Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đêm mười sáu tháng tám, giang hồ bỗng dưng gió êm sóng lặng một cách bất thường. Tuy nhiên, ai cũng biết dưới đáy sông sóng ngầm cực kỳ mãnh liệt.

Những người nhạy cảm tất nhận ra có gì đó không đúng, bọn côn đồ khắp nơi không đi thu phí bảo hộ, giới hắc đạo đúng giờ cũng không thấy xuất hiện, ngay cả những tụ điểm ăn chơi như quán ba cũng không thấy ồn ào náo loạn.

Hết thảy đều lộ ra sự bình yên không bình thường.

Không phải bọn chúng cải tà quy chánh, mà bọn họ đã nhận được chỉ thị ngầm nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho trận đại chiến.

Bởi vì lão đại của bọn chúng đã nhận được chỉ thị từ cấp trên chờ đợi thời cơ tiên lễ hậu binh.

Trong khi Hổ Bang và hội Hắc Long sóng yên bể lặng, thì mấy người Phương Tình đang ở vùng ngoại ô. Binh doanh huấn luyện của Soái Quân hiện giờ đã có gần ba trăm người. Khi tất cả mọi người đều gấp gáp vội vàng thì lại có người tỏ ra khá nhàn rỗi.

Bởi vì hắn còn có thời gian phơi nắng, còn có thời gian cùng Tô Dung Dung ngắm cảnh bầu trời.

Người đó hiển nhiên là Sở Thiên.

- Sở Thiên, ông nội của em nghe tên anh cứ như là uống mật đường.

Tô Dung Dung cũng học Sở Thiên ngậm một sợi cỏ non trong miệng, dịu dàng nói:

- Buổi sáng vừa mới nhắc tới anh, thậm chí cả cha em cũng bắt đầu bội phục anh rồi.

Sở Thiên nhẹ nhàng cười, xoay người nhìn Tô Dung Dung hỏi khẽ:

- Cha em sao lại bội phục anh?

- Tám chữ?

Tô Dung Dung nhìn đôi mắt sáng ngời của Sở Thiên, miệng tươi cười:

- Thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa.

Sở Thiên cười, xem ra chuyện tối qua cha con nhà họ Tô nhất định đã biết và đánh giá mình rồi.

- Sở Thiên?

Một người trung niên khí chất nhã nhăn cúi đầu xuống, tay cầm giáo án cười tủm tỉm nhìn Sở Thiên vẫn còn dấu vết của bữa sáng ngon lành và phong phú.

Sở Thiên lại cảm thấy mình như là cái banh bao nhân đậu.

- Giáo sư Hàn!

Sở Thiên hồ như đã quên vị Giáo sư Hàn đã gặp một lần ở quầy bán bánh bao đến giờ chưa gặp lại, vì bận bịu nên tuần này hắn không lên lớp nghe giảng. Nhìn ánh mắt coi trọng của Giáo sư Hàn, hắn thấy vô cùng xấu hổ.

- Thật may là trò còn nhớ tôi.

Giáo sư Hàn vẫn cười vui vẻ:

- Sở Thiên, lần trước trò đồng ý đến khóa học của tôi nghe giảng bài, nhưng khai giảng đã mấy hôm tôi vẫn chưa gặp trò. Có phải trò đã quên Giáo sư Hàn này không?

Sở Thiên liếc sang Tô Dung Dung đang cười tủm tỉm, vội giải thích:

- Giáo sư, đều là do Sở Thiên có lỗi, hôm nay có giờ học không?

- Không có lớp thì lúc này ta cũng không cầm giáo án mà là cầm bánh bao.

Giáo sư Hàn nói đầy ẩn ý.

Sở Thiên cười rồi đột nhiên hỏi:

- Tô Dung Dung, hôm nay chúng ta có bận việc gì không?

- Không bận gì cả.

Tô Dung Dung lắc đầu thấp giọng nói:

- Ta là người không thích nói dối.

- Không có việc gì thì tốt rồi.

Giáo sư Hàn cười tủm tỉm kéo Sở Thiên dậy hưng phấn nói:

- Đi lên lớp cùng tôi, tôi biết trò là học sinh thiên tài. Tôi muốn đến Đại học Thanh Hoa để thực hiện buổi thảo luận, hôm nay diễn tập trước, muốn học sinh thiên tài này đánh giá giúp.

- Em đánh giá?

Sở Thiên có chút kinh ngạc nhìn Giáo sư Hàn:

- Giáo sư Hàn quá coi trọng Sở Thiên rồi.

- Hôm nay chúng tôi nói về Tằng Quốc Phiên.

Giáo sư Hàn đột nhiên cười khổ một tiếng:

- Không phải là ngay cả trò cũng không có hứng thú chứ?

Sở Thiên nhìn thấy thái độ thất vọng của Giáo sư Hàn, mỉm cười đáp:

- Sao lại không có hứng thú?

Hắn quay người kéo tay Tô Dung Dung:

- Dung Dung, chúng ta đi.

Tô Dung Dung cũng mỉm cười đi theo Sở Thiên về hướng lầu dạy học.

Bước vào giảng đường, Sở Thiên phát hiện lớp học này của Giáo sư là Hàn là dành cho sinh viên năm thứ ba đại học. Sở Thiên và Tô Dung Dung mặt mũi còn non nớt, khiến cho các anh chị khóa trên đều phải thương hại nhìn theo hai người đang đi theo Giáo sư Hàn vào lớp.

- Thằng ranh này non quá.

Đây là tiếng lòng thất tình của các đàn chị.

- Con nhỏ này quá xấu.

Đây là ánh mắt của đám sinh viên đàn anh.

Tô Dung Dung quay đầu lại cười, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, cảm thấy xung quanh như bừng sáng.

Sở Thiên và Tô Dung Dung không coi ai ra gì nắm tay nhau ngồi xuống ngay hàng ghế đầu tiên. Thái độ thân mật trìu mến ngọt ngào vô cùng, khiến cho đám sinh viên đàn chị càng thêm nuối tiếc tuổi thanh xuân đã để lại trên giảng đường đại học Thanh Hoa mất một nửa.

Trong lớp học có chừng trăm người, Sở Thiên nằm ghé sát mặt trên bàn, nắm tay Tô Dung Dung, không ghi chép gì mà chỉ nghiêng tai nghe Giáo sư Hàn giảng về lịch sử Tăng Quốc Phiên. Tuy Giáo sư Hàn là Giáo sư về quản lý kinh tế, nhưng kiến thức của ông ta cũng khá phong phú, trong khi giảng bài vẫn thường cài vào ý kiến quan điểm cá nhân, kèm theo những kiến giải sâu sắc, nên những giờ học của ông ta sinh viên thường rất hưng phấn.

Tăng Quốc Phiên, tên thật là Bá Hàm, hiệu Địch Sinh, vốn là người của thôn Hà Diệp nay thuộc tỉnh Hồ Nam, 23 tuổi lấy thân phận tú tài vào huyện, 24 tuổi trở thành cử nhân trong thư viện Nhạc Lộc, thi đình năm Đạo Quang thứ mười tám đứng hàng thứ bốn mươi hai thưởng thân phận tiến sĩ tiến vào Hàn Lâm Viện.

Giáo sư Hàn chỉ lên các hình ảnh chiếu trên màn hình:

- Ông ta từng đảm nhiệm Hàn Lâm viện Thứ Cát sĩ, Thị Giảng sĩ, Văn Uyên các, Trực các, Nội Các sĩ, kiêm Lễ bộ Thị lang, hàm thăng Lễ bị Hữu thị lang, Binh bộ Tả thị lang.

Sở Thiên hai mắt sáng rực nhìn Giáo sư Hàn trên bục giảng.

Sau lưng, đám anh chị sinh viên tài hoa hơn người nghe hiểu, nhưng vẫn có cảm giác là như vịt nghe sấm. Sinh viên trường đại học Thiên Kinh gần đây có truyền thống bất thành văn là cứ vặn vẹo bắt bẻ sau đó cùng đồng thanh la ó rồi thích thú nhìn Giáo sư lúng túng xấu hổ. Cho nên các Giáo sư đại học Thiên Kinh đối với đám sinh viên này vừa yêu vừa hận, nhưng cũng biết sinh viên của mình cũng không phải là chỉ làm thế với mình, mà ngay các học giả Giáo sư khác được mời đến đại học Thiên Kinh cũng thường xuyên bị sinh viên đại học giáo huấn.

Có lần Giáo sư Tinh Điều Quốc người Hoa đến đại học Thiên Kinh trao đổi tại giảng đường Nghìn Năm, đang thao thao bất tuyệt bằng tiếng Anh để chứng minh trình độ của mình thì bị một sinh viên không chút khách khí lên tiếng cắt đứt bài diễn thuyết của ông ta, sau đó, bằng thứ tiếng Anh thuần khiết của Luân Đôn mạnh mẽ chỉ ra những chỗ sai sót của vị Giáo sư này. Toàn trường mấy ngàn người cùng đồng thanh la ó ầm ĩ, khiến cho Giáo sư người Hoa khó chịu dị thường, càng làm cho truyền thống “la ó” một cách đầy giễu cợt của đại học Thiên Kinh càng thêm vinh dự.

- Trong lúc quân Thái Bình từ Quảng Tây tấn công Hồ Nam, Khắc Võ Xương vây Trường Sa thắng lợi dễ dàng xuôi theo huyện Giang Châu chấn động Giang Nam. Tháng mười hai năm Hàm Phong thứ hai, Tăng Quốc Phiên phụng mệnh kháng cự Thái Bình quân ở Hồ Nam, trở thành trụ cột trọng yếu trấn áp Thái Bình quân, giữ gìn sự thống trị của vương triều đại Thanh.

Giáo sư Hàn ngày càng hào hứng, giọng điệu ngày càng mạnh mẽ:

- Tăng Quốc Phiên là danh thần trong lịch sử thiên triều cận đại sau khi trấn áp khởi nghĩa nông dân Thái Bình Thiên Quốc quy mô lớn nhất trong lịch sử, tự biết công cao hơn chủ mà giấu tài.

Từ đầu đến khi thoái ẩn khỏi quan trường hắn một lòng trung thành với triều đình nhà Thanh, hơn nữa xưa nay hắn tôn sùng Chu lý học, dùng người dạy quân đều có thể kết hợp đạo đức phong kiến cùng nhân tài trí tuệ thành một thể, coi như là một vầng hào quang về đạo đức của lịch sử Trung Quốc cận đại.

Đột nhiên từ phía sau có một người đứng lên nói:

- Tăng Quốc Phiên là danh thần sao? Thế mà tôi không biết, chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi.

Toàn phòng học lớn đang im phăng phắc bỗng nhiên vỡ òa ra như ong vỡ tổ.

- Tăng Quốc Phiên mà không phải là danh thần sao?

Một sinh viên khác đứng dậy nói thẳng băng:

- Tôi thấy bạn chẳng khác gì con chó.

- Người ngu xuẩn thì làm sao có thể chế tạo Tương quân tinh nhuệ cường hãn, Tương quân tiếng tăm vang dội cả đất Hồ Nam hàng trăm năm. Bạn thử chế tạo nên bạn xem có được không?

Một sinh viên người Hồ Nam khinh bỉ nói:

- Ngay cả Mao gia gia và Tương công công cũng phải khen ngợi Tăng Quốc Phiên. Chẳng lẽ bạn so với trâu còn ngu hơn.

Sở Thiên hiếu kỳ quay lại hy vọng có thể lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng la ó “truyền thống” của đại học Thiên Kinh.

Sở Thiên đang hiếu kỳ nhìn hai chị sinh viên đằng sau đang thì thầm với nhau. Một chị sinh viên dáng người như Dương Quý Phi nói:

- Tại sao lại là Tiễn Dương? Tiểu tử này sớm đã đắc tội với toàn thể sinh viên đại học Thiên Kinh.

- Nếu không như thế, sao gọi là chó nuôi? Đã là chó thì chung quy lại vẫn thích sủa to.

Một chị có cái eo nhỏ như Triệu Phi Yến bổ sung.

“Chó nuôi” cười lạnh:

- Các cô ăn nói kiểu gì mà như ngoài đường ngoài chợ thế? Không thấy miệng mình đầy ô ngôn uế ngữ sao? Tôi còn chưa nói hắn là tay sai của Mãn Thanh, vì triều Thanh mục nát mà tận lực trấp áp Thái Bình Thiên Quốc thay đổi tiến trình lịch sử. Sở dĩ nói ông ta ngu ngốc là vì đã trấn áp Thái Bình Thiên Quốc về sau nắm binh quyền nhưng lại không dám tạo phản, dùng thực lực của ông ta chắc chắn đủ sức lật đổ triều đình nhà Thanh.

Giáo sư Hàn cười khổ, biết tiết học này bắt đầu thành cuộc chiến nước bọt. Ông ta hắng giọng nói:

- Có người nào trả lời được câu hỏi của bạn đồng học không? Trả lời tốt cuối kỳ tôi cho thêm 5 điểm

Giáo sư Hàn khen thưởng rất quái chiêu, năm phần là một con số đủ để nâng cấp thành tích học tập lên rất nhiều, nên đám sinh viên bắt đầu yên tĩnh trở lại. Không phải họ không muốn có năm điểm đó, càng không phải là không muốn phản bác chó nuôi, mà vấn đề là câu hỏi thật sự không dễ trả lời trong khoảng thời gian ngắn.

Giáo sư Hàn thấy sinh viên đã im lặng, nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên vẻ mặt tươi cười, lập tức gọi:

- Sở Thiên, cậu có thể trả lời hay không?

Sở Thiên thấy Giáo sư Hàn trực tiếp gọi mình, lập tức cảm thấy vô số ánh mắt dồn cả vào mình. Hiển nhiên, cái tên Sở Thiên này sớm đã nhập tâm, mặc dù không trực tiếp gặp nhưng cũng biết hắn là thiên tài trong truyền thuyết.

- Thí sinh thiên thì sao chứ?

Vì muốn nổi tiếng, thời gian gần đây chó nuôi tận hết sức lực phản bác mọi người để thu hút sự chú ý. Huống chi bên cạnh Sở Thiên có người đẹp như vậy, nên tranh thủ khoe khoang:

- Hay là không có cách nào phản biện câu hỏi của ta?

Sở Thiên thấy vẻ mặt cậu ta đắc ý cũng không ưa gì, nên buông bàn tay trắng như nhọc của Tô Dung Dung ra, bẻ bẻ cổ tay đứng lên lạnh nhạt nói:

- Được, Tiễn Dương học trưởng, hôm nay để tiểu tử tới bác lẽ lời nói sai trái của anh, đắc tội rồi.

Đám học trưởng học tỷ nhìn thấy Sở Thiên ăn nói tự nhiên, bên trong mang theo ngạo khí, đều không tự chủ được muốn xem học đệ thiên tài bác lẽ lại ‘chó đẻ’ thế nào, nhìn xem phải chăng Sở Thiên danh xứng với thực.

- Được, ngươi đưa ra lý do Tằng Quốc Phiên không tạo phản.

Tiễn Dương nghe được Sở Thiên gọi quan điểm của cậu ta là lời nói sai trái, trong lòng nổi giận, không khách khí:

- Tốt nhất có chứng cứ xác thực mà không phải thêu dệt vô cớ.

- Được. Trước tiên anh ta đưa ra lý do Tằng Quốc Phiên tạo phản.

Khuôn mặt Sở Thiên mang theo nụ cười bình tĩnh nói:

- Tốt nhất cũng có chứng cứ xác thực mà không phải thêu dệt vô cớ.

Mọi người trong phòng học đều không tự chủ được nở nụ cười, cảm thấy Sở Thiên tự ngạo khiến người ta rất hả giận, đều mang theo vẻ nhạo báng nhìn qua Tiễn Dương.

Sắc mặt ‘chó đẻ’ biến đổi, quyết định không chiến tranh miệng, trước câu hỏi của Sở Thiên á khẩu không trả lời được, sau đó lại muốn làm hắn nhục nhã, vì vậy mở miệng nói:

- Sau khi bình định Thái Bình Thiên Quốc, Tằng gia gần như là gia tộc đệ nhất thiên hạ, em trai làm Tổng đốc, anh trai là Đại sĩ kiêm Tổng đốc Lưỡng Giang, nửa số đốc phủ thiên hạ sản sinh từ gia tộc họ, thực lực trong quân đội càng không cần phải nói, hơn ba mươi vạn binh lực toàn bộ đều là dũng mãnh thiện chiến. Mà quân đội Bát Kỳ Mãn Thanh lúc đó đã sớm không chịu nổi một kích, một mạnh một yếu, giương cờ tiến lên phía Bắc đả đảo chính phủ Mãn Thanh hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

- Học trưởng quả nhiên học thức uyên bác tài trí hơn người.

Sở Thiên nhìn Tiễn Dương thao thao bất tuyệt, trong lời giấu gió đáp lại:

- Vậy để tiểu tử tới nói cho anh biết đối với sự chèn ép của người phương Tây chính phủ Mãn Thanh mềm yếu vô năng. Nhưng đối với phòng chống quan người Hán lại đa mưu túc trí có rất nhiều biện pháp, lúc ấy mặc dù binh lực Tương quân chiếm ưu thế tại mấy tỉnh Giang Nam, nhưng quan binh triều đình nhà Thanh chiếm cứ thượng du sông Trường Giang, Phú Minh A, Phùng Tử Tài thủ Dương Châu, Trấn Giang; Tăng Cách Lâm đóng quân Việt Hoàn, điều này rõ ràng là chính phủ nhà Thanh sớm có phòng bị đối với Tương quân.

Giáo sư Hàn rót chén nước vừa từ tốn thưởng thức, vừa hứng thú nhìn trận khẩu chiến đang diễn ra trước mắt.

Tiễn Dương nghe được Sở Thiên trả lời nhẹ nhàng, khẽ hừ khinh thường nói:

- Vậy thì sao? Lâm Phong Tường dẫn hai vạn quân Thái Bình cũng có thể tiến lên phía Bắc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hơn ba mươi vạn binh lực của Tằng Quốc Phiên đủ để càn quét quân đội Bát Kỳ của triều đình nhà Thanh. Huống chi bộ hạ Tằng Quốc Phiên trên dưới đều đồng lòng ủng hộ Tằng Quốc Phiên lên ngôi sau chiến dịch An Khánh. Lại nói Hồ Lâm Dực, Tả Tông Đường đều thuộc về phái ủng hộ lên ngôi. Phái ủng hộ lên ngôi Quách Tùng Đảo, Lý Thứ Thanh đều như vậy. Lý Thứ Thanh mượn lập công viết cho Tằng Quốc Phiên: “Vương Hầu không phân biệt, Đế Vương có thực”. Hồ Lâm Dực mượn ngày sinh của Tằng Quốc Phiên viết: “Dùng thủ đoạn lôi đình, tâm địa Bồ Tát mới”; Tả Tông Đường từng có một lần dùng hạc trên thần đỉnh nói: “Thần căn cứ tại đức. Sức nặng của đỉnh có thể hỏi khói!” Bành Ngọc Lâm thì trực tiếp viết cho Tằng Quốc Phiên: “Đông Nam nửa bên vô chủ, lão sư không có ý sao?”.

Tuy rằng tính tình Tiễn Dương khiến người ta khó tiếp nhận, nhưng ai cũng không thể phủ định người này quả thực có kiến thức về lịch sử, lập tức đều nhìn Sở Thiên phản bác anh ta thế nào, mọi người đều mơ tưởng Sở Thiên khiến Tiễn Dương á khẩu không trả lời được.

Sở Thiên khẽ lắc đầu nhìn học trưởng học tỷ, nhàn nhạt nói:

- Tương quân được xưng ba mươi vạn, Tằng Quốc Phiên có thể điều động chỉ vẻn vẹn hơn mười vạn, trong đó Chương Hoài quân của Lý Hồng từ trước khi Thái Bình Thiên Quốc chưa diệt vọng đã dựng riêng một ngọn cờ. Tả Tông Đường lên ngôi chỉ là thăm dò, nếu không cũng sẽ không tự lập Sở quân, Trầm bảo Trinh Giang Tây cũng nắm binh tự lập, bọn họ chắc chắn sẽ không vì Tăng Quốc Phiên khăng khăng một mực tình ngay lý gian mà thoát khỏi hiềm nghi, một khi Tăng thị tạo phản, đánh tích cực nhất chỉ sợ sẽ là những môn sinh của Vũ Dực Dĩ Phong.

Thật sự là rất có tình có lý! Các sinh viên nữ nhao nhao gật đầu, cậu em này quả nhiên là có trình độ.

Tiễn Dương mặt đỏ bừng, sau khi do dự nửa ngày, chuyển ánh mắt nói:

- Sau khi Tăng thị đánh bại Thái Bình Thiên Quốc, danh vọng thực lực đạt tới đỉnh phong, Lý Tú Thành bị bắt tự nói ra, nếu như lúc ấy Tằng Quốc Phiên lựa chọn cách làm của Triệu Khuông Dận, khoác hoàng bào, liên hợp Lý Tú Thành đã đầu hàng, dù cho Tương quân chỉ có mười vạn, nhưng lại thêm quân Thái Bình, tự hỏi ai có thể ngăn cản?

Mọi người gật đầu, chó đẻ nói cũng đúng sự thật, tuy quân Thái Bình bị trấn áp, vốn dùng danh vọng Lý Tú Thành hiệu triệu quân Thái Bình các nơi quy thuận cũng là chuyện dễ dàng, Tằng Quốc Phiên hợp tác với Lý Tú Thành, phần thắng vẫn rất lớn.

Sở Thiên duỗi người:

- Đối với lời nói vô tri, ta khinh thường phản bác, nhưng hôm nay phá lệ với anh. Thế lực của Lý Tú Thành là con dao hai lưỡi, mặc dù có giá trị quân sự, nhưng một khi tiến hành lợi dụng, ảnh hưởng quá lớn đến danh vọng của Tằng Quốc Phiên, quan lại cấp dưới Tằng thị đều tuân thủ nghiêm ngặt giáo lý giai cấp địa chủ phong kiến, một khi muốn dùng những kẻ trong lòng bọn họ coi là phản nghịch, chỉ sợ không đợi chính quyền nhà Thanh tới tiêu diệt thì bên trong đã rối loạn.

Đám sinh viên đàn chị không tự chủ được gật đầu. Giáo lý phong kiến tuy rằng không phải là thứ gì tốt nhưng cũng đã thấm sâu vào tư tưởng của bọn họ.

- Huống chi Lý Tú Thành nếu không cùng Tăng Quốc Phiên hợp tác, tất nhiên có thể nhân cơ hội hiệu triệu hơn mười vạn quân Thái Bình còn sót lại quy thuận, nhưng một khi hợp tác cùng Tăng Quốc Phiên, chỉ sợ Lý Tú Thành ngay cả cái bóng của quân Thái Bình cũng không thể thấy. Nói gì tới chuyện quân Thái Bình nguyện ý giết chết huynh đệ của mình để hợp tác với Tăng Quốc Phiên?

Giáo sư Hàn tán dương nhìn Sở Thiên, quyết định sẽ sửa giáo án theo quan điểm của Sở Thiên để tăng khả năng hấp dẫn sinh viên.

- Cậu nói những chuyện có thể xảy ra đó đều là giả thiết. Hơn nữa, giả thiết xấu nhất, nếu như Tăng Quốc Phiên thật sự tạo phản thì tình huống có lẽ sẽ không tệ đến vậy?

Tiễn Dương cố đấm ăn xôi vớt vát chút sĩ diện, nhưng kết quả là một trận la ó vang lên ầm ĩ.

Sở Thiên nhịn không được cười lên hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại, cười đáp:

- Tiễn Dương học trưởng, là anh giả thiết Tằng Quốc Phiên tạo phản, hết thảy căn cứ vào sự thật triển khai giả thiết, anh phải biết rằng tạo phản sẽ mất đầu, sẽ liên lụy cửu tộc, anh cho rằng nhà nào cũng tạo phản à? Thua có thể làm lại từ đầu sao?

- Nhưng nói không chừng họ thật sự khăng khăng một mực?

Tiễn Dương thật không ngờ Sở Thiên lại thuộc lòng lịch sử, vấn đề khó đưa ra lại bị Sở Thiên hóa giải đơn giản, trong lòng hơi giật mình, cẩn thận nghĩ lại cũng không cam chịu, lập tức lớn tiếng nói, tựa như giọng điệu cao hơn một phần, lời nói ra càng có sức thuyết phục:

- Lòng người rất khó hiểu được, huống chi cầu phú quý trong nguy hiểm.

Sở Thiên sờ mũi, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Lòng người thứ này quả thật khó mà nói.

Gã lập tức cười xấu xa:

- Tiễn Dương học trưởng, tôi bỏ một đồng, anh bỏ một đồng, chúng ta cùng mua một tấm vé số, nếu như trúng năm trăm vạn, tôi muốn bốn trăm vạn có được hay không? Dù sao một đồng của anh lợi nhuận một trăm vạn cũng rất có lợi.

- Nói nhảm, cùng bỏ ra một đồng, lại muốn bốn trăm vạn.

Tuy Tiễn Dương không biết vì sao Sở Thiên nói tới mua vé số, nhưng nghe phương án ăn chia của Sở Thiên, gã không tự chủ được cảm thấy phẫn nộ:

- Nằm mơ à, tôi tình nguyện không mua, cũng không hùn vốn với cậu.

Sở Thiên nở nụ cười má lúm đẹp mê người. Có người nói:

- Lòng người là thứ khó dò nhất. Lòng người vốn coi năm trăm vạn là chuyện tốt. Tiễn Dương học trưởng, dù là một đồng được vạn lần hồi báo, nhưng trước khi hai người chưa trúng năm trăm vạn đã tồn tại mâu thuẫn, xin hỏi Tiễn Dương học trưởng, hai người chúng ta đã khó hợp ý như vậy, thì Tằng Quốc Phiên sao có thể đoàn kết hơn mười vạn lòng người?

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Đám sinh viên đàn anh đàn chị thán phục nhìn Sở Thiên, ví von lòng người phức tạp như thế vậy mà Sở Thiên dùng ví dụ nhỏ liền phác họa ra, quả thực là thiên tài.

- Cho nên, cả nguyên nhân khách quan và chủ quan đều chứng minh rõ: Nếu như Tăng Quốc Phiên tạo phản hẳn là chết không thể nghi ngờ.

Sở Thiên tổng kết mấy câu:

- Bởi vì Tăng Quốc Phiên không tạo phản mà cho rằng ông ta ngu ngốc thì tôi chỉ có thể nói rằng, kẻ nói câu đó mới thực là ngu ngốc.

Giáo sư Hàn vỗ tay khơi mào, đám sinh viên đàn anh đàn chị lập tức rào rào như thủy triều dâng. Vừa hả hê nhìn Tiễn Dương vừa tán thưởng Sở Thiên tài hoa hơn người, tự biết mình còn thua kém hắn xa.

Sắc mặt Tiễn Dương đỏ bừng muốn nói gì rốt cuộc không tìm ra bất cứ luận điểm nào để phản bác. Cứ như vậy, cảm giác thất vọng chán chường vô cùng. Mình đường đường là sinh viên năm ba đại học lại bị một lính mới toe cái cho á khẩu không nói được câu nào, cậu ta chán nản ngồi xuống, bỏ cuộc.

Càng khiến cho đám sinh viên đàn chị điên lên là vì sau khi Sở Thiên vừa ngồi xuống, Tô Dung Dung liền hôn nhẹ lên mặt hắn, tỏ vẻ “khen thưởng” cho hành động lần này. Việc làm đó khiến cho mọi người lại vỗ tay điên cuồng, không ít người đã nghĩ đến cụm từ Nụ hôn của tài tử giai nhân.

Tô Dung Dung dựa sát người vào Sở Thiên, đón nhận ánh mắt hâm mộ từ bốn phía.

Giáo sư Hàn cũng cười không ngậm miệng lại được, hôm nay kéo được Sở Thiên đến lớp học quả nhiên là đã đem đến cho lớp học không khí chưa từng có.

Sở Thiên và Tô Dung Dung phải rất khó khăn mới thoát ra được bãi cỏ bên ngoài phòng học. Điện thoại Sở Thiên khẽ rung lên, đầu dây vang lên giọng nói của Lý Thần Châu:

- Sở Thiên, tối mai, 8h, vui lòng đến tiểu viện Chu gia dự tiệc.

- Chẳng lẽ lão gia muốn cám ơn tôi?

Sở Thiên nhàn nhạt hỏi:

- Vì chuyện tối ngày mười sáu?

Trong lòng Sở Thiên có vài phần nghi hoặc, với tính cách của Chu Long Kiếm sẽ không vì việc nhỏ mà mời mình ăn cơm đâu? Chẳng lẽ lại lôi kéo mình?

Lý Thần Châu cười xởi lởi:

- Tối ngày mai tổ chức yến hội, mời ba người cậu, Lâm Đại Pháo, và Chu Triệu Sâm.

Sở Thiên hơi sững người lại, lập tức lạnh lùng nói:

- Được, tôi nhất định đến đúng giờ.

Là yến hội gì vậy?

Trong lòng Sở Thiên có chút nghi hoặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK