Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời dần tối, không khí sau mưa vẫn luôn trong lành.

Đèn chỗ gần chỗ xa dần dần bật sáng.

- Rất nhiều người mất đi và có được chỉ trong thời gian một đêm.

Hứa Văn Cường trong “Bến Thượng Hải” đã từng nói như vậy.

- Thiếu soái, lên xe đi.

Hà Hãn Dũng bấm còi, hét về phía Sở Thiên.

Sở Thiên duỗi người, chuẩn bị bước vào xe jeep của Hà Hàn Dũng. Bỗng nhiên, ánh mắt dừng lại vì anh trông thấy một chiếc xe Mercedes từ phía cửa của khu cảnh bị đi tới, khiến hắn ngạc nhiên không phải là chiếc xe Mercedes này mà là biển số xe của nó: Chiết A88V88.

Đây không phải chiếc xe Mercedes trước cửa quán café ở trên đảo sao? Sao nó lại xuất hiện ở đây chứ? Chẳng lẽ Dư Hiểu Lệ và giáo sư Vương cũng tới khu cảnh bị? Trong lòng Sở Thiên có chút buồn bực.

Sở Thiên vô ý mà có ý nói với Hà Hãn Dũng ngồi trên xe jeep:

- Anh Dũng, vừa rồi em nhìn thấy một chiếc xe có biển số xe rất may mắn đi tới “Chiết A88V88”, không biết biển số xe đó từ đâu mà ra, em cũng muốn làm biển số xe may mắn như vậy.

- Chiết A88V88?

Hà Hãn Dũng vẫn không nói gì thì Hà Ngạo Vi lại cười khổ một trận, tên tiểu tử này chẳng lẽ không thể bình thường một chút được sao, chẳng lẽ không thể không tự cao tự đại như vậy sao? Rồi cô lập tức mở miệng nói:

- Cả Chiết Giang cũng chỉ có một chiếc xe như vậy, biển số xe đó có thể bán được gần ngàn vạn, chủ nhân của nó chính là Đường Đại Long, không biết thiếu soái có phải muốn làm một chiếc như vậy không?

Gần ngàn vạn? Thần thánh ơi, số tiền có thể mua bao nhiêu ngôi nhà mà lại bị người ta đem đi mua một cái biển xe, cái tên Đường Đại Long giàu thật đấy.

- Đường Đại Long là ai? Sao lại giàu như vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?

Sở Thiên hiếu kì nhìn Hà Ngạo Vi đồng thời nghĩ, cô gái này đã không còn hận mình giống như hồi sáng nữa rồi, lời nói cũng khách khí nhiều rồi, con gái đúng là thiện biến.

Lần này đến lượt Hà Hãn Dũng cười khổ, lắc đầu, hỏi lại Sở Thiên:

- Người anh em, đừng nói với tôi cậu chưa từng nghe qua tên Đường Đại Long, cậu đã từng đến Hàng Châu chưa?

- Chưa từng nghe, sao vậy? Không lẽ anh ta nổi tiếng lắm sao?

Sở Thiên có chút buồn bực, sao mình nhất định phải nghe qua cái tên Đường Đại Long chứ?

Hà Hãn Dũng khởi động xe jeep, đi tới quán bar lớn nhất của Thượng Hải, ăn mừng thì chọn một nơi điên cuồng một chút thì tốt hơn, đến mấy tiệm cơm quán rượu truyền thống thì dù có mỹ vị thế nào, dù có rượu ngon thế nào thì đều làm người ta không thể vui được, điều thiếu chính là không khí.

- Nói với cậu như thế này vậy, nếu lợi nhuận mỗi ngày của Hàng Châu mà 10 tệ vậy trong đó có 2 tệ là của Đường Đại Long.

Hà Ngạo Vi cũng không biết vì sao trở nên chịu nghe Sở Thiên nói chuyện, còn mang theo chút nhẫn nại và vui vẻ mà ngay cả cô cũng khó thấy nói:

- Anh nói xem ông ta có nổi tiếng không?

Sở Thiên gật đầu, thầm than:

- Nếu một người mỗi này có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, muốn không nổi tiếng cũng khó. Một người nổi tiếng lại có nhiều tiền như vậy chỉ làm một cái biết xe “Chiết A88V88” đã là ít thể hiện rồi. Tiền ơi tiền tiền đúng là một thứ tốt.

- Lão đệ, cậu cũng đừng ngưỡng mộ ông ta, Đường Đại Long là dựa vào tiền tài của người chết mà làm giàu thôi.

Hà Hãn Dũng thấy thần sắc Sở Thiên có chút mờ mịt, còn tưởng Sở Thiên đang ngưỡng mộ Đường Đại Long, liền nói:

- Đường Đại Long vốn là một tên trộm mộ, buôn lậu văn vật, sau khi phát tài đã bắt đầu kinh doanh các loại thực nhiệp. Đương nhiên, con đường trộm mộ phát tài tự nhiên vẫn không dừng, vẫn luôn được tiến hành, gọi một cách hoa lệ đó là “Khảo cổ”. Chuyên môn của ông ta là chi ra số tiền vốn tài trợ cho những người trong giới khảo cổ đi thăm dò khám phá. Sau khi tìm được vị trí, thầm phái người đi tiến hành trước một bước, lấy một số thứ đáng giá, dưới chiếc áo khoác ngoài hợp pháp trộm cắp của cải. Nhưng người ta chơi đẹp, chơi sạch, vì vậy càng ngày càng nổi tiếng, tiền tài càng ngày càng nhiều.

Hà Ngạo Vi đã từng nghe chính sử của Đường Đại Long, đều là tay trắng mà lên, làm đến nơi đến chốn, từng bước từng bước mà có được thành quả tuyệt vời như ngày hôm nay lại chưa từng nghe qua những dã sử như thế này, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:

- Anh, sao anh biết những chuyện này? Nếu Đường Đại Long thật sự vẫn mượn danh khảo cổ để đào trộm mộ vì sao chính phủ không bắt?

- Không thể nói, không thể nói.

Hà Hãn Dũng nhẹ nhàng cười lắc đầu.

Sở Thiên mỉm cười, biết rõ ý nghĩa trong ba chữ “Không thể nói” của Hà Hãn Dũng, tiền tài của Đường Đại Long xây dựng đến mức lớn như thế này, “Tiền có thể thông thần” cũng không phải một câu thần thoại mà là thực tế có thể làm được. Huống hồ sau khi ông ta làm xong việc nhất định sẽ bắt thuộc hạ thu dọn sạch sẽ, không để lại bất kì chứng cứ nào cho người ta. Hà Hãn Dũng sở dĩ biết những việc này chắc hẳn nghe được từ mồm của Hà Đại Đảm, cũng chỉ có người cấp bậc cao như Hà Đại Đảm mới biết rõ ràng mọi chuyện của Đường Đại Long như vậy.

Chỉ là hôm đó trước cửa quán café trên đảo sao lại có xe của ông ta dừng ở đó được? Mình còn tưởng là xe của Dư Hiểu Lệ, lẽ nào mình thực sự đã nhìn nhầm Dư Hiểu Lệ rồi sao? Sở Thiên ngay lập tức nghĩ tới một khả năng khác đó là Dư Hiểu Lệ chính là người của Đường Đại Long. Hôm đó chắc Đường Đại Long ngồi trên xe nghe mình nói chuyện, gần giống với thủ pháp lúc đầu của Trường Tôn Cẩn Thành.

Bỗng nhiên Sở Thiên cảm thấy thật phức tạp nhưng những hoài nghi trong lòng cứ dần dần hình thành:

- Người giúp giáo sư Vương tìm ra bí mật bản đồ da dê đồng thời khám phá nó rất có thể là Đường Đại Long.

Chiếc xe jeep dường như chạy được khoảng chục cây rồi, đi qua vô số ánh đèn đường lóng lánh, xuyên qua những con đường to nhỏ. Sở Thiên thấy kì quái vì sao Hà Hãn Dũng lại phải đi xa như vậy để ăn mừng chứ?

Xe jeep cuối cùng cũng dần giảm tốc độ, vòng vào cái ngõ, đi tới bãi đỗ xe “Cựu Hoan Như Mộng”. Hà Hãn Dũng thấy bên cạnh có một chỗ trống để xe, đạp chân ga, lái xe đến chỗ đó. Đúng vào lúc này một chiếc xe BMW từ phía sau vượt qua xe của Hà Hãn Dũng, đột nhiên di chuyển tới, đỗ ở chỗ trống đó.

Hà Hãn Dũng phải phanh lại, mới không tông phải đuôi xe đó. Những người trên xe bị dọa một trận, vẫn may không có chuyện gì.

Hà Hãn Dũng lắc lắc đầu, không nói gì. Anh ta vốn là người không thích dùng đặc quyền làm chỗ dựa cho mình cũng sẽ không tính toán chuyện nhỏ nhặt này. Vì vậy anh ta cười khổ một hồi, lại lần nữa đi tìm chỗ đỗ xe khác. Điều làm Sở Thiên thấy kì quá đó là Hà Ngạo Vi không hề tức giận, tiểu công chúa ngang ngược càn rỡ muốn xông vào cửa Soái Quân thậm chí muốn xông vào của lớn của Thủy Tạ Hoa Đô này chỉ nhìn nhìn chiếc xe mà không hề có bất kì biểu hiện kinh người nào. Sở Thiên có phần buồn bực, nếu lấy một nửa sự kiêu căng muốn xông vào Thủy Tạ Hoa Đô ra thì lúc này cô sớm đã xuống xe cho người ta hai bạt tai rồi cho người ta thấy đây là xe của ai.

Hà Hãn Dũng cũng thấy lạ nhìn em gái mình, cảm thấy cô em này có chút không bình thường.

Hà Ngạo Vi cảm thấy mọi người đang nhìn mình, thản nhiên cười, nghiêng đầu nói với mọi người:

- Tôi thực sự là loại người không biết nói đạo lý như vậy sao?

- Đúng vậy!

Tất cả mọi người trên xe cùng đồng thanh nói.

Hà Ngạo Vi giả vờ tức giận đánh vào cánh tay Hà Hãn Dũng.

Sở Thiên xuống xe, duỗi người, hiếu kì nhìn chiếc xe BMW. Muốn xem chủ nhân của nó là thần thánh phương nào mà ngay cả xe Nam K1 của quân đội mà cũng không nể mặt.

Một cô gái từ trên chiếc xe BMW bước xuống, tuổi ngang tầm Hà Ngạo Vi. Sở Thiên tỉ mỉ nhìn, thảo nào mà kiêu ngạo như vậy thì ra là cô ta, Trương Nhã Phong. Ai bảo ông ngoại người ta là ủy viên chính hiệp Trung Quốc Trương Đại Hải chứ? Ai bảo cậu của người ta là cục trưởng cục công an chứ?

Trương Nhã Phong hẳn không nhìn thấy bọn Sở Thiên, kéo một cô gái trang điểm xinh đẹp khác vội vàng đi vào thang máy, Hà Ngạo Vi nhìn thấy họ, tự nhiên nói:

- Họ sao lại đến đây?

- Em biết họ?

Hà Hãn Dũng nhìn em gái mình, thầm nghĩ tính khí em mình sao lại trở nên tốt hơn như vậy?

- Đương nhiên là biết rồi, bạn học lớp bên cạnh của em, Trương Nhã Phong. Phía sau có cái ô lớn thảo nào kiêu ngạo như vậy.

Hà Ngạo Vi than một hồi, rồi lập tức cười, bình thường mình cũng kiêu ngạo, ương ngạnh như vậy. Nhưng sau khi động lòng với tên Sở Thiên tự coi mình là đúng này thì tâm tính cũng đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô cảm thấy kiêu ngạo, ương ngạnh là một loại tiền vốn, là tượng trưng cho thân phận. Bây giờ nghĩ lại, đúng chỉ là tự mình cảm thấy hài lòng, mò mẫm giày vò.

Sở Thiên bước vào “Cựu Hoan Như Mộng” thì ngửi thấy mùi nước hoa riêng của quán bar này, hương mồ hôi cùng rượu trộn lẫn tản ra khắp nơi, kích thích thần kinh con người, khiến người tra trở nên mê say vài phần.

Có lẽ, loại hương vị này gọi là …

Bây giờ vẫn chưa phải lúc quán bar điên cuồng, vì vậy cả quán bar hầu như không có người. Hà Hãn Dũng hình như thường đến đây, dẫn bọn Sở Thiên đi đến phòng bao lớn nhất một cách quen thuộc. Quản lý trực ban của quán bar sớm đã nhìn thấy thân hình khôi ngô của Hà Hãn Dũng, đã nở nụ cười tiêu chuẩn của nghề nghiệp, vội vàng chạy tới phục vụ.

- Dũng thiếu gia, hôm nay sao đến sớm vậy? Vẫn chỗ cũ ạ?

Quản lý trực ban vừa cười vừa nói. Anh ta biết rằng nếu mình muốn tiếp tục làm việc thì nhất định phải phục vụ tốt vị Dũng thiếu gia này.

- Mời mấy người bạn ăn bữa cơm trước đã.

Hà Hãn Dũng không tỏ thái độ cao cao tại thượng thậm chí lộ ra vài phần bình thản nói:

- Mang loại rượu tốt nhất, đồ ăn ngon nhất lên cho tôi.

Tên quản lý trực ban giống hệt như gà mổ thóc, vừa định rời đi chuẩn bị thì Hà Hãn Dũng thần sắc hơi chần chừ mở miệng hỏi:

- Đêm nay, Ca Mỹ Lệ có đến múa không?

Tên quản lý trực ban tự nhiên biết ý của Hà Hãn Dũng, tỉ mỉ nghĩ một lúc, đột nhiên nói:

- Sẽ đến, đêm nay cô ấy múa sáu bài, Dũng thiếu gia có thể ăn trước, chờ khi cô ấy đến, tôi sẽ đến thông báo với Dũng thiếu gia sau được không?

Sở Thiên nhìn thấy rõ nụ cười ôn nhu lộ ra trên mặt Hà Hãn Dũng, trong lòng hắn hiểu rõ đó là tình cảm dịu dàng phát ra từ nội tâm. Sở Thiên vẫn buồn bực, vì sao Hà Hãn Dũng nhất định đến “Cựu Hoan Như Mộng” để ăn mừng, nhiều quá rượu như vậy nhiều quán bar như vậy sao lại đến “Cựu Hoan Như Mộng” cách khu cảnh bị cả chục km chứ? Thì ra bên trong vẻ khôi ngô của hắn là một trái tim đang nảy mầm.

Hà Ngạo Vi cũng là một cô gái thông minh, sớm đã nhìn ra vài điều từ sắc mặt của anh trai mình, vì vậy cô cười xấu xa nói:

- Hà Hãn Dũng, thành thật khai ra, anh đã vừa ý với thiếu phụ bất lương nào rồi phải không?

Hà Hãn Dũng không hề khách khí gõ đầu muội muội của mình, giở vờ uy nghiêm nói:

- Đại danh của anh là để em gọi loạn lên sao? Ca Mỹ Lệ là aiem đánh giá được sao? Lần sau nếu không biết lớn nhỏ, anh nhất định sẽ không đưa em đi chơi, để em đi làm bạn với A Tổ.

Hà Ngạo Vi xoa chỗ đâu trên đầu, ngẩng mặt lên nói:

- Đêm nay em nhất định phải xem cô gái đó là thần thánh phương nào. Em chỉ nói cô ta có một câu mà anh đã trở nên hung dữ với em như vậy.

Hà Hãn Dũng mặc kệ cô, đưa bọn Sở Thiên vào phòng đã bao ngồi xuống, rồi lập tức đóng cửa phòng. Sở Thiên thấy Trương Nhã Phong đang lắc mông từ cửa trước bước vào. Váy quá ngán cùng với bắp đùi thon dài phiêu đãng, trong lòng anh thầm nghĩ. Cuộc sống của cô gái này càng ngày càng đặc sắc.

Sở Thiên không thể ngờ, rượu ngon nhất lại tinh thế và thơm như vậy, món ăn ngon nhất lại vừa miệng như thế. Anh vẫn luôn tưởng rằng trong quán bar chỉ có rượu, chỉ có…, chỉ có khói thuốc mập mờ, còn có nam nữ mê say, lại không thể ngờ rằng quán bar “Cựu Hoan Như Mộng” này lại có thể làm ra những món ngon như thế này. Nếu có thêm một vài cô gái tuyệt sắc đến, đừng nói là Hà Hãn Dũng mà ngay cả mình đoán không chừng cũng sẽ vượt mấy chục cây số mà đến đây.

Sở Thiên ngửi mùi rượu, lúc định tự mình từ từ thưởng thức thì Hà Ngạo Vi bỗng rót một chén rượu trước, đứng dậy nói với Sở Thiên:

- Thiếu soái, sáng nay đã đắc tội rồi, Hà Ngạo Vi tạ lỗi với anh ở đây.

Hà Hãn Dũng định ngăn em gái mình uống rượu nhưng nghe thấy cô muốn xin lỗi Sở Thiên thì lại mỉm cười nói:

- Tự biết mình sai là tốt, sau này nên nhớ là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn, ly rượu này, em đáng bị phạt.

Sở Thiên chuyển chén rượu, cười cười nói:

- Thật ra, tôi sớm đã quên chuyện hồi sáng rồi, ly rượu này bỏ đi?

Hà Ngạo Vi lắc đầu, dương dương khuôn mặt tự đắc, tinh xảo của mình, kiên định nói:

- Tôi cung kính cạn trước, tùy ý thiếu soái.

Nói xong, Hà Ngạo Vi nâng chén rượu đặt ở bên miệng, ngửa đầu, uống cạn ly rượu mạnh rồi lập tức ho khan. Bộ ngực đầy đặn, thoan thả bóng loáng hơi run rẩy, ắt hẳn đã bị sặc rồi.

Đúng là phụ nữ làm theo cảm tính. Sở Thiên nhà nhạt nghĩ, Hà Ngạo Vi đã làm được như vậy thì mình đương nhiên cũng phải giữ thể diện cho cô ta. Thế là hắn nâng ly rượu trong tay lên, đứng dậy, không nói một câu nào, một ngụm uống cạn ly rượu nặng.

Hà Ngạo Vi nhẹ nhàng cười, vẻ mặt đỏ ửng sau khi uống rượu của cô làm động lòng người.

Dũng thiếu gia, 15 phút sau Ca Mỹ Lệ sẽ lên sân khấu.

Sau khi gõ cửa quản lý trực ban nhanh chóng bước vào, thân mật nói với Hà Hãn Dũng:

- Tôi đã giữ cho anh vị trí quan sát tốt nhất ở phòng ngoài rồi.

Nét mặt Hà Hãn Dũng lộ ra vẻ vô cùng mong đợi, còn kích động gật đầu nói:

- Được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ ra.

Cái “lát nữa” này nhiều lắm chỉ có 30 giây.

- Anh em, cùng ra ngoài xem đi.

Hà Hãn Dũng dường như không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, đứng dậy, mời Sở Thiên đi trước.

Sở Thiên nhìn cả bàn bày đầy thức ăn, lắc đầu nói:

- Anh đi trước đi, tôi muốn thưởng thức xong bàn thức ăn ngon này đã rồi mới đi xem.

- Anh, anh nóng lòng thì đi trước đi. Em với thiếu soái nghỉ ngơi một lát rồi sẽ ra.

Hà Ngạo Vi ngồi trên ghế sa lon, thở phì phào. Ly rượu mạnh đầy vậy mà vội vàng uống như vậy, Hà Ngạo Vi tự nhiên ngăn không nổi men say rồi.

Hà Hãn Dũng gật gật đầu nói:

- Được vậy tôi đi trước, mọi người nghỉ lát rồi qua.

Nói xong anh ta liền mang nụ cười không thể che dấu mở cửa rời đi.

Trong phòng chỉ có Hà Ngạo Vi cùng Sở Thiên, Sở Thiên lẳng lặng ăn đồ ăn lại cảm thấy Hà Ngạo Vi đang nhìn chằm chằm mình, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Hà Ngạo Vi đang ngơ ngác nhìn mình. Hai ánh mắt giao nhau cùng một chỗ, lúc làn váy đặt một bên ghế sa lon không cẩn thận bị tung lên, màu đen mép quần lót đúng lúc phát ra tín hiệu mê người.

Sở Thiện vội cúi đầu, nhấp một hớp rượu nén sự xúc động của mình xuống.

Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh ở bên cạnh đang cố lấy bát cơm trắng, bất cứ lúc nào, ăn no ăn ngon đều làm người làm người ta cảm thấy sung sướng.

Ngoài cửa bắt đầu vang lên tiếng nhạc, giai điệu động lòng người, nhịp điệu lắc lư, trầm thấp truyền đến, đúng là “Cựu Hoan Như Mộng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK