Lý Thần Châu cung kính đứng ở bên người Chu Long Kiếm, uy thế ngày thường ở mặt Chu Long Kiếm đã sớm mất sạch, nhìn kĩ danh sách hành khách trên máy bay.
Bỗng nhiên, ông ta cả kinh, lại lập tức chuyển sang vui mừng, hai tay run run nói với Chu Long Kiếm:
- Bộ trưởng Chu, trên máy bay có hai người quan trọng.
lông mày uy nghiêm của Chu Long Kiếm dựng lên, đội trưởng đội chống khủng bố cũng ngẩng đầu nhìn Lý Thần Châu, người mà Lý Thần Châu cho rằng quan trọng nhất định có lai lịch lớn.
Lý Thần Châu cố gắng bình tĩnh lại, cung kính nói với Chu Long Kiếm:
- Bộ trưởng Chu, trong đó có một người là cháu gái lão Tô.
Không chỉ đội trưởng đội chống khủng bố sắc mặt thay đổi, mà ngay cả Chu Long Kiếm sắc mặt cũng đại biến. Nhìn lại danh sách, quả nhiên trong danh sách thấy một người tên Tô Dung Dung, ông ta trong lòng chấn động. Biết rõ lần này nếu không xử lý tốt thì thời gian khó khăn của mình ở tầng thứ hai sẽ bắt đầu. Phải biết rằng, lão Tô tuy đã lui xuống nhường lại vị trí cho lãnh đạo đời thứ hai nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn rất lớn. Ông ta là một nguyên lão, con cháu đều là lãnh đạo cấp cao, là đệ tử Hồng gia chân chính. Một câu nói của lão Tô, đến Hồ chủ tịch cũng phải nể mặt.
Chu Long Kiếm bình tĩnh lại, nói với thư ký bên cạnh:
- Đem tin tức này thông báo cho lão Tô. Nếu không nói trước cho ông ta biết, chẳng may Tô Dung Dung xảy ra chuyện thì bất kỳ ai trong chúng ta đừng mong có kết cục tốt.
Thư ký gật đầu, lập tức chạy ra ngoài. Trong lòng khẩn trương nghĩ xem báo cáo như thế nào với lão Tô cho tốt.
Chu Long Kiếm than nhẹ một hơi quay đầu nhìn Lý Thần Châu, bình tĩnh nói:
- Người quan trọng còn lại là ai?
Chu Long Kiếm đã chẳng còn sợ Lý Thần Châu nói ra tên của thân nhân lãnh đạo cao cấp, đến cháu gái của lão Tô mình cũng gánh rồi, còn sợ gì nữa? Trừ khi là cháu gái của Hồ chủ tịch.
Lý Thần Châu cười, nhàn nhạt nói :
- Người quan trọng còn lại trong việc lần này sẽ đóng vai trò quan trọng, cậu ta tên là Sở Thiên.
Ánh mắt Chu Long Kiếm lóe lên, ông ta tuy chưa từng gặp mặt Sở Thiên, nhưng theo lời Lý Thần Châu nói, lại qua điều tra nên đối với Sở Thiên hiểu rõ như lòng bàn tay. Ông ta rất mến người trẻ tuổi này, cũng bởi Lý Thần Châu không tiếc giá nào muốn lôi kéo kỳ tài như cậu ta cho nên ông ta mới dễ dàng tha thứ cho việc Sở Thiên chiếm đoạt địa bàn của Phủ Đầu Bang để phát triển Soái Quân. Mới có thể nhịn việc Sở Thiên cắt đứt con đường tài lộ, dung túng Sở Thiên thành lập cứ điểm ở Hàng Châu kiềm chế Đường Đại Long.
Giờ phút này, trong lòng Chu Long Kiếm mới buông được tảng đá lớn trong lòng.
- Sở Thiên? Người đó là ai? Là người của quốc an hay đặc công?
Đội trưởng đội chống khủng bố không nhịn được hỏi Lý Thần Châu.
Lý Thần Châu cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói :
- Một người trẻ tuổi rất đặc biệt.
Đội trưởng đội chống khủng bố hiểu ra gật đầu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Một người trẻ tuổi rất đặc biệt có tác dụng gì? Đối phương là phần tử khủng bố, ở Berlin bọn chúng đã phá hủy một tòa nhà giải trí, bốn trăm người bị gặp nạn. Ở Luân Đôn, dùng thịt người làm bom, làm nổ tung xe buýt đến độ không thể sửa chữa. Dù đã ở biên giới Thiên triều nhưng cũng hai lần làm ra sự việc ầm ĩ. Nếu chính phủ Thiên triều không dùng thủ đoạn thiết huyết và kịp thời đề phòng, e rằng xảy ra không ít rối loạn. Chỉ là không nghĩ đến, bọn chúng dám đi cướp máy bay, lần này bọn chúng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt sạch. Chính phủ Thiên triều tuyệt đối sẽ không cho phép bọn chúng khiêu chiến với quyền uy.
Chuông điện thoại kêu lên , Chu Long Kiếm gật đầu, đội trưởng đội chống khủng bố lập tức nhấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến tiếng cười nói của Răng Nọc:
- Bộ trưởng Chu, buổi sáng tốt lành.
- Răng Nọc, trực tiếp nói ra mục đích của đi.
Chu Long Kiếm không muốn nghe hắn nói nhảm,uy nghiêm nói:
- Có thể đàm phán, chúng ta cùng đàm phán.
Răng Nọc thở dài khen:
- Bộ trưởng Chu, ông rất được việc, việc tìm ông nói chuyện đúng lựa chọn sáng suốt.
Rồi lại lập tức trầm giọng nói:
- Chúng tao muốn chúng mày thả Maria ra.
Chu Long Kiếm khẽ hừ một tiếng, bình tĩnh nói:
- Việc này không thể được.
Răng Nọc hơi sững sờ, ông ta đã nghe nói qua Chu Kiếm Long có tính cách cứng rắn mạnh mẽ, nhưng không ngờ trong tay mình có gần 200 con tin, mà ông ta cũng dám cứng miệng như vậy, thật không ngờ. Nhưng Răng Nọc cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, cười nói:
- Tao chỉ có thể nói xin lỗi, cứ cách 5 phúp đồng hồ tôi sẽ ném một người từ trên máy bay xuống dưới. Đến khi nào Bộ trưởng Chu đồng ý điều kiện mới thôi.
- Tùy ý.
Chu Long Kiếm nói xong lập tức tắt máy.
Răng Nọc nghe tiếng “Tút Tút” trong điện thoại, sửng sốt đứng bất động. Lời mình nói không đủ ngoan độc hay là Chu Long Kiếm quá máu lạnh?
Lý Thần Châu im lặng nhìn Chu Long Kiếm, ông ta biết rõ Chu Long Kiếm muốn quyền chủ động nằm trong tay mình. Như vậy mới có lợi cho việc đàm phán, lão già đúng là lão già , thủ đoạn cùng tâm cơ mình không thể theo kịp.
Đội trưởng đội chống khủng bố cũng muốn hỏi mấy câu, nhưng thấy vẻ mặt Chu Long Kiếm lập tức mang lời muốn nói nuốt vào trong bụng. Việc trong phòng chỉ huy này chưa đến lượt mình làm chủ.
Một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông. Tiếng nói Răng Nọc dồn dập hẳn lên, vì sợ Chu Long Kiếm lại tắt điện thoại nên nhanh chóng nói :
- Bộ trưởng Chu, tao không nói đùa với mày, nếu mày không đáp ứng điều kiện của chúng tao, thì cam đoan trên máy bay không còn ai sống sót đâu.
- Trong đó nhất định có cả mày.
Chu Long Kiếm lạnh nhạt nói:
- Tao biết rõ chúng mày không sợ chết. Nhưng không biểu thị cho việc chúng mày sẽ không chết.
Răng Nọc trong lòng hơi động, bọn chúng đúng là không sợ chết, hơn nữa sẵn sàng chết bất cứ khi nào cần. Nhưng lần này cướp máy bay chưa có ai từng nghĩ qua là sẽ chết, bọn chúng cho rằng chỉ cần có con tin trong tay thì chính phủ Thiên triều sẽ thỏa mãn điều kiện bọn chúng đưa ra. Vì vậy trong lòng có chút bối rối, dù không sợ chết nhưng có ai không hy vọng được sống lâu hơn.
- Bộ trưởng Chu, đây là mày ép bọn tao.
Răng Nọc cắn môi, đưa họng súng nhằm vào nữ tiếp viên hàng không đang run rẩy, lạnh lùng nói:
- Bộ trưởng Chu, bây giờ tao giết người cho mày xem.
Giọng nói bình tĩnh của Chu Long Kiếm làm cho Răng Nọc vui vẻ trong lòng:
- Chúng mày cho máy bay bay đến kinh thành, bên này trao trả Maria, bên kia phóng thích con tin trên máy bay, làm cùng lúc.
Răng Nọc nhanh chóng thu hồi súng, mừng rỡ gào thét với phó phi công:
- Sửa lại tuyến đường an toàn, bay tới kinh thành.”
Răng Nọc nghe thấy Chu Long Kiếm đồng ý thả Maria, trong lòng nhẹ nhõm, nếu Chu Long Kiếm không chịu thả Maria chẳng lẽ giết tất cả con tin sao? Lão đại Nặc Đính cũng sẽ giết mình, phải biết rằng mật mã tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ của cả tổ chức “Đột Đột” đều do Maria giữ, tháng sau lão đại Nặc Đính muốn đi Tam Giác Vàng tìm Sa tướng quân mua ma túy sẽ không có tiền. Sa tướng quân chỉ nhận tiền không nhận người, không có Dollar cho dù là anh em cũng không mang ma túy cho, huống hồ là Nặc Đính. Nặc Đính vốn muốn lấy tài khoản cùng mật mã từ chỗ Maria. Nhưng Maria trông coi rất chặt đến muỗi cũng không lọt qua chứ đừng nói là người còn sống. Cho nên lần cướp máy bay này, lão đại Nặc Đính đã dặn kĩ, nhất định phải cứu được Maria lấy được tài khoản cùng mật mã trở về.
Phó phi công nhanh chóng điều chỉnh lại tuyến đường an toàn, bay đến kinh thành.
Chu Long Kiếm trong lòng mỉm cười, mọi việc đều nắm chắc trong lòng bàn tay mình.
Răng nọc trong lòng cũng không lo lắng việc Chu Long Kiếm dùng thủ đoạn gì, trong tay nhiều con tin như vậy, chỉ cần ở kinh thành cứu thoát Maria, là có thể mang theo Maria tiếp tục khống chế máy bay đến Myanmar.
Lý Thần Chậu khâm phục nhìn Chu Long Kiếm, chiêu này của lão già này thật cao minh, đầu tiên cho Năng Nọc một tia hy vọng để cho anh ta mất cảnh giác sửa lại tuyến đường an toàn. Chờ khi máy bay hạ cánh xuống kinh thành, lúc đó sự việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Nếu để Răng Nọc tăng tốc máy bay ra khỏi biên giới đến Myanmar. Sợ rằng sự việc sẽ càng thêm phức tạp rất khó giải quyết.
Tiếp theo Chu Kiếm Long lại làm cho Lý Thần Châu chấn động:
- Răng Nọc mày nhớ kỹ, không được làm tổn thương bất kỳ ai trên máy bay. Đặc biệt là chiếu cố thật tốt một người trẻ tuổi tên Sở Thiên, cậu ta là người thân của lãnh đạo chúng tao.
Đội trưởng đội chống khủng bố kinh ngạc nhìn Chu Long Kiếm, không hiểu sao ông ta lại nói nhưng lời như vậy.
- Được, Bộ trưởng Chu yên tâm.
Trên mặt Răng Nọc lướt qua một tia mừng rõ, hưng phấn nói:
- Tao nhất định sẽ chiếu cố cậu ta thật tốt.
Răng Nọc sao có thể không vui mừng cơ chứ? Hắn ta biết rằng Chu Long Kiếm cấp bậc rất cao, Sở Thiên còn là người thân của lãnh đạo ông ta, quan trọng là để cho Chu Long Kiếm lo lắng. Anh ta còn nghi ngờ rằng vì thân phận của Sở Thiên nên vừa rồi Chu Kiếm Long mới đồng ý thả Maria, xem ra bản thân chỉ cần khống chế tốt Sở Thiên, khả năng thắng sẽ lớn hơn vài phần. Việc đàm phán với Chu Long Kiếm cũng sẽ càng hữu lực hơn.
Chu Long Kiếm bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt tràn đầy ý tứ mà chỉ ông ta mới hiểu. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Thần Châu, lạnh nhạt nói :
- Anh rất tin tưởng Sở Thiên sao?
Lý Thần Châu suy nghĩ một lúc, gật gật đầu. Lập tức hiểu được ý tứ của lão Bộ trưởng, muốn cho Răng Nọc bọn chúng chủ động đi trêu chọc Sở Thiên, để bọn chúng tự đi tìm cái chết.
Trên máy bay, Răng Nọc đang tìm kiếm khắp nơi, hỏi :
- Ai là Sở Thiên?
Sở Thiên đang ngủ, đột nhiên nghe được có người gọi tên mình, không suy nghĩ nhiều vẫy tay trả lời:
- Ở đây này.
Hành Khách xung quanh đều khinh bỉ nhìn xem “nam tử Hán sợ chết” là ai thì phía trước hai cô bé cậu bé quay đầu lại, người trẻ tuổi đẹp trai này thật là không thức thời, cũng dám trả lời bọn cướp như vậy, chẳng lẽ không sợ chết sao?
Sở Thiên phát hiện, cô gái bên phải trong mắt có chút hiếu kỳ. Vì vậy cười nhìn cô, nụ cười đẹp trai mê người đó lập tức in sâu vào trong mắt cô.
- Dung Dung, đừng nhìn, tránh gặp phải rắc rối.
Cô gái bên trái vội thấp giọng nói:
- Ngàn vạn không nên để bọn chúng biết rõ thân phận của cậu, không thì thật phiền toái.
Tô Dung Dung thấy mấy tên cướp đang đi tới chỗ mình, nhẹ nhàng gật đầu, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng. Trong lòng nghĩ đến lại nghĩ đến vận mệnh của chàng trai sau lưng rồi cười nhạt.
Răng Nọc mang theo hai tên cướp đi tới bên cạnh Sở Thiên, nhìn thấy trước mặt là một chàng trai anh tuấn, hưng phấn cười nói:
- Cậu chính là Sở Thiên?
Sở Thiên thấy Răng Nọc cũng thân mật cũng không làm căng, chỉnh lại quần áo, nắm bàn tay đang kinh hãi của Phương Tình nói :
- Đúng vậy, ông tìm tôi có chuyện gì? Hi vọng ông cho tôi một lý do hợp lý. Bởi vì ông vừa quấy rầy giấc ngủ của tôi.
Hai tên khủng bố bên cạnh Răng Nọc nghe được lời nói vô lễ của Sở Thiên, bước lên phía trước một bước, muốn dạy dỗ Sở Thiên một chút. Răng Nọc lại ngăn cản bọn họ, mỉm cười, xem ra Sở Thiên đúng là người thân của lãnh đạo Chu Long Kiếm. Nếu không nào dám ngang ngược càn rỡ như thế? Chỉ có những giai cấp đặc quyền mới có thể trong bất kỳ trường hợp nào bất cứ tình huống nào, bản thân đều muốn được đối đãi như quý tộc.
Sau khi cứu Maria ra, nhất định mang những giai cấp đặc quyền này ném xuống máy bay, để bọn chúng chết cũng không giống người bình thường một phen. Răng Nọc thầm nghĩ.
Lúc này, thư ký của Chu Long Kiếm đi đến, cung kính nói với Chu Long Kiếm:
- Bộ trưởng Chu bộ trưởng, lão Tô không nói gì cả, chỉ viết chữ bên trên giấy Tuyên Thành, để tôi mang đến cho ngài.
Chu Long Kiếm cùng Lý Thần Châu kỳ quái liếc nhau, còn tưởng rằng lão Tô lão sẽ tự mình đến đây, thật không ngờ lại vẫn duy trì thái độ bình thản?
Chu Long Kiếm vung tay, nhàn nhạt nói:
- Mở ra.
Đội trưởng đội chống khủng bố cùng thư ký lập tức mang giấy Tuyên Thành kéo ra, một chữ mạnh mẽ có lực, khí thế kinh người “Giết” hiện lên trên giấy.