Cảm giác của Sở Thiên lập tức nói rõ cho hắn: súng.
Sở Thiên cười khổ sở. Hải Tử chắc là sợ gặp nguy hiểm, vì vậy đã đưa cho hắn một khẩu súng phòng khi cần đến. Nhưng Hải Tử lại không biết Sở Thiên không biết dùng sung. Sở Thiên tìm kĩ lại một lần nữa rồi lại cười khổ. Chắc Hải Tử sợ hắn không biết dùng súng nên đã bỏ cả một tờ giấy hướng dẫn sử dụng súng trong đó. Sở Thiên chỉ có thể bỏ súng vào trong túi thức ăn, bất chợt để người khác nhìn thấy thì sẽ báo cảnh sát bắt lại ngay. Đến lúc đó ngay cả bản thân mình cũng khó mà bảo vệ được huống hồ là bảo vệ Lâm Đại Dũng? Nhưng Sở Thiên vẫn lấy hướng dẫn súng ra xem, bất luận thế nào thì Hải Tử cũng đã mang súng vào rồi, dùng hay không lại là một chuyện khác, học một chút cũng chẳng có hại gì.
Đúng lúc đó Hải Tử gọi điện thoại tới:
- Tam đệ, có phải đã thấy thứ gì đó hay trong túi đồ ăn, chế tạo của nước Đức đấy, súng lục p229, có thể bắn xa 100m, tốc độ 60 phát trong một phút.
Sở Thiên cám ơn rồi mới nói:
- Vấn đề là, anh Hải, em không biết sử dụng. Cho dù có đọc hiểu tờ hướng dẫn đó đi chăng nữa, nhưng chưa từng luyện tập thực tế thì độ chuẩn xác là rất thấp.
Hải Tử dường như rất đa mưu túc trí, sớm đã biết Sở Thiên sẽ như vậy nên cười hai tiếng, nghiêm trang nói:
- Tam đệ, thật ra uy lực lớn nhất của súng nằm ở tính uy hiếp của nó, đó là lúc còn chưa bắn, đến lúc thực sự bắn xong rồi thì chẳng còn gì. Anh đưa cho đệ súng ý là để em dọa người đối diện với mình. Có thể dọa được họ để bọn họ không đánh mà tự khắc lui, bằng không lần nào em cũng tận sức mà làm thì tốn rất nhiều thể lực với tinh lực đó.
Sở Thiên lặng lẽ nghĩ, cũng phải, cái thứ này dọa người ta khá tốt, hơn nữa thực ra không biết sử dụng thì có thể bỏ đạn ra, cầm thay thế tiền xu, lực sát thương cũng có thể mạnh hơn.
Khi Sở Thiên bỏ điện thoại xuống, liền vào phòng bệnh của Lưu Đại Dũng, bỏ đạn ra nhưng để lại một viên ở bên trong để giữ thể diện, rồi cất vào trong ngực. Những viên đạn khác tiện tay bỏ vào trong túi áo của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng lực bắn đi. Sau khi làm xong những việc này, vừa đi ra ngoài chẳng được mấy phút, miếng thịt bò khô trong miệng còn chưa nhấm nháp xong, thì có tiếng của một người con gái truyền đến:
- Này, anh có phải Sở Thiên không?
Thịt bò khô trong miệng của Sở Thiên bị nuốt trọn vào. Câu hỏi mất lịch sử như vậy lại có thể hỏi một cách thẳng thừng như vậy làm hắn thật sự bị dọa một trận. Cũng may Sở Thiên không phải người nhỏ mọn, nếu không thì sẽ không thèm để ý tới nữa. Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lên, một cô gái trẻ chừng hai mươi mấy tuổi đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như có ý muốn bức người ta. Sở Thiên không trả lời câu hỏi của cô gái trẻ ngay, mà dò xét chút. Khuôn mặt tròn, đôi mắt đen lay láy, hai má hồng hào, toàn thân tỏ ra vẻ rất hãnh diện về nhan sắc của mình. Phía sau cô ta còn có một cậu thanh niên tầm tuổi đó, thần sắc cũng ngạo mạn, ngông cuồng như vậy.
Sở Thiên thở dài:
- Ngựa non háu đá!
Cô gái nhìn thấy Sở Thiên không những không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn buông một câu không ra gì như vậy tức giận nói:
- Người gì vậy, tuổi tác vậy mà kiêu ngạo, ta đây như vậy. Chúng tôi là người do Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh phái đến, anh có phải Sở Thiên không? Câu hỏi đơn giản vậy anh cũng không biết trả lời sao?
Sở Thiên sững sờ. Sao lại có người đen trắng lẫn lộn như vậy, rõ ràng là cô ta tùy tiện, giờ còn nói Sở Thiên càn rỡ. Xem ra phụ nữ thật sự không thể đắc tội được, nhưng cũng không thể để cô ta ngang ngược như thế được. Hắn bình thản:
- Báo tên đi, xuất trình giấy chứng nhận.
Cô gái trẻ hận không thể đá một phát cho Sở Thiên bị trọng thương. Trước giờ chỉ có cô ta bảo người khác lấy giấy chứng nhận ra còn chưa có ai dám khiêu chiến với cô ta như vậy, vừa nghĩ đến là muốn nổi giận. Cậu thanh niên đứng đằng sau nói:
- Phi Yến, chú ý tố chất, không nên kiếm chuyện với trẻ con. Chúng ta còn có việc lớn phải làm, đưa giấy chứng nhận cho anh ta xem là được rồi.
Cô gái trẻ không cam lòng, không muốn lấy giấy chứng nhận trình cho Sở Thiên. Trong lòng nghĩ, nếu không phải hợp tác cần vậy, thực sự hận không thể đem người đang sống sờ sờ trước mắt này ăn tươi nuốt sống. Sở Thiên xem qua giấy chứng nhận hỏi:
- Lưu Phi Yến?
Sở Thiên đối chiếu lại nét mặt trên giấy chứng nhận, biết hai người trước mắt đích thực là người do Lâm Ngọc Thanh phái đến trợ giúp mình. Nhưng xem tình hình hai vị này dường như xem mình là ‘Bát phủ tuần án’, cải trang vi hành e rằng khó mà ở chung được, không chừng chính mình lại phải giúp đỡ họ.
Sở Thiên trả lại giấy chứng nhận cho Lưu Phi Yến, lạnh nhạt nói:
- Không sai, tôi chính là Sở Thiên.
Lưu Phi Yến nhận lại giấy chứng nhận, khinh thường nhìn Sở Thiên mấy lần:
- Không ngờ, tuổi tác vậy mà có giá đỡ thật là lớn. Cũng không biết anh có năng lực gì mà lại sai hai chúng tôi trợ giúp anh bảo vệ, không chừng anh còn làm liên lụy đến chúng tôi.
Sở Thiên sớm đã được Lâm Ngọc Thanh cho biết được người nữ kiểm sát viên là Lưu Phi Yến, nam là Trương Lượng Quang đều mới tốt nghiệp trường cảnh sát không lâu. Lâm Ngọc Thanh thấy họ mới tốt nghiệp ra, vẫn có phần cảm giác chính nghĩa và nhiệt huyết, thân thủ cũng không tồi nên đã điều họ đến bên cạnh mình từ từ bồi dưỡng. Vụ án lần này rõ ràng làm người ta kinh sợ hơn bình thường nên nhiều người đều trốn tránh tham gia điều tra. Nhưng Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến này lại rất hưng phấn. Tốt nghiệp được hơn nửa năm đã gặp loại án lớn danh trấn toàn quốc như vậy, nếu làm tốt thì có thể lộ diện trước toàn bộ người dân trong cả nước. Sau này sẽ có địa vị ở cục Công - Kiểm, vì vậy chủ động xin đi thi hành nhiệm vụ, cùng tham dự điều tra vụ án này.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang có thêm phần kính trọng với Lâm Ngọc Thanh, cẩn trọng làm việc dưới sự chỉ đạo của ông. Có lẽ tên tuổi của Lâm Ngọc Thanh quá lớn, những đồng nghiệp khác còn có thể bị phản đối, nhưng Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang từ khi tham gia vào vụ án đều thuận buồm xuôi gió, không thể tốt hơn được. Điều này làm họ có lúc hài lòng nhưng cũng có nhiều phần kiêu ngạo. Lâm Ngọc Thanh nhìn ra điểm yếu của họ, nhiều lần bảo họ cần giữ thăng bằng tâm lý hơn. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang ngoài mặt đồng ý nhưng khi làm việc lại bộc lộ thái độ ngạo mạn, ngông nghênh. Lâm Ngọc Thanh biết là họ làm việc tốt, trẻ tuổi nên tinh lực dồi dào, chỉ cần không phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, trong lòng trọng chính nghĩa, cũng không cần quản thúc họ nữa. Thậm chí thái độ liều lĩnh sau này trong quá trình rèn luyện dần dần sẽ được tích lũy thêm, thực tế tự nhiên sẽ từ từ dạy họ.
Hôm nay, Lâm Ngọc Thanh gọi điện thoại điều Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang đến bệnh viện bảo vệ Lưu Đại Dũng. Họ biết Lưu Đại Dũng là nhân vật mấu chốt tự nhiên cam tâm tình nguyện tới đây bảo vệ và thẩm vấn. Nhưng sau khi nghe thấy họ đến bệnh viện, phải hoàn toàn nghe theo sự điều phối của một tên học sinh cấp ba để bảo vệ Lưu Đại Dũng trong lòng rất không vui. Một tên học sinh cấp ba tầm thường dựa vào cái gì mà phải nghe sự điều phối của hắn? Hắn có chỗ nào hơn người khác? Vì vậy trong lòng họ không được thoải mái, đến bệnh viện, nhìn thấy Sở Thiên, tuy qua lời mô tả của Lâm Ngọc Thanh đã biết người ngồi trên ghế đẩu là Sở Thiên nhưng vẫn dằn mặt trước. Họ muốn dùng cách này để lấy lại quyền kiểm soát.
Sở Thiên nhìn hai người bọn họ, trong lòng cười khổ vài tiếng:
- Liên lụy hay không thực tế sẽ chứng minh, bây giờ tôi giao người lại cho hai người, tôi ra ngoài dạo một chút, để tránh hai người phiền lòng. Tầng hai này có tất cả hai tám phòng bệnh, hai bên trái phải đều có một lối ra, mười bác sĩ, mười một y tá, bác sĩ cao không quá 1m70, y tá cao trung bình khoảng 1m50-1m60. Hai người phải lưu ý người có chiều cao quá chiều cao của bác sĩ và y tá. Cửa sổ phòng bệnh của Lưu Đại Dũng đã được tôi khóa chặt rồi. Hơn nữa cửa sổ ở giữa phòng bệnh cách xa nhau ba mét nên sát thủ nhất định sẽ đi vào từ phía chính diện. Đồ ăn tôi để trên ghế rồi, hai người chỉ cần phòng thủ chặt của phòng này thì Lưu Đại Dũng có thể sống đến sáng ngày mai. Tôi đã nói hết những thứ cần thiết rồi.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, ắt hẳn thấy khiếp sợ với sự thận trọng của Sở Thiên, nhưng đáy lòng cũng có chút lơ đễnh. Dù kẻ đần cũng biết sát thủ sẽ đi vào từ phía chính diện không phải giả dạng bác sĩ thì giả dạng y tá, đây là kiến thức quá cơ bản. Trên ti vi thường ghi lại cảnh này, huống hồ với thân thủ của hai người họ, nếu có sát thủ nào đến mưu sát Lưu Đại Dũng thì chính là đến chịu chết.
Sở Thiên nhìn bộ dạng bất cần của họ, cũng không phật ý, cầm túi thịt bò khô vừa ăn vừa từ từ rời đi.
Lưu Phi Yến ở sau lưng nhìn bộ dạng phất phơ của Sở Thiên, khinh thường hừ một tiếng:
- Lũ trẻ bây giờ thực sự bị làm hư rồi, cũng không biết Kiểm sát trưởng Lâm làm gì mà tín nhiệm hắn như vậy.
Trương Lượng Quang vươn người:
- Có thể do hắn ta vô tình cứu được Lưu Đại Dũng nên Kiểm sát trưởng Lâm mới nhất thời tín nhiệm hắn ta mà thôi. Cô tưởng bây giờ ai ai cũng có năng lực, kĩ thuật siêu việt, trung quân báo quốc như chúng ta sao.
Lưu Phi Yến cười khì khì một tiếng:
- Cũng phải, xã hội bây giờ muốn tìm ra những người có động lực tiến lên phía trước, bất chấp nguy hiểm như chúng ta thực sự là rất khó. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Lưu Đại Dũng ngày mai hỏi ra chút gì đó có giá trị cho Kiểm sát trưởng Lâm, đồng thời giúp Kiểm sát trưởng Lâm phá được án, thì chúng ta có thể công thành danh toại rồi.
Nghĩ đến công thành danh toại trong ánh mắt của Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cháy lên ánh sáng rực rõ. Nếu bản thân thực sự có thể trợ giúp trong vụ án này thì không những có thể lộ diện trước những đồng nghiệp cùng lứa mà còn có thể cao hơn người ta một bậc. Cho dù đứng trước nhân dân cả nước cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đâu, nghĩ đến việc được mọi người ngưỡng mộ, miệng hai người lộ ra nụ cười đầy đắc thắng.
Sở Thiên ở dưới lầu không biết tại sao, lại thở dài nói:
- Ngựa non háu đá.