Tai họa ập đến, bất ngờ đập vào mắt.
Chu Tài chệch khỏi đường chính 500m, khi tiến vào sườn núi bị bỏ hoang, thì nhìn thấy trận địa của quân Sở Thiên sẵn sàng đón địch, nhìn thấy mấy trăm người bọn chúng lại không chạy trốn, Chu Tài cuối cùng kìm chế uất ức trong lòng, gào thét giơ đao lên:
- Giết cho ta, chém hết đầu của bọn chúng xuống.
Gần 2000 nghìn đệ tử Chu Gia thở hổn hển, liều thể lực cuối cùng giết tới, Sở Thiên hình như không có một chút sợ hãi nào, cứ như vậy yên tĩnh chờ đợi bọn chúng, địch xông lên phía trước nhất hơi kinh ngạc, lại như trước không cho là đúng xông thẳng lên, lập tức cảm giác được chỗ hổng dưới chân, cả người ngã về phía trước.
Vô số âm thanh kêu vang lên! Chu Tài dõi mắt nhìn, mấy chục gã đệ tử Chu Gia ngã vào hố to, bên trong đầy gậy trúc nhọn, trong nháy mắt đã cướp đi tính mạng của bọn chúng, người theo sát phía sau thấy thế kinh hãi, bước chân muốn dừng lại nhưng bị người sau vọt tới đẩy vào trong hố, lại thêm mấy chục oan hồn.
Vẫn chưa giao chiến mà đã chết gần trăm người, đối với đệ tử Chu Gia là một cuộc đả kích khổng lồ, nhưng vẫn không đợi Chu Tài chỉ huy tác chiến, hai bên lại xuất hiện vô số đệ tử Đường Môn, trong tay cầm đao chém giết hướng về phía bọn chúng, Khương Trung ngồi trên xe lăn bất ngờ đập vào trong tầm ngắm, hàn quang chợt lóe, máu chảy đầy giữa bãi trận.
Chu Gia Tài la hét:
- Đứng vững, đứng vững cho ta.
Tuy âm thanh của gã vang dội, nhưng đệ tử Chu Gia Tài lại có lòng mà vô lực, đây hình như là tàn sát của một bên, thuộc hạ của Chu Gia Tài vốn đã kiệt sức, lại không hề có ý chí chiến đấu, nhìn thấy phục kích hai bên lại không có lòng dạ nào chiến đấu, lúc này, thân thể của bọn chúng suy yếu sao có thể chống cự được hơn 2000 đệ tử Đường Môn do Khương Trung dẫn đầu.
Chu Gia Tài thấy thế không yên, chậm rãi lui về phía sau, Lão Yêu sớm đã theo dõi gã, Chu Gia Tài biết được sự lợi hại của Lão Yêu, vội vàng lùi về phía sau cũng rút hai khảm đao ra, con đao cắt thịt của Lão Yêu hơi hướng lên, đánh bay hai thanh, cũng hung mãnh xông vào trong ánh đao của Chu Gia Tài.
Trong nháy mắt, ánh đao bất động, hai người đều dừng động tác
Lão Yêu đứng ngạo nghễ như trước, máu từ trên dao cắt thịt lập tức nhỏ giọt xuống đất, nụ cười trên mặt vẫn là lạnh lùng, Chu Gia Tài lại nắm lấy dao tiếp tục xê dịch chầm chậm, mũi đao sắc bén vẫn trắng toát như cũ.
Cuộc chiến rất nhanh đi vào gay cấn, đệ tử Đường Môn thẳng tay giết 2000 người này đến mức trên trời không đường, dưới đất không cửa, kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay, chạy trốn 4 phía vô cùng thê thảm, có rất nhiều người rứt khoát không chạy trốn, biết chạy cũng chạy không thoát, ném đao xuống đất, hai tay giơ cao, quỳ xuống đất đầu hàng.
Sau nửa giờ cuộc chiến chấm dứt.
Trận chiến này có quá nhiều ý nghĩa, ngoài việc tiêu diệt 2000 quân của Chu Bách Ôn ra, còn bắt Chu Gia Tài làm tù binh, khiến y không giám tùy tiện điều động tinh nhuệ truy kích nữa, cũng khiến sĩ khí tất cả đệ tử Chu Gia trở lên giảm sút, xem như để đệ tử của Đường Môn đứng vững vàng ở Hải Khẩu, cũng kết thúc việc truy đuổi mạng sống của Khương Trung.
Quân Khương Trung đang kiểm soát chiến trường, khi đang sảng khoái, Sở Thiên dẫn đầu mấy chục Soái quân đã hướng vào Tam Á, khi hoàng hôn buông xuống, hắn đã xuất hiện ở vườn hoa của Chu Gia, Thiên Dưỡng Sinh đi theo phía sau mặt không một chút thay đổi, Hà Hãn Dũng từng nói với hắn, Chu Phú Quý tối nay sẽ về ăn cơm.
Mấy ngày này đến Hải Nam, Sở Thiên luôn cảm thấy nên cùng gã gặp gỡ.
Tình tiết chó chặn cửa tự nhiên xuất hiện, vệ sĩ ở cửa nhà Chu Gia ý đồ ngăn chặn sự tiến vào của bọn họ, lại được Thiên Dương Sinh làm gọn nhẹ cùng một lúc ngã xuống đất, khi tới gần đại sảnh nguy nga rực rỡ, hai gã quân nhân mới khiến cho Sở Thiên sinh ra chút ý khen ngợi.
Ánh mắt của Sở Thiên lướt qua bọn chúng, dừng lại ở người trung niên ở vị trí chủ, thân thể hùng vĩ như núi thẳng đứng như là cây trường thương, lưng đeo kiếm dài, hình dáng rõ ràng, gương mặt thon dài hoàn mỹ như pho tượng đá cẩm thạch treo nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời giống, luôn có khí phách độc tài của quân chủ đứng trước thiên hạ, không phải Chu Phú Quý còn là ai sao?
Khi hắn đang chăm chú nhìn, Thiên Dưỡng Sinh cũng hướng về hai gã đàn ông.
Ba chiêu, trên dưới Chu Gia trợn mắt há hốc mồm, Thiên Dưỡng Sinh đánh ngã hai gã tiểu đoàn trưởng ở trước mặt Chu Phúc Quý, bọn chúng đều là thân cận của Chu Phúc Quý, cũng là thuộc hạ đắc ý nhất, toàn bộ hạm đội thuộc loại trâu bò, nhưng ở trong tay Thiên Dưỡng Sinh gặp phải sự chà đạp như trước, thậm chí hung hãn khiến cho sắc mặt bọn chúng không kịp giận dữ.
Sở Thiên tán thưởng gật đầu, quả nhiên là công nhân của nước Cộng Hòa, hắn không chú ý sắc mặt khó coi của quân lính, ngồi xuống trước mặt Chu Phú Quý, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào bàn, nhìn 8 món ăn 2 bát canh thịnh soạn, bất đắc dĩ thở dài:
- Chu Tư Lệnh, quả nhiên là huyết thống đế vương, coi trọng ăn uống có thể hơn xa người thường.
Chu Thiền Quân đập bàn, nổi giận mắng:
- Tiểu tử, chớ có làm càn!
Sở Thiên thản nhiên cười, đáp lại:
- Ta nói rồi, nội trong 3 ngày nhất định đến nhà thăm hỏi.
Chu Phú Quý từ đầu đến cuối cũng không bối rối, thân hình thẳng tắp như cũ, sau khi nhìn qua Sở Thiên vài lần nói:
- Nếu như Chu Phúc Quý đoán không lầm, cậu hẳn là Sở Thiên, tuổi còn trẻ dám xông vào Chu Gia lại còn giám đả thương người, phần này bản lĩnh gan dạ và tinh xảo hơn người, nghĩ chắc chỉ có Thiếu Soái nổi tiếng thiên hạ.
Sở Thiên cười lên sảng khoái, đáp lại:
- Chu Tư Lệnh quá khen rồi, tôi trước sau đều là tiểu tử không được xếp hạng, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ông nhỉ? Hôm nay sở dĩ mạo muội đến đây, là có chuyện cần thương lượng, bất đắc dĩ vệ sĩ của Chu Gia tận trách quá mức, ta chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cực đoan đến gặp ông.
Chu Phúc Quý nghe thấy Sở Thiên có chuyện cần đàm phán, hơi hơi nhíu mày, không biết tên tiểu tử này có việc gì cần tìm mình, nhưng thấy dáng vẻ đầy thản nhiên tự đắc của hắn, biết cự tuyệt hắn sẽ xảy ra càng nhiều sự việc, vì thế đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi cười nói:
- Bất ngờ như vậy, Thiếu Soái cùng ta đến phòng sách trò chuyện với nhau như thế nào?
Chu Thiền Quân lo lắng kên lên:
- Cha! Hắn.
Vẫn chưa nói xong, Chu Phúc Quý liền phất tay ngăn cô nói, vẻ mặt uy nghiêm để lộ ra một chút tự tin, chậm rãi nói:
- Không có gì, ta chỉ là cùng Thiếu Soái nói chút chuyện, với cách làm người và tính cách của Thiếu soái, hắn sẽ không phá lệ mà gây ra chuyện gì, các ngươi tiếp tục ăn cơm, không cần chờ ta.
Sau khi tiếng nói hạ xuống, gã liền quay người đi đến thư phòng, Sở Thiên theo sát phía sau.
Thư phòng, ánh đèn êm dịu
Phòng sách nguy nga lộng lẫy như vậy, Sở Thiên thấy được, thảm trên đất dày và mềm mại, đồ nội thất tinh xảo đến cực điểm, bài trí tranh và đồ trang sức treo trên tường, tòa bộ đều là những vật phẩm vô giá, người xem hoa mắt, trong lòng không khỏi thầm than Chu Gia quả nhiên là huyết thống xa hoa của đế vương.
Hai chén trà nóng tỏa mùi thơm, Sở Thiên bưng lên thưởng thức vài ngụm, hỏi han vài câu liền trực tiếp vào vấn đề chính:
- Chu Tư lệnh, nói thật, ta nhận mệnh lệnh diệt trừ một tổ chức sát thủ, nhưng trụ sở của nó rất lớn, cũng chính là gần quần đảo
Hai chữ nhận lệnh này, Sở Thiên nói đầy thâm ý, khiến trong lòng Chu Phú Quý hơi hồi hộp, gã biết tiểu tử này có vài quan hệ với đại lão Trung Nam Hải, cũng biết hắn vì quốc gia âm thầm làm không ít việc, lần này diệt trừ tổ chức sát thủ, chỉ sợ lại là nhiệm vụ quan trọng của quốc gia sai cử đến
Mí mắt của Chu Phú Quý khẽ nháy, lấy tiến làm lùi mà hỏi:
- Chu mỗ có thể giúp được gì?
Sở Thiên cầm chén trà, trả lời không nhanh không chậm:
- Tôi muốn dẫn đầu phân đội nhỏ lên đảo tác chiến, nhưng theo tình hình nắm bắt, máy bay trực thăng và tàu chiến cũng khó tới gần, ngài biết tác chiến trên lãnh thổ thuộc một nước khác không để bại lộ thân phận, để tránh tranh cãi chính trị quốc tế, cho nên muốn mời Chu tư lệnh hỗ trợ.
Tay phải của Chu Phú Quý khẽ run, lập tức khôi phục lại bình tĩnh trả lời:
- Không biết Chu Phú Quý ở trong phạm vi chức trách, có thể trợ giúp Thiếu Soái gì nhỉ?
Sở Thiên thổi nước trà, thản nhiên nói:
- Tôi muốn Chu tư lệnh tiễn chúng tôi, máy bay trực thăng và tàu chiến khó tránh Radar, nghe nói tàu ngầm có thể theo biển sâu lẻn vào bắn phá, đợi đến điểm mù Radar bên cạnh đảo nhỏ, thì có thể lặng yên nổi lên không một tiếng động, chúng tôi cũng có thể thuận lợi đổ bộ vào đảo rồi.
Trong nháy mắt nửa chén nước trà đổ xuống, bắn tung tóe lên chân trái của Chu Phú Quý, y không để ý đau nhức nhìn chằm chằm Sở Thiên, khó mà tin đáp lại:
- Tại sao cậu lại có cái ý niệm điên cuồng trong đầu như vậy? Cậu có biết vận dụng tàu ngầm là thuộc loại hành động quân sự nào không? Nếu như bị chính phủ Văn Lai phát hiện, không khác gì Thiên Triều tuyên chiến về phía bọn chúng.
Sở Thiên mặt không đổi sắc, cười nói:
- Không bị phát hiện thì không sao rồi.
Chu Phú Quý kiên định lắc đầu rồi cười gượng nói:
- Nói thì dễ dàng đấy, nếu như quả thật tầu ngầm bị phát hiện, đừng nói là anh, ngay cả Chu Phú Quý tôi đây cũng không được yên thân. Bất luận ngày xưa có công lao vĩ đại gì, chỉ cần gây ra những tranh chấp chính trị như thế này phía trung ương sẽ nhất định xử lý triệt để.
Sở Thiên nhìn bộ dạng kiên định của ông ta, cũng chẳng muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, liền chuyển ngay chủ đề:
- Tư lệnh Chu có biết tôi từ đâu vội tới đây không? Tôi vừa từ Hải Khẩu trở về, giữa trưa dẫn theo hai nghìn đệ tử Đường Môn tiêu diệt ba nghìn đệ tử của Chu công tử, cậu ta tự lập bang phái như thế chỉ sợ sẽ không duy trì được lâu dài.
Mặt Chu Phú Quý có chút biến sắc, ánh mắt ngưng tụ thành mũi nhọn đáp lại:
- Anh không phải là kẻ thù của Đường Môn sao?
Sở Thiên lộ ra nụ cười sáng lạn rồi bình tĩnh nói:
- Thì tôi đúng là kẻ thù của Đường Môn, nhưng cũng là kẻ thù của con ông. Con trai ông liên tục phái sát thủ xử lý tôi, kết quả lại bị tôi giết. Thế lực mạnh của hắn làm tôi và Đường Môn tạm thời liên kết với nhau. Ông cũng biết lợi ích luôn là vĩnh hằng mà.
Chu Phú Quý đan hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của Sở Thiên và nói:
- Thật không tin được anh cũng là người biết đối nhân xử thế, chỉ là câu nói lúc nãy của anh nếu như muốn ép tôi dùng tàu ngầm thì anh hãy bỏ cái ý định ấy đi. Tuy Đường Môn và Soái Quân cũng hùng mạnh, nhưng cả cái Hải Nam này dường như vẫn là địa bàn của Chu Bách Ôn.
Sở Thiên lắc đầu nhẹ, không chút do dự nói:
- Dường như ư? Xem ra trong lòng ông cũng không dám khẳng định rồi. Dù rằng đệ tử Chu gia chiếm phần lớn, tuy nhiên khi mất đi ba nghìn đệ tử, tinh thần của mọi người sẽ giảm sút rất nhiều, chỉ cần đánh thêm vài trận nữa thì hơn vạn đệ tử Chu gia cũng sẽ trở thành vụn cát, lòng quân không vững.
- Đến lúc đó, tôi lại dẫn theo mấy trăm anh em tinh nhuệ tiến thẳng tới tổng đường, nắm vững đại cục.
Chu Phú Quý không nói gì, dường như đang trầm tư suy nghĩ về điều gì đó.
Sở Thiên không để cho ông ta có thời gian suy nghĩ, vội vàng nói:
- Tư lệnh Chu đừng vọng tưởng dùng thế lực của mình để trợ giúp cho hắn, sự việc này đã đẩy Chu gia lên đầu sóng ngọn gió rồi, chỉ cần Đường Môn có chút dùng tới những mối quan hệ, trung ương sẽ phái tổ điều tra tới áp chế Chu gia, đến lúc đó sẽ sụp đổ càng nhanh.
Chu Phú Quý khẽ xoay người và vẫn không hề nói thêm lời nào.
Sở Thiên đứng dậy và đi về phía cửa, không hề quay đầu lại mà chỉ nói thêm vài câu:
- Tư lệnh Chu này, yêu cầu mà tôi đưa ra không phải là ông không làm được, mà là cảm thấy đi làm một việc không có giá trị. Để tỏ rõ thành ý của Sở Thiên tôi, tôi sẽ lấy mạng của Chu Bách Ôn hoặc là mạng của cả Chu gia để trao đổi. Đến lúc đó ông sẽ thấy yêu cầu của tôi đơn giản như thế nào!
Nói đến chữ cuối cùng cũng là lúc Sở Thiên dùng tay đóng cửa lại để Chu Phú Quý yên tĩnh suy xét. Lúc đi qua đại sảnh hoa lệ, vẫn nhìn thấy sắc mặt đỏ lên của Chu Thiền Quân, và cả ánh mắt ngập tràn thù hận. Cô nghiến chặt răng và nói ra vài câu:
- Hãy đợi đấy, sẽ có ngày ta băm ngươi thành vạn mảnh.
Sở Thiên khẽ cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Nếu không có thực lực thì đừng nói những lời ương ngạnh. Đương nhiên tôi chẳng sợ cô sả cái nỗi giận dữ cao quý của cô vào tôi, nhưng tôi nói cho cô biết, đừng có mà nghĩ tới việc gây tổn hại đến Lâm Ngọc Đình để đối phó với tôi. Như vậy không những sẽ không thực hiện được, ngược lại còn làm Chu gia vận kiếp không ngóc đầu lên được.
Ánh mắt Chu Thiền Quân ngay lập tức trở nên u ám, tuy rằng phẫn nộ vẫn hừng hực như trước.
Đi ra khỏi hoa viên của Chu gia, Sở Thiên cảm thấy không khí có chút ẩm thấp.
Cơn bão cuối cùng cũng đã tan, trong lòng Sở Thiên khẽ thở dài, dựa theo thỏa thuận của Sở Thiên và Đường Môn, chỉ cần Sở Thiên giúp cho đệ tử Đường Môn đứng vững trên đất Hải Nam, như thế Sở Thiên trong tương lai có thể có được Tam Á. Thực ra cũng là để Sở Thiên không dính tay vào chuyện của Đường Môn và Chu Bách Ôn nữa, thậm chí còn bắt đầu đề phòng hắn.
Về phần Sở Thiên mà nói, hiện tại hắn đang rất vui vẻ nhìn hai bang tranh đấu, bản thân giúp bên nào hạ gục đối thủ cũng là hành động không sáng suốt. Tuy nhiên, Đường Môn cũng không sợ việc hắn ngồi núi nhìn hổ đấu nhau, chỉ cần có thể giải quyết được Chu Bách Ôn, Sở Thiên có được Tam Á cũng không có tác dụng gì, lấy cớ để đổi ý cũng không thiếu.
Cho nên hai ngày sau Sở Thiên có đầy đủ thời gian sai tổ Tinh Nguyệt lặng lẽ dàn xếp ẩn núp cho hai ngàn Soái quân thật cẩn thận để không gây chú ý của người khác. Đây là kế hoạch chiến đấu chiếm lấy thiên hạ Hải Nam của hắn, tự nhiên cần có sự sắp xếp thỏa đáng, Tam Á cũng chẳng là gì trong mắt hắn ta.
Hai ngày này cũng không có ai tới gây phiên phức cho Sở Thiên, Chu Bách Ôn và Khương Trung đều chú ý tới đối phương, không ngừng điều binh khiển tướng. Chu Bách Ôn tụ tập đủ hai ngàn đệ tử tinh nhuệ bảo vệ tổng đường, ba ngàn đệ tử tới thẳng Hải Khẩu, đồng thời điều động năm ngàn đệ tử đến các nơi khác, có ý đồ dùng lực lượng hùng hậu bóp chết Đường Môn.
Khương Trung đã học được từ Sở Thiên những kinh nghiệm của các trận đánh cho nên việc đối mặt với quân Chu gia cũng chẳng lấy làm quan trọng. Ngược lại còn chủ động tập kích đám đệ tử Chu gia. Sau khi liên tục tiêu diệt được hai nghìn tên liền bất ngờ tập kích quân Chu gia ở tổng đường, sau đó tấn công linh hoạt và ác liệt.
Nhưng lần này có chút sai sót, tuy đám đệ tử Đường Môn khí thế mạnh mẽ, lượng quân của hai bên cũng chênh lệch không nhiều, cộng thêm lối đánh bất ngờ, Khương Trung vốn dĩ nghĩ rằng có thể giết hết bang chúng ở tổng đường của Chu gia và bắt sống Chu Bách Ôn, nhưng ai ngờ, hai ngàn tên đóng giữ dũng mãnh phi thường, sức chiến đấu mạnh hơn nhiều so với bình thường.
Vì thế sau khi quân Chu gia phải bỏ mạng gần trăm người, quân Chu gia bắt đầu tổ chức lại thế trận tiêu diệt Đương Môn. Chu Bách Ôn ngồi tại đại sảnh của tổng đường trực tiếp chỉ huy. Cả hai bên đều chém giết vô cùng kịch liệt, xung quanh tổng đường đều là những người đang truy giết lẫn nhau, có vài căn phòng còn tỏa ra khói đen đặc, che hết ánh sáng của đèn điện.
Tại nơi ánh lửa rọi xuống, tổng đường Chu gia biến thành địa ngục giết chóc trần gian.
Chu Bách Ôn vẫn bình tĩnh điều khiển thế trận ở gần đó, đồng thời chỉ huy bang chúng chống cự lại sự tấn công của Đường Môn, hơn nữa phải gắt gao tấn công bọn chúng để cho bọn chúng không có đường thoát thân. Đang ở cách đó hơn hai trăm mét, Khương Trung không hề nghĩ tới quân Chu gia lại khó đối phó tới vậy. Đã chiến đấu kịch liệt hơn nửa tiếng, ngay cả hai trăm đệ tử bên cạnh cũng tiến lên đánh rồi mà vẫn không thể đánh được vào tổng đường.
Lại qua mười phút nữa, Đại Hổ từ trong đám chém giết rút lui về phía sau, khắp người đều là máu, thở hổn hển chạy về bên cạnh xe của Khương Trung:
- Quản lý Khương, chúng tôi không xông vào nổi, cứ lấy mạng đổi mạng thế này thật không hiệu quả. Kẻ thù rất hung hãn và khó đối phó, có lẽ họ chính là quân cận vệ của Chu Bách Ôn, chúng ta hiện đã có hơn bốn trăm người chết và bị thương rồi.
Cùng lúc đó, lại có một đệ tử Đường Môn chạy tới, vừa thở hổn hển vừa báo cáo:
- Thưa Quản lý Khương, chi viện của kẻ địch chỉ cách đây hơn năm km nữa thôi, số lượng khoảng bốn trăm tên.
Mí mắt Khương Trung đột nhiên nháy nhẹ, tuy nhiên vẫn kìm được nỗi hoảng loạn trong lòng rồi dứt khoát hạ lệnh:
- Đại Hổ, khẩn trương tập hợp các anh em rút lui. Vậy là không tiến vào được tổng đường, chi viện của bọn chúng cũng sắp tới nơi rồi. Trận chiến này cũng đã mất đi ý nghĩa, nhất định phải thật nhanh chóng rút khỏi đây nếu không bị kẻ địch vây đánh từ hai phía thì phiền toái to đấy.
Đại Hổ vội gật đầu, cầm đao quay người chạy về phía trận chiến.
Khương Trung bình tĩnh suy nghĩ, biết rằng cuộc chiến này đang ở thế cầm cự, nếu không thể cản phía sau thì sẽ bị kẻ thù tiến nhanh đuổi giết. Nghĩ tới đấy Khương Trung gọi hơn mười đệ tử dặn dò chúng phóng lửa về phía Chu gia. Bọn đệ tử nhận lệnh vội vàng đi phóng hỏa. Sau khi mười mấy gậy lửa được nhém vào tổng đường, chỉ trong nháy mắt đã bùng lên những đám lửa lớn.
Lửa cháy theo gió, gió càng giúp lửa bùng lên, chỉ nháy mắt tổng đường đã cháy dữ dội.
Gần như cùng lúc ấy, Đại Hổ ra lệnh cho bang chúng Đường Môn vừa đánh vừa rút lui. Chu Bách Ôn không để cho họ chạy thoát dễ dàng như vậy được, gã chỉ huy đám đệ tử của mình gắt gao cản bọn họ lại. Lúc ấy lại thấy bốn phía tổng đường đang bốc cháy gã không khỏi tức giận đến sôi máu lên. Vẫn biết chính Khương Trung đốt tổng đường để chặn sự tuy đuổi nhưng dập lửa là việc quan trọng nên vẫn phải cứu hỏa trước đã.
Dù là như thế, gần một trăm đệ tử Đường Môn đã phải bỏ mạng ở đây. Vừa mới lên xe để thoát khỏi sự truy đuổi của quân Chu gia, Khương Trung thở dài, lệnh cho hơn một nghìn bang chúng một lần nữa quay lại các phân đường ở Hải Khẩu. Khương Trung tin rằng tin tức ông tấn công tổng đường đã khiến bang chúng có nhiệm vụ vây giết phân đường Chu gia đã nhanh chóng rút về Tam Á.
Trở về tới Hải Khẩu và kiểm tra lại quân số, Đường Môn bị tổn thất hơn bảy trăm người. Khương Trung bất đắc dĩ gượng cười. Trận chiến đêm nay đã đem những ưu thế mà Sở Thiên giúp bản thân có được đã hoàn toàn biến mất. Vì thế một mặt cử người quan sát động tĩnh của Chu gia, mặt khác để hơn một nghìn đệ tử còn lại nghỉ ngơi dưỡng sức, hơn nữa còn yêu cầu Đường Vinh điều động thêm thủ hạ trợ giúp.
Mặc dù đang trốn ở Tam Á nhưng Sở Thiên vẫn nhận được tin tức hai bang đang tranh đấu kịch liệt với nhau. Hắn lặng lẽ lắc đầu và thở dài, Khương Trung đúng là có chút nôn nóng, có lẽ phải câu cá thêm hai năm nữa mới học được tính nhẫn nại. Chu Bách Ôn dám dùng ba nghìn đệ tử tiến công Hải Khẩu thì có thể thấy phân đường của Chu gia được phòng thủ rất kiên cố.
Chu Bách Ôn cũng không phải là mãnh phu! Sở Thiên uống vài ngụm rượu, trong lòng cũng có chút hứng thú. Biết được Chu Bách Ôn và Khương Trung phải cần vài ngày mới biết ai thắng ai bại. Sở Thiên lặng lẽ tính ngày tháng, Pall Bromustối qua có gọi điện thoại tới, qua cuộc nói chuyện có thể thấy y lại giết thêm không ít những kẻ đang muốn cái mạng của y.
Y thỉnh cầu Sở Thiên nội trong ba ngày phải tiêu diệt được tổ chức Hồng Nhật. Theo như tên này nói, y muốn tham gia cái thánh điển Ấn Độ gì đó không muốn bị bọn sát thủ bắt được.
Ba tuần - khoảng thời gian dường như không quá ngắn.
Thôi thì cứ để bọn họ tranh đấu thêm vài ngày nữa, làm cho bọn chúng tiêu hao lực lượng hơn nữa, như thế có thể giảm bớt nguy hiểm của bản thân. Trong đầu Sở Thiên cũng đã có sẵn quyết sách, mười ngày sau nhất định tiêu diệt hoàn toàn Chu Bách Ôn, và dùng Chu Bách Ôn để uy hiếp Chu Phú Quý, dùng cái này để đổi lấy tầu ngầm chi viện của lão ta
Mấy ngày nay Khả Nhi cũng không có việc gì làm, chỉ ở bên cạnh Sở Thiên làm cho hắn những món ăn mà hắn thích, thỉnh thoảng thay Sở Thiên tới trường học thăm Chị Mị và Lâm Ngọc Đình, kể tất cả những chuyện có thể kể cho chị Mị nghe để chị không phải lo lắng cho Sở Thiên. Nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Sở Thiên đang rất căng thẳng và lo lắng, cô cười và nói:
- Anh lại bận rồi à?
Sở Thiên đứng ngoài cửa sổ nhìn lên bầu trời âm u nói:
- Có thể vẫn được nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa.
Nhưng Sở Thiên vẫn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được điện thoại từ thủ đô làm hắn chẳng khác gì bị sét đánh ngang tai.
Phương Tình nói ở bên kia đầu dây giống như đứa trẻ đã làm sai việc gì, lặng im một hồi mới nói được vài chữ:
- Hoắc Vô Túy mất tích rồi! Hay nói chính xác hơn là bị người ta bắt cóc rồi!
Trong chốc lát tay Sở Thiên nắm chặt lấy chiếc điện thoại, sau đó vội hỏi:
- Người nào làm chuyện đó?
- Đặc công Triều Tiên.