Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phì Ba đột nhiên im bặt, gã tin là Sở Thiên có thể làm đc. Sở Thiên tuy không lấy mạng gã, nhưng từ trong đáy lòng gã vẫn lạnh giá vô cùng. Dám cầm súng giết người trong khách sạn Hilton, còn việc gì không dám làm nữa chứ? Gã muốn hỏi xem Sở Thiên muốn bắt cóc mình làm cái gì, nhưng lại không dám mở mồm, sợ bị cắt lưỡi.

Lại qua 15 phút, Sở Thiên bấm chuông cửa căn nhà chung cư Thanh Niên, sau khi xác nhận Dương Hoa liền mở cửa, Sở Thiên sau khi vứt Phì Ba xuống đất liền lấy khăn trải bàn che lên gã rồi nói với Dương Hoa:

- Bọn Cô Kiếm quay về chưa?

Dương Hoa gật đầu trả lời một cách lễ phép:

- Về rồi ạ.

Vừa dứt lời, Cô Kiếm và Tiền Trung Tiền từ phòng bên bước ra, đằng sau còn có một cô bé đang ăn bánh kem, nghĩ đấy chắc chắn là con gái của Tiền Trung Tiền, Sở Thiên khẽ cười nói vói Tiền Trung Tiền:

- Anh Tiền, không sao chứ? Sáng nay làm anh phải sợ rồi, thật là ngại quá.

Tiền Trung Tiền đến giờ vẫn nghĩ rằng Sở Thiên vì anh ta mà ra mặt nên đã triệu tập xã hội đen tấn công bằng súng, vì thế khi nghe thấy Sở Thiên nói vậy liền khua tay nói:

- Người anh em, cậu nói gì vậy? Là Tiền Trung Tiền tôi làm lien luỵ đến cậu, không ngờ vì chút chuyện này mà lộ diện, bọn họ lại khua chiêng gõ trống đến thế.

Sở Thiên biết anh ta vẫn đang hiểu nhầm, nhưng bây giờ không còn thời gian để giải thích nữa nên đành nói:

- Anh Tiền, các anh chuẩn bị một chút đi, tôi sẽ cho người hộ tống các anh ra sân bay, 3 tiếng nữa các anh sẽ ngồi trên máy bay về kinh thành, anh yên tâm, tôi sắp xếp ổn thoả cả rồi. Đến kinh thành thì anh cứ nghỉ ngơi vài ngày.

Tiền Trung Tiền cảm kích nói:

- Cảm ơn người anh em.

Cô bé liếm mép giọng nói nũng nịu:

- Cảm ơn anh ạ.

Sở Thiên khẽ cười nói với Dương Hoa:

- Đưa họ đi nghỉ ngơi một lát đi, tiện thể làm gì đó để ăn.

Dương Hoa gật đầu, nói khẽ với Tiền Trung Tiền rồi đưa bọn họ vào phòng bên.

Đến lúc này, Sở Thiên mới đi đến trước măt Phì Ba kéo cái khan trải bàn ra, thấy anh ta chảy máu nhiều quá, liền bảo Mộc Lâm Lâm lấy hộp thuốc cầm máu cho anh ta rồi mới nói:

- Mày tên là Phì Ba đúng không? Sáng nay những người được phái đến giết tao đều là thủ hạ của mày phải không? To gan đấy, dám lấy tiền thưởng của Diệp gia.

Phì Ba mở miệng nói vài lời:

- Tôi sai rồi.

Sở Thiên cười hử hử rồi nói :

- Người nào của Diệp gia thương thảo với mày?

Phì Ba chần chừ, nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh của Sở Thiên thì đột nhiên nói:

- Diệp Tuyết, Diệp Tuyết của Diệp gia.

Sở Thiên cười khẩy rồi nói:

- Có chứng cớ gì để chứng minh không phải là hãm hại?

Phì Ba thấy Sở Thiên không tin mình liền vội vàng nói:

- Có, có, có, có ghi âm trong điện thoại.

Thì ra Diệp Tuyết tìm Phì Ba bàn chuyện, Phì Ba vì 500 vạn tiền thưởng và cũng để Diệp gia không giết người diệt khẩu liền vụng trộm dùng điện thoại ghi âm lai. Sở Thiên nghe xong đoạn ghi âm, không chút biểu hiện gì liền cho điện thoại vào trong ngực.

Rồi bình tĩnh nói:

- Nói hết những gì mày biết ra.

Phì Ba không chút ngần ngừ tường thuật rõ ràng mọi chuyện, từ việc 500 vạn tiền thưởng đến việc Diệp gia thuê xã hội đen đối phó với Sở Thiên, tất cả đều kể hết. Những gì gã nói không khác nhiều so với những gì Sở Thiên biết, điều này khiến hắn có chút thất vọng, may mà Phì Ba còn có chút tác dụng.

Giết gà doạ khỉ, khiến giới xã hội đen ở Macao không dám đối địch.

Đúng lúc đó, Dương Hoa từ phòng bên đi ra, tay cầm chiếc điện thoại vừa ngắt máy, vẻ mặt đầy nghiêm nghị nói với Sở Thiên:

- Thiếu Soái, người trong nội bộ điện báo, có một biến cố nhỏ, Diệp gia vận động mấy chục cảnh sát phong toả các tuyến đường trên núi, nếu không có giấy mời của Diệp gia thì sẽ không được lên núi, nếu không thì toàn bộ sẽ bị chặn lại.

Sở Thiên hơi chau mày nói:

- Có cách nào lấy được thiếp mời của Diệp gia không?

Mặc dù điều này là rất khó, nhưng Dương Hoa vẫn trả lời:

- Bây giờ em sẽ phái người đi làm.

Vểnh tai nghe cuộc đối thoại, Phì Ba như kiểu học sinh lớp một biết được câu trả lời hét lớn:

- Tôi có giấy mời, tôi có giấy mời.

Sở Thiên quay đầu nhìn anh ta nói:

- Mày có giấy mời?

Phì Ba gật đầu, giấy mời là Diệp Tuyết đưa cho gã, mời anh ta tham gia hôn lễ của Diệp gia, nhưng trong long Phì Ba biết rõ, đó chỉ là Diệp Tuyết giả vờ thôi, những người tham gia hôn lễ đều là thương gia giới thượng lưu và chính phủ, cho dù có người của giới xã hội đen tham gia thì đều là những người đức cao vọng trọng mà lại là lai lịch trong sạch, bản thân không với được đến cấp đấy.

Sở Thiên lôi giấy mời từ trong áo ra, đó là giấy mời viền bạc chữ vàng, được làm rất tỉ mỉ và đắt giá, rất có phong thái của một gia đình quyền quý. Phì Ba đương nhiên muốn lấy lòng Sở Thiên để cứu được mạng sống cho bản thân nên nói:

- Người anh em, cầm lấy giấy mời đi, có giấy mời anh có thể lên núi, tuyệt đối sẽ không bị cảnh sát chặn lại đâu.

Sở Thiên khẽ thở dài nói ậm ừ:

- Đừng có nghĩ cảnh sát ngu xuẩn đến mức đấy, cái đầu lợn của mày nghĩ xem, lẽ nào cảnh sát sẽ nghĩ tao là mày? Với địa vị giang hồ của mày, sợ là cảnh sát nào cũng biết mày đấy, đến lúc ấy không chỉ chặn tao lại mà còn lấy súng bắn tao ngay lập tức.

Phì Ba cười một cách ngại ngùng cúi đầu không nói gì.

Đột nhiên, ánh mắt của Sở Thiên bỗng loé sang, sao lại có thể quên mất Tiền Trung Tiền được cơ chứ?

Đồng hồ đã chỉ 2h30’.

Giáo đường Thánh Ái đã được bao vây bằng một không khí náo nhiệt.

Ánh sáng mặt trời núp sau những tấm kính khiến cho các hình vẽ trên tấm kính càng trở nên rực rỡ. Bên trong thánh đường ánh nến lấp lánh cùng với tiếng thánh ca du dương, khiến cho bao người muốn sám hối với Thượng đế. Tiếng đàn violon vang lên réo rắt, như đưa người nghe trở về giấc mộng thời trung cổ.

Đèn trắng trên tường, đến đèn trần thuỷ tinh cũng được bật sang. Những bức khảm trên tường, những đồ vật bằng bạc được trạm trổ tinh xảo, tất cả đều toả ra một ánh sáng chói mắt, khiến cho căn phòng giáo đường rộng gần 1000m2 trở nên thần thánh trang nghiêm.

Hai bên thềm đặt nến xếp toàn là hoa hồng trắng, hàng trăm trẻ em hát xướng mặc những chiếc váy liền màu trắng tinh, xếp hàng ngay ngắn, đứng nghiêm trang phía sau dàn violon. Vẻ mặt thanh khiết của những đứa trẻ được hoa tươi và ánh nên phản chiếu vào, khiến cho các em như những thiên sứ nhỏ bé, ngọt ngào mà đầy hân hoan.

Một chiếc thảm đỏ trải dài từ cửa đến tận bậc thềm tế lễ, trên thảm trải đầy cánh hoa, hương thơm ngào ngạt lan toả khắp nơi.

Trong đại sảnh gần như không một chỗ trống, hàng trăm những nhân vật thượng lưu ngồi thành nhóm, đàn ông thì mặc vest đi giày tây, cử chỉ mang phong cách của nhưng người thành công giàu có. Phụ nữ thì lại như những viên ngọc quý, tập hợp toàn bộ những kiệt tác của các nhà thiết kế thời trang trên khắp thế giới. Bọn họ người thì tụ tập thì thầm to nhỏ, người thì nhìn quanh, đợi chờ hôn lễ được cử hành.

Đường Vinh ngồi ở vị trí tôn quý bên nhà gái, ông ta không nói chuyện với người khác, ngồi thẳng người như thể hiện một sức mạnh vô hình. Những người ngồi cạnh ông ta không dám nói lớn tiếng vì sợ làm ảnh hưởng đến ông ta. Ai cũng biết, đây chính là thiếu chủ của Đường gia, đại ca của Đường Môn phía Nam.

Ông ta vốn không định tham dự buổi hôn lễ, ngoài cảm thấy hôn lễ quá gấp gáp ông ta thì cũng cảm thấy rất oan ức cho đứa cháu gái, phải lấy một người nó không yêu thương gì. Bất luận thế nào thì cũng không thể nói là hạnh phúc, những thủ hạ đã khuyên ông ta, Đường Môn gần đây gặp nhiều đen đủi, bắt buộc phải có chút vui mừng để xông lên quyết chiến trong trận chiến ở Hàng Châu, hoặc là vì thế mà đổi vận đen.

Vì thế nên ông ta mang theo vài trợ thủ đắc lực, trong đó có một trợ thủ mới tuyển dụng là Hồ Hoa Hoa – ông hoàng bắn súng, người này bộ đội đã xuất ngũ, tuy tài bắn sung như thần, nhanh nhẹn nhưng những khoản khác thì lại hơi tệ, chạy việt dã 5km chưa bao giờ đạt,chứ đừng nói đến chạy 400 chướng ngại vật, vì thế đã bị phục viên trước thời hạn.

Bởi vì thể lực rất kém, nên ngay cả làm bảo vệ anh ta cũng không làm được, để có cơm ăn anh ta đành dựa vào Đường Môn. Khi Đường Vinh mở hội bắn súng, anh ta với thành tích bắn súng phi thường đã được nhận làm người thân cận sát cánh cùng Đường Vinh. Chỉ cần tài năng bắn sung tài giỏi, thể lực không tốt thì chẳng sao cả.

Diệp Độc Tuý cũng say mặt đỏ bừng, vì ông ta rất mãn nguyện với việc hai nhà Diệp Hoắc làm thông gia với nhau. Điều này ít nhiều cũng làm giảm đi chút áp lực về việc sòng bạc bị phá tan tành. Vẻ mặt cười khẽ, ông ta nhìn qua Đường Vinh, đối với bá chủ xã hội đen của phương Nam thì đương nhiên phải có cơ hội để kết giao, nhưng nếu lúc này ông ta tự đến làm quen thì có vẻ hạ thấp bản thân mình quá.

2h35 phút, Diệp Phi vào vị trí.

Gã đứng trên thềm có chút lo lắng bực bội, lại thêm chút phấn khích. Chỉ 15 phút nữa thôi Hoắc Vô Tuý sẽ là người của gã, gã sẽ danh chính ngôn thuận có được cô, chà đạp cô, cô ta sẽ phải mua vui dưới thân thể của gã.

Nghĩ đến chuyện đêm nay có thể sờ vào cái mông căng tròn của cô ta, ánh mắt của gã hiện lên đầy vẻ tham lam.

Những người khách ngồi trong đại sảnh cũng hết lòng ca ngợi: Tiểu tử này thật quá yêu cô dâu, đợi có vài phút mà cứ như đợi nửa thế kỷ vậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK