Nghe thấy bên ngoài có rối loạn, Sở Thiên quay đầu nhìn lướt Chu Bách Ôn và Khương Trung.
Lập tức đầy thâm ý cười nói:
- Hai vị đại ca, cảnh sát thì phải làm việc công rồi, các anh trên người có vũ khí phi pháp gì không? Mau vứt đi để bảo toàn mạng đi, đặc phái viên bây giờ đều thích giết gà dọa khỉ, không cần phải cứng rắng đụng đến súng.
Nghe thấy lời của Sở Thiên, Khương Trung và Chu Bách Ôn hơi do dự.
Nhưng bên ngoài sự ồn ào ngày càng gần, khiến bọn họ rất nhanh hành động, Khương Trung từ phụ ghế bánh xe lấy ra mấy khẩu súng ném cho bộ hạ, Chu Bách Ôn cũng từ phía sau moc ra hai cây súng ngắn, thành ý đàm phán của mọi người rất rõ ràng có thể thấy được, Sở Thiên lắc lắc đầu cười mỉa, nói với Chu Bách Ôn:
- Bang chủ Chu, bảo thủ hạ nhanh chóng xử lý đi.
Chu Bá Ôn gật đầu, vẫy tay bảo thân tín đem súng đi xử lý.
Đợi sau khi bộ hạ rời đi, Chu Bách Ôn quay đầu nhìn Khương Trung, không suy nghĩ nói:
- Tổng quản Khương, thật không ngờ Chu Bách Ôn thành tâm đàm phán, anh lại muốn đẩy Chu mỗ tôi vào chỗ chết, nếu như không phải hôm nay sinh ra đột biến, tôi sớm chết dưới họng súng của anh rồi, xem ra Hải Nam thật không thể dung nạp hai hổ rồi.
Mặc dù bị anh ta châm chọc, Khương Trung mặt lại không biến sắc:
- Hải Nam hướng đến là thiên hạ của Đường Môn, chẳng qua bị anh soán vị rồi, Đường Môn tự thành lập đến nay tuyệt đối không cùng phản đồ đàm phán, nếu không thì bang chủ Đường sau này làm sao sống yên trong giang hồ? Về phần thành ý đàm phán, trong tay anh hình như cũng có hai khẩu súng.
Sở Thiên ăn vi cá, không nhịn được ngắt quãng bọn họ:
- Hiện tại không cần phải đấu tranh nội bộ, súng phải cùng đấu với người ngoài mới là đúng, đợi sau khi việc này qua đi hai vị hoàn toàn có thể khai chiến oanh liệt, Đường Môn cộng với quân liên bang xã hội đen có tám nghìn người, quân Chu gia và Trúc liên bang cũng có hơn vạn người, chém giết trong ba ngày tuyệt đối không phải là vấn đề, còn có thể gọi Cục trưởng Võ làm trọng tài
Võ Vân Thiên sắp nghẹn mà chết rồi, lại còn liên quan gì đến ông nữa?
Sau năm phút, nhà hàng Hải Nhật đầy người rồi.
Đúng như Sở Thiên đã nói về trạng thái của năm bên, nhà hàng trước sau xông vào mấy đám người đằng đằng sát khí, xông vào trước tiên nhất là mười mấy cảnh sát, vẻ mặt nghiêm trọng giơ lên khẩu súng đen, lớn tiếng quát bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, sau đó Sở Thiên nhìn thấy người con gái dẫn đầu tư thế hiên ngang, phải nói là người con gái xinh đẹp.
Người con gái này mặc quần áo Tây phục đen, hai ngọn núi như muốn đâm thủng áo ra, mái tóc dài đen chảy xuống vai, hiện rõ sự lão luyện, biểu hiện trên mặt lạnh lùng, đôi mắt đen được bảo vệ lông mi dài chớp chớp chặn lại ánh sáng ngoài ngàn dặm, khí khái hào hùng trên trán bị che khuất thật sâu.
Cô ta sau khi tiến vào thì đứng yên lặng ở đó, dường như đám mây nhẹ nhàng che khuất mặt trăng, bồng bềnh thổi gió tuyết về, từ xa mà nhìn, giống như ánh sáng bình minh đang lên, xem xét kỹ, rực sáng như phù dung nổi sóng, bên cạnh cô cũng có mấy nữ cảnh sát, dáng bộ cũng cực kỳ đẹp, so sánh với người con gái nằm vùng thì chì có hơn chứ không kém, Võ Vân Thiên ha ha cười dài, đi lên phía trước vài bước nói:
- Đặc phái viên, cô thế nào lại đến?
Sở Thiên hơi khẽ nhúc nhích, hóa ra cô chính là Chu Vũ Hiên.
Chu Vũ Hiên không thèm để ý trả lời, ngữ âm mới hạ giọng xuống, bên ngoài lại tràn vào mấy chục cảnh sát, toàn bộ súng vác vai, đạn lên nòng, trong đó người dẫn đầu chạy đến bên Võ Vân Thiên, sắc mặt ân cần tiêu chuẩn thăm hỏi:
- Cục trưởng Võ, anh không sao chứ? Tôi thấy có rối loạn, nên dẫn theo vài anh em xông vào.
Anh ta lập tức nhìn thấy Chu Vũ Hiên:
- A, đặc phía viên cũng đến rồi.
Chu Vũ Hiên từ trên cao nhìn lướt xuống mọi người vài lần, cao giọng hỏi:
- Người đâu? Hiểu Vân ở đâu?
Quả nhiên là nằm vùng cô ta phái tới, Chu Bách Ôn tiến lên vài bước nhìn kỹ Chu Vũ Hiên trước mắt, đầy hứng thú trả lời:
- Người nào? Người nào tên Hiểu Vân? Nhà hàng Hải Nhật là sản nghiệp của Chu gia tôi, tôi cũng là ông chủ nhà hàng, tôi thế nào không biết có người gọi là Hiểu Vân, giám đốc, ai tên Hiểu Vân vậy?
Giám đốc nhà hàng vội lắc đầu, vội trả lời:
- Không có người này!
Sở Thiên trong lòng cười khẽ, Chu Vũ Hiên sao có thể đấu được Chu Bách Ôn chứ?
Chu Vũ Hiên sắc mặt biến đổi, Hiểu Vân là thân tín bên cạnh cô ta, cô sớm muốn diệt trừ thế lực xã hội đen ở Hải Nam, trải qua theo dõi mới biết được nơi Chu Bách Ôn thường xuất hiện chính là nhà hàng Hải Nhật này, cho nên liền phái Hiểu Vân ẩn vào nhà hàng nằm vùng, nhưng cuối cùng không có được cơ hôi, vì thế cô cũng vắt hết óc.
Cô biết gần đây là vào mùa du lịch, kinh doanh của nhà hàng Hải Nhật cũng tất nhiên phát đạt, nếu như nhân sự có vấn đề nhất định sẽ tìm người để thay, cho nên cô liền nghĩ cách làm mấy người phục vụ viên trúng độc, sau đó cho Hiểu Vân trà trộn đến làm việc, kết quả cũng thật khiến cô thành công và lấy được tin tình báo quan trọng:
Đường Môn và Chu gia muốn đàm phán.
Biết đươc tin tức này khiến cô vui mừng như điên, Chu Vũ Hiên liền cho Hiểu Vân trước tiên mang theo súng lục, muốn học trong TV trong ứng ngoài hợp, để Hiểu Vân ở hiện trường sau khi làm kinh sợ Chu Bách Ôn, tự mình dẫn theo đặc viên cảnh sát dưới quyền từ ngoài tấn công vào, như vậy thì không thể khiến Chu Bách Ôn bọn họ chạy chốn, về phần tội danh bắt người cũng rất đơn giản.
Những ông lớn các bang xã hội đen đàm phán, xuất phát từ an toàn suy xét nhất định mang theo súng.
Ai biết được Hiểu Vân đã bị Phong Vô Tình nhìn thấu, còn trong lúc va chạm khiến máy nghe trộm mất đi tác dụng, điều này khiến Chu Vũ Hiên trong lòng sinh ra bối rối, yên lặng đợi mấy phút sau không có kết quả, thì dẫn toàn bộ đặc công trang bị đầy đũ vũ trang xông vào, có thể điều tra ra vũ khí là tốt nhất, không có thu hoạch gì cũng phải đem Hiểu Vân cứu ra.
Cô ta biết kết cục nằm vùng, đó là sống không bằng chết.
Lướt qua vết máu trên đất:
- Ông đừng giả ngốc với tôi, Hiểu Vân chính là người bưng bê cho các ngươi, các người đem cô ấy làm gì rồi? Máy nghe trộm mười phút trước còn sử dụng bình thường, còn ghi lại lời các ngươi nói, chính là chứng minh Hiểu Vân lúc đó còn ở hiện trường, nói, cô ấy đâu?
Sở Thiên không chút để ý đi tới, đem máy nghe trộm chơi trong tay ném xuống đất, không quan tâm trả lời:
- Đặc phía viên, người tên Hiểu Vân gì quả thực không gặp qua, có điều máy nghe trộm quả thật có, vừa rồi có người con gái đem nó vứt trên bàn, sau đó liền nhanh chân chạy rồi, chẳng lẽ cô ta tên Hiểu Vân?
Chu Vũ Hiên nhìn lên máy nghe trộm, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng:
- Chính là máy nghe trộm này, người đâu?
Khương Trung hướng lên phía trước mấy bước điềm đạm, nhấp ngụm nước trà lạnh dần thở dài nói:
- Không nghe thấy Thiếu soái nói sao? Người con gái chạy mất tăm mất tích rồi, chúng tôi thế nào mà biết được cô ta đi đâu? Có thể đi lên núi rồi, cũng có thể đi ra biển câu cá rồi, thế giới này mỗi ngày biến mất bao nhiêu người, ai biết được cô ta chứ?
Chu Vũ Hiên sắc mặt thoáng cái trắng bệch, đem lá bài của chính mình toàn bộ phá đi:
- Đừng có bộ dạng này trêu chọc tôi, chỗ này trước sau đều do chúng tôi bao vây rồi, căn bản không có người nào đi ra, tôi cảnh cáo các người, nếu như đem người giao ra đây, việc hôm nay đến đây kết thúc, nếu không tôi sẽ lật tung toàn bộ nơi này, hừ.
Chu Bách Ôn kéo ghế ngồi xuống, không quan tâm nói:
- Nhà hàng Hải Nhật to lớn như vậy, đặc phái viên hoàn toàn có thể lật lên kiểm tra, xem xem người gọi là Hiểu Vân có không? Có điều tôi phải cảnh cáo cô, nếu như không tìm ra người, tôi sẽ hướng Trung ương khiếu nại, Chu gia ở Hải Nam cũng quen biết vài người.
Chu Vũ Hiên nghiến răng lợi, lập tức quát:
- Xét cho ta!
Mười mấy cảnh sát lục tìm xung quanh, thân tín của Võ Vân Thiên tiến đến bên cạnh chủ, hạ giọng nói:
- Cục trưởng, chúng ta có cần giúp không?
Võ Vân Thiên cuối cùng tìm được cơ hội phát hỏa, đưa chân đem thân tín đá ngã xuống đất, nói bóng gió:
- Giúp cái con khỉ, ông mày cũng ở đây ăn cơm, căn bản cũng không có nhìn thấy Hiểu Vân gì, ngươi nói lời này không phải ngay cả ta cũng tin tưởng à? Còn nữa không có lệnh của ông mày, ngươi cũng dám tự tiện hành động rồi?
Thân tín vẻ mặt tủi thân, đang muốn nói Cục trưởng anh để tôi bố trí đến trước, nhưng nhìn thấy ánh mắt chủ chằm chằm nhìn Chu Vũ Hiên, lập tức hiểu rõ là mượn cớ mình để hướng tới đặc phái viên làm khó, thế là vội vàng đứng lại kiểm điểm chính mình:
- Cục trưởng dạy phải ạ, sau này không có lệnh của ngài, tôi tuyệt đối không dám hồ đồ điều động cảnh sát.
Chu Vũ Hiên mặt biến sắc, biết hướng về phía mình, nhưng vì không muốn thêm phiền phức cho mình, dung nhan xinh đẹp lờ đi làm như không nghe thấy.
Cảnh sát viên kiểm tra rất nhanh liền quay lại, toàn bộ lắc đầu biểu thị không thấy người, Chu Vũ Hiên lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi, nghĩ Hiểu Vân ở ngay lúc này sống chết khó đoán, trong lòng cảm thấy hối hận và phẫn nộ, lấy súng cảnh sát ra chỉ vào đám người Sở Thiên:
- Hiểu Vân rút cuộc ở đâu? Không nói tôi bắn các ngươi.
Võ Vân Thiên tiến lên vài bước, cười trừ nói:
- Đặc phái viên, đừng nóng, phàm là việc gì phải có chứng cứ rõ ràng, chúng tôi quả thực không gặp Hiểu Vân, cô vừa rồi mới cho người đi kiểm tra qua rồi, kết quả cũng không có, bên ngoài người bao vây là do cô dẫn tới, Hiểu Vân lẽ nào còn có thể mọc cánh bay? Khả năng cô ta không qua đây.
Chu Vũ Hiên không động tĩnh quát :
- Cút!
Lúc cô hô lên, khẩu súng hơi lệch hướng, Sở Thiên chân bước hướng sườn nhanh chóng di chuyển, chớp mắt đã túm được cổ tay của Chu Vũ Hiên, thầm dùng lực đoạt được khẩu súng cảnh sát, cô mang theo vài vị cảnh sát nam đến thấy vậy kinh ngạc, tung người nhào tới Sở Thiên, Phong Vô Tình bên cạnh giống như là báo đi săn nhảy vào.
Mỗi một tấc của Phong Vô Tình di chuyển đều rất chậm, nhưng mỗi mỗi tấc di động đều ẩn dấu nguy hiểm khiến con người không có cách nào dự đoán được, rồi lại lần lượt có thể khiến người đều cảm thấy được, anh trườn lên hiện lên trước nắm tay, đột nhiên vung tay, đi đánh người đầu tiên xông đến, nhưng đột nhiên, hai quyền này đã đến cằm người thứ hai.
Cũng ở cùng trong thời gian ngắn, chân của anh ta đã đá trúng đầu gối một người, cằm trật khớp, máu tươi bắn ra, người bị đá trúng đầu gối càng lên tiếng bị thương liên tiếp, giống như quả bóng vậy, lăn qua lăn lại, lực mạnh dũng mạnh và độ kinh người, cảnh sát phía sau lại không dám làm bừa nữa.
Phong Vô Tình giống như cây cột ở nơi đó!
Chu Vũ Hiên trong mắt hiện lên phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Ngươi dám đánh lén cảnh sát?
Sở Thiên không chút để ý đem buông cô ra, sau đó đem khẩu súng cảnh sát vứt cho Chu Vũ Hiên, sắc mặt khó coi tiếp nhận, quay đầu nhìn xung quanh toàn bộ bàn ăn, mặc dù cô mang đến mười mấy cảnh sát trang bị vũ trang đầy đủ, nhưng cùng hơn ngàn bang chúng Chu gia và Đường Môn so sánh, còn chênh lệch quá xa, xông lên căn bản không có phần thắng.
Huống chi còn có thái độ Võ Vân Thiên không rõ.
Nhưng khiến cô bỏ đi việc cứu giúp Hiểu Vân, cô thực sự không làm được, suy xét một lúc cô ngẩng đầu khuôn mặt mạnh mẽ, buông mấy câu hận thù:
- Nếu như các ngươi trước ba giờ không giao Hiểu Vân, Chu Vũ Hiên ta cùng các ngươi không đội trời chung, sẽ bắt đầu từ hôm nay bắt đầu dọn dẹp các ngươi, mỗi ngày tám lần, khiến cho các ngươi không còn nửa khách.
Chu Bách Ôn cười ha ha, thản nhiên trả lời:
- Không có khách, vậy thì chúng ta tự uống.
Khương Trung cười lạnh lùng, cười mỉa nói:
- Vẫn là sớm chút tìm Hiểu Vân đi, tránh cá biển ăn sạch cô ta rồi.
Chu Vũ Hiên sắc mặt sa sầm dẫn người rời khỏi nhà hàng Hải Nhật, trên đường thần sắc hơi do dự liền cầm điện thoại lên. Bang chúng Chu gia và đệ tử Đường Môn cũng ra hiệu hộ tống đám người rời đi, Võ Vân Thiên suy xét một lúc, cũng vẫy tay bảo thân tín đem cảnh sát rút ra ngoài vòng vây chờ đợi, ông ta cảm giác hôm nay thu hoạch rất lớn.
Chu Bách Ôn bọn họ không ngờ làm cho mình tham dự, đây biểu hiện quan hệ hai bên không xa lạ
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Chu Bách ôn cho người đưa Hiểu Vân từ đáy bàn đẩy ra ngoài, vỗ vai Sở Thiên từ đáy lòng khen nói:
- Thiếu soái, vẫn là anh thông minh à, biết nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất, đem người con gái nằm vùng này buộc dưới bàn, nếu không bị Chu Vũ Hiên tìm ra được, chúng ta hôm nay phiền toái rồi.
Hiểu Vân bị bịt chặt miệng, còn bị buộc chặt kín, dây thừng còn hằn trên người cô đều hiện ra, chỉ là lúc đó mất đi cứu trợ, vẻ mặt trấn tĩnh của cô đã trở nên bối rối sợ hãi, sau khi xé miếng băng dính ở miệng, cô liền chảy nước mắt cầu xin:
- Tha cho tôi, cầu các anh tha cho tôi đi.
Chu Bách Ôn nắm cằm của cô, lạnh lùng trả lời:
- Tha cho cô, ai tha cho chúng tôi?
Đối với việc nằm vùng, người trong xã hội đen từ trước đến nay hận thấu xương.
Sở Thiên ăn hết nửa con bào ngư cuối cùng, rút cục cảm thấy no rồi, bỗng nhiên điện thoại reo lên, hắn lấy ra đặt ở bên tai, lập tức truyền đến tiếng cười của Chu Long Kiếm, tựa như lão yêu ngàn năm.