Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kính của chiếc xe việt dã phản chiếu ánh mắt có chút khiếp sợ của Lý Thần Châu, y sờ miệng thấy hơi đau, thở dài một hơi, lái chiếc xe Jeep biến mất trong đêm tối.

Một đêm trôi qua với đầy sự dằn vặt.

Sở Thiên khi tỉnh lại đã hơn mười giờ, vết thương đau đớn ở ngực tối qua đã giảm đi một nửa. Hắn duỗi người, sau đó vận công một lần, cảm giác khí chạy toàn thân rồi mới nhảy xuống giường, rửa mặt xong, xuống đến đại sảnh lầu một, mới phát hiện Hải Tử và Quang Tử đã dậy rồi. Qua một đêm nghỉ ngơi, vẻ mặt đã Hảing hào trở lại, những người trong bang ngồi bên cạnh đọc báo chuyện trò vui vẻ, những người cần điều trị cũng dần đi lại được, đang ở trước của luyện tập. Sở Thiên không khỏi thầm than, sức mạnh của đàn ông đúng là ghê gớm, cả đêm ác chiến, cũng không làm giảm ý chí chiến đấu, ngược lại còn tăng lên, xem ra Hải Tử và Quang Tử đúng là có tố chất thủ lĩnh.

Hải Tử và Quang Tử nhìn thấy Sở Thiên xuống, lập tức đứng dậy, mặt cười tươi, chạy ra, nhìn sắc mặt Sở Thiên, nói:

- Tam đệ, nhìn sắc mặt khá hơn rồi, nghỉ ngơi một đêm đã khoẻ hơn rồi phải không?

Sở Thiên sờ sờ mặt mình, vỗ vài cái, nói:

- Thể lực đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi, ăn một bữa thịnh soạn nữa có lẽ sẽ khôi phục hoàn toàn.

Sau đó hắn liền đi đên trước mặt Quang Tử, cầm tay bắt mạch, rồi hỏi:

- Anh Quang, thân thể có chỗ nào không khoẻ không?

Quang Tử duỗi tay, mở rộng tự nhiên, sau đó cười nói:

- Không sao, tối qua đã có bác sĩ kiểm tra cẩn thận, nói máu độc đã chảy ra hết, thân thể chỉ là hơi suy nhược, uống thuốc, nghỉ ngơi vài ngày, là lại có thể nhìn thấy “chiến binh” Quang Tử ngày trước rồi, thậm chí giờ ta có thể chém cái đầu chó của Diệp Tam Tiếu.

Hải Tử cũng đi tới, vỗ vai Sở Thiên và Quang Tử nói:

- Tam đệ, yên tâm, bọn ta không dễ dàng chết như vậy đâu, chúng ta còn muốn cùng đệ đi đánh bại bang Phủ Đầu, chém cái đầu chó của lão Hải ly kia.

Sở Thiên trong lòng cười khổ một cái, sáng rồi mà vẫn còn tương đang nằm mơ, không nghĩ đến việc hai vị đại ca đẩy hắn vào ngồi cái ghế bang chủ, chẳng qua là đã đồng ý với họ rồi không thể từ chối.

Lúc bọn Sở Thiên nói chuyện, bữa sáng đã bày xong trên bàn, mấy món điểm tâm, một đĩa trứng, sữa, cháo thịt, cuối cùng là bánh bao nóng hổi. Sở Thiên kinh ngạc nhìn những vật này, có cảm giác buổi trưa không cần ăn cơm. Sở Thiên vẫn chưa ngồi xuống, Thiên Dưỡng Sinh bước ra, đã thay y phục, tắm rửa sạch sẽ, một chút máu cũng không còn, tuy trên người vẫn còn mang sát khí không thể xoá đi, nhưng không còn lạnh lẽo như đêm qua nữa.

Thiên Dưỡng Sinh thần thái sáng ngời đi tới, không có vẻ mệt mỏi của chuyện giết hơn một trăm người tối qua và sau đó là cùng một cao thủ bí ẩn đánh một trận. Thiên Dưỡng Sinh đi đến cạnh bàn, không chút khách khí kéo một cái ghế ngồi xuống, cầm lấy chiếc bánh bánh bao nóng hôi hổi ăn liền, giống như đó là món mà anh ta yêu nhất vậy, thứ duy nhất giúp anh ta bổ sung thể lực.

Hải Tử cười sảng khoái, cũng kéo ghế ngồi xuống, tự tay đưa cho Thiên Dưỡng Sinh cốc sữa đậu nành, đặt bên cạnh anh ta, nói:

- Yên tâm, ở đây cái gì cũng thiếu chỉ có bánh bao thầu là thừa, người anh em cứ từ từ ăn, cùng với sữa đậu nành, có lẽ hương vị sẽ ngon hơn.

Nói rồi, cũng đặt hai cốc sữa đậu nành trước mặt Sở Thiên và Quang Tử.

Thiên Dưỡng Sinh cảm thấy ý kiến của Hải Tử không tồi, liền cầm cốc sữa đậu nành lên, uống ừng ực, hết sạch cả cốc đậu nành to đùng, sau đó lắc đầu, mặt không biểu cảm cầm bốn cài bánh bao vừa cắn vừa đi ra ngoài phơi nắng. Hải Tử và Quang Tử nghe Sở Thiên nói nên đã sớm biết lai lịch của Thiên Dưỡng Sinh cùng tính cách của anh ta. Hơn nữa bọn họ vốn là người biết suy nghĩ nên đối với hành động của anh ta cũng không thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy thẳng thắn, thân thiết.

Sở Thiên uống ngụm sữa đậu, trong lòng có một nghi vấn từ hôm qua lại một lần nữa trỗi dậy. Hôm qua sở dĩ không hỏi hai đại ca là vì lo bọn họ xấu hổ, hiện thấy thần sắc hai người tốt hơn rất nhiều, nên mạnh dạn hỏi:

- Hai anh, em có chuyện liên quan đến việc Tương bang muốn hỏi, không biết hai anh có thể nói cho em biết được không?

Hai người biết rõ việc mà Sở Thiên muốn hỏi, vì vậy ngừng đũa, gật đầu, cùng nói:

- Tam đệ, sau khi thắp hương buổi trưa, em chính là bang chủ rồi, có chyện gì cứ nói đừng ngại.

Sở Thiên suy nghĩ một lát, cuối cùng nói:

- Em nhớ hai anh nói, Tương bang có 600 người, sao hôm qua lại chỉ có hơn 100 người chống cự, những người khác không có mặt, thậm chí cũng không đến giúp, huống Hải, hành động công kích như vậy của Diệp Tam Tiếu, chắc rằng hai anh không thể không nghe ngóng được tin tức gì, nhưng lại không chuẩn bị, suýt nữa lại bị tiêu diệt, vì sao vậy?

Hai người nhìn nhau một lát, cùng gật đầu. Hải Tử thở dài một tiếng, trong mắt toát ra vẻ bất đắc dĩ, nói;

- Tam đệ, nỗi khổ của anh cũng chỉ có thể nói hết với em, đúng là Tương bang có hơn 600 người tinh nhuệ, điều này anh không hề phóng đại. Năm đó vì anh dám liều chết để đánh nhau lập nhiều thành tích cho Tương bang, cho nên Trường Tôn bang chủ mới giao chức bang chủ cho anh. Sau khi anh làm bang chủ, mọi việc dường như rất thuận lợi. Tương bang ngày càng lớn mạnh, địa bàn ngày càng rộng, thành viên ngày càng đông, ba đường chủ dưới trướng dã tâm ngày càng lớn, gặp thời điểm chiến đấu sống chết, luôn đến tìm bang chủ ta, lúc phân địa bàn chia thủ hạ, thì lại rất nhiệt tình. Những huynh đệ bên cạnh liều chết liều sống đổi địa bàn đều bị mấy đường chủ chia cắt, vì vậy Tương bang ngày càng lớn mạnh, nhưng lại là thế lực của mấy tên đường chủ mà không phải là bang chủ ta.

Sở Thiên dường như đã hơi hiểu, nói:

- Anh Hải, bây giờ huynh giống như tướng đầu trọc năm đó đúng không?Trên danh nghĩa là thống nhất Hoa Hạ, thủ hạ chính là quân phiệt nhưng vẫn dùng binh cẩn trọng, cắt cứ địa bàn, khó mà khống chế?

Hải Tử và Quang Tử lại đồng thanh nói:

- Thấu đáo!

Hải Tử thậm chí có chút xấu hổ, tự mình nói nhảm nhiều như vậy, mà Tam đệ chỉ cùng hai câu cũng đã nắm bắt được hết vấn đề, xem ra tài năng của Tam đệ giỏi hơn mình rất nhiều.

Mặc dù Sở Thiên đã hiểu nhưng trong lòng lại xuất hiện một nghi vấn khác, đã hỏi rồi, thì hỏi dứt khoát luôn, liền tiếp tục:

- Anh Hải, anh Quang, hai anh đã biết rõ vấn đề ở đâu, dùng năng lực của hai người, tại sao lại để mặc cho mấy tên đường chủ tự ý hành động mà không cản bọn chúng lại?

Câu hỏi của Sở Thiên đã chạm đến tâm sự trong lòng Hải Tử, anh ta uống sữa đậu nành, nói:

- Tam đệ, có một điều em không biết, năm đó bang chủ Trường Tôn mang theo mấy huynh đệ xuống Thượng Hải gây dựng địa bàn, mấy huynh đệ đi cùng đương nhiên trở thành đường chủ, vẫn phục tùng ý nguyện của bang chủ. Sau khi Trường Tôn bang chủ thoái vị trao lại cho ta, liền đi ra nước ngoài, mấy huynh đệ chỗ ông ấy đương nhiên cũng lui về hưởng phúc, địa vị đang nắm giữ truyền lại cho con họ. Em nói, anh làm sao lại có thể khống chế những nguyên lão kia? Thái độ cứng rắn lên một chút đoán chừng sẽ bị bọn họ giở thủ đoạn đâm chết.

Quang Tử gật đầu, bổ sung:

- Anh cũng từng nói Hải Tử dùng biện pháp cứng rắn để khống chế Tương bang. Hải Tử cũng làm mạnh một phen, nhưng những người đó lại gọi đến chỉ trích anh Hải, thậm chí còn ra nước ngoài mời Trường Tôn bang chủ về chỉnh đốn Hải Tử. Hải Tử vì nhận ân tình của Trường Tôn bang chủ, cũng không phải là người lòng dạ độc ác, nên lại mềm lòng, lần trước Hải đi thành phố Hợp Tân, một mặt là muốn lập lại cục diện mới ở bên đó, mặt khác là muốn phát triển thế lực mình ở đấy.

Trên mặt Hải Tử có chút đau lòng, hoàn toàn không giống bộ dạng hào sảng khi nãy, thản nhiên nói:

- Anh với Quang Tử gần đây nhận được tin là bang Phủ Đầu muốn đánh Thủy Tạ Hoa Đô, cho nên ta mang tất cả các huynh đệ đến, còn phái huynh đệ liên lạc với các vị đường chủ, bảo họ phái 30 người võ nghệ cao cường tới giúp. Không ngờ mấy lão đường chủ đó thờ ơ mượn có gần đây có nhiều viêc phải giải quyết nên không đủ người, không muốn phái người đến Thủy Tạ Hoa Đô. Ai ngờ bọn Diệp Tam Tiếu thế lực mạnh như vậy, tín hiệu trên núi lại bị che mất, điện thoại cũng bị cắt đứt, nên không kịp hô hào các vị đường chủ đến trợ giúp, mới suýt nữa bị tiêu diệt.

Sở Thiên nghe xong, thở dài một tiếng, cúi đầu uống sữa, bây giờ hắn mới hiểu khó khăn của hai người. Hải Tử với danh nghĩa là bang chủ Tương bang, thực tế là quản gia, là người đứng mũi chịu sào của Tương bang, có phúc cùng hưởng, khi gặp đại hoạ thì tự mình gánh vác, dù cho điện thoại có truyền đi được, tín hiệu mạnh đến đâu…thì những tên đường chủ kia cũng không đem người đến giúp, bọn chúng sẽ dễ dàng kiếm cớ thoái thác.

Sau khi Hải Tử nói xong, Quang Tử cười hắc hắc, nói:

- Tam đệ, có phải thấy làm bang chủ Tương bang quá khó khăn, có oán trách hai người anh này đẩy cho em cái ghế bang chủ Tương bang hữu danh vô thực không đấy?

Sở Thiên mỉm cười, nếu nói lúc đầu là bị Hải Tử và Quang Tử ép nhận chức bang chủ, thì bây giờ hắn đã cam tâm tình nguyện muốn cùng Hải Tử Quang Tử cùng hơn trăm huynh đệ lập địa bàn tại Thượng Hải.

Mặt Sở Thiên để lộ ra vẻ uy nghiêm hiếm thấy, thản nhiên nói với Hải và Quang:

- Nếu hai anh quả thật muốn giao hơn trăm huynh đệ cho Sở Thiên, thì phải nghe theo sự sắp xếp của Sở Thiên, em cam đoan sẽ thiết lập sự thống trị thật sự tại Thượng Hải.

Sở Thiên lộ ra vẻ mặt kiên nghị và tự tin, làm dậy lên nhiệt huyết của Hải và Quang, hai người giơ tay ra đan vào một chỗ, nói:

- Tất cả đều do Tam đệ an bài. Tất cả huynh đệ có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.

Sở Thiên mỉm cười cũng đặt tay lên:

- Tất cả huynh đệ, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.

Ba người đàn ông cảm nhận được sự chân thành của đối phương xuất phát từ trong tim, thật lâu vẫn chưa buông tay, dường như lại trở về với thời khắc sinh tử tối qua vậy.

Lâu sau đó, mọi người mới buông tay, tình cảm đối với nhau càng thêm bên chặt.

Sở Thiên cầm lấy một cái bánh bao hấp, đưa lên miệng cắn vài miếng, mở miệng nói:

- Hai anh, cục diện hiện tại của Tương bang, chỉ có hai hướng giải quyết. Thứ nhất, tăng cường khống chế Tương bang, quá trình có thể sẽ đắc tội với không ít với các thúc bá, thậm chí là Trường Tôn bang chủ tiền nhiệm. Thứ hai, tự mình giúp mình, không cần bất kỳ một địa bàn nào của Tương bang, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ đường chủ nào, dùng thực lực của ba huynh đệ chúng ta, dùng máu của chúng ta lập địa bàn.

Hải Tử và Quang Tử chăm chú nhìn hắn, phấn khởi gật đầu. Nhưng Hải Tử vẫn có chút băn khoăn, nói với Sở Thiên:

- Tam đệ, hai cách em nói đều có thể thực hiện được, nhưng có một trở ngại lớn. Cách thứ nhất sẽ dẫn đến sự tàn sát trong nội bộ của bang, hơn nữa, các thúc bá không phải muốn khống chế là khống chế được. Dù sao bọn họ cũng là thâm căn cố đế, tuy nhiên, nếu thật sự không chế được bọn họ, thì con đường thống nhất thế giới ngầm ở bế Thượng Hải chỉ trong tầm tay. Cách thứ hai, tránh được nội bộ lục đục, nhưng hơn một trăm người chúng ta, thực lực quá yếu, rất khó tồn tại bên ngoài, cho dù không bị người khác chiếm đoạt cũng sớm bị chết đói.

Sở Thiên cười cười, vẻ đẹp sáng lạn mê người, thản nhiên nói:

- Xin hai anh yên tâm, em đã sớm có đối sách, về việc chọn phương án hành động, thì phải gặp qua các vị đường chủ mới quyết định.

Hai người hơi sững sờ, Tam đệ đã có đối sách rồi? Nhanh như vậy sao? Quả thật là thần nhân. Nhìn thấy nụ cười tự tin kiên nghị của Sở Thiên, trong lòng hai người thấy yên tâm hơn, biết rõ không phải Sở Thiên đang giả bộ để trấn an mình, thì cũng không hỏi thêm, vui vẻ ăn bữa sáng đã nguội lạnh.

Sở Thiên nói tiếp:

- Anh Hải, phiền anh hẹn các vị đường chủ bảy ngày nữa đến Thủy Tạ Hoa Đô ăn cơm, lúc đó ta sẽ thăm dò thái độ của bọn họ, trong bảy ngày này, hai người không cần làm gì cả, chỉ cần chú ý dưỡng thương.

Hai người nghe Sở Thiên sắp xếp, lập tức thấy nhẹ nhõm, thoải mái gật đầu, đã có Sở Thiên, về sau không cần nghĩ tới nghĩ lui, mang huynh đệ đi liều chết, nghĩ đến đây khẩu vị liền thấy ngon hẳn lên.

Trên một khối đá cẩm thạch trước cửa Thủy Tạ Hoa Đô, Thiên Dưỡng Sinh đang ngồi đó nghỉ ngơi, con mắt chằm chằm lên bầu trời thê lương, một con rắn lục chui ra từ bụi cây, bò đến chui vào áo của Thiên Dưỡng Sinh, có lẽ đó là nơi râm mát hoặc giả nơi đó có chút mùi lạ. Thiên Dưỡng Sinh không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời, người không biết, có thể nghĩ anh ta chết rồi. Con rắn lục trườn qua bụng hắn, qua ngực, thậm chí bò lên đầu anh ta, dung cặp mắt đáng sợ nhìn vào mắt Thiên Dưỡng Sinh, toàn thân trở nên cảnh giác, dường như chỉ cần đôi mắt của người thanh niên đó động đậy, nó sẽ nhanh chóng mạnh mẽ, không do dự mà cắn vào đấy.

Đôi mắt Thiên Dưỡng Sinh vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời, con rắn lục cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, trườn xuống cánh tay của anh ta, lui xuống bảy tấc đến tay của Thiên Dưỡng Sinh. Anh ta đột nhiên nắm chặt vào cổ con rắn lục, con rắn không tin thõng xuống đầu ngẩng cao, mắt đỏ ngầu, con mắt bi phẫn không cam lòng, ôm hận mà chết.

Những người trong bang đứng bên cạnh sớm đã thấy cảnh đó há hốc mồm, trong lòng chấn động. Hải Tử và Quang Tử đi qua cũng cảm thấy khiếp sợ, với định lực đó, chẳng trách giết hơn một trăm người mà một sợi tóc cũng không bị tổn thương. Đối với con rắn độc cũng có thể bình tĩnh nhẫn nại đợi đến thời điểm thích hợp mới ra tay, huồng hồ là những sát thủ như Mật Sát đường của bang Phủ Đầu.

Màn đêm dần dần buông xuống, Diệp Tam Tiếu đứng ở sân thượng lầu hai của toà biệt thự, nhìn cái sân rồng được canh phòng nghiêm ngặt, yên tĩnh như ao tù nước đọng, không có gì lạ. Đánh một trận ở Thủy Tạ Hoa Đô, làm tổn thất của bang Phủ Đầu hơn ba trăm người tinh nhuệ, làm cho Diệp Tam Tiếu phải đau lòng tăng cường bảo vệ tính mạng bản thân. Diệp Tam Tiếu tập hợp hơn bốn trăm huynh đệ đến sân rồng, trong đó có những cao thủ mà Sở Thiên có lợi hại thế nào cũng không thể giết.

Diệp Tam Tiếu cười với Vương quản gia đang bưng ấm trà đến, lẳng lặng đặt ở bên cạnh Diệp Tam Tiếu. Diệp Tam Tiếu hỏi:

- Chú Vương, trong bang hôm nay không có chuyện gì phát sinh chứ?

Chú Vương lắc đầu, đáp:

- Không có chuyện gì lớn, mấy ngày nay Thiên Lang giáo và Thiên Hùng bang, Bá Đao hội không có vẻ gì muốn báo thù vụ lão gia tiêu diệt hậu viện bọn họ. Tôi xem ra bọn họ đều là sợ.

Diệp Tam Tiếu cười dãn ra một hơi, vẫn còn băn khoăn, nói:

- Tâm tư của các tiểu bang phái kia là đều muốn diệt ta tận gốc, chúng không là cái gì cả, điều mà ta sợ chính là Sở Thiên của Tương bang.

Chú Vương cười. Lão là tâm phúc của Diệp Tam Tiếu, đương nhiên cũng hiểu lo lắng của Diệp Tam Tiếu, nói:

- Sở Thiên một cột không chống vững được nhà, những kẻ tinh nhuệ mà Hải Tử mang theo đều đã bị thương rồi, tạm thời vô hại với bang Phủ Đầu, những đường chủ khác của Tương bang cũng không quy thuận hắn, khó mà kết hợp lại, lão gia không cần lo lắng.

Diệp Tam Tiếu gật đầu tán thành, mặc dù cũng là điều mà trong lòng y đã phân tích, nhưng nghe những lời chú Vương nói, một lần nữa thấy yên tâm hẳn. Vì vậy thả lỏng người, nhận tách trà của Vương Thúc, nói:

- Chú Vương, ngày mai để các đường chủ tản ra, chỉ cần hai trăm huynh đệ là được rồi, bang còn có việc, phải đi kiếm ăn, không thể tụ tập một chỗ quá lâu.

Y uống tách trà trong tay, lầm bầm nói:

- Nhưng mà, ta còn muốn một cao thủ khá giỏi của lão gia tử.

Ba người Sở Thiên, Hải và Quang Tử đang ăn cơm, Thiên Dưỡng Sinh thì sớm đã ăn mấy cái bánh bao và về phòng ngủ trước. Ai cũng biết mấy giờ nữa Thiên Dưỡng Sinh phải canh gác, huynh đệ trong Tương bang đã quen với hành động kì quặc đó, lại chứng kiến thân thủ, sức mạnh của anh ta, huynh đệ của Sở Thiên đối với Thiên Dưỡng Sing chỉ có bội phục và cung kính.

Lúc này, có một chiếc xe tiến vào Thủy Tạ Hoa Đô, bọn họ lập tức lấy vũ khí ra, chỉ cần một ngọn cỏ lay động thì lập tức nhào tới tấn công, người đi tới chậm rãi bước xuống, đeo khẩu trang, cố ý nói giọng khàn khàn:

- Tôi muốn gặp Sở Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK