Trung tâm chống khủng bố, phòng thẩm vấn. Ánh sáng đèn tỏa rộng, đầy sát khí.
Sở Thiên ngồi ngay ngắn ở vị trí người chủ trì thẩm vấn, Lý Thần Châu ngồi ở bên trái, bên phải là nữ cảnh sát xinh đẹp làm nhiệm vụ ghi chép.
Nữ cảnh sát viên thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt vụng trộm nhìn Sở Thiên. Từ trước đến nay cô vẫn không nhớ rõ, trung tâm chống khủng bố khi nào lại có một nhân viên trẻ tuổi có quyền lực lãnh đạo như vậy, ngay cả Lý Thần Châu cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn. Trong lòng không khỏi sinh ra sự tò mò đối với con người trẻ tuổi mà có năng lực này.
Ngồi ngay ngắn ở vị trí phạm nhân là Cửu thúc với thần sắc phẫn nộ, tự than thở là đã không còn hi vọng sống, cho nên dứt khoát bày ra tất cả sự phẫn hận và bất mãn đối với Sở Thiên, ông ta đã mắng Sở Thiên gần mười lăm phút, ngôn ngữ khó nghe đến mức ngay cả tai của nữ cảnh sát viên cũng ửng đỏ.
Sau khi phát tiết xong, tâm tình thoải mái rất nhiều, cổ họng lại khát nước, thế là lớn tiếng hét to:
- Cho tao cốc nước.
Sở Thiên mỉm cười, ngăn viên cảnh sát đang muốn đi rót nước lại, nhàn nhạt nói:
- Không có nước!
Nữ cảnh sát viên có chút giật mình nhìn Sở Thiên. Như vậy đối với nghi phạm có chút không hay, dù sao vẫn còn có nhân quyền.
Cửu thúc mặt biến sắc, lại lớn tiếng gào lên:
- Tiểu tử, mày có phải là người không? Ngay cả nước cũng không cho người ta uống, ngay cả trước khi quyết định tử hình phạm nhân cũng phải cho phạm nhân ăn no một bữa, có bát rượu để uống. Tao chẳng qua chỉ là nghi phạm, mày lại đối xử với tao như vậy, tao muốn mời luật sư.
Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Cửu thúc, ông già rồi, đây là sự việc tập kích khủng bố, không có luật sư, ông cảm thấy nhà nước sẽ lãng phí thời gian cho phần tử khủng bố tìm luật sư đến biện hộ sao?
Thực ra Cửu Thúc đã bị Sở Thiên gạt, cho dù người có tội ác tày trời cũng đều có quyền mời luật sư biện hộ, chỉ có điều Cửu thúc không hiểu, đương nhiên cho rằng sự việc đặc thù thì cũng đối đãi một cách đặc thù, lập tức khôi phục vài phần bình tĩnh, nói:
- Thằng ranh con,bây giờ mày muốn thế nào?
Sở Thiên cố ý nâng chén trà đặc lên uống, sau đó mới đặt xuống, nói:
- Tôi chỉ hỏi ông một câu, ông cũng chỉ cần trả lời một câu, trả lời sai, buổi thẩm vấn hôm nay liền chấm dứt ở đây, trả lời đúng, buổi thẩm vấn hôm nay cũng kết thúc.
Cửu Thúc hơi sững sờ, không nghĩ đến Sở Thiên tự mình đến, lại còn thật sự hỏi, còn cho rằng thằng nhãi này muốn cho mình lên “ghế hùm” “ngồi máy bay” “nước tiêu nóng” cơ, xem ra cái mạng già này của mình có vài phần hi vọng rồi, không tự chủ được bèn hỏi lại:
- Hỏi cái gì?
Nữ cảnh sát viên cũng nghiêng tai lắng nghe, xem người trẻ tuổi này có thể dùng thủ đoạn gì để khiến cho lão già trước mặt này nói thật.
Lý Thần Châu thì tỏ ra thờ ơ không quan tâm. Anh ta biết rõ Sở Thiên sẽ có cách từ trong miệng Cửu thúc đào ra thứ có tác dụng, phải biết rằng lão trọc đã hôn mê bất tỉnh, nữ tử cũng ngậm miệng không nói, chỉ còn lại Cửu thúc là kẻ nửa gà mờ nửa không biết sự tình, chỉ có từ chỗ ông ta moi ra vài thứ mới có thể kéo dài thành tựu của mình.
Sở Thiên bảo người rót cho Cửu thúc cốc nước, sau khi đợi Cửu thúc uống xong, đột nhiên hỏi:
- Cửu thúc, ông đã bán cho phần tử khủng bố bao nhiêu vũ khí đạn dược?
Lý Thần Châu có chút sửng sốt, căn cứ vào tình tiết vụ án không có chứng chỉ rõ Cửu thúc buôn bán súng đạn, ngay cả Cửu thúc cung cấp tin tình báo cho phần tử khủng bố cũng là Sở Thiên nói, còn về phần thật giả cũng không thể nào từ miệng nữ tử kia biết được, câu hỏi của Sở Thiên chẳng phải là như không hỏi hả?
Cửu thúc tuy già nhưng không hồ đồ, đương nhiên không thể nhận việc này vào người, cho dù Sở Thiên không giết mình thì, thì Chu Triệu Sâm cũng sẽ giết mình. Đến lúc này Cửu thúc đều cho rằng Sở Thiên đang tìm chứng cứ để đối phó với hội Hắc Long, vì vậy phản xạ có điều kiện nói:
- Không có bán!
Sở Thiên uống xong hai ngụm trà đặc, đặt cốc xuống, trên mặt trở nên bình tĩnh đứng lên, phất nhẹ tay nói:
- Đem lão già này kéo ra ngoài đập chết!
Tất cả mọi người đều chấn động, Sở Thiên như thế nào lại trở mặt nhanh như vậy, nữ cảnh sát mắt trợn tròn không biết làm sao.
Hai viên cảnh sát ở sau lưng Cửu thúc nghe Sở Thiên nói vậy, cũng không biết có nên chấp hành hay không, đều nhìn về phía Lý Thần Châu. Tuy Lý Thần Châu không đoán được suy nghĩ trong lòng Sở Thiên, nhưng vẫn tỏ ra ủng hộ cách làm của Sở Thiên, nói:
- Đập chết, dù sao cũng không có giá trị gì!
Sắc mặt Cửu thúc như trời tháng sáu, biến đổi nhiều lần, vốn là hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó lại dấy lên hi vọng sống, nhưng lập tức lại bị Sở Thiên làm cho không còn, đổi lại là ai thì cũng không chấp nhận được cái tâm lý này.
Hai viên cảnh sát tiến lên phía trước cởi bỏ xiềng xích của Cửu thúc, kéo ông ta ra ngoài cửa. Xử bắn thì xử bắn thôi, dù sao thì phần tử khủng bố có chết cũng vẫn còn tội. Huống chi có xảy ra việc gì cũng đã có Lý Thần Châu hứng chịu, không đến phiên mình phải chịu oan uổng.
Cửu thúc lại bắt đầu lên tiếng mắng chửi, hét lên cuồng loạn:
- Sở Thiên, mày là đồ khốn, đồ hỗn đản, mày xem mạng người như cỏ rác, coi trời bằng vung.
Sở Thiên không để ý đến ông ta, cúi đầu pha trà, rồi chầm chậm uống trà.
Cửu thúc rất nhanh đã bị kéo ra đến cửa, Sở Thiên vẫn không có động tĩnh. Lòng Cửu thúc lạnh triệt để, còn tưởng rằng Sở Thiên muốn dùng hành động này để hù dọa mình, không nghĩ tới hắn thật sự muốn xử bắn mình, bằng không vì sao sắp ra khỏi cửa rồi mà vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Cửu thúc rất nhanh đã bị kéo ra hành lang, lúc này ông ta mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bản thân mình đang cận kề với cái chết. Cửu thúc bỗng nhiên muốn được sống, nước mắt chảy xuống, thanh âm run rẩy từ trong miệng hét toáng lên:
- Tôi nhận tội,tôi nhận tội!
Hai viên cảnh sát dừng bước, viên cảnh sát bên trái nhìn đồng sự của mình, nói:
- Lão già này đã quyết định nhận lỗi, có kéo lão ta quay trở lại hay không? Không chừng cấp trên đang chờ những lời này của ông ta đấy.
Viên cảnh sát bên phải lắc đầu, túc trí đa mưu nói:
- Kéo cái đít, nhỡ đâu lão già này khi trở về lại không nhận tội? Như vậy không phải chúng ta bị mắng sao, chúng ta vẫn nên kiên quyết thi hành mệnh lệnh, đem lão già này mang ra ngoài xử bắn thôi.
Trong lòng Cửu thúc đã hoàn toàn lạnh băng, toàn thân giãy dụa, lại hô to lần nữa:
- Tôi nhận tội, tôi nhận tội, Tôi không muốn chết.
Hai viên cảnh sát kiên quyết không thèm để ý đến Cửu thúc đang ra sức la hét giãy dụa, đá cho ông ta mấy cước, sau đó kéo ông ta đến bãi đất trống, ném ông ta xuống đất.
Cửu thúc bây giờ mới biết tính mạng thật đáng quý, nước mắt không ngừng chảy xuống, con người khó tiếp nhận nhất chính là sau khi đã có hi vọng lại bị làm cho tuyệt vọng.
Hai viên cảnh sát lấy súng ra, nhắm ngay vào đầu Cửu thúc.
Lúc này, Sở Thiên và Lý Thần Châu đúng lúc xuất hiện trong tầm mắt của Cửu thúc, đang dựa vào tường nói chuyện vui vẻ, không hề có ý ngăn cản việc xử bắn. Cửu thúc vội vàng rống lên:
- Tôi nhận tội, tôi nhận tội, tôi đã bán súng đạn trị giá ba nghìn vạn cho bọn Rắn Đuôi Chuông.
Sở Thiên mỉm cười, lên tiếng:
- Tạm hoãn xử bắn, để cho ông ta làm một chút việc có ích cho đất nước.
Một lần nữa quay trở lại phòng thẩm vấn, nước trà cũng vẫn chưa nguội, nhưng Cửu thúc lại cảm thấy tựa như cách cả một đời. Ông ta đã nghĩ thông suốt rồi, Sự sống của con người là quý giá hơn tất cả mọi thứ. Cho nên quyết định khai ra bọn “Rắn Đuôi Chuông”. Dù sao bọ chúng đều là người tùy thời hiến thân cho tổ chức, cũng vì chính bản thân mình mà làm chút việc tốt đi.
Trên mặt Sở Thiên nở một nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Ông thực sự đã bán lậu ba nghìn vạn súng đạn cho phần tử khủng bố?
Cửu Thúc gật đầu, lập tức nói:
- Tôi có thể hút một điếu thuốc không?
Lý Thần Châu móc điếu thuốc ra, định ném qua cho ông ta. Sở thiên đã ngăn lại, hắn muốn làm cho ý chí chiến đấu của Cửu thúc hoàn toàn tan rã.
Sở Thiên kiên quyết lắc đầu nói:
- Không thể! ông vẫn là tranh thủ thời gian mà nói đi, nói xong sẽ được đi nghỉ ngơi sớm.
Trên mặt Cửu thúc đã không còn vẻ ngạo mạn nữa, mà chuyển thành nhã nhặn nói:
- Được. Tôi nói, tôi nói.
- Súng đạn lấy ở đâu? Được vận chuyển đến đâu cho phần tử khủng bố?
Sở Thiên nêu ra hai vấn đề, ánh mắt bức người nhìn Cửu thúc.
Cửu thúc không dám giấu diếm bất cứ điều gì, mở miệng nói:
- Súng đạn là lấy từ tổ Sơn Khẩu của Đông Doanh, sau khi chúng tôi nhận sẽ chuyển cho phần tử khủng bố để kiếm lợi nhuận. Ba nghìn vạn súng đạn là do tôi phụ trách vận chuyển. Tôi áp tải đến nhà trọ Bảo Sơn cho Rắn Đuôi Chuông.
Trong lòng Sở Thiên âm thầm mắng tổ Sơn Khẩu vài câu , thật là gây sóng gió, nhưng bây giờ vẫn không phải là lúc tìm bọn đen đủi đó. Việc cấp bách bây giờ là giúp bọn Lý Thần Châu tìm được phần tử khủng bố, tiêu diệt hết bọn Rắn Đuôi Chuông gì đó, báo thù rửa hận cho các huynh đệ. Về phần lão già Cửu thúc này, kết cục của ông ta cũng sẽ không tốt đẹp. Ai bảo ông ta dẫn phần tử khủng bố đến doanh trại.
Lý Thần Châu chấn động nói:
- Rắn Đuôi Chuông? Cư nhiên là do gã vạch ra?
Cửu thúc gật gật đầu nói:
- Mấy ngày trước Rắn Đuôi Chuông đã đến Thiên Triều. Hiện tại thì không biết!
Lý Thần Châu nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói:
- Trách không được lại dám hạ độc thủ với doanh trại, thì ra là ‘bỏ mạng chi Vương’, để cho ta gặp được thì không thể không hành hạ gã cho đến chết.
Lại lập tức quay ra nhìn Cửu thúc nói:
- Hội Hắc Long các người thực to gan, dám có quan hệ với phần tử khủng bố.
Cửu thúc cúi đầu, chỉ bằng những lời nói này của mình, hội Hắc Long chắc chắn sẽ giết mình. Sau này nên làm thế nào đây?
Sở Thiên bây giờ mới biết vì sao hiệu suất làm việc của quan chức Thiên Triều lại thấp, những sự việc quan trọng đều cho rằng không liên quan đến mình, liền mở miệng nói:
- Cửu thúc, không phải ông đã bán ba nghìn vạn tiền súng đạn cho Rắn Đuôi Chuông sao? Tôi thấy súng mà bọn chúng dùng để tập kích quân doanh chính là hai khẩu súng tiểu liên, mười mấy khẩu súng lục. Tôi nghĩ vài thứ này chắc không cần dùng đến ba nghìn vạn đi?
Lý Thần Châu xấu hổ vỗ vỗ đầu mình, câu hỏi của Sở Thiên đúng là trọng tâm hơn mình, một câu liền có thể nói ra được điểm mấu chốt.
Cửu thúc lắc đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng nói:
- Còn có mười khẩu súng tiểu liên, hơn mười khẩu súng lục nữa. Ngoài ra còn có không ít lựu đạn, đúng rồi, còn có hai ống phóng rốc-két.
- Móa!
Lý Thần Châu vỗ bàn đứng lên, làm chén nước trên bàn sóng sánh, mắng:
- Bọn chúng muốn làm gì? Hỏa lực lớn như vậy, chẳng lẽ muốn đánh vào Trung Nam Hải?
Lại quay ra mắng Cửu thúc:
- Hội Hắc Long các ngườii thật là đã sống đủ rồi?
Sở Thiên kéo Lý Thần Châu ngồi xuống ,ngữ khí bình tĩnh nói:
- Đội trưởng Lý đừng nóng giận, vừa mới tập kích quân doanh xong, bọn chúng không dám ngang nhiên hành động ngay đâu, ít nhất cũng phải đợi sóng gió lắng xuống. Trong khoảng thời gian này, hãy huy động tất cả lực lượng, sẽ không khó để tìm ra bọn chúng.
Lý Thần Châu suy nghĩ, gật gật đầu, Sở Thiên nói có lý.
Sở Thiên ngẩng đầu hỏi Cửu Thúc:
- Cửu thúc, ông liên hệ với Hắc Long Hội như thế nào?
Cửu Thúc không chút do dự nói:
- Trước kia đều là bọn chúng tìm đến Hội trưởng Chu trước, sau đó Hội trưởng Chu lại để cho bọn tôi liên lạc với bọn chúng, từ khi bọn Rắn Đuôi Chuông mua súng đạn, Hội trưởng Chu liền bảo chúng tôi cắt đứt liên hệ với Rắn Đuôi Chuông, để khỏi liên lụy đến chúng tôi, không nghĩ rắng cuối cùng vẫn bị liên lụy. Những phần tử Đột Đột đó, cư nhiên lại khai tôi ra.
Sở Thiên mỉm cười, quyết định khích Cửu thúc, nói:
- Cửu thúc, buôn bán súng đạn, điều này thực ra là do tôi đoán!
Cửu thúc ngây người, quả thật sắp sụp đổ!
Hơn nửa giờ tiếp theo, Cửu thúc đem tất cả những điều gã biết khai ra, trong đó có không ít những chứng cứ phạm tội của hội Hắc Long. Nhưng Sở Thiên cũng biết, nếu như mình lấy những khẩu cung này để đối phó với Chu Triệu Sâm, thì hầu như là không có tác dụng gì, đều là những chuyện cũ đã qua, rất nhiều người đã chết không thể đối chứng nữa rồi. Nhưng trên bàn đàm phán ngày mai, thì vẫn có thể dùng để đánh Chu Triệu Sâm.
Tối nay Lý Thần Châu lại rất cao hứng, vì đã nắm giữ được nhiều tin tức tình báo về phần tử khủng bố như vậy, còn tra ra được súng đạn của bọn chúng là lấy từ đâu, không khỏi mở cờ trong bụng vỗ vai Sở Thiên, tỏ vẻ biết ơn từ tận đáy lòng mình.
Nữ cảnh sát ghi chép cũng có chút cảm giác phức tạp, thỉnh thoảng lại ngẩn người nhìn Sở Thiên.
Lúc Sở Thiên từ trung tâm chống khủng bố đi ra thì đã là chạng vạng tối, gió mùa thu thổi mang theo cát bay. Sở Thiên cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đành chịu, cuộc sống của người giang hồ chính là như vậy, một khi đã đi trên con đường đó, thì không có cách nào dừng lại được, vô luận là bạn đồng ý hay không, bạn vẫn phải tiếp tục bước về phía trước, nếu không người chết chính là bạn.
Không biết từ lúc nào Khả Nhi đã đi đến bên cạnh, ôn nhu tựa vào người Sở Thiên, săn sóc nói:
- Thiếu soái, anh vất vả rồi!
Sở Thiên mỉm cười, ôm eo Khả Nhi, nhàn nhạt nói:
- Cống hiến vì đất nước!
Tương ớt bát bảo, thanh diệu thiện hồ, đậu mầm tôm eo, một bàn xoay lớn đầy thức ăn, canh thịt viên được nấu trong một nồi đất lớn, Sở Thiên nhìn những mỹ vị trước mặt, rốt cục cũng cảm giác được bụng đang sôi lên vì đói. Khi Khả Nhi xúc cơm cho, hắn đã ăn rất nhiều, ngoài việc giải quyết nhu cầu ăn no mặc ấm, quan trọng hơn là ăn thay thuốc để cho vết thương chóng lành.
Bác sĩ đang nhẹ nhàng giúp Sở Thiên rửa sạch vết thương và thay thuốc, Phàm Gian bên cạnh nhìn thấy miệng vết thương, ngăn không được mà nhắm mắt vào. Đây là chàng trai như thế nào, mới có thể đối với bản thân mình “Tam đao lục động”. Trên đời này liệu còn còn bao nhiêu người có thể làm được như thế?
Phàm Gian nhẹ thở dài, quan tâm nói:
- Thiếu soái, hay là buổi đàm phán ngày mai đừng đi nữa, anh ở nhà mà dưỡng thương cho tốt, dù sao đều là qua loa, để chính thức giải quyết vấn đề, cuối cùng vẫn cần dùng đến thực lực đối thoại!
Khả Nhi cũng gật đầu, ôn nhu nói:
- Hay là đừng đi, không chừng hội Hắc Long sẽ lại dùng quỷ kế gì để đối phó với anh.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bác sĩ đang thay thuốc, toàn thân đau nhức khiến hắn khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Sau khi thay xong thuốc, Sở Thiên hỏi Phàm Gian:
- Phàm Gian, việc ngày mai đã sắp xếp xong xuôi chưa?
Phàm Gian nhẹ nhàng gật đầu, tiến lên phía trước nửa bước để cho Sở Thiên có thể dễ dàng nhìn thấy mình, miễn cho hắn cử động ảnh hưởng đến miệng vết thương, nói:
- Thiếu soái yên tâm, tất cả đã sắp xếp xong xuôi rồi!
Sở Thiên thở dài một hơi thoải mái.
Ngọn đèn của quán bar Mê Tình từ cửa sổ chiếu vào bên trong, khiến cho trong phòng lưu động một loại ánh sáng rời rạc mà mông lung. Sở Thiên yên lặng ngồi trong thứ ánh sáng đấy, thoạt nhìn rất mê hoặc, rất thần bí, rất khó có thể nắm bắt, cơ hồ đã không còn giống người còn sống có máu có thịt nữa, mà giống linh hồn của quỷ.
Ngày đàm phán, biệt thự Vinh Hoa.
Khi Sở Thiên bước vào biệt thự Vinh Hoa, cũng cảm giác được nguy cơ từ bốn phía, không ngăn được sát khí đang phóng đến.
Sở Thiên mỉm cười, không chút sợ hãi tiến vào đại viện, Thiên Dưỡng Sinh mang theo hơn mười vệ sĩ Soái quân luôn theo sát ở phía sau hắn, trong đại viện hoàn toàn không thấy hơn trăm tên của hội Hắc Long, đáng lẽ là chúng phải đến chứ, sẽ không phải là sợ hãi mà biến mất đi, huống hồ hôm nay đã an bài thỏa đáng hết rồi, không sợ Chu Triệu Sâm sử dụng bất kì thủ đoạn gì.
Vừa mới bước vào đại sảnh, vài tên mặc đồng phục cảnh sát tiến lên ngăn cản, Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ cảnh sát cũng tới, buổi đàm phán hôm nay thật là có chút ý nghĩa, cơ hồ có thể trở thành điển hình cho sự hài hòa xã hội.
- Thiếu soái đừng nói đùa nữa! Trách nhiệm của chúng tôi là ở đây, không hi vọng buổi đàm phán hôm nay phát sinh vấn đề gì.
Người lên tiếng là Đội trưởng Văn. Anh ta nhìn Sở Thiên vài lần, nhàn nhạt nói:
- Để giảm bớt những phiền toái không cần thiết, buổi đàm phán hôm nay Thiếu soái chỉ có thể mang một người vào cùng, về vấn đề an toàn của Thiếu soái thì ngài cứ yên tâm, hôm nay có sáu mươi cảnh sát đến, đủ để chế ngự những tình huống phát sinh đột ngột.
Sở thiên trong lòng khẽ động, anh biết rõ Đội trưởng Văn đang ám chỉ cái gì, vì vậy gật gật đầu, nói với Thiên Dưỡng Sinh:
- Anh theo em vào, các anh em khác ở trong đại viện chờ là được rồi, nhớ kỹ người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm ta, giết hết không tha.
Hơn vệ sĩ Soái quân đồng loạt gật đầu, xoay người chia ra đứng, mắt nhìn xung quanh suy nghĩ, tai nghe động tĩnh từ mọi phía, sát khí trên người không hề giảm.
Cảnh sát ở bên cạnh Đội trưởng Văn không khỏi nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói:
- Nhìn người của Soái quân, nhìn lại người của hội Hắc Long, hai loại tinh thần, hai loại tố chất khác nhau, thiên hạ này vẫn còn chưa biết là của ai đây?
Đội trưởng Văn trên mặt hơi mỉm cười, nhưng lại lớn tiếng quát:
- Nói ít những lời linh tinh thôi, làm tốt chuyện của mình đi.
Đại viện bày một cái bàn tròn lớn, Chu Triệu Sâm đang ngồi ở chỗ ngồi bên phía nam, Kiều Ngũ thì đứng trang nghiêm phía sau anh ta. Khiến cho mắt Sở Thiên hơi sáng lên đó là khuôn mặt như ngọc mịn màng của Dương Phi Dương, trang điểm phớt hồng, nụ cười quyến rũ, quả thật có vài phần mê người.
Sở Thiên nhìn Kiều Ngũ với ý vị thâm trường, khuôn mặt Kiều Ngũ vốn nghiêm trang liền trở nên xấu hổ. Phải biết rằng biệt thự Vinh Hoa chính là khu vực riêng của gã. Là lão đại của mười mấy nơi mà chính tại nơi này lại bị Soái quân chém giết. Nếu như không phải Dương Phi Dương ra tay cứu thì cái mạng già của gã cũng xém chút nữa phải bỏ lại tại nơi này.
Sở Thiên ngồi xuống đối diện với Chu Triệu Sâm, tay trái bởi vì bị thương nên đặt ở trên đùi, tay phải gõ nhẹ vào bên cạnh ly nước, đầy hứng thú nhìn bọn họ, trong lòng nghĩ thầm nghĩ: Nếu như mình độc ác, lôi Dương Phi Dương ra, không biết cô gái này sẽ giết mình hay là sẽ tiêu diệt bọn Chu Triệu Sâm đây?
Trên mặt Chu Triệu Sâm không có một chút chán chường nào. Tuy hôm qua Sở Thiên đem Hắc Long Tower làm cho gà bay chó chạy, tràn đầy tiếng tăm, nhưng ngồi trên bàn đàm phán, anh ta vẫn biết rõ nên lấy trạng thái gì để xuất hiện, mới có thể chiếm được ưu thế nắm chắc quyền chủ động, để tránh rơi vào cái bẫy của Sở Thiên.
Chu Triệu Sâm trước tiên dùng sức mạnh để chế ngự người khác, giành quyền mở miệng trước:
- Thiếu soái thật là đúng giờ, càng không ngờ đến là thật sự chỉ vào một mình. Thiếu soái không sợ Chu Triệu Sâm tôi cho ba trăm đao phủ mai phục hai bên, đập vỡ chén làm hiệu, đem Thiếu soái giải quyết ngay tại chỗ hay sao?
Khi Chu Triệu Sâm nói những lời này, sát khí chợt hiện ra, chỉ cần trên mặt Sở Thiên có vẻ sợ hãi, ba trăm sát thủ sẽ thật sự xuất hiện và giết ngay.
Sở Thiên mỉm cười, không chút sợ hãi, nhàn nhạt nói:
- Hội trưởng, khoảng cách hiện giờ giữa tôi và anh cũng không đến ba mét, dù cho ông có sử dụng thiên quân vạn mã, trong ba mét này cũng không thuộc vòng kiểm soát của anh, máu tươi bắn tung tóe chưa chắc là Sở Thiên tôi.
Chu Triệu Sâm sắc mặt khẽ biến, lập tức buông lỏng, sau đó nở nụ cười, kẻ này thật sự không đơn giản, xem ra mình nhìn lầm rồi, càng như thế càng không thể để cho hắn sống. Hôm nay tạm để cho hắn ngang ngược đi.
- Tuổi nhỏ, quả nhiên có vài phần gan dạ sáng suốt.
Sau lưng Sở Thiên truyền đến một tiếng nói, ngữ khí tự nhiên nhưng mang theo uy nghiêm, nói:
- Trách không được có thể lăn lộn làm mưa làm gió ở kinh thành, còn làm cho cục diện ở kinh thành trở nên hỗn loạn như thế.
Sở Thiên ngay cả quay đầu lại nhìn cũng lười, người có thể đến đây chắc chắn đều là người của Chu Triệu Sâm. Huống hồ lời của người này rõ ràng là khen nhưng lại là ngầm chê, quả thực làm cho người ta không thích, đối với địch nhân không thích, hết thảy cứ bỏ qua.
Chu Triệu sâm lại ngưng trọng đứng lên, vẻ mặt đặc biệt cung kính, nói:
- Chào lão Trần!
Sở Thiên trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là trần Quýnh Minh - chỗ dựa của Chu Triệu Sâm? Xã hội đen đàm phán thì kéo lão già này tới làm gì? Chẳng lẽ muốn dựa vào lực lượng chính trị để gây áp lực với mình, Chu Triệu Sâm này thật là âm hiểm, thật may là mình đã sớm có phòng bị.
Trần Quýnh Minh nhìn thấy Sở Thiên cả gan làm loạn như vậy, ngay cả mình đến cũng không quay đầu lại nhìn, thậm chí cũng không đứng lên nghênh đón, đã từng gặp qua nhiều người hung hăng càn quấy nhưng chưa từng từng gặp qua người trẻ tuổi nào hung hăng càn quấy đến mức này, trong lòng trở nên phẫn nộ.
Những người có chức có quyền khó tha thứ nhất không phải là những người trêu chọc họ, mà là những người có thân phận không bằng họ nhưng lại không thèm để ý đến họ.
Trần Quýnh Minh cũng ngồi xuống đối diện với Sở Thiên, ngữ khí đã trở nên lạnh như băng, nói:
- Vẫn cho rằng những người trẻ tuổi cẩn thận, khiêm tốn để tiến lên, không nghĩ đến cũng chỉ là những tiểu tử vô tri. Thật đáng buồn, đáng tiếc!
Sở Thiên có chút không kiên nhẫn được nữa. Vốn là đàm phán đơn giản giờ lại kéo Trần Quýnh Minh vào, thật chẳng ra sao, càng quan trọng hơn là ông ta lại còn ở đây cậy già lên mặt. Tuy ông ta còn có quyền thế, nhưng lại không phải cùng trận tuyến với mình, vì vậy không chút khách khí nói:
- Hội trưởng Chu, hôm nay chúng ta đàm phán, tôi không muốn nói những chuyện linh tinh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, có chuyện cứ nói thẳng.
Trong mắt Trần Quýnh Minh lóe lên lửa giận, Sở Thiên lại không để ý đến mình rồi.
Chu Triệu Sâm thấy Trần Quýnh Minh tức giận, vỗ vỗ bả vai nói:
- Lão Trần bớt giận, tiểu tử thối này không đáng để ngài tức giận.
Lập tức nhìn Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Còn mấy công chứng viên chưa tới, Thiếu soái hãy đợi một chút…
Con bà Chu Triệu Sâm! Trong lòng Sở Thiên lại hung hăng mắng chửi. Hai bên xã hội đen đàm phán, còn cần làm gì mấy người công chứng đó. Đây không phải là học buổi đàm phán năm đó của lão Tưởng với lão Mao sao? Xem ra Chu Triệu Sâm chuẩn bị hai người đại diện cho đạo lý và vũ lực để chiếm ưu thế rồi, danh chính ngôn thuận tiêu diệt mình, không để rơi vào miệng nhà họ Tô.
Sở Thiên quyết định kiên nhẫn đợi, hắn muốn nhìn xem Chu Triệu Sâm sẽ tìm những người nào tới để làm công chứng, đồng thời hắn cũng chuẩn bị đợi mấy người đó.
Mười lăm phút sau, lại có một người từ cửa đi vào, sau lưng còn có mười mấy người đi theo, sau khi Sở Thiên nhìn thấy, mỉm cười. Người này đã sớm có trong dự liệu của mình, người của Chu Triệu Sâm mang tới để “làm xiếc” cấp bậc cũng hơi thấp.
Sở Thiên đứng dậy, đi lên nghênh đón, mỉm cười kêu to:
- Cục phó Cổ, đã lâu không gặp, tinh thần vẫn dồi dào nhỉ, thế nào, hôm nay đến đây làm việc sao? Có điều ở đây không có phạm nhân đâu.
Trần Quýnh Minh gân xanh nổi lên, miệng thiếu chút nữa thì hô lên: giết hắn cho ta. Sở Thiên đối mặt với mình - người có quyền cao chức trọng mà không quỳ lạy làm lễ, lại nhiệt tình như vậy đối với Cục phó cục Công an bé tí, đây không phải là cố tình làm cho ông ta khó chịu sao?
Cục phó Cổ thật sự không ngờ Sở Thiên lại nhiệt tình đối với mình như vậy, thay đổi bộ mặt công việc, cười nói:
- Cổ mỗ hôm nay tới biệt thự Vinh Hoa xác thực là trên người có việc, Thiếu soái cùng hội Hắc Long chém giết nhiều lần, làm cho trị an của kinh thành càng thêm hỗn loạn, cho nên Cổ mỗ đến đây chính là giúp hai vị hòa giải, biến chiến tranh thành hòa bình, cũng coi như tận chút sức lực non yếu này vì người dân kinh thành.
Sở Thiên nghe xong lời của Cục phó Cổ, trong lòng không ngăn được cười khổ: ngài không làm lửa cháy đổ thêm dầu, gây sóng gió, thì người dân kinh thành đã may mắn lắm rồi.
Cục phó Cổ vừa ngồi xuống, một lão nhân mặc cẩm y phục hiên ngang mà bước vào. Lúc nhìn thấy Sở Thiên, trong ánh mắt tràn ngập oán độc và cừu hận. Không phải ai khác, gã chính là Trương Quốc Phong. Sơ Thiên vốn cho rằng sau khi Hổ Bang bị tiêu diệt, Trương Quốc Phong phải sớm chạy trốn mất dạng, không ngờ tới lại còn có thể xuất hiện ở đây. Hơn nữa nhìn từ ánh mắt oán hận của hắn, nhất định là gã cho rằng mình bán rẻ Lâm Đại Pháo.
Nhiều lúc, phẫn nộ của mọi người đối với việc bị bán đứng khác xa việc Đại Vu bị tiêu diệt.
Chu Triệu Sâm cười nhẹ, nói:
- Thiếu soái, ba vị nhân chứng mà Chu Triệu Sâm tôi mời đến cậu không có ý kiến gì à?
Ba người này không có quan hệ với hội Hắc Long, mà chính là oán hận Sở Thiên, có là người ngu cũng sẽ có ý kiến, nhưng mà Sở Thiên nhẹ nhàng hít vào một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Không vấn đề gì!
Chu Triệu Sâm tinh tế quan sát Sở Thiên, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Tôi và cậu đàm phán, giống như danh thủ quốc gia giao đấu, mất hết một cái gì đó đều thua, cho nên ngay cả tâm tình cũng không thể chịu một chút ảnh hưởng.
Sở Thiên gật gật đầu, rất thành thật nói:
- Tôi biết.
Chu Triệu Sâm nhìn thẳng vào Sở Thiên nói:
- Bọn họ đều không có ảnh hưởng đến cậu?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ thở dài:
- Thật sự không có.
Chu Triệu Sâm nhìn hắn, trong mắt rõ ràng vẫn không lộ ra một chút thất vọng nào.
Trên mặt Sở Thiên hoàn toàn không lộ vẻ gì. Ba kẻ này là cừu nhân của hắn cũng được, là tình nhân của hắn cũng được, khóc cũng được, cười cũng được, hắn hoàn toàn không để trong lòng. Bởi vì hắn vốn là có tai như điếc, làm như không thấy.
Đàm phán lần này là công bằng cũng được, không công bằng cũng được, hắn hoàn toàn không quan tâm, Sở Thiên chỉ muốn nhìn xem tất cả con át chủ bài của Chu Triệu Sâm.
Trương Quốc Phong nhìn hắn từ xa, Trần Quýnh Minh cùng Cục phó Cổ cũng nhìn hắn, thần sắc của mỗi người đều rất kì quái. Cũng không biết là ngạc nhiên? Là sợ hãi? Hay là bội phục? Kiều Ngũ Tắc thì sầu lo, trải qua mấy trận chiến, gã đã hiểu rõ Sở Thiên quá rồi, không nắm chắc thì hắn tuyệt đối sẽ không đến đàm phán. Ánh mắt của Dương Phi Dương cũng trở nên phức tạp, lại không ai có thể đoán được.
Chu Triệu Sâm duỗi lưng một cái, nhàn nhạt nói:
- Như vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!
Sở Thiên cũng duỗi lưng một cái, bình tĩnh nói:
- Đi thẳng vào vấn đề đi.
Chu Triệu Sâm mỉm cười, nói trước:
- Thiếu soái, kinh thành đất chật hẹp, một núi không thể có hai con hổ, khi mà Hổ Bang vẫn còn, hội Hắc Long cùng Hổ Bang cũng thường xuyên va chạm tranh chấp, hiện tại Lâm Đại Pháo thật không dễ gì chết đi, Hổ Bang cũng giải tán rồi, khi mọi người đang muốn xả hơi, Soái quân của Thiếu soái lại xuất hiện, kể từ đó khó tránh khỏi lại phải mưa gió đẫm máu.
Sở Thiên gõ nhẹ xuống bàn, nhàn nhạt nói:
- Nói rất có lý!
- Cho nên tôi muốn cùng Thiếu soái hợp tác quản lý việc kinh doanh ở kinh thành.
Chu Triệu Sâm nhẹ nhàng nhả ra một câu:
- Không biết Thiếu soái có đồng ý hay không?
Những lời này nghe thì rất là công bằng, nhưng Sở Thiên biết không có đơn giản như vậy, ngẩng đầu nhìn chu Triệu Sâm nói:
- Hợp tác quản lý? Không biết Hội trưởng có thể nói rõ và kỹ hơn một chút không, Sở Thiên tôi còn chưa có tốt nghiệp đại học.
Sở Thiên trêu đùa nói khiến cho tất cả mọi người đều mỉm cười, duy chỉ có Trần Quýnh Minh khẽ cau mày. Từ khi Sở Thiên khích gã đến bây giờ, trong lòng gã cực kì khó chịu, nhìn Sở Thiên cái gì cũng không thấy vừa mắt.
Chu Triệu Sâm tiến thêm một bước đem lời của mình nói rõ:
- Đúng vậy, hợp tác quản lý, Soái quân ở kinh thành của Thiếu soái vừa thành lập, nền móng không vững chắc, tuy xung quanh quán bar Mê Tình đều là địa bàn của Thiếu soái, nhưng hội Hắc Long đều phải phái một vài anh em đến giúp đỡ.
Sở Thiên nhẹ nhàng hừ lạnh, rốt cục cũng nói đến điểm chính rồi. Còn hợp tác quản lý? Rõ ràng là xơi tái mình, nhưng Sở Thiên vẫn không lên tiếng.
- Hơn nữa, về sau mỗi lần Thiếu soái nhận thêm một anh em ở kinh thành, thì phải nộp mười vạn tiền phí cho hội Hắc Long.
Lòng hung ác của Chu Triệu Sâm rốt cuộc bộc lộ không sót rồi, cười nói:
- Với tư cách là phí tổn để hội Hắc Long bảo hộ Soái quân, giữ gìn trị an.
Đây là chặt đứt con đường của cải và con đường làm người của Soái quân, khiến cho Soái quân hoàn toàn chịu sự quản chế của hội Hắc Long. Sở Thiên tất nhiên sẽ không đồng ý, tuy hắn nghĩ đến Chu Triệu Sâm sẽ có yêu cầu hà khắc, nhưng không ngờ là lại âm hiểm như vậy. Mấy câu ngắn gọn liền bóp chết tiền đồ của Soái quân.
Chu Triệu Sâm dường như vẫn chưa nói xong, tiến thêm một bước bổ sung:
- Ngoài ra, Hồng Phát tuy là sản nghiệp của Thiếu soái, nhưng hi vọng hội Hắc Long cũng có thể vào hỗ trợ, thứ nhất Thiếu soái có thể giảm bớt những phiền não thiếu thốn về nhân lực, thứ hai có thể quản lý tốt nhân viên ngư - long hỗn độn.
Sở Thiên ý vị thâm trường nhìn Trương Quốc Phong. Sở dĩ lão già này chạy đến đây làm công chứng viên, thì ra cũng có ích lợi của mình.
Sở Thiên vẫn chưa mở miệng, Trần Quýnh Minh đã đưa ra ý kiến, nói:
- Ta thấy đề nghị của Hội trưởng Chu rất hay, từ nay về sau, kinh thành sẽ ít đi rất nhiều những tranh chấp, cũng làm cho quần chúng nhân dân có thể sống một cuộc sống bình thường, không đến mức mỗi ngày đều sống trong sự sợ hãi chém giết.
Cục phó Cổ đã trầm mặc một lát, uyển chuyển nói:
- Quả thật không tệ, cũng có thể làm cho cảnh sát giảm bớt không ít áp lực. Tôi nghĩ Thiếu soái cũng là người biết phân rõ thị phi, chắc cũng không có ý kiến gì chứ?
Sở Thiên mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Vậy tại sao không hoán đổi? Để cho Soái quân đến bảo hộ hội Hắc Long?
Trương Quốc Phong giận dữ lên tiếng, oán hận nói:
- Sở Thiên, mày nói chuyện thật là hoang đường, viển vông. Hội Hắc Long đường đường là Long đầu của giới hắc đạo, chẳng lẽ phải đến lượt Soái quân chúng mày bảo hộ? Bảo hộ cũng cần phải có thực lực.
Sở Thiên nhìn chằm chằm Trương Quốc Phong, sau đó nhìn qua Chu Triệu Sâm, nói:
- Được thôi, bảo hộ cần thực lực, nhưng không biết Hắc Long Tower có thể để cho anh em Soái quân tiến vào, mọi người cùng nhau hợp tác quản lý?
Đó là đất phần mộ tổ tiên của hội Hắc Long, há có thể cho phép bọn Sở Thiên tiến vào quản lý?
Sắc mặt Chu Triệu Sâm biến hóa, không chút do dự nói:
- Như vậy không được! hợp tác quản lý là quản lý địa bàn của Soái quân.
Sở Thiên “ bừng tỉnh đại ngộ” gật đầu, nói:
- Thì ra là thế! Xem ra tôi không đồng ý không được rồi?
Sở Thiên ngay cả chỉ trích cũng lười, hắn chủ yếu là muốn nhìn một chút xem Chu Triệu Sâm giở những thủ đoạn gì.
Chu Triệu Sâm nhìn thấy nét mặt hiện tại của Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Cậu có thể không đồng ý!
Sở Thiên dựa vào trên ghế, từng câu từng chữ nói:
- Vậy thì tôi không đồng ý.
Bọn Chu Triệu Sâm không phẫn nộ, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười, tựa hồ đã sớm đoán ra câu trả lời của Sở Thiên, hơn nữa bọn họ cũng đang muốn kết quả này, cái này có thể mượn để làm kết quả.
Chu Triệu Sâm lạnh lùng cười vài tiếng, nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:
- Như vậy mà Thiếu soái không đáp ứng, vậy chúng tôi cũng không có cách, vì kinh thành ổn định phồn vinh, chúng tôi đành phải bức Thiếu soái ra khỏi kinh thành rồi, hơn nữa là lập tức.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, khóe miệng cười khẽ nói:
- Nếu như tôi không đi?