Vương mù vẫn cười nhạt một tiếng, trên mặt không chút sợ hãi, tựa hồ đã quen những sóng to gió lớn này, nói:
- Quả nhiên có chút khí thế, không hổ danh Thiên Khung Tứ Hổ vô cùng tiếng tăm ở đông bắc. Đáng tiếc, Vương mù ta cũng không phải ngồi yên.
Trương Dương Phong lắc đầu, mặt tràn đây khinh miệt, lạnh lùng nói:
- Vương mù, ông thật là không biết điều. Có lẽ ông có chút võ vẽ, nhưng ông đã già rồi. Hơn nữa là một người mù, nếu bốn người chúng tôi mà đến ông cũng không đánh nổi, thì chúng tôi mua đậu hũ ném chết cho rồi.
Trương Dương Phong nói rất đúng, một người mù thì lợi hại bao nhiêu cũng là một người mù, thân thủ lợi hai hơn cũng sẽ có biến ứng không kịp mà bị thương.
Vương mù nở nụ cười thâm sâu khó lường, miệng khô quắt nhổ ra nước bọn có lực:
- Vậy mày thử xem, muốn dẫm lên thi thể của ông, xem thử phải trả cái giá thế nào.
Trương Dương Phong “hừ” một tiếng, không trả lời, vung dao tới, đường dao bổ về cổ họng của Vương mù. Ba người đàn ông khỏe mạnh khác cũng phân công rõ ràng, hai người tấn công thắt lưng và lồng ngực của Vương mù, người còn lại lăn dưới đất đánh vào chân. Bốn người phối hợp tương đối ăn ý, động tác cũng khá độc ác. Trên mặt Vương mù, nghe thấy tiếng dao từ các hướng không giống nhau, uốn éo đàn nhị hồ, cầm cán tự nhiên xoay tròn một vòng, cung đàn đâm dưới chân. “Bang, bang, bang” ba tiếng cán đàn đánh về phía cổ họng, ngực, thắt lưng, chặn ba con dao lại. Người đàn ông to khỏe đánh ở phía dưới thấy cung đàn dài hơn dao ngắn, e rằng mình chưa chém lên người Vương mù, thì đã bị đâm trúng một lỗ, thế là vội thu mình lại, rút về phía sau.
Hiệp này, xem ra không phân cao thấp, nhưng Vương mù chỉ có một mình, hơn nữa là người già, là ông già mù, nói về thực lực thực sự, ai mạnh ai yếu, trong lòng mọi người tất nhiên rõ.
Sở Thiên lúc này không biết suy xét sao cho tốt, đứng dậy, cười khổ mấy tiếng:
- Các vị cao thủ, các vị đại hiệp, các người bây giò bất phân thắng bại, hà tất anh chết tôi sống chứ? Thật muốn thấy một lần sống chết, có thể tha cho tôi một con đường sống không? Tôi không biết gì cả, đơn thuần là một người đi đường qua nghe đàn, hà tất cần cái mạng nhỏ của người vô tội tôi chứ?
Trương Dương Phong lạnh lùng quét qua Sở Thiên mấy lần, cười nham hiểm nói:
- Người anh em, trên đời này mỗi ngày đều có quá nhiều người vô tội từ từ chết đi. Hôm nay cậu tới đây, có lẽ thật sự là vô tội, nhưng đã không còn cách nào để cậu sống sót ra khỏi con phố này. Cậu muốn trách thì trách số mạng mình không tốt đi, muốn trách thì trách Vương mù đi.
Sở Thiên thở dài, lùi lại sau mấy bước, nói:
- Vậy thì các người một sống một chết đi, chỉ là hi vọng đừng muốn giết tôi.
Trương Dương Phong cười cười không tỏ rõ ý, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương mù, con người đảo vòng, tay trái cầm một cái vòng. Người người đàn ông to khỏe khác liền hiểu ý, bắt đầu nhảy tới bao vây Vương mù, đồng thời khua dao, mượn lúc quấy nhiễu khả năng nghe của Vương mù. Quả nhiên đầu của Vương mù không ngừng chuyển động, Trương Dương Phong lẳng lặng mò tới, chầm chậm rút ra một con dao, không chút tiếng động, Sở Thiên kinh hãi, hô:
- Phía trước có dao
Sở Thiên hô xong, Trương Dương Phong lập tức nương theo âm thanh của Sở Thiên nhanh chóng đâm dao tới Vương mù. Vương mù tai nghe tám hướng, tay cầm cán đàn, ống đàn hướng lên. Dao của Trương Dương Phong đâm vào trong ống đàn, không kịp xuyên qua, cách mặt của Vương mù chỉ có khoảng một cm. Vương mù mỉm cười, cây đàn trong tay đâm tới Trương Dương Phong, thế đâm tới mạnh mẽ. Trương Dương Phong nhất thời không rút dao ra được, chỉ có thể bỏ dao lui lại phía sau. Cây đàn của Vương mù giống như kiếm bén từ chính diện đâm tới, áp sát vào Trương Dương Phong. Ba người đàn ông to khỏe còn lại vì Trương Dương Phong, toàn bộ áp tới, một đám liều mạng không quan tâm sống chết, muốn cứu Trương Dương Phong. Vương mù rơi vào đường cùng, chỉ có thể dồn đầy lực lên đàn nhị hồ, chuyển hướng công kích, quét qua ba người bọn chúng. Trục đàn trúng vào cổ họng của bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng khá hung hãn. Cho dù bị trúng chỗ hiểm, vẫn liều mạng tới hơi thở cuối cùng, đâm con dao vào bụng Vương mù. Sau đó mới ôm họng té xuống, trong mắt mang theo sự không cam lòng rời khỏi buổi tối mưa gió mờ ảo.
Vương mù cũng bị thương nặng thở dốc dựa vào tường, máu tươi không ngừng tuôn ra ào ạt. Ai cũng biết, chỉ cần bổ thêm cho Vương mù một dao, nhất định phải chết.
Sở Thiên đi tới, gắng sức đỡ Vương mù, chân khí trên người vô tình hay hữu ý chậm rãi lén truyền cho Vương mù. Mắt Vương mù sáng lên, tựa hồ thêm mấy phần sức lực, cho rằng là mình hồi quang phản chiếu.
Trương Dương Phong chậm rãi đi tới, thấy ba người anh em tốt của mình té trong vũng máu, mặt đầy giận dữ. Sau đó cầm con dao trên đất sắc mặt vô cùng thâm độc, đi tới Vương mù. Vương mù vận khí một lượt, thở dài, biết đêm này khó tránh kiếp nạn. Sau đó quay đầu, muốn dùng lỗ tai cảm nhận hơi thở tuyệt vọng của Sở Thiên. Nhưng Vương mù rất nhanh biết mình đã sai. Nhịp thở của Sở Thiên ngược lại bình thản có lực, không chút sợ hãi, có sức trấn định không tương xứng với độ tuổi.
Vương mù rút con dao cắm vào ống đàn ra, ném xuống đất, lúc này toàn thân đã không có sức lực gì, hy vọng đòn đánh cuối cùng có thể làm trọng thương Trương Dương Phong. Trương Dương Phong từ từ đi tới trước mặt Vương mù, Vương mù một kích lôi đình, ống đàn từ dưới lên trên đánh về hướng Trương Dương Phong. Trương Dương Phong trở tay dùng dao kê vào nhị hồ của Vương mù, cười lạnh:
- Ông còn có sức lực gì thì đem ra đi.
Vương mù khó khăn mới giơ nổi cung đàn, không đâm về hướng người trung niên, mà dùng lực giựt đứt dây đàn. Dây đàn giống như tên bắn về hướng mặt của Trương Dương Phong. Trương Dương Phong tránh không kịp, trên mặt lại rạch ra hai đường vết máu. Trương Dương Phong dùng dao chặt đàn nhị hồ ra, đá ngã lăn cung đàn trên tay của Vương mù, oán độc nói:
- Ông còn có thủ đoạn gì, thì dùng ra đi, hôm nay tôi tuyệt đối không thể để ông chết quá nhanh, nhất định phải thay ba anh em đã chết của tôi tra tấn ông.
Nói xong, Trương Dương Phong cầm dao hung hăng đâm tới Vương mù. Vương mù đã không còn lực để tránh, trơ mắt nhìn dao từ từ đâm tới bụng. Trương Dương Phong tay cầm chuôi đao, cười lạnh nói:
- Cho ông nếm thử mùi vị dao đâm vào khuấy trong thịt.
Lời nói còn chưa dứt, dao vẫn chưa đâm tới, Trương Dương Phong lại biến sắc, gã đột nhiên phát hiện ngực của mình bị đâm bởi một con dao, đó là con dao của mình.
Trương Dương Phong không tin nổi nhìn con dao dao đâm vào ngực của mình, sau đó mới dùng cái nhìn cuối cùng nhìn lên mặt không chút biểu tình của Sở Thiên và cánh tay của hắn từ dưới nách Vương mù cầm dao đâm tới. Trương Dương Phong rất không cam tâm, rất là thống khổ. Đáng tiếc trên đời này mãi mãi không có thuốc hối hận, cho dù có người mất đi ý thức cũng không uống được.
Vương mù cũng rất khiếp sợ. Người thanh niên trẻ nhẫn nại không quen biết lại mạnh như vậy, ra tay lại chính xác ác độc như vậy, Mãi tới lúc hai tay của mình bị trọng thương, chỗ bụng sắp bị đâm thêm một dao, mới ra tay đâm bị thương Trương Dương Phong. Cái này cần rất nhiều định lực và tâm trí. Người thanh niên trước mắt rốt cuộc là người thế nào. Chẳng lẽ hắn thật sự là đơn thuần tới đây nghe mình kéo nhị hồ, không cẩn thận cuốn vào trận ân oán này mà ra tay? Hay là hắn cũng là nhắm vào ngọc Vô Danh của mình mà tới?
Thật ra Sở Thiên cũng không muốn động thủ, ân oán giang hồ rất khó phân biệt rõ ràng, không có cái gì gọi là đúng sai, giúp bên nào cũng là đại kỵ. Hắn thật sự không muốn cuộc sống yên tĩnh lại vướng vào những ân oán này. Nhưng hắn biết, nếu Trương Dương Phong không ngã xuống, đợi Vương mù chết rồi, tiếp theo muốn đối phó chính là người vô tội mình. Đang lúc bị uy hiếp tới tính mạng, Sở Thiên chỉ có thể cố gắng bảo vệ mình, ra tay tất nhiên cũng không chút hồ đồ. Cho nên mũi dao này cũng nắm bắt đúng mực, làm Trương Dương Phong hoàn toàn mất đi ý thức, mất đi trí nhớ.
Sở Thiên lay Vương mù vẫn đang ngẩn ra, vội vàng nói:
- Ông ơi, chúng ta nhanh đi đi, bằng không cảnh sát hay đồng bọn của bọn chúng tới thì rất nguy hiểm.
Vương mù gật đầu, lập tức nói ra lời làm Sở Thiên mở rộng tầm mắt, nói:
- Làm phiền tiểu anh hùng, nhanh giúp ông thu dọn cái chén này, sau đó đỡ ông đi.
Sở Thiên suy nghĩ, lúc này Vương mù còn nghĩ tới tiền, nhưng nhiều tiền thế này vứt thế này cũng đáng tiếc. Hắn cầm tiền và cái chén nhét vào túi đàn của Vương mù, muốn cõng Vương mù chạy trốn, Vương mù lại cự tuyệt lòng tốt của Sở Thiên. Lão sợ thân hình mình nặng nề làm nặng thêm gánh nặng cho Sở Thiên. Sở Thiên biết suy nghĩ của Vương mù, có chút không biết làm sao, đành đỡ Vương mù bắt đầu chạy trốn. Vương mù lúc đầu còn chạy rất nhanh, không giống ông lão bị thương, nhưng sau mấy chục mét, lại chậm lại. Sở Thiên thấy phần bụng của Vương mù không ngừng chảy máu, mặc kệ Vương mù phản ứng hay không phản ứng, dứt khoát cõng Vương mù. Tránh chạy không xa, thì Vương mù đã chảy máu mà chết, vậy thì phiền phức.
Theo chỉ dẫn bảy quẹo tám rẽ của Vương mù, Sở Thiên mơ hồ vòng vo mấy vòng, Vương mù đột nhiên hô:
- Dừng, vào căn nhà thứ hai bên trái.
Sở Thiên vội thở ra, may mắn không cần chạy thêm mấy con phố nữa. Cơ thể của Vương mù này vẫn rất nặng. Hắn thả Vương mù xuống ở cửa, lão móc ra chùm chìa khóa, chỉ nói câu:
- Nhất định không được đưa ông tới bệnh viện…
Rồi hôn mê bất tỉnh, chắc là do mất máu quá nhiều. Sở Thiên vội mở cửa, kéo Vương mù vào gian nhà nhỏ, sau đó đặt nằm yên trên giường.
Sở Thiên vươn tay ra, nhẹ điểm mấy cái lên người Vương mù, máu liền không chảy ra nữa. Sau đó tìm khắp căn phòng, thấy không có thùng thuốc ấp cứu nào, lật tung nữa ngày, cuối cùng Sở Thiên tìm được một hộp thuốc từ dưới giường của Vương mù. Hắn xem tỉ mỉ, hình như đều là thuốc trị đau, cầm máu các loại. Thầm nghĩ ông lão này làm sao biết trước có thể dự trữ như vậy, chẳng lẽ bình thường bị người ta đuổi giết, để phòng bị thương tự cứu? Tuy Sở Thiên trong lòng rất nhiều nghi ngờ, nhưng tay lại không dám ngừng lại, lập tức không ngừng thoa thuốc cho Vương mù, băng bó chắc chắn, mới ngồi xuống nghĩ ngơi suy nghĩ về câu chuyện này.