Lúc này Sở Thiên vẫn như cũ mỉm cười mê người. Khi nắm đấm chỉ còn cách hắn một tấc, mọi người cực độ sợ hãi, thì Sở Thiên cực nhanh hai tay nện vào nắm đấm của hai tên kia. 'Phanh, phanh' hai tiếng, chúng bị lực Sở Thiên đánh bật ra, cánh tay tê dại, cực độ khiếp sợ. Thừa thắng, Sở Thiên nhanh chóng tung chưởng nện vào vai bên thứ ba. Chưa hết sững sờ vì dễ dàng bị đánh gục, gã đã bị Sở Thiên tung chân quyét trúng, ngã lăn trên mặt đất. Cùng lúc, tay phải Sở Thiên đã cầm chặt tên thứ tư hất mạnh, bay nhanh ra ngoài. Tên thứ năm tiến tới, Sở Thiên đơn giản hích vai cái cũng đủ khiến gã bay đi.
Các học sinh sững sờ.
Tào Hoa Vũ cùng các học sinh lớp 13 sững sờ.
Diêu Phong Tử càng sững sờ.
Sở Thiên xuất thủ thời gian cộng lại không đến một phút đồng hồ, vậy mà đánh bay năm tên côn đồ. Loại thân thủ này thật sự nghe rợn cả người. Tào Hoa Vũ trước kia bị Sở Thiên một chưởng đánh bay nhưng chẳng qua cho rằng đó chỉ là có chút mưu kế dùng lực tinh tế, cho nên Tào Hoa Vũ mặc dù biết Sở Thiên thân thủ tốt, nhưng không thể ngờ kinh khủng đến thế. Nhưng với Sở Thiên mà nói, đây đã là chậm, nếu như công lực toàn bộ khôi phục, đoán chừng các học sinh đều cho mình là thần tiên.
Diêu Phong Tử mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã không thể tưởng tượng Sở Thiên kinh khủng như thế. Thủ hạ của gã tràn ngập sợ hãi, trốn sau lưng Diêu Phong Tử, không bao giờ muốn phải đối mặt với Sở Thiên nữa. Chính mình đơn thương độc mã càng không phải là đối thủ của Sở Thiên, Diêu Phong Tử suy nghĩ một lúc, lộ ra vẻ điên cuồng chuyển hướng tới Ngô Ngân Quý, nói:
- Ngô Ngân Quý, mày tính toán cái gì là anh hùng hảo hán, cho rằng mời được một kẻ tới đánh tao là giỏi à, còn mày thì có bản lĩnh gì?
Sở Thiên cười cười, sờ sờ cái mũi, dị thường mê người. Các nữ sinh thấy thế lại có một phen kích động. Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Diêu Phong Tử, mấy tên thủ hạ của mày tối mắt quá rồi, tao đã nói, mày có bản lĩnh cùng Ngô Ngân Quý solo, tao cam đoan cho mày một trận đấu công bằng.
Lần này, Diêu Phong Tử nghĩ, nếu như nhục nhã trở về, sau này mình liền khó tới đây thu phí bảo hộ rồi, uy danh của mình trước các huynh đệ cũng không còn. Bây giờ, Sở Thiên đáp ứng không nhúng vào tay, vì vậy có gì phải sợ, quyết sinh tử một trận, gã đối mặt với Ngô Ngân Quý, nói:
- Tốt, lão tử solo với mày.
Diêu Phong Tử dứt lời, phanh áo, lộ ra trên người mấy vết sẹo lớn. Sở Thiên thấy rõ xung quanh học sinh không dám lên tiếng, hiển nhiên đã bị mấy vết sẹo trên người Diêu Phong Tử dọa sợ. Ngay cả Ngô Ngân Quý vốn trấn định giờ cũng lộ ra vài phần khiếp đảm. Sở Thiên vừa rồi dễ dàng đánh bay năm tên thanh niên khiến cậu ta tự tin vạn phần giờ biến mất vô ảnh vô tung, nhưng đâm lao phải theo lao, chỉ có thể nhìn Sở Thiên, hi vọng đạt được vài phần cổ vũ cùng ủng hộ.
Sở Thiên thấy Ngô Ngân Quý khiếp đảm, trên mặt trầm xuống:
- Ngô Ngân Quý, là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, sinh tử thì sợ gì? Dù là bạn hôm nay chết ở chỗ này rồi, coi như bạn ngủ một giấc, tuyệt đối là anh hùng trong mắt mọi người.
Ngô Ngân Quý mặt đỏ lên, mạnh mẽ kéo áo, nổi giận, gầm lên một tiếng, nhào tới Diêu Phong Tử.
Chung quanhnữ sinh không quan tâm tới đánh nhau trước mắt mà si ngốc nhìn Sở Thiên. Nghĩ đến câu nói của Sở Thiên “là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, sinh tử thì sợ gì?” càng sùng bái Sở Thiên, theo lời Sở Thiên mà nhân tâm kích động, tràn đầy nhiệt huyết.
Nữ sinh đều mơ ước có lấy chồng cũng phải lấy người như Sở Thiên vậy.
Khi tâm hồn thiếu nữ đang tràn ngâp mộng mơ, thì trận chiến của Diêu Phong Tử cùng Ngô Ngân Quý đã tới hồi gay cấn. Ngay từ đầu Diêu Phong Tử nắm đấm hung ác, chặt chẽ, Ngô Ngân Quý chỉ có chống đỡ, không có sức hoàn thủ, thậm chí khóe miệng chảy máu, sắp tự động xin thua rồi. Cậu ta chỉ là một kẻ học nghề đụng với Diêu Phong Tử một tên đánh nhau lão luyện, dùng trứng trọi đá là chuyện đáng cười nhất. Nhưng Ngô Ngân Quý chứng kiến Sở Thiên bên cạnh tràn ngập tin tưởng, học sinh trung học Thiên Đô đối với mình nóng bỏng cổ vũ, Ngô Ngân Quý đánh bạc tất cả, tùy ý chịu mưa đấm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: kiên trì.
Về sau, hai bên đánh nhau rối loạn quyền cước lung tung, đôi khi dùng cả đầu húc đối thủ. Diêu Phong Tử mặc dù có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng Ngô Ngân Quý lại có khí lực lớn hơn. Diêu Phong Tử tuy ra tay chuẩn xác, hung ác nhưng Ngô Ngân Quý phòng ngự, chịu đựng mạnh mẽ. Lúc đầu, Diêu Phong Tử thoạt nhìn chiếm được thượng phong, nhưng mười hiệp về sau, Diêu Phong Tử khí lực dần dần sử dụng hết, lại dùng tay không, Ngô Ngân Quý thấy hắn sơ hở, liều mạng chịu bị thương, mạo hiểm lao vào đấm móc nện vào cằm Diêu Phong Tử. Diêu Phong Tử lập tức nhổ ra một ngụm máu tươi, còn không đánh lại. Ngô Ngân Quý lại bồi thêm một phát vào huyệt thái dương, Diêu Phong Tử đứng không vững nữa rồi, mê muội, loạng choạng sắp ngã. Ngô Ngân Quý như sói đói nhào tới điên cuồng đánh túi bụi. Diêu Phong Tử rất nhanh đã bị đánh ngã xuống đất, khi Ngô Ngân Quý lần nữa giơ nắm đấm lên, chuẩn bị hướng Diêu Phong Tử đánh tiếp thì thấy nắm đấm bị người khác bắt lấy.
Sở Thiên nắm tay Ngô Ngân Quý, tay sung mãn khí lực, cười cười, nói:
- Hắn đã thua.
Ngô Ngân Quý lúc này mới phát hiện Diêu Phong Tử mặt mũi tràn đầy máu tươi, kêu rên không dậy nổi, vì vậy thở dốc một hơi, đứng dâỵ. Xung quanh, các học sinh đều hoan hô, kêu tên Ngô Ngân Quý, Sở Thiên. Bọn chúng mừng cũng là vì chính bản thân ăn mừng, dù sao ngày sau không cần giao phí bảo hộ rồi. Tào Hoa Vũ cùng các học sinh lớp 13 lấy khăn tay, nước uống đưa cho Ngô Ngân Qúy, giống như vừa trải qua một trận đấu quyền anh vậy.
Diêu Phong Tử trong mắt lộ ra sự oán độc, nhặt một viên đá trên mặt đất hung hăng ném Sở Thiên. Ai ngờ, đang lúc mọi người trong lúc kêu lên sợ hãi, Sở Thiên không thèm quay đầu, tay vẫy ra, tảng đá quay lại đập trúng bụng Diêu Phong Tử. Diêu Phong Tử bị viên đá đập vào ngã xuống, ôm bụng lăn trên mặt đất.
Diêu Phong Tử chật vật đứng dậy, mấy tên thủ hạ tới đỡ gã, gã tránh ra, trong mắt oán hận nhìn đám Sở Thiên, trong nội tâm tức giận nghĩ: ông mày nhất định sẽ báo thù. Sau đó mới mang người nhục nhã rời khỏi trường Trung học Thiên Đô.