem có ai có thể khảo chứng và chú thích ra không. “

Vương giáo sư gật gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Không vội cái này nhất thời bán hội rồi, mệnh ở bên trong có khi cuối cùng tu hữu, mệnh ở bên trong không lúc chớ cưỡng cầu, chờ ta gặp mấy vị chuyên gia ở Thượng Hải, thật sự không có manh mối, chúng ta phải đi Quý Châu.

Sở Thiên áy náy nhìn Vương giáo sư, xin lỗi nói:

- Vương giáo sư, thật có lỗi, không giúp được ông.

Giáo sư Vương cười cười, ý vị thâm trường nói:

- Sở Thiên, cậu đã giúp tôi một việc rất lớn rồi, tối thiểu đã để cho tôi thừa nhận giá trị của nó lần nữa, tôi thật muốn có người có thể đủ cùng tôi khảo chứng và chú thích nó ra, cùng đi khai quật, làm cho bảo tàng thuộc về quốc gia tái hiện nhân gian, nếu quả thật có bảo tàng mà nói.

Sở Thiên cười nhạt một tiếng, giờ khắc này, hắn nhớ tới, Thủy Tộc chi địa có thanh danh tốt đẹp “ xinh đẹp giống như lông vũ phượng hoàng “. Không biết phong tình nhân tục chỗ đó có khác người thường hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK