Ngoài cửa sổ các tiếng động phồn hoa phức tạp, bên trong cửa sổ là sự yên lặng dễ chịu.
- Cafe Connor, đây là loại hạt cà phê được trồng từ dung nham núi lửa của vùng Connor ở Hawaii, vị nồng, ngọt thuần, mà lại hơi mang chút hương vị của rượu nho, phong vị rất đặc biệt. Cafe Connor vừa chọn có vị chua vừa phải, khẩu cảm dịu dàng đầy đặn và cùng với phong vị hương thuần đặc biệt làm cho người yêu thích cafe khó có thể quên được.
- Tính cách của Dung Dung dịu dàng lại không thiếu sự kiên cường vì vậy không có loại cafe nào thích hợp hơn cafe Connor.
Sở Thiên nói rất êm tai, như có Càn Khôn Bách Hiểu Sanhlàm Tô Dung Dung nghe thấy vô cùng phấn chấn, ánh mắt vô cùng tò mò nhìn Sở Thiên. Sao những thứ vô cùng đơn giản khi nghe từ miệng Sở Thiên nói ra lại có nghệ thuật như vậy chứ?
Tuy Liễu Yên không hiểu nhưng Sở Thiên nói thông thuận như vậy, đoán chùng không phải nhất thời nói bừa, nhưng không thể để Sở Thiên vì vậy mà dựng nên ấn tượng tốt thế là cô liền cha miệng vào nói:
- Sở tài tử, nghe aanh nói rõ ràng hợp lý như vậy không bằng nói cho chúng tôi biết chúng tôi thích hợp uống loại cafe nào đi.
Ai cũng có thể nhìn ra, Liễu Yên hiển nhiên đang làm khó Sở Thiên, sao có thể vừa mới gặp bao lâu đã đoán được tính cách của người ta chứ hơn nữa còn kiến nghị người ta uống loại cafe nào thì thích hợp nữa?
Tô Dung Dung lại không hề để ý, trong lòng cô, cô cảm thấy mọi khó khăn trước mắt Sở Thiên đều không phải khó khăn, thế là không những không ngăn cản sự làm khó của Liễu Yên ngược lại lại cười rộ lên, thân mật vỗ bả vai Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, thử xem sao.
Sở Thiên nhìn mọi người một lượt, lại thấy bọn Liễu Yên hùng hổ hăm dọa, còn có ánh mắt khinh thường của bọn Tần Thành anh mỉm cười, ngồi vững vàng nhàn nhạt nói:
- Liễu Yên thích hợp với cafe Santos chủ yếu sản xuất tại St.Paul Brazil, loại cafe này ba vị chua, ngọt, đắng đều thuộc trung tính, độ nồng vừa phải mang theo chút vị chua cũng vừa phải, khẩu vị cao nhã mà đặc biệt, dùng đậu điều phối là tốt nhất, vinh dự được coi là cafe Trung Triên, đơn phẩm uống phong vị cũng rất ngon. Tính cách hấp tấp của cô rất thích hợp uống cafe Santos.
Sở Thiên dần lượt giới thiệu cho từng người, bút của nhân viên phục vụ sớm đã dừng lại, tập trung tinh thần nghe Sở Thiên giảng giải, dù cô làm việc ở quán cafe, các loại nhân sĩ đều đã từng gặp nhưng có thể hiểu thấu triết lý giải cafe như vậy, uống cao phẩm vị như vậy, Sở Thiên là người đầu tiên.
- Lang Côn thích hợp với cafe Guatemala, loại cafe này sản xuất ở Guatemala, loại hạt này thuộc loại cafe Bourbon là một trong những loại cafe vị chua tương đối mạnh, hương vị thuần mà hơi mang chút hoang dã dùng để phối hợp thành hỗn hợp cafe là thích hợp nhất. Nếu Lang Côn không có năng lực gì sao có thể “hàng phục” được Liễu Yên chứ?
Khi Sở Thiên nói xong người cuối cùng, cổ họng đã sắp muốn bốc hỏa rồi, Tô Dung Dung dịu dàng băng ly nước chanh ở trên bài đặt cạnh miệng của Sở Thiên để anh nhấp nhấp giọng, Sở Thiên nhấp mấy ngụm, vị chanh nhàn nhạt toát lên trong miệng, trong lòng vui vẻ thoải mái.
Thần sắc của bọn Liễu Yên từ khinh thường đến giật mình rồi lại đến khiếp sợ, trước mắt không nói đến tên tiểu tử này nói thích hợp hay không thích hợp, nhưng có thể nói ra nhiều kiến thức về cafe như vậy đã không đơn giản rồi, Liễu Yên thậm chí có chút ảo não, sao lại làm tên tiểu tử này thực hiện được rồi chứ? Làm thế nào cũng không làm khó được hắn.
Nét mặt Tô Dung Dung càng lộ lên nụ cười kiêu ngạo.
- Chị à, phiền chị đưa tám loại cafe mà tôi vừa nói.
Sở Thiên để lộ ra má lúm đồng tiền mê người, hướng về chị phục vụ bên cạnh cười cười nói:
- Cám ơn!
Bọn Liễu Yên không ngăn cản Sở Thiên, ngoại trừ hiếu kỳ muốn xem sự phỏng đoán của Sở Thiên có đúng hay không thì chủ yếu họ vẫn không từ bỏ ý định tiến thêm một bước tìm cơ hội đả kích Sở Thiên.
Cô phục vụ gật đầu, mỉm cười, nét mặt lộ lên vẻ sùng bái cùng sự thân mật vui vẻ rồi rời đi.
Lúc này, ba cô gái dáng người nhỏ bé tiến vào quán cafe, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, đi qua bên cạnh bọn Sở Thiên, ngồi xuống bàn cafe ngay cạnh đó. Thời khắc họ đi qua, Sở Thiên cảm thấy một khí thế mạnh mẽ nói không lên lời hiện lên, ánh mắt không khỏi vô ý mà cố ý lướt nhìn khuôn mặt mấy cô gái đó.
Mỹ nhân bại hoại, Sở Thiên đưa một định ngữ về họ:
- Khí khái hào hùng, lãnh ngạo.
Dáng điệu cô gái ở giữa xuất chúng nhất, một bộ áo tím, mái tóc tím nhạt hơi hơi vòng quanh vai chảy xuống, lộ ra vẻ thờ ơ và nổi loạn, biểu tình khuôn mặt lạnh như băng, lông mày lá liễu dài nhỏ được nàng vẽ lên màu tím đậm, mắt màu tối được phủ sau đôi mi dài của hai mắt, lại cất giấu sự ưu thương không dễ dàng phát giác, dùng sự lạnh lẽo che khuất.
Hai cô gái bên cạnh mặc váy ngắn và chiếc áo choàng cao bồi xinh xắn, đeo thắt lưng đen phối hợp với đôi giày cao cổ màu đen, hai mắt lóe ra nhuệ khí phía trên sống mũi cao ngất, thanh tú lại mang chút lạnh lùng, thỉnh thoảng cắn môi một chút dường như không một tia huyết sắc, khuôn mặt như tuyết hiện lên vài phần tái nhợt.
Càng làm Sở Thiên thấy khiếp sợ đó là lúc ba cô gái này giơ tay nhấc chân đều toát lên cảnh giác rất tự nhiên, sự linh hoạt giữa ngón tay và cổ tay hoàn toàn khác hẳn với các cô gái bình thường, trong lòng Sở Thiên hiện lên cảm giác kỳ quái, mấy cô gái này nhất định không phải người bình thường.
Cafe rất nhanh đã được bưng lên, dưới ánh đèn lóng lánh đầy màu sắc, mùi cafe đậm đặc xông vào mũi làm cho người ta mê say.
Liễu Yên bưng cốc cafe Santos lên rùi đưa vào miệng, chuẩn bị sẵn sang sau khi uống xong, bất luận ngon hay không ngon đều sẽ phủ định hết.
Sở Thiên đưa hai ngón tay lên lắc lắc, lạnh lùng nói:
- Từ từ, cafe không phải uống như vậy nếu không chỉ đơn thuần là giải khát mà thôi.
- Không phải uống như vậy, chẳng lẽ phải nằm sấp uống sao?
Liễu Yên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích Sở Thiên, cười lạnh nói:
- Hay là vừa rồi anh chỉ là nói bừa cho chúng tôi, sợ tôi uống không cảm thấy ngon miệng đúng không?
Tô Dung Dung thở dài, Liễu Yên sao lại có thành kiến lớn như vậy với Sở Thiên chứ?
Sở Thiên không bình luận gì cười, quay đầu nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh:
- Chị ơi, ở đây có CD của Mã Tư Liên không?
Cô nhân viên phục vụ hơi sững sờ, không biết Sở Thiên có ý gì nhưng vẫn gật đầu nói:
- Có!
- Nếu như được, bây giờ có thể đổi nhạc nhẹ đang mở thành CD của Mã Tu Liên hay không?
Sở Thiên cười vô cùng sạch sẽ, rất chất phác làm người ta cảm thấy không nhẫn tâm cự tuyệt. Tô Dung Dung thậm chí xúc động hơi hôn lên khuôn mặt của Sở Thiên.
- Tất nhiên là được.
Ánh mắt cô phục vụ lộ lên vẻ hưng phấn, càng ngày cô càng thích anh chàng thanh niên này, dường như một cử động của anh đều khác hẳn với người thường, đều sẽ vượt ngoài sự dự tính của người khác:
- Bây giờ tôi sẽ đi đổi cho anh.
Một người có nội hàm lại lịch sự luôn dễ dàng làm người vui vẻ phục tùng đi làm việc mà cô có thể làm được.
- Thần thần bí bí, học đòi văn vẻ.
Lộ lộ hơi nghiêng đầu, nói ra tám chữ.
Bọn Tần Thành dù không lên tiếng chê Sở Thiên nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt đàn anh nhìn Sở Thiên, ngôn ngữ công kích chỉ cần có những nương tử quân này là đã đủ rồi, khí thế kinh người thì do họ gánh.
Sau một lát, bài hát “Bressanone” nhẹ nhàng vang lên, giọng hát trong trẻo lại cảm động của Mã Tư Liên lập tức bắt được lòng của bọn Liễu Yên, Saxophone buồn bã, tiếng kèn cor trầm thấp làm ánh mắt nhiệt liệt cảm tính của họ thêm vài phần yên lặng.
Thanh âm của Sở Thiên phát ra:
- Một ly cafe hương vị thuần mỹ, ngoại trừ khẩu cảm ngọt thuần mượt mà ra chỗ hấp dẫn người ta nhất đó là trong quá trình pha cafe đã phiêu tán ra một hương thơm mê người có mang chút cảm giác thần bí vì vậy có gọi là thưởng thức một ly cafe thì nên bắt đầu từ thời khắc pha cafe.
- Lúc pha cafe thì có gì thưởng thức chứ?
Lộ Lộ khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ dùng mũi thưởng thức? Huống hồ bây giờ chúng ta uống đều là đã pha xong rồi.
Tô Dung Dung hơi nhíu mày, thở dài:
- Lộ Lộ, cậu để Sở Thiên nói tiếp đi.
Bọn Liễu Yên giống như quái vật nhìn Tô Dung Dung, Dung Dung từ lúc nào mà vì Sở Thiên biến thành như thế này.
Sở Thiên dùng thìa từ từ quấy ly cafe, không hề chú ý đến mấy cô gái áo tím ở bàn bên cạnh đang nhìn mình, vảnh tai nghe mình nói chuyện, lạnh lùng nói:
- Cafe trong các giai đoạn pha khác nhau sẽ sinh ra mùi hương khác nhau, lúc mới pha hương vị của cafe giống như mùi hương của hạt cafe vậy, vị đạo cực kỳ không lưu loát, dần dần chuyển thành hương thuần.
- Sau khi pha xong, trước khi thưởng thức nên ngửi chút hương vị và quan sát màu sắc của ly cafe: cafe chỉ có màu sắc thanh tịnh mới có thể mang đến cho khoang miệng vị khoan khoái nhẹ nhàng.
Ánh mắt cô gái áo tím dần dần tỏa sáng, sắc mặt lạnh lùng vô tình dường như bắt đầu mang chút tươi cười.
Sở Thiên bưng cafe lên, cười với bọn Liễu Yên, tiếp tục mở miệng nói:
- Độ ấm tốt nhất khi thưởng thức cafe đó là 75 đến 80 độ, vì vậy sau khi pha xong phải uống nhân lúc còn nóng, dù nhiệt độ cao thấp của một ly cà phê sau khi đưa vào miệng không có ảnh hưởng mấy, nhưng sau khi cafe nguội thì hương vị sẽ hơi bị thất sắc.
Tô Dung Dung cực kỳ yên tĩnh, cực kỳ dịu dàng nhìn Sở Thiên, chàng trai này vô làm cô vô cùng kinh hỉ, có lẽ anh ấy chính là người mà đời này mình đang chờ đợi, người mình yêu sâu đậm.
- Một ly cafe nóng sau khi để khoảng 1 tiếng, tất cả mùi thơm đều sẽ không còn sót lại một chút gì. Hơn nữa vì bản chất của cafe mang tính không ổn định sau khi nguội sẽ dễ trở lên chua hóa, ảnh hưởng tới phong vị của cafe, vì vậy nên thưởng thức cafe nhân lúc còn nóng.
Cô gái áo tím đã rời khỏi chỗ ngồi, lẳng lặng đi đến phía sau Sở Thiên, Sở Thiên cảm thấy khí tức mạnh mẽ truyền tới nhưng không hề có ác ý thế là Sở Thiên cũng không có hành động gì, tiếp tục bưng cafe tẩy não cho bọn Liễu Yên.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Thiên, bọn Liễu Yên bưng lên cafe của mình, dựa lưng vào ghế, làm theo phương pháp mà Sở Thiên dạy bọn họ, thưởng thức từng ngụm một nhưng cũng không vội vàng uống hết cafe mà ngậm lại trong miệng để cafe, nước bọt và không khí hơi trộn lẫn vào nhau đồng thời cảm nhận những cảm giác của cafe từ những bộ phận khác nhau trong miệng, lại nhẹ nhàng để cafe trôi xuống ruột.
Áp dụng những lời Sở Thiên nói kết hợp với cảm nhận khứu giác, thị giác và vị giác để thưởng thức mới có thể thực sự lãnh hội được tinh hoa của một ly cafe ngon.
Thực sự thích ý! Mới đầu là vị đắng chát lại ngọt tùy theo, lại ngọt làm người ta hồi vị, trong miệng còn lưu lại mùi hương ý vị thâm trường. Không ngờ uống cafe lại còn có thể sinh ra một tình cảm nồng nhiệt như vậy! Sau khi bọn Liễu Yên được mở mang tầm kiến thức không tự chủ được thầm than, dù Sở Thiên bình thường thế nào nhưng trong thời khắc này Sở Thiên lại là người làm họ cảm thấy sức hấp dẫn của cafe.
Trong mắt bọn Tần Thanh ít đi vài phần khinh thường nhưng không hề có thêm phần coi trọng, biết uống cafe thì sao chứ? Có thể mau chóng thăng chức được không? Có thể đem đến vinh hoa phú quý được không? Đáp án tất nhiên là không thể rồi.
Sở Thiên đặt ly cafe xuống, không hề khách khí nắm tay Tô Dung Dung, Tô Dung Dung không né trách mà ngược lại lại thoải mái nắm chặt Sở Thiên. Động tác này lập tức phá nát tất cả ấn tượng đẹp đẽ mà Sở Thiên mới dựng lên. Bọn Liễu Yên phát hiện, dù Sở Thiên có đưa người ta vào những ảo tưởng đẹp đẽ hay không thì khi trở về thế giới hiện thực lạnh lẽo thì hắn vẫn chỉ là một tên tiểu tử bình thường, vẫn chỉ là một con cóc muốn ăn thịt thiên nga mà thôi vì vậy vẫn phải chia rẽ Sở Thiên và Tô Dung Dung.
Lúc này, cô gái áo tím tiến lên trước vài bước, lịch sự nói với Sở Thiên:
- Xin chào, tiểu huynh đệ, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, muốn mời anh thưởng thức cafe mà chúng tôi mang từ phương xa tới, sau đó nói cho chúng tôi biết giá trị của loại cafe này, không biết có được không?
Dù nét mặt của cô gái áo tím nở nụ cười nhưng thực chất bên trong lại phát ra sự lạnh lùng và kiêu ngạo làm bọn Liễu Yên dù có hung hăng nhưng cũng không dám chen vào nói, Sở Thiên trước giờ vẫn luôn vui vẻ giúp đỡ người khác, hơn nữa hắn tin chắc rằng loại cafe cô gái áo tím này mang tới nhất định là cực phẩm, có thể nhân cơ hội này thưởng thức. Thế là hắn mỉm cười, má lúm đồng tiền mê người làm trong lòng cô gái áo tím hơi sững sờ, nụ cười của chàng trai này thực sự làm say đắm lòng người.
Sở Thiên gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Được!
Cô gái áo tím quay đầu nói mấy câu bằng ngôn ngữ mà bọn Liễu Yên hoàn toàn không hiểu, trong lòng Sở Thiên lại khẽ động, đây là tiếng Myanmar, cô gái áo tím muốn cô bạn của cô ta đem cafe đi pha, xem ra mấy cô gái này đều đến từ Myanmar.
Một lát sau, một ly cafe hương lan tứ phía được đặt trước mặt Sở Thiên, trong lòng Liễu Yên bắt đầu cầu nguyện tốt nhất trong cafe có độc, để Sở Thiên bị độc chết đi thế là xong hết mọi chuyện, mình khỏi phải hao tâm tổn sức chia rẽ Tô Dung Dung và Sở Thiên.
Sở Thiên bưng ly cafe lên, vừa ngửi, vừa nhìn là đã biết đây là loại cà phê được mài thượng đẳng, từ từ uống một ngụm, lập tức cảm nhận được vị nồng đậm phong phú và một chút vị chua mang hương vị của chocolate và hương rượu cùng hương cam hơn nữa còn có một chút hương khí ẩn trong đó không sao nói rõ được.
Sở Thiên nhìn ánh mắt mong chờ của cô gái áo tím, mỉm cười, đặt ly cafe xuống, nhàn nhạt nói:
- Nếu tôi đoán không nhầm đây là hạt cafe đến từ Thái Lan - Myanmar vùng núi hạt cafe chất lượng tốt nhất ở vào khoảng vĩ độ 20 độ Bắc, độ cao so với mặt nước biển là 1000m, hái và rửa xử lý bằng thủ công hơn nữa vẫn chưa đánh bóng lớp vỏ bạc, giảm bớt quá trình đánh bóng hạt sống sinh ra nhiệt độ tạo nên tác dụng làm giảm mùi thơm.
Cô gái áo tím nở ra nụ cười từ tận đáy lòng, cực kỳ sáng lạn, ánh mắt dịu dàng nữ tính làm bọn Tần Thành liều mạng bị trách phạt để nhìn cô, dù không thanh tịnh tinh khiết bằng Tô Dung Dung nhưng lại vừa đủ để bọn Liễu Yên các cô tự cảm thấy không bằng, cũng may còn có nền tảng gia thế chống lấy lòng tin của các nàng nếu không đã sớm đập đầu vào tường chết rồi.
Vẻ lạnh lùng trên mặt cô gái áo tím sớm đã mất đi, cô nhẹ nhàng nói:
- Huynh đệ, anh nói hoàn toàn đúng, anh thấy loại cafe này có giá trị trên thị trường không?
- Giá trị xa xỉ.
Sở Thiên lạnh lùng thốt ra bốn chữ.
Nét mặt cô gái lộ lên vẻ mừng rỡ, lập tức nhạt nhòa, hơi gật đầu với Sở Thiên nói:
- Tiểu huynh đệ, cảm ơn anh.
Sau đó cô nhìn bọn Liễu Yên:
- Tiểu huynh đệ, có thể nói tên của anh và để lại số điện thoại, có cơ hội vẫn muốn anh chỉ giáo vài thứ.
Sở Thiên không chút do dự báo tên của mình cùng liên tiếp một dãy số.
Trong miệng cô gái áo tím mang chút mặc niệm, cười cười, đưa tay ra nói:
- Sở Thiên rất hân hạnh được làm quen với anh, tôi tên là Sa Cầm Tú.
Sở Thiên lịch sự đưa tay nắm tay cô gái áo tím, trong lòng hơi kinh hãi nhưng biểu hiện trên mặt lại bất động thanh sắc.
- Được rồi, không làm phiền các vị uống cafe nữa, có cơ hội gặp.
Cô gái áo tím lại khẽ cười, lịch sự gật đầu tạm biệt rồi lập tức trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc cô gái áo tím rời đi, một mùi hương nhàn nhạt khẽ bay qua, mắt Sở Thiên hơi mở, trong lòng than nhẹ, anh đại thể đã đoán ra được cô gái áo tím này đến từ đâu.
Bàn tay đã từng nắm súng còn có hương vị của hoa anh túc, điều đó đủ để chứng minh cô gái áo tím này đến từ nơi mà cả thế giới đều chú ý đến.
Tam Giác Vàng!