Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên ngẩng đầu, ưỡn ngực đi xuống cầu lang, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đái Mộng Nghiêu, thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta lại cả bộ dạng không có cách có thể nói, hắn mỉm cười đi đến bên cạnh Tô Dung Dung, nhân lúc Liễu Yên đang sững sờ, kéo tay Tô Dung Dung lặng lẽ rời khỏi giảng đường ngàn năm.

Tô Dung Dung không ngờ Sở Thiên sẽ thẳng thắn dắt tay cô như vậy, sau chút ngạc nhiên trong lòng cô bắt đầu trở nên ngọt ngào, ngốc nghếch đến nỗi cũng chẳng hỏi Sở Thiên sẽ dẫn cô đi đâu mà cứ thế đi theo Sở Thiên, sự ấm áp trong lòng bàn tay làm cô cảm thấy yên tâm.

Một lát sau, Liễu Yên mới kịp phản ứng, nhìn xung quanh một vòng, Sở Thiên cùng Tô Dung Dung đã biệt vô tăm tích, cô thầm mắng một câu:

- To gan lớn mật!

Sau đó cô lấy điện thoại ra, không gọi cho Tô Dung Dung mà triệu tập bọn tỷ muội của cô và Tô Dung Dung đến thương lượng đối sách, phải hợp mưu mới có thể đối phó được với tên Sở Thiên vô tri vô úy này.

Vì Liễu Yên cảm thấy, trí lực của mình hoàn toàn không đủ để đối kháng Sở Thiên.

Người thanh niên đeo kính đen đi đến bên cạnh Đái Mộng Nghiêu, quay đầu nhìn mấy trăm sinh viên đang rất hưng phấn ở phía sau, cẩn thận nói với Đại Mộng Nghiêu:

- Mộng Nghiêu, tên tiểu tử vừa rồi tuy ngông cuồng, nhưng không có cách nào phủ nhận rằng hắn ta trời sinh đã là một diễn thuyết gia. Cậu thực sự muốn đem vị trí bộ trưởng tuyên truyền tặng lại cho tân sinh viên mới vào trường đó ngồi sao?

Đái Mộng Nghiêu bắt đầu cười khổ, tuy mình không muốn nhường, tài năng, tài hoa của mình cũng chưa thực sự bắt đầu phát huy nhưng mình đã đánh bạc trước mấy trăm tân sinh viên ở trong giảng đường, sao có thể dễ dàng nuốt lời được chứ? Nuốt lời không những làm các tân sinh viên xem thường mình mà ngay cả mình cũng sẽ xem thường chính mình.

- Tôi nhất định sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.

Đái Mộng Nghiêu thở dài. Tuy hôm nay Sở Thiên làm cô ngạc nhiên không ít nhưng cô vẫn không thích Sở Thiên, mà không, nên nói là không thích thái độ ngông cuồng của Sở Thiên. Trong thâm tâm cô hung hăng càn quấy và ngông cuồng là cùng một từ, một người hung hăng càn quấy sao lại có thể làm người ta thích được chứ?

Sở Thiên cùng Tô Dung Dung đang vượt qua rừng núi, mười ngón tay nắm chặt nhau, nét mặt mang vẻ hạnh phúc ngọt ngào. Hai con tim đều khoan khoái đập “loạt xoạt” giống như tiếng lá trong khu rừng yên lặng. Thậm chí Tô Dung Dung nghĩ muốn nắm tay anh đi đến già, khoảnh khắc này nếu có thể mãi mãi dừng lại thì tốt biết mấy.

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Tô Dung Dung dùng giọng nói đủ làm hòa tan bất kỳ nam nhân nào hỏi Sở Thiên.

Sở Thiên suy nghĩ chốc lát, thành thật nói:

- Kỳ thật tôi cũng không biết, tôi chỉ là muốn ở bên em mà thôi.

- Em cũng vậy!

Tô Dung Dung đỏ mặt, dùng giọng nói rất nhỏ nói suy nghĩ trong lòng mình.

Tô Dung Dung xuất thân là người trong nhà quan, ngậm chiếc thìa vàng ra đời, đơn giản mà nói Tô Dung Dung vừa sinh ra đã cố định sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý, phải trải qua những ngày cơm ngon áo đẹp mà những bách tính bình thường nghèo khó suốt đời suốt kiếp khó có thể thực hiện được nguyện vọng đó: tiền tài, địa vị, danh vọng. Chỉ cần Tô Dung Dung cô muốn thì thế lực của Tô gia dường như đều có thể dễ dàng làm cho cô. Trong gia thế và hoàn cảnh như vậy, Tô Dung Dung hoàn toàn có thể sống nhàn nhã những ngày cô cho là thoải mái nhất dễ chịu nhất, nhưng nằm ngoài sự dự liệu của Tô gia, Tô Dung Dung từ nhỏ đã xem mình là một người bình thường. Cô không những đi học mà còn cố gắng học tập để thành tích học tập của mình cũng giống như gia thế vậy, làm người ta theo không kịp, để mình trở thành cô gái cao quý có cả tài phú và tài hoa.

Chỗ cao không biết gió lạnh.

Cô gái như vậy vẫn làm các đệ tử phú gia không học vấn không nghề nghiệp phải đứng xa mà trông. Cô gái như vậy vẫn đóng băng chính mình trong ánh mắt cao ngạo mang chút u buồn. Trong khi Liễu Yên trải qua vô số lần yêu đương, bên cạnh đổi vô số đàn ông thì Tô Dung Dung thì ngay đến cả một sợi tóc cũng không cho bất kỳ người đàn ông nào chạm vào. Cô vẫn luôn tin rằng, có một ngày cô sẽ gặp được người yêu tối lửa tắt đèn có nhau.

Cho đến khi Sở Thiên đỡ đạn giúp cô trên máy bay, trái tim của cô lập tức bị chấn động, thêm phần hứng thú với người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, hơn nữa sự hứng thú này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi cô không tự chủ được muốn nhìn thây Sở Thiên, muốn nhìn thấy nụ cười vĩnh viễn lạnh nhạt phiêu dạt trên mặt Sở Thiên.

Thời khắc đó cô mới phát hiện Sở Thiên đã lưu lại hình ảnh trong lòng cô, có thể đây đơn thuần chỉ là sự hảo cảm, có thể đây đơn thuần là sự cảm kích nhưng tất cả đều đã không quan trọng nữa, quan trọng là khi nhìn thấy Sở Thiên trong lòng cô sẽ nở ra bông hoa hạnh phúc ngọt ngào, mừng rỡ.

Kinh thành vào mùa thu.

Hoàng hôn luôn đến rất nhanh, khi trời chiều sắp tới, Sở Thiên cùng Tô Dung Dung đã ở “nhà hàng Hữu Gian” của đại học Thiên Kinh, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt hai người, hai người đều nhìn thấy nụ cười dưới ánh mặt trời lập lòe trên mặt nhau.

“Nhà hàng Hữu Gian”

Không hề lớn, cũng không cao sang hoa lệ, nhưng lại rất đơn giản sạch sẽ, trên mặt của các nhân viên phục vụ nụ cười tràn đầy không ngừng xuyên qua. Sở Thiên cùng Tô Dung Dùng vừa ngồi xuống thì ông chủ mập mập mang nụ cười cực kỳ sáng lạn đã đi tới, trong tay cầm hai bản menu đưa tới nói:

- Hai vị muốn ăn chút gì đó không?

Tô Dung Dung đem cuốn menu đưa cho Sở Thiên, ánh mặt cực kỳ dịu dàng nói:

- Anh gọi đi.

Sở Thiên nhìn qua cuốn menu, cười nói:

- Ông chủ, một phần cá rô cuộn, một phần đậu hũ chiên mỏng, một phần sườn kho tộ, một phần thịt viên, một phần …

- Tiểu huynh đệ, đồ ăn nhiều rồi, món ăn của nhà hàng chúng tôi rất nhiều.

Ông chủ mập mạp có thiện ý ngăn cản Sở Thiên, nét mặt mang nụ cười nói:

- Cậu gọi mấy món ăn này đã đủ cho ba nam sinh ăn rồi.

- Vậy, ông chủ, ông thay chúng tôi làm chủ đi.

Sở Thiên cảm thấy ông thủ mập mập này vẫn rất lương thiện, thế là anh nói:

- Ông làm việc, tôi yên tâm.

Ông chủ mập mạp cười ha ha, nhiệt tình cầm lấy menu, cởi mở nói:

- Hai người lần đầu đến nhà hàng chúng tôi phải không? Hai vị thực sự là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc. Thế này đi, cá rô cuộn, đậu hũ chiên mỏng, sườn kho tộ tôi tặng miễn phí hai người mấy món ăn chính đó được không?

Sở Thiên nhìn Tô Dung Dung, Tô Dung Dung gật gật đầu, thế là ông chủ mập mạp vội vàng đến nhà bếp hạ đơn.

Ông chủ mập mạp nói không sai, phân lượng món ăn của nhà hàng thực sự rất nhiều, Sở Thiên cùng Tô Dung Dung ăn nửa tiếng đồng hồ cũng chỉ ăn hết được gần một nửa. Sở Thiên bắt đắc dĩ bỏ đũa xuống, xoa xoa bụng, nói với Tô Dung Dung:

- Dung Dung, anh nghĩ, bữa cơm này ít nhất chúng ta đã ăn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Tô Dung Dung cười cười, gắp miếng thịt mềm trên bụng cá bỏ vào bát của Sở Thiên, ánh mắt như nước nói:

- Vậy chúng ta ăn từ từ thôi, dù sao cũng không vội. Tốt nhất bữa cơm này của chúng ra có thể ăn tới khi thiên trường địa cửu.

Sở Thiên cười nhạt một tiếng, dùng thìa múc đậu phụ chiên mỏng không bỏ vào bát của Tô Dung Dung mà trực tiếp đút vào miệng cô, chân thành tha thiết nói:

- Dung Dung, gặp em anh rất vui.

Tô Dung Dung khẽ mở cặp môi đỏ mọng, cắn miếng đậu phụ mỏng chiên còn ấm, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Tô Dung Dung cầm khăn tay lên lau miệng giúp Sở Thiên, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, bị người khác ở bàn bên cạnh gây chú ý, nét mặt lộ ra vẻ khinh thường. Sở Thiên nhìn theo ánh mắt của Tô Dung Dung. Một tên trên cánh tay săm hình hắc long đang lấy một con gián từ trong túi ra, nhân lúc không có người đem con gián bỏ vào chỗ thức ăn thừa không còn nhiều, mấy tên đồng bọn ở bên cạnh mặt mày gian xảo cười. Sở Thiên khẽ lắc đầu, cười khổ một lúc:

- Đến mức đó cơ à? Xem ra mấy người cũng là mấy tên lăn lộn giang hồ, ngay cả bữa cơm cũng không trả tiền được, lại phải dùng đến thủ đoạn hạ lưu này.

- Ông chủ, ra đây một lát.

Tên săm hình hắc long trên cánh tay hét lên, âm thanh xuyên qua cả hội trường ồn ào.

Nét mặt ông chủ mập mạp biến sắc, vội vàng chạy qua đó, nét mặt cười cười nói:

- Xin chào quý khách, tôi là ông chủ ở đây, có chuyện gì không? Tôi có thể giúp gì cho cậu?

- Gọi Thịnh ca.

Một tên đồng bọn nhắc biệt danh của Thịnh ca:

- Đây chính là Thịnh ca của Hắc Long hội chúng tôi.

Tuy món hàng của Thịnh ca rất nhỏ, rất nhỏ biệt danh càng ít người biết nhưng chủ quán mập mập vẫn không dám đắc tội với bọn họ, nét mặt ông khách khí, cung kính nói:

- Thì ra là Thịnh ca, cửu ngưỡng đại danh, cửu ngưỡng đại danh, không biết Thịnh ca gọi tôi đến có việc gì?

- Ông tự đi mà xem, món ăn của các ông không sạch sẽ.

Thịnh ca giả vờ lộ ra vẻ “Lòng đầy căm phẫn” chỉ vào con gián đã chết từ lâu nói:

- Trong thức ăn lại có cả gián, ông nói xem ông nên xin lỗi chúng tôi thế nào? Làm sao xứng đáng với thực khách của các ông đây? Nếu ăn vào xảy ra chuyện gì thì nhà hàng của ông cũng đừng mong tiếp tục mở nữa.

Sở Thiên thầm cười, tên Thịnh ca này nếu không làm việc cho hiệp hội người tiêu dùng thì thực sự lãng phí tài năng từ không mà có của hắn, tài hoa trên cương thượng tuyến.

Các thực khách xung quanh nghe Thịnh ca nói bên trong thức ăn phát hiện ra gián, trong lòng đều sợ hãi, đều không chủ động được dừng đũa lại, nhìn thức ăn của mình, rồi lại nhìn bọn Thịnh ca, biết mấy tên này nhất định dở trò để ăn cơm chùa, bè lờ đi, tiếp tục vùi đầu ăn, chỉ cần thức ăn không bẩn thì không ảnh hưởng gì tới mình. Bọn Thịnh ca muốn làm trời long đất lở cũng chẳng sao cả, có lẽ mình còn có thể nhân cơ hội trốn không phải trả tiền.

Ông chủ mập mạp tự nhiên biết bọn Thịnh ca muốn dùng trò xảo trá với mình nhưng đối mặt với sự vô lại này, không có bằng chứng, căn cứ cũng không thể lật tẩy bọn chúng được, để tránh bọn họ thẹn quá hóa giận đập phá cả nhà hàng tổn thất càng lớn hơn, ông suy nghĩ một lúc, cười rồi nói:

- Thực sự xin lỗi, tất cả đều là lỗi của chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định sẽ chú ý hơn, nhất định sẽ chú ý hơn. Thịnh ca, hôm nay thật sự ngại quá, bữa cơm này tôi sẽ đền cho anh.

Ông chủ mập chỉ hi vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì. Nhưng ông lại quên mất rằng lưu manh cũng như lò xo, ngươi yếu người ta tất sẽ mạnh. Thấy thái độ ông chủ muốn dàn xếp ổn thỏa, Thịnh ca lại càng hung hăng hơn.

- Cái gì? Một bữa cơm mà muốn đuổi chúng tôi đi ư?

Thịnh ca được thế lấn tới còn hung hăng “phi” xuống đất một tiếng:

- Phí tổn thất tinh thần của lão tử, tiền trị liệu tính sao đây?

Lời của Thịnh ca vừa dứt thì lũ đồng bọn ở bên cạnh bắt đầu “Ây ya”, chỉ vào ông chủ mập mạp nói:

- Bụng ta đau, hoảng hốt bực mình, nhất định là do ăn phải thức ăn có gián của ông.

Mấy tên khốn kiếp này, thật biết nắm bắt thời cơ đó, Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Mồ hôi của ông chủ mập chảy ra ròng ròng, biết hôm nay không đổ máu không được, bèn cẩn thận nói:

- Vậy theo ý của Thịnh ca thì nên làm sao đây?

Thịnh ca gật đầu hài lòng, anh ta nhìn các thiết bị trong nhà hàng rồi chớp mắt, đưa 5 ngón tay ra nói:

- Bồi thường 5000 đi, ông mở của hàng buôn bán cũng không dễ dàng gì, tôi cũng không muốn ông bồi thường quá nhiều.

Quá đen rồi, trong lòng ông chủ mập bắt đầu thấy buồn bã, lợi nhuận của nhà hàng trong hai tuần cũng không được 5000, tên Thịnh ca mở miệng đã đòi 5000, hơn nữa lần này đền hắn thấy ngon ngọt lần sau sẽ lại dở trò này.

Thịnh ca nhìn vẻ khó xử của ông chủ mập, biết đã đến lúc cho ông ta chút áp lực để ông ta mau chóng đưa ra lựa chọn chính xác, thế là hai ngón tay tự nhiên vung lên, mấy tên đồng bọn vốn đau bụng, hoảng hốt lập tức như rồng như hổ đứng lên, đồng tâm hiệp lực lật tung cái bàn lên. Canh thừa, thịt nguội bắn tung tóe vào các thực khách xung quanh, thực khách xung quanh khẽ nhíu mày nhưng lại không dám nói gì, di chuyển chỗ ngồi một chút rồi lại tiếp tục vừa ăn vừa xem kịch.

- Thịnh ca, cái này của tôi cậu lấy đi.

Ông chủ mập mập sợ bọn Thịnh ca đập phá nhà hàng, đuổi khách hàng đi, suy nghĩ một lúc chỉ đành thỏa hiệp, rủi ro sẽ tiêu tan.

Sắc mặt bọn Thịnh ca lộ ra vẻ đã đạt được mục đích, nhìn ông chủ mập đang lục lọi trong túi, còn có chút tiền mặt lập lỏe ở trên tay ông.

- Đợi một chút.

Một âm thanh mềm mại lại không có chút sợ hãi, không hài hòa vang lên.

Sở Thiên mỉm cười, đi theo phía sau Tô Dung Dung, hắn dường như sớm biết Tô Dung Dung lương thiện này nhất định sẽ không cho chuyện kẻ mạnh hiếp kẻ yếu này xảy ra trước mắt mình, huống hồ chính mắt cô nhìn thấy thủ đoạn của bọn Thịnh ca.

Bọn thịnh ca khẽ chấn động, các thực khách xung quanh ngẩng đầu lên, trong một lúc này tất cả mợi người kều dừng động tác của mình lại, dường như ngừng cả thở. Trong cuộc đời này của họ trước giờ chưa từng thấy người xinh đẹp, cao quý như thế này.

Trang phục Tô Dung Dung mặc không hề đặc biệt hoa lệ nhưng làm người ta cảm thấy bất luận trang phục như thế nào chỉ cần mặc trên người cô đều sẽ trở nên rất tuyệt vời. Cô không hề đeo một đồ trang sức nào, trên mặt cũng không hề trang điểm, vì với cô mà nói trang sức và trang điểm đều là dư thừa.

Bất luận trang sức quý giá như thế nào đều không thể làm nổi lên bản thân của cô, bất luận son phấn có cao sang thế nào cũng không thể làm cô thêm phần mỹ lệ hơn.

Vẻ đẹp của cô dù bất kỳ ai cũng không có cách nào hình dung được.

Các thực khách xung quanh nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người này chầm chậm bước tới chỗ ông chủ, biểu lộ trên mặt trở nên rất kỳ lạ, có chút ngạc nhiên, có chút tham lam, có chút hoa mắt mê muội. Đây là phản ứng mà bất kỳ đàn ông nàocũng khó có thể phản ứng ra được, trong lòng đều không tự chủ được thầm than. Đúng là mỹ nhân mà, trên thế giới này sao lại có người đẹp giống như cô ta chứ? Cô ta dường như bất cứ lúc nào cũng bất ngờ biến mất từ mặt đất, thuận gió mà đi.

Ánh mắt mấy người bọn Thịnh ca lộ ra vài phần không có hảo ý, nuốt nước miếng, tham lam nhìn Tô Dung Dung, thậm chí còn quên rằng Tô Dung Dung là người lên tiếng cản trở.

- Ông chủ chúng tôi có thể làm chứng.

Giọng nói của Tô Dung Dung rất êm tai:

- Con gián vừa rồi là bọn họ tự mang đến, bọn họ nhét vào sau khi ăn xong thức ăn.

Ông chủ mập mạp cười khổ một lúc, trong lòng ông sao có thể không rõ, nhưng có thể làm gì được chứ?

- Ông chủ, tôi có thể báo cảnh sát.

Tô Dung Dung tuy là thông minh hơn người nhưng từ nhỏ đều thuận buồm xuôi gió, thiếu sự từng trải, dùng tư duy theo thói quen bày mưu tính kế cho ông chủ, chỉ vào mình và Sở Thiên nói:

- Hai chúng tôi có thể làm nhân chứng cho ông, làm chứng con gián là do bọn chúng bỏ vào, họ muốn moi tiền của ông

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK