Năng lực của Lí Kiếm đúng là rất lớn. Ngày hôm sau Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ đã trở lại trường đi học, bộ dạng vênh vênh váo váo, giống như hôm qua không phải đến cục Công an mà là đi nhận khen thưởng. Trong lớp học bọn chúng còn hung hăng nhìn Sở Thiên mấy lần. Lâm Mỹ Mỹ còn xuất khẩu cuồng ngôn:
- Cục Công an cũng giống như nhà của ta, bà cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra
- Muốn hại ta sao, không dễ như vậy đâu? Cũng không xem bối cảnh của Kiếm ca là như thế nào. Hừ! Đom đóm mà cũng đòi so với ánh trăng, đúng là không biết tự lượng sức mình!
Lâm Mỹ Mỹ đương nhiên là nói với Sở Thiên, nhưng cũng không dám tìm Sở Thiên gây phiền phức, chỉ nói bóng nói gió để vãn hồi vài phần mặt mũi.
Khương Tiểu Bàn ngày càng bội phục Sở Thiên, cùng ngày càng tin tưởng hơn, đối mặt với Lâm Mỹ Mỹ vô sỉ chỉ khinh thường nói một câu:
- Thói đời lụn bại, thậm chí có người lấy sự đem vô sỉ làm điều hãnh diện!
Tất cả học sinh có mặt đều cười ồ lên. Lâm Mỹ Mỹ thẹn quá hóa giận, chỉ vào Khương Tiểu Bàn nói:
- Khương Tiểu Bàn, mày nói cái gì, mày nói ai? Mày dám vô lễ với bà cô hả?!
Khương Tiểu Bàn không có chỉ đích danh Lâm Mỹ Mỹ mà lấy sách giáo khoa ra, đọc lớn:
- Khổng Tử viết: Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi dạy!
Lâm Mỹ Mỹ tức giận, cầm chén ném tới, không biết là vô tình hay cố ý mà chiếc chén bay về phía Sở Thiên.
Sở Thiên đang ăn bánh bao, cũng không ngẩng đầu lên, giơ tay bắt lấy chiếc chén, sau đó bắn ngược trở lại. Lâm Mỹ Mỹ cả kinh, vội vàng ngồi sụp xuống, nào ngờ chiếc chén nguyên vẹn đứng trên mặt bàn.
Lâm Mỹ Mỹ oán hận nhìn Sở Thiên. Sở Thiên lơ đãng ngẩng đầu. Lâm Mỹ Mỹ nhìn thấy Sở Thiên vì vậy không dám lỗ mãng, đè lửa giận xuống.
Thầy chủ nhiệm Trương sau khi đi vào lớp học, thấy các học sinh khác vẫn đề phòng Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang, vì vậy nói:
- Thứ hôm qua tìm thấy trên người Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang không phải là kim cương mà là hai viên đồ mỹ nghệ mà thôi, không đáng giá chút tiền. Cảnh sát đã nói xin lỗi họ, mong mọi người tín nhiệm, đoàn kết như lúc trước.
Nếu như thầy Trương nói những lời này trước khi Lâm Mỹ Mỹ xuất khẩu cuồng ngôn thì có lẽ hiềm nghi sẽ được tiêu trừ. Nhưng ai bảo Lâm Mỹ Mỹ nói những điều kia, lại thêm gần đây cô ta khi ở bên Lí Kiếm một câu chồng yêu, hai câu chồng yêu, biểu hiện vô cùng thân mật. Giờ mọi người đều nghĩ không phải cảnh sát nhầm mà là Lâm Mỹ Mỹ dựa vào quan hệ với Lí Kiếm mới thoát được lần này.
Chỉ trong vòng vài ngày, chuyện này đã truyền khắp trường học Thiên Đô. Cái tên Sở Thiên lại trở thành tiêu điểm cho mọi người bàn tán. Đặc biệt vào tiết học pháp luật, việc Sở Thiên dùng luật pháp để đối đầu cảnh sát được mọi người đồn thổi. Thậm chí có một phong trào học thuộc lòng luật pháp nổi lên, khiến thầy giáo chính trị giảm rất nhiều áp lực. Vào tiết chính trị, thầy giáo cũng bắt đầu nêu danh Sở Thiên như một điển hình, chỉ trong thời gian ngắn học sinh toàn trường đã ý thức về luật pháp hơn, đã không còn bị động tiếp nhận mà biết sử dụng luật pháp làm vũ khí bảo vệ những quyền lợi chính đáng của bản thân.
Trưa hôm nay, Sở Thiên và Khương Tiểu Bàn đi tới căng-tin ăn cơm, đột nhiên có một bóng hình xinh đẹp lao về phía Sở Thiên. Sở Thiên né tránh, Lâm Ngọc Đình giả bộ tức giận nói:
- Sở Thiên, đủ lông đủ cánh rồi? Hiện giờ có chút tiếng tăm liền trốn tránh người sư phụ như ta rồi hả?
Sở Thiên cười khổ một tiếng, khắp thiên hạ khó trêu chọc nhất chính là nữ nhân. Vì vậy hắn nói:
- Tôi nào dám? Tôi còn tưởng Thiên sứ tới dẫn tôi lên Thiên đường nữa chứ!
Lâm Ngọc Đình hừ một tiếng:
- Nếu là Thiên sứ tới tìm bạn lên Thiên đường thì bạn càng không nên trốn tránh nha!
Sở Thiên lắc đầu:
- Tôi muốn tiếp tục học tập với sư phụ, hơn nữa tôi không biết làm sao mới có thể mọc cánh, trở thành điểu nhân bay đi!
Lâm Ngọc Đình bật cười, còn Khương Tiểu Bàn thì sớm đã ngồi xổm xuống, ôm bụng cười không biết trời đất trăng sao gì nữa. Một số người gần đó nghe được cũng mỉm cười, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Cậu ta chính là Sở Thiên, là thiên tài thơ văn, cao thủ Anh ngữ, thông hiểu pháp luật.
Thậm chí còn có một số nữ sinh nhìn với ánh mắt sùng bái.
Lâm Ngọc Đình thấy ánh mắt mập mờ của một số nữ sinh, trong lòng mất hứng, vội vàng kéo tay Sở Thiên:
- Đi, đi, đi, chúng ta nhanh đi ăn cơm, kẻo bị người ta ăn hết.
Khương Tiểu Bàn có chút hả hê nhìn Sở Thiên, sau đó kiếm cớ rời khỏi. Khương Tiểu Bàn cũng là người thức thời, sao không hiểu rõ tâm tư của Lâm Ngọc Đình. Ánh mắt cô gái này nhìn Sở Thiên tràn ngập sự yêu thương!
Lần này là Lâm Ngọc Đình tới chọn bàn còn Sở Thiên đi lấy đồ ăn. Khi sắp tới lượt Sở Thiên lấy thì hắn thấy ngón tay bác gái phục vụ thọc ngón tay vào thức ăn, dùng muôi lớn để xúc, nước miếng bắn tung tóe, hô hào:
- Còn muốn cái gì, còn muốn cái gì?
Bạn học đứng trước sắc mặt không đổi, bình tĩnh nói:
- Cho thêm thịt bò củ cải trắng.
Bác phục vụ ho khan một tiếng, sau đó nhổ nước bọt lên mặt đất, quay đầu lại, vung tay múc nửa muôi thịt bò củ cải trắng lên bát. Sở Thiên cảm thấy mình bị bại trận, vội vàng chạy ra, đầu tóc bù xù đầy bụi đi tới trước mặt Lâm Ngọc Đình, thở dài nói:
- Đúng là không thể nuốt nổi!
Lâm Ngọc Đình sắc mặt không đổi, nói:
- Có phải là bác phục vụ cắm ngón tay vào thức ăn, thỉnh thoảng nhổ đờm, có phải trên thức ăn có thứ lạ?
Sở Thiên kinh ngạc hỏi:
- Sao bạn biết?
Lâm Ngọc Đình khẽ hừ một tiếng, nói:
- Tố chất của bạn còn kém lắm, sớm muộn bạn cũng bị chết đói. Những chuyện kia là chuyện nhỏ thôi. Tôi còn thấy trong thức ăn xuất hiện côn trùng. Nhưng người đó quả nhiên là cao thủ, vứt con côn trùng sang một bên, rồi tiếp tục ăn cơm.
Lúc này không biết Khương Tiểu Bàn từ đâu đi tới, tươi cười hớn hở ngồi xuống bàn hai người, sờ sờ đầu nói:
- Thật xin lỗi hai người, tôi không tìm thấy chỗ ngồi, đành ăn ở đây vậy!
Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình thấy Khương Tiểu Bàn châm chọc, nhìn qua thì thấy trong mâm đồ ăn của Khương Tiểu Bàn đều là thịt bò xào hành tây, đùi gà nướng, cá sốt cà chua… hoàn toàn không giống thức ăn ở căng-tin. Sở Thiên khó hiểu, nói:
- Tại sao tôi không thấy những thứ này ở căng-tin?
Khương Tiểu Bàn cười hắc hắc, thấp giọng nói:
- Tôi mua ở khu cao cấp.
Lâm Ngọc Đình ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải nơi đó chỉ chuyên dành cho lãnh đạo trường học sao? Thầy cô giáo cũng chỉ có thể xếp hàng đến lượt mình, sao bạn có thể mua thức ăn ở đó?
Khương Tiểu Bàn vội vàng phất tay để Lâm Ngọc Đình dừng lại, cậu ta thấp giọng nói:
- Nói nhỏ một chút. Ở khu đó có người là bạn học cấp hai của mẹ tôi. Mẹ tôi vì muốn cải thiện thức ăn trưa cho tôi vì vậy mới đặc biệt mời cô ấy đi ăn cơm mấy lần. Nên tôi mới có đặc quyền mua thức ăn tại đó.
Lúc này Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình mới hiểu, hóa ra là Khương Tiểu Bàn có người quen.
Khương Tiểu Bàn thấy trên bàn trống trơn, vì vậy cười cười, hỏi:
- Có cần huynh đệ ta mời hai vị nếm thử chút cao lương mỹ vị?
Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình gật đầu. Ai cự tuyệt thì người đó đầu óc không bình thường. Khu vực “tiểu sao” thức ăn sạch hơn, ngon hơn ở căng-tin không biết bao nhiêu lần!
Vì vậy Khương Tiểu Bàn kéo Sở Thiên tới khu “tiểu sao” mua đồ ăn. Khi sắp tới cửa, Khương Tiểu Bàn và Sở Thiên cúi đầu đi vào thì đụng phải một người, ngẩng đầu lên thì đó chính là Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa.
Liễu Trung Hoa trông thấy Sở Thiên liền cao hứng, kéo tay Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, ăn cơm chưa? Đi ăn cơm với thầy. Thầy cũng đang muốn tìm trò tâm sự, chẳng qua là gần đây bận quá.
Khương Tiểu Bàn thấy lãnh đạo trường học, không dám nói gì. Sở Thiên thành thật nói:
- Chúng em đang đi mua cơm.
Liễu Trung Hoa vỗ vai Sở Thiên, nói:
- Đi, tới bộ phận tiểu sao mua cơm, thuận tiện tôi có điều muốn hỏi trò.
Sở Thiên bất đắc dĩ, liếc mắt với Khương Tiểu Bàn, nói:
- Có thể thảo luận với Phó hiệu trưởng là vinh hạnh của em, chỉ có điều có một bạn học đang chờ em mua cơm về ở bên kia.
Liễu Trung Hoa cười cười nói:
- Vậy gọi bạn ấy tới đây luôn đi. Lâu lắm mới có cơ hội, sao tôi có thể buông tha cho trò?!
Sở Thiên thấy Liễu Trung Hoa chân thành như vậy, bèn liếc mắt ra ý với Khương Tiểu Bàn một cái. Khương Tiểu Bàn hiểu ý, lập tức chạy đi tìm Lâm Ngọc Đình. Còn Sở Thiên và Liễu Trung Hoa đi vào mua cơm.