Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn Khương Trung dường như bị sét đánh khó tin nhìn bọn Ninh Vĩnh Cường.

Khương Trung quyết đoán lắc đầu, không tin:

- Bọn họ tuyệt đối không thể nào là người của Chu Bách Ôn.

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói:

- Đúng hay là không đúng, cứ chờ ta giết hết bọn chúng đi rồi sẽ nói cho các ông biết.

Khương Trung nhìn thấy Sở Thiên đã rút ra chiến đao, vội vàng quát lớn:

- Sở Thiên anh không thể sằng bậy!

Đáng tiếc đã quá muộn, Sở Thiên đã như sói như hổ đánh về phía những người do Ninh Vĩnh Cường mang đến, Lão yêu và anh em Soái quân cũng theo sát phía sau đánh tiếp. Số người hai bên vốn không hơn kém bao nhiêu, nhưng Ninh Vĩnh Cường đã biết được sự lợi hại của Lão yêu, trong lòng cũng đang rất sợ hãi huống chi Soái quân lại cố ý gây chiến.

Cho nên bọn họ bị đánh trở tay không kịp, Sở Thiên tới gần hai người đàn ông, ngay cả đao đều còn chưa có phạt ra đã bị chém đổ gục trên mặt đất. Lão yêu cũng hung mãnh đánh ngã hai gã đàn ông không kịp chống đỡ. Người của bọn Ninh Vĩnh Cường nhìn kẻ thù xung phong liều chết như những kẻ điên xông đến, có chút khiếp đảm lui ra phía sau vài bước.

Nằm trên mặt đất Ninh Vĩnh Cường trong lòng cũng đã lạnh run lên, nhưng lúc này sống chết trước mắt, nói cái gì cũng không thể lâm trận bỏ chạy, vì thế tập trung sức vọt lên, y nhịn đau rống lên:

- Giết, giết hết cho ta!

Những quân dưới tay nghe được mệnh lệnh của Ninh Vĩnh Cường đều kiên trì vọt tới, đôi bên hỗn chiến cùng một chỗ. Cuộc giao chiến không quá vài phút, trong đám người thì đứt tay người thì đứt chân, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mưa có vẻ dị thường thê lương vô cùng, đầu kia có một gã Đại Hán đầu trọc hung mãnh dị thường, liên tục bổ tổn thương hai anh em Soái quân.

Sở Thiên hơi hơi nhíu mày, trực tiếp đi tới chỗ gã Đại Hán đầu trọc.

Gã Đại Hán đầu trọc trên người đã có mấy vết thương, chẳng qua có mưa cọ rửa, nếu không thì máu rất tanh, ngay tại thời điểm gã Đại Hán đầu trọc vung đao chém tổn thương anh em Soái quân, Sở Thiên đuổi tới chiến đao bổ ngang, khí quán cầu vồng hướng vào bộ ngực của gã, gã Đại Hán đầu trọc không kịp né tránh, đành phải xoay ngang đao che đỡ.

Tiếng leng keng vang lên, vũ khí lạnh đồng thời va chạm, gã Đại Hán đầu trọc hổ khẩu đau nhức từng trận. Sở Thiên cũng không để cho gã Đại Hán đầu trọc có cơ hội thở dốc, thuận thế tước xuống cổ của gã, gã Đại Hán đầu trọc nghiêng người, một tia cảm giác lạnh lẽo từ cổ xẹt qua, gã Đại Hán đầu trọc lấy tay sờ sờ, trên tay hiện ra vết máu nhàn nhạt.

Gã Đại Hán đầu trọc không khỏi dài thanh rống giận, liều mạng già cùng Sở Thiên chiến đấu kịch liệt.

Khóe miệng Sở Thiên hiện lên nét cười lạnh lùng, vung lên chiến đao cuốn lấy gã Đại Hán đầu trọc. Sau một lát, gã Đại Hán đầu trọc động tác chậm dần lại, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt đi, dưới cổ gã máu vẫn không ngừng chảy xuôi dòng, ngược lại bởi vì gã quá kích động càng làm cho máu lưu động nhanh hơn.

Rốt cục gã đang chậm lại kia bị Sở Thiên một đao quán xuyên vào trái tim, khuôn mặt tái của Đại Hán đầu trọc kia cũng chầm chậm co rút nhanh, tiếp theo tiếng phù phù, gã Đại Hán đầu trọc nằm ngang tại ngay trước mắt Sở Thiên. Sở Thiên quay lại phía sau nhìn xung quanh số người hai bên còn lại đang hỗn chiến, lập tức nhảy ra khỏi phạm vi chém giết, đứng ra bên cạnh xem cuộc chiến.

Chiến cuộc đã định, cho nên Sở Thiên cũng không chút để ý xem cuộc chiến.

Lúc này, Khương Trung dẫn vài đệ tử Đường Môn từ phía sau đi tới, nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, hai mươi người giỏi chỉ còn lại mấy người đau khổ chống đỡ, thống khổ hô to:

- Sở Thiên, anh thật là tiểu nhân vô sỉ, mượn cơ hội tàn sát tinh anh Đường Môn của tôi, Đường Môn và các anh hiệp nghị dừng ở đây, từ nay về sau sẽ không đội trời chung.

Lão yêu chém gục hai gã kẻ thù cuối cùng, cuộc chém giết đã chấm dứt.

Trên mặt đất chỉ vẹn vẹn có Ninh Vĩnh Cường còn sống, Sở Thiên phất tay ra hiệu cho Lão yêu giữ lại tính mạng của y.

Đem Ninh Vĩnh Cường ném ở trước mặt Khương Trung, Sở Thiên không nhìn sự giận dữ của bọn họ, thản nhiên cười nói:

- Tổng quản Khương, cho dù Sở Thiên đê tiện vô sỉ diệt trừ uy hiếp, nhưng những người trước mắt được xưng tụng cao thủ Đường Môn? Ngoại trừ Ninh Vĩnh Cường hơi có thân thủ, những người khác chỉ sợ ngay đến ngươi thân tín bên cạnh đều đánh không thắng, Đường Vinh chẳng lẽ phái đến những phế vật như vậy?

- Nếu bọn họ là cao thủ do Đường Vinh phái tới, các ngươi cũng quá coi thường Chu Bách Ôn rồi.

Khương Trung hơi hơi kinh sợ ngơ ngẩn, bọn họ quả thật không giống cao thủ, nếu không làm sao bị bọn Sở Thiên chém giết cho tán loạn lộn xộn thế này? Nhưng ông ta vẫn không cam lòng yếu thế, đọc nhấn từng chữ rõ ràng chất vấn:

- Vậy anh vu cáo hãm hại bọn họ là người của Chu Bách Ôn, có chứng cớ gì không? Ninh Vĩnh Cường còn biết địa điểm hội hợp, còn nhận ra tôi.

Ninh Vĩnh Cường muốn mở miệng, lại chung quy không nói gì.

Sở Thiên từ chối cho ý kiến lắc đầu, đầy thâm ý trả lời:

- Hai sơ hở! Theo ta được biết, Đường Môn môn quy nghiêm khắc tôn ti rõ ràng, người đã chết Lâm Triều Dương là người dẫn đội, như vậy Ninh Vĩnh Cường phải xưng hô y là dẫn đội Lâm, làm sao có thể gọi thẳng tên của anh ta như thế được? Tổng quản Khương, chẳng lẽ ông dám gọi thẳng tên Đường Vinh?

Khương Trung thần sắc khẩn trương, hồi tưởng đối thoại vừa rồi quả thật như thế, chỉ là mình quá mức hưng phấn mà không chú ý tới. Ninh Vĩnh Cường cùng Lâm Triều Dương quan hệ bất kể thân thiết cỡ nào cũng không thể gọi thẳng tên của nó như thế, cũng như chính mình tuy rằng cùng Đường Vinh có quan hệ chặt chẽ, lại là bạn tốt nhiều năm, mình vẫn phải tôn xưng ông ta là Bang chủ.

Tĩnh tâm phân tích có hai phần lo lắng, Khương Trung trịnh trọng gật đầu, nhưng vẫn vì Ninh Vĩnh Cường biện giải, cũng vì để bản thân tìm được đáp án:

- Khả năng Ninh Vĩnh Cường cùng Lâm Triều Dương quan hệ rất tốt, hay là xuất phát từ bi phẫn mà quên tôn xưng, điểm ấy tuy rằng có điểm đáng ngờ, nhưng lại không thể chứng minh y là người do Chu Bách Ôn phái tới.

Sở Thiên sắc mặt tự nhiên, chỉ vào bảy chiếc xe con trả lời:

- Ninh Vĩnh Cường nói bọn Lâm Triều Dương đi đường cao tốc, đi đường thành phố, còn bọn họ thì đi xuyên qua nông thôn đường nhỏ, bởi vậy hao tốn mấy giờ mới tới đây được, nhưng Tổng quản Khương có thể xem bánh xe thân xe của bọn họ, không thấy có nước bùn hay đất vàng? Sạch sẽ giống như là vừa mới tắm đấy!

Khương Trung nhìn theo ngón tay của Sở Thiên vừa chỉ, xe con của bọn Ninh Vĩnh Cường quả nhiên không có nhiều vết bẩn, Sở Thiên quay đầu nhìn Ninh Vĩnh Cường, sâu kín bổ sung:

- Xe sạch sẽ như thế, chỉ có hai khả năng, nếu là xe của bọn họ quả thật đi qua nơi nông thôn bùn đất, nhưng đến thời điểm tới gần nội thành thì bọn họ đem xe đi rửa sạch.

Bao gồm những người của Khương Trung, không ai tin bọn Ninh Vĩnh Cường sẽ đi rửa xe.

Sở Thiên nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, cười nói:

- Ngay Tổng quản Khương cũng không tin bọn họ đi rửa xe? Chỉ còn lại khả năng cuối cùng, xe của bọn họ chính là từ nội thành đi ra, cho nên sẽ không dính vết bẩn gì trên xe, xe này là từ ở một nơi nào đó gần đây đi đến, vậy chứng tỏ bọn họ đúng là nói dối Tổng quản Khương rồi.

Nói tới đây, Sở Thiên nói rõ ràng từng chữ:

- Nói dối, vậy cho thấy bọn họ là kẻ thù!

Sở Thiên phân tích hợp tình hợp lý, kịp phản ứng Khương Trung thân hình rung mạnh, ánh mắt ngưng tụ thành mũi nhọn nhìn chằm chằm Ninh Vĩnh Cường, nghiến răng nghiến lợi quát:

- Ninh Vĩnh Cường, mày có phải là người Chu Bách Ôn phái tới hay không? Cao thủ Đường Môn phái tới có phải bị chúng mày giết sạch rồi hay không hả? Chúng mày mạo danh người của Đường Môn đến đây có âm mưu gì?

Ninh Vĩnh Cường cười sằng sặc, không có ý kiến gì mà chỉ trả lời:

- Không thể tưởng được Tổng quản Khương sẽ hỏi vấn đề ngu xuẩn như thế, còn kém xa không bằng một nửa trí tuệ của Thiếu soái, tôi là kẻ địch của các ông, đương nhiên là do Đường chủ Chu phái tới, chúng tôi đã dám mạo danh người khác, đương nhiên là năm mươi cao thủ Đường Môn đã bị chém giết hầu như không còn.

- Mạo danh người khác nguyên nhân càng đơn giản, tìm hiểu thực lực của các ông báo cáo với Đường chủ Chu, sau đó tìm cơ hội tiêu diệt, cuối cùng thuận tay giết chết các ông!

Khương Trung giận tím mặt, muốn hạ lệnh giết chết y.

Sở Thiên phất tay ngăn Khương Trung đang kích động, trấn an nói:

- Tổng quản Khương, không cần phải ức giận vì tiểu nhân, y sở dĩ khiêu khích ông chính là vì y muốn chết, chúng ta làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn y như thế? Không nói trước y còn có thể có chút giá trị lợi dụng, nếu không có giá trị, ông cũng có thể chậm rãi tra tấn y vì anh em báo thù a.

Vẻ mặt tức giận của Khương Trung khi nghe được lời nói của Sở Thiên, nháy mắt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Ninh Vĩnh Cường lại sinh ra một chút sợ hãi, nhìn chằm chằm Sở Thiên nghiến răng nghiến lợi hét:

- Sở Thiên, chi tiết nhỏ như vậy đều bị mày chú ý tới, bố hôm nay thua ở trên tay chúng mày không lời nào để nói, thậm chí còn có mấy phần khâm phục, nhưng mày cũng không nên âm hiểm như thế, đem đối thủ đã thua ra tra tấn tàn khốc, tao sẽ khinh thường mày.

Sở Thiên sang sảng mỉm cười, thản nhiên nói:

- Cảm ơn lời khen của mày, tuy nhiên nói đến âm hiểm cũng còn không bằng chúng bay, nếu chúng bay thật sự tiềm phục tại bên cạnh chúng ta, tương lai trong cuộc sống, không chỉ có chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng, cái chính là bất luận kế hoạch gì cũng sẽ bị chúng mày biết được, đến lúc đó không biết sẽ phải chết bao nhiêu người.

Ninh Vĩnh Cường sắc mặt trắng bệch, câm miệng không nói gì.

Khương Trung phất tay sai Đại Hổ đem Ninh Vĩnh Cường kéo đi tra hỏi, lập tức xấu hổ nhìn Sở Thiên, vẻ nhạo báng nói:

- Thiếu soái, Khương Trung vừa rồi quá nóng vội, có nhiều đắc tội, kính xin Thiếu soái thứ lỗi nhiều!

Sở Thiên không trả lời lời ông ta, thì thào tự nói:

- Xem ra nên tấn công rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK