Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ám Hồng lái chiếc xe Jeep, hướng về phía biên giới mà đi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm kính chiếu hậu, muốn xem xem Sở Thiên có phái người đi theo hay không, ai biết bóng ma này lại không chứ, vì thế mãnh liệt nhấn ga chạy như điên, chạy suốt hai tiếng, tới vùng biên giới Myanmar mới dừng lại.

Cô lái xe vào một nông trại cũ nát, sau đó dựa vào vô-lăng và cay đắng khóc, phần tử Đột Đột không sợ chết, chỉ sợ cái chết vô nghĩa, giống như đêm nay như vậy bị Sở Thiên dùng bom của chính mình mà hại chết mười mấy người tinh anh, cô sao có thể không đau buồn?

- A!

Cô điên cuồng hét lên một tiếng, Sở Thiên, tao nhất định phải băm thây mày làm vạn đoạn, chém thành trăm ngàn mảnh!

Lúc này, trại Thiên Lang yên lặng như nước.

Sở Thiên đang quỳ gối trước mười mấy thi thể hung đồ Hoang Nguyên đã chết, cùng mọi người dập đầu ba cái thật mạnh, mỗi lần dập đầu đang vang lên ‘Bang bang’, không có một chút dưỡng khí, không chỉ làm cho những hung đồ chết đi có vẻ vinh quang, mà còn khiến cho những hung đồ đang sống cảm kích tận đáy lòng.

Sở Thiên vẩy ra ba bát rượu hiến tế, sau đó ra lệnh:

- A Đồng Mộc, cậu phụ trách hậu tang mười mấy người này. Cho những người anh em, quan tài tốt nhất, phần mộ tốt nhất. Chiến Thiên Tường, cậu đi tìm người nhà của những anh em đã chết này, đưa cho mỗi hộ hai mươi vạn tiền trợ cấp, nếu khi còn sống họ có nguyện vọng hoặc vấn đề gì khó khăn, dốc sức giúp bọn họ thực hiện và giải quyết!

Chiến Thiên Tường và A Đồng Mộc cùng đồng thanh đáp:

- Vâng!

Mệnh lệnh này khiến cho ánh mắt những hung đồ Hoang Nguyên bốc cháy lên, quyết một lòng đi theo, giờ phút này có thể khiến cho họ đi tìm cái chết mà không chút do dự.

Sở Thiên rèn sắt khi còn nóng, nhìn lá cờ Thiên Lang bay trong gió, thản nhiên nói:

- Từ đêm nay trở đi, kỵ binh Thiên Lang đổi thành Thiên Lang Đường, trở thành ngôi nhà đầu tiên của Soái quân ở phương nam, A Đồng Mộc và Chiến Thiên Tường cùng làm Đường chủ, tương lai sẽ lãnh đạo mọi người tiến quân vào thành phố, đối đầu với thế lực Đường môn, xưng bá toàn bộ vùng trời phía nam.

Trong mắt mọi người toát ra khao khát chinh chiến, thanh âm đầy nhiệt huyết vang lên mạnh mẽ:

- Tất cả nghe theo phân phó của Thiếu soái!

Phong Vô Tình và mấy người Khả Nhi khẽ gật đầu, Sở Thiên bây giờ hoàn toàn đã nắm giữ lực lượng đầy sinh lực, tuyệt đối sẽ không sinh ra lục đục.

Bóng đêm dần dần dày đặc, toàn bộ thảo nguyên lại bắt đầu rơi vào sự tĩnh mịch.

Trong doanh trướng, lửa than đỏ rực vui vẻ nhảy múa, mẻ dê tươi sống trên bếp lò ấm áp tản ra vị ngọt nhè nhẹ.

Sở Thiên tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay nhẹ nhàng gõ chiếc ghế bên cạnh.

Hắn đang chờ đợi gì đó trong miệng hai gã phần tử Đột Đột, cho dù biết không nhiều giá trị, nhưng bất kỳ manh mối nào cũng phải lợi dụng triệt để.

Phong Vô Tình vén rèm vải lên, đi đến, vỗ tay nói:

- Thiếu soái, hai gã phần tử Đột Đột lúc đã thú nhận rồi, khi chiều, Nặc Đính nghe xong hồi báo của Ám Hồng, vào lúc chạng vạng mang theo mấy người thân tín bên cạnh đi ra ngoài không trở về, đợi đến lúc bảy giờ, Ám Hồng nhận được một cuộc điện thoại liền ra lệnh cho họ khởi hành, chỉ nói cho bọn chúng biết ông chủ đã đến nơi thuận lợi.

Thực sự không phải những gì bản thân mong đợi! Sở Thiên khẽ thở dài, bất cẩn rồi bất cẩn rồi, gã Nặc Đính kia trải qua cuộc sống trên đao kiếm, không có vài phần cảnh giác và giảo hoạt sao có thể sống đến hiện tại? Sớm biết thì nên điều tra kỹ càng về mỗi người đi qua Hoang Nguyên, mặc dù sẽ rút dây động rừng, nhưng ít nhất có thể từ từ thu thập hành tung của Nặc Đính ở Vân Nam, hiện tại lão ta đã chạy đến Tam Giác Vàng, sự việc có chút phức tạp rồi.

Sở Thiên nghĩ đến một vấn đề khác quan trọng, nói:

- Có hỏi bọn chúng về việc Nặc Đỉnh có mượn tiền Đường gia hay không?

Phong Vô Tình khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Đã hỏi rồi, bọn chúng không biết, mặc dù đi đến phía nam nhưng từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy người của Đường gia, Nặc Đính thỉnh thoảng bí mật đi ra ngoài vài lần, về phần có mượn tiền Đường gia hay không, bọn chúng không rõ cũng không thể biết!

Sở Thiên gật gật đầu, thấy Phong Vô Tình đã đi đến cửa, hô lên một cách khó hiểu:

- Vô Tình, em có chút tò mò, anh làm thế nào để bọn chúng mở miệng?

Phong Vô Tình lúng túng cười cười, xấu hổ nói:

- Ở thành phố thường xuyên nghe anh Thành nói về hình phạt tàn khốc của anh ấy, cho dù không hứng thú lắm, nhưng lỗ tai nghe nhiều vẫn bị ép buộc truyền thụ một ít, không ngờ đêm này lại trở nên công dụng rồi, xem ra tôi nợ anh ấy một chầu rượu rồi.

Sở Thiên tay phải nắm thành quả đấm đặt bên miệng, lắc đầu cười khổ.

Âm thanh ‘Xùy xùy’ phun ra, sữa dê đã sôi rồi, Khả Nhi đổ vào trong bát, sau đó đưa cho Sở Thiên, Sở Thiên đảo quanh uống, nước chui tọt vào cổ họng. Tư tưởng cũng trở nên thoải mái, vì thế lấy điện thoại vệ tinh ra, bấm liên tục.

Điện thoại vang lên ba tiếng, sau đó có người nghe máy, Sở Thiên còn chưa kịp mở miệng, bên kia điện thoại đã truyền đến thanh âm trong trẻo nồng nhiệt của Sa Cầm Tú:

- Này, là Sở Thiên phải không?

Không ngờ đoán được là mình? Cô gái nhỏ này thật đúng là thành thần rồi. Sở Thiên nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:

- Cầm Tú, có khỏe không?

Bình thản ân cần thăm hỏi làm cho Sa Cầm Tú trong lòng chứa chan tình cảm, thanh âm nháy mắt biến thành dịu dàng:

- Vẫn như trước kia, chỉ có điều gần đây bắt đầu trở nên bận rộn rồi!

Sở Thiên đảo mắt nhìn, hữu ý hoặc vô ý cười nói:

- Lại đến kì thu hoạch cây thuốc phiện rồi, bố em bắt đầu vào những ngày hoàng kim rồi!

Sa Cầm Tú bất đắc dĩ cười cười, dịu dàng nói:

- Sở Thiên, anh lại giễu cợt em rồi? Tuy nhiên, ba ngày sau thật sự phải cử hành hội nghị phân chia, bởi vì năm nay mưa nhiều quá, cây thuốc phiện mất mùa, các xã đoàn đều sợ phần của mình bị thủ tiêu, cho nên các ông chủ đều đích thân đến nhận tiền của mình.

Sở Thiên có chút rung động, không ngờ tới Sa Cầm Tú ngay cả chuyện cơ mật như vậy cũng nói hết cho mình, vì thế cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra ý đồ gọi điện tới:

- Cầm Tú, anh ngày kia lên đường đến Tam Giác Vàng làm việc, muốn chào hỏi em và thế lực các nơi! Tránh xảy ra xung đột.

Sa Cầm Tú nghe thấy Sở Thiên sẽ đến Tam Giác Vàng, giọng điệu trở nên vui sướng, ngăn không được nói:

- Thật tốt quá, Sở Thiên, đến Tam Giác Vàng thì để đích thân em đưa anh đi dạo khắp nơi, có em bên cạnh anh cũng sẽ tránh khỏi mọi phiền toái!

Có Sa Cầm Tú làm bạn rồi, bản thân làm việc gì quả thật cũng thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng Sở Thiên vẫn mở miệng hỏi dò trước:

- Sa Cầm Tú, em hiện tại còn phải sắp xếp thoả đáng cho các ông chủ, để em đi cùng anh, kì thực có chút áy náy, đến lúc đó em bố trí hai người ra đón anh vào Tam Giác Vàng là được rồi.

Sa Cầm Tú nói ra một câu đầy thâm ý:

- Còn có cái gì quan trọng hơn Thiếu soái sao?

Sở Thiên sắc mặt trở nên lúng túng, may là qua điện thoại nên Sa Cầm Tú không nhìn thấy, vội nói sang chuyện khác:

- Nặc Đính hôm nay đã tiến vào khu Myanmar rồi, anh đi Tam Giác Vàng chủ yếu là đem lão ta trở về giao cho Thiên Triều, dựa vào suy đoán của anh, lão nhất định sẽ tham gia hội nghị phân chia vào ngày kia.

Sa Cầm Tú hiểu được ý của Sở Thiên, đổi lại là người khác có lẽ sẽ cân nhắc khó khăn và hậu quả của chuyện này, cô ấy lại trả lời không chút do dự:

- Được, Sở Thiên, em sẽ cố gắng hết sức, bí mật trợ giúp anh! Dù sao Nặc Đỉnh cũng từng muốn cùng với Sa Thành đối phó với cha em.

Sở Thiên cúp điện thoại tự trấn an, có sự giúp đỡ âm thầm của Sa Cầm Tú, đi đến Tam Giác Vàng có thể bớt được vài phần nguy hiểm rồi.

Còn dư lại nửa bát sữa dê, bề mặt đã hình thành một tầng da mỏng, Sở Thiên không ngần ngại bưng lên uống hết, sau đó cả người sống lưng thẳng tắp hoàn toàn ngồi xuống, tập trung tinh thần bấm điện thoại gọi cho lão hồ ly Chu Long Kiếm.

Sống lưng thẳng tắp và tập trung tinh thần không phải là tôn trọng Chu Long Kiếm, mà la giao tiếp với lão hồ ly này, dù cho nói chuyện cũng phải toàn lực ứng phó.

Đầu bên kia điên thoại truyền đến giọng nói hách dịch uy phong của Chu Long Kiếm:

- Là ai?

Sở Thiên khẽ ho khan một tiếng, bình tĩnh nói:

- Bộ trưởng Chu, ông vẫn khỏe chứ?

- Ha ha ha.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười lớn của Chu Kiếm Long, sau đó mới dùng giọng điệu quen thuộc mở miệng nói với Sở Thiên:

- Thiếu Soái, hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Biên giới thảo nguyên ít người lui tới, dân phong anh dũng, không biết Thiếu soái có quen ở trại Thiên Lang không?

Qủa nhiên là muốn làm chính trị đây! Sở Thiên trong lòng thầm mắng, Chu Long Kiếm rõ ràng đã biết tình hình của mình, trong lời nói dường như bình thản nhưng khắp nơi lại ẩn ý huyền cơ, bề ngoài là quan tâm môi trường nơi mình ở, thực tế là thử xem Sở Thiên có hoàn toàn nắm giữ được đám hung đồ Hoang Nguyên hay không.

Sở Thiên không lường được cười cười, thản nhiên nói:

- Nhờ phúc của Bộ trưởng Chu, Sở Thiên vẫn coi quen được, ở đây rất tốt, vừa mới uống chút sữa dê!

Bộ trưởng Chu tiếng cười đã ôn hòa, biết Sở Thiên gọi điện cho mình vào lúc này ắt có việc muốn nói, vì thế sau khi hỏi han trực tiếp đi vào chủ đề chính:

- Thiếu soái đêm khuya vắng người gọi điện tới, phải chăng có tin gì tốt báo cho ông già này?

Sở Thiên đặt chén trên bàn, ra hiệu cho Khả Nhi rót, nói:

- Tiểu tử quả thật có hai chuyện muốn báo cáo cho Bộ trưởng Chu!

‘Báo cáo’ hai chữ đán khiến cho đáy lòng Chu Long Kiếm trở nên thoải mái hơn, lại nghe thấy có hai chuyện, cả người tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn, biết đó tất nhiên là sự việc cực kì quan trọng, vì thế ngữ khí cũng trịnh trọng hơn, mở miệng nói:

- Sở Thiên, nói đi!

Sở Thiên khẽ mỉm cười, không chút để ý nói:

- Đêm nay tôi đã lãnh đạo hung đồ Hoang nguyên làm nổ bốn chiếc xe của tổ chức Đột Đột, giết mười mấy người tinh anh, bắt hai người, đáng tiếc là Nặc Đính và vài tên thân tín đã cải trang chạy tới Tam Giác Vàng rồi, tôi chuẩn bị ngày kia sẽ đích thân đến đó xử lí Nặc Đính!

Chu Long Kiếm nghe thấy Sở Thiên một chuyến đã quyét sạch những kẻ tinh anh của Đột Đột, cho dù Nặc Đính tạm thời đã trốn thoát, nhưng cả người vẫn phấn chấn lên hẳn, nói:

- Thật tốt, những người đi theo Nặc Đính, nhất định là thân tín của ông ta, cậu đã giết họ, cũng đủ khiến cho tổ chức Đột Đột vô cùng đau buồn, về phần Nặc Đính bỏ chạy đến Tam Giác Vàng, tôi tin tưởng Thiếu soái, ngày chết của ông ta cũng không còn xa!

Sở Thiên không mảy may để ý đến lời tâng bốc của Chu Long Kiếm dành cho mình, chuyển để tài câu chuyện, nói đầy thâm ý:

- Theo lời khai của hai phần tử Đột Đột còn sống, bọn chúng từ căn cứ đến Đường gia ở phía nam, sau đó mới chọn tuyến đường đi qua Hoang Nguyên, về phần đến Đường gia làm gì, chúng chỉ biết có liên quan đến tiền.

Giọng điệu của Chu Long Kiếm trở nên âm trầm, mang theo vài phần sát khí nói:

- Chẳng lẽ Đường gia lại giúp đỡ đám phần tử khủng bố?

Sở Thiên khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Đường gia hẳn là không đến mức giúp đỡ bọn họ, nhưng hiện tại đang là mùa thu hoạch của cây thuốc phiện ở Tam Giác Vàng, sau khi Maria chết, Nặc Đính ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, phỏng đoán là đến Đường gia vay tiền quay vòng đi Tam Giác Vàng nhập hàng.

- Đó chẳng khác nào giúp đỡ phần tử khủng bố?

Đại não Chu Long Kiếm nhanh chóng chuyển động, vừa tức giận vừa lo lắng hành động của Sở Thiên nhằm vào Đường gia, bèn nói:

- Sở Thiên, cậu nghĩ cách canh giữ hai phần tử Đột Đột, ngày mai tôi sẽ cử những cảnh sát đắc lực của Vân Nam đến Hoang Nguyên lấy người, kín đáo áp giải chúng về Bắc Kinh, nếu quả thật là Đường gia cho Nặc Đính mượn tiền, ông đây sớm muộn gì cũng lột da Đường gia!

Sở Thiên đương nhiên hiểu rõ ý của Chu Long Kiếm, cũng biết bất luận là thật hay giả, lão già này đều có thể bắt chẹt Đường gia một số tiền lớn, trong lòng cũng nảy ra một kế, tươi cười trả lời:

- Được, ngày mai tôi cam đoan sẽ phối hợp chặt chẽ với cảnh sát!

Chu Long Kiếm thấy sự việc đã ổn thỏa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Thiếu soái, bất luận như nào, lần này cậu lại lập công cho chính quyền trung ương rồi, lão Tô và Tổng lý Hoa đều gửi gắm kì vọng vào cậu, cũng một lần nữa chỉ thị chúng ta phối hợp hành động, nếu có gì cần ông già này giúp đỡ, cứ mở miệng.

Sở Thiên đợi một đêm cuối cùng cũng đợi đến được câu này của ông ta, không khách khí nói:

- Bộ trưởng Chu, thật đúng là có việc có phiền đến ông!

- Ồ, có chuyện gì cứ nói!

Chu Long Kiếm trong tay nhẹ nhàng vuốt vuốt viên ngọc đắt tiền mà Đường Đại Long tặng, chậm rãi nói:

- Chỉ cần lão phu có thể làm nhất định sẽ dốc sức ứng phó!

Sở Thiên khẽ thở dài, tỏ ra vài phần nghiêm trọng:

- Đêm nay để giết chết những phần tử Đột Đột, hàng chục hung đồ Hoang Nguyên đã bị tử thương, tôi muốn để cho mười mấy anh em còn sống một lần nữa có cơ hội làm người, muốn Bộ trưởng Chu rút lệnh truy nã bọn họ!

Rút lệnh truy nã? Chu Long Kiếm hơi sửng sốt, ông ta biết bản thân bị Sở Thiên ‘tiện gậy đánh rắn’, tiểu tử này thật sự biết chiếm ưu thế, nhưng đây cũng không phải việc khó khăn gì, vì thế cười sang sảng vài tiếng, nói:

- Dĩ nhiên là người có công, lại là Thiếu Soái mở miệng, tôi nhất định đồng ý.

Lần này đến lượt Sở Thiên cười rộ lên, nói:

- Vậy thay mặt anh em trước tiên xin cám ơn Bộ trưởng Chu, sau này vì trung ương nhất định sẽ dốc sức làm việc, Bộ trưởng Chu hẳn đã rõ, những người được sống lại lần nữa sẽ càng cố gắng quý trọng cơ hội tận trung vì nước.

Chu Long Kiếm cười cười không nói gì, tất cả đều là người tinh nhanh, sao có thể không hiểu ý tứ đằng sau hai chữ ‘tận trung’?

Chu Long Kiếm vừa muốn đặt điện thoại xuống, Sở Thiên lại ho khan một tiếng, hơi lúng túng nói:

- Bộ trưởng Chu, còn có việc muốn tham khảo ý kiến ông một chút, tổng quản của Đường gia cũng đến Hoang Nguyên rồi, còn thu mua Thiên Lang để đối phó tôi, tôi thiếu chút nữa là chết trong tay bọn họ, may mà chưa đầy hai ngày ông ta và mấy trăm đệ tử Đường gia toàn bộ đã phơi thây nơi Hoang Nguyên rồi!

Chu Long Kiếm hiểu rõ ẩn ý trong lời Sở Thiên, cũng trở nên lúng túng, bởi vì ông ta đã đáp ứng Sở Thiên áp chế Đường môn, hiện tại bị tên tiểu tử này đi thẳng vào vấn đề, sắc mặt lão thật sự có chút kích động, nói:

- Không vấn đề, tôi sẽ thông báo cho Đường gia biết, đó là do Thiên Lang thấy hơi tiền mà nổi máu tham giết tổng quản Đường và đệ tử.

Sở Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Vậy làm phiền Bộ trưởng Chu rồi!

Gác điện thoại xuống, Sở Thiên gọi Phong Vô Tình và mấy người Khả Nhi vào, trước tiên nói qua về việc Chu Long Kiếm muốn áp giải những tên phần tử Đột Đột về Bắc Kinh, sau đó nói với Niếp Vô Danh:

- Vô Danh, ngày mai cảnh sát Vân Nam sẽ đến lấy người, anh cho các anh em trông coi cẩn thận hai phần tử Đột Đột, tránh để cho chúng tự sát, khó giải thích.

Nhiếp Vô Danh nghiêm tức gật đầu, lập tức hơi lo lắng nói:

- Thiếu Soái, hai tên phần tử Đột Đột kia không biết Đường gia cho Nặc Đỉnh mượn tiền, chúng cũng không có bằng chứng gì đáng giá, áp giải chúng về Bắc Kinh không chỉ vô nghĩa, ngược lại còn khiến mọi người hiểu lầm chúng ta hãm hại Đường gia.

Sở Thiên dường như sớm đã suy tính đến điều này, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Vô Tình, Khả Nhi và Dương Phi Dương, cười đầy ẩn ý, nói:

- Việc này cần Phong Vô Tình, Dương Phi Dương và Khả Nhi giải quyết rồi.

Ba người Khả Nhi đồng thanh hỏi lại:

- Chúng em giải quyết?

Sở Thiên gật gật đầu, bưng bát sữa dê lên miện thổi thổi, thản nhiên nói:

- Cảnh sát Vân Nam sau khi đến Hoang Nguyên lấy người, phải đi qua sáu thị trấn trở về Côn Minh, sau đó mới có thể bay đến Bắc Kinh, Khả Nhi ba người bọn em sẽ mai phục tại sân bay Côn Minh, tìm cơ hội giết chết hai gã phần tử Đột Đột!

Khả Nhi có phần tỉnh tỉnh mê mê, khoa tay múa chân, không hiểu nói:

- Chúng em phải ngăn không cho hai gã phần tử Đột Đột tự sát, nhưng lại muốn giết họ, điều này rốt cục có ý nghĩa gì, Thiếu Soái, anh giải thích qua cho chúng em đi.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng gật gật đầu, họ cũng có chút bồn chồn.

Trong lòng Dương Phi Dương khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, ngăn không được khen ngợi:

- Thiếu Soái quả nhiên có diệu kế, một mặt bảo vệ một mặt lại giết, thật là vô cùng sáng suốt, trăm phương nghìn kế canh giữ tốt hai gã phần tử Đột Đột giao vào tay cảnh sát rồi thì sự việc không còn liên quan gì đến chúng ta, nếu anh là Chu Long Kiếm, đầu tiên nghĩ đến ai sẽ giết người diệt khẩu đây?

- Đường Môn!

Khả Nhi tỉnh ngộ lại, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn:

- Chỉ có Đường Môn lo lắng quan hệ của mình với Nặc Đính bị phát hiện, hơn nữa Côn Minh là thế lực của Đường gia, chúng ta giết chết phần tử Đột Đột, Chu Long Kiếm nhất định tức giận không có chứng cớ gì, với tính cách đa nghi của ông ta, trong lòng sẽ sinh ra hận ra Đường Môn.

- Nếu Chu Long Kiếm sinh lòng thù hận với Đường Môn!

Phong Vô Tình khẽ thở dài:

- Đường gia sớm muộn gì cũng bị cắn một cái!

Sở Thiên gật gật đầu cười, đây là đúng là kết quả bản thân mong muốn, từ từ kéo Chu Long Kiếm về phe mình.

Phía dưới vùng núi Thái Sơn, có một hang cốc tối tăm, một lối nhỏ nối thẳng, cốc vô danh, đường cũng vô danh.

Trong cốc không gió, chỉ có sương mù ẩm ướt, trong sương mù có mấy chục căn phòng, sương ướt lạnh, ngọn lửa trong phòng dù đã dâng lên, nhưng trong u cốc tối tăm, khí lạnh của đêm vẫn không giảm.

Chiếc bàn trong phòng có hai người đang ngồi, một nam một nữ, người nam hơi béo đang buồn bã uống rượu, gương mặt lạnh lùng nổi lên sát khí.

Ngồi đối diện rõ ràng là Ám Hồng vừa trốn thoát từ Hoang Nguyên.

- Mười mấy anh em bị Sở Thiên giết chết?

Nặc Đính đập thật mạnh bát rượu lên mặt bàn

- Ông đây sớm muộn gì cũng đem hắn chém thành trăm ngàn mảnh.

Ám Hồng trên mặt lộ ra vẻ áy náy, tự trách, trả lời:

- Đều là lỗi của Ám Hồng, lúc đến trại Thiên Lang không nhận ra đó là Sở Thiên, bằng không cũng không khiến cho mười mấy tinh anh chết trong tay Sở Thiên.

Nặc Đính đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai Ám Hồng, trấn an nói:

- Không trách em, chỉ có thể nói tên tiểu tử kia rất xảo quyệt, rất gian trá, ngày nào đó anh muốn tận mắt xem hắn có phải ba đầu sáu tay không, sau đó khiến hắn đem nợ máu trả lại cho chúng ta.

Ám Hồng gật gật đầu, tâm nguyện lớn nhất của cô bây giờ chính là giết Sở Thiên.

Nặc Đính đi vài vòng trong phòng, sau đó ra lệnh cho Ám Hồng:

- Báo cho Thiên Kiều mang mười mấy anh em khởi hành ngay trong đêm nay đến Tam Giác Vàng! Lần này tới đây, có chút chuyện cần làm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK