Lâm Thiếu Khôn dường như quên chuyện bàn bạc vừa rồi, giọng điệu thản nhiên phụ họa:
- Ba ngày sau, phòng đấu giá Tô Phú sẽ công khai bán đấu giá quả tàng nhung, nghe nói hoạt lạc kinh mạch, kéo dài tuổi thọ, chúng ta muốn đi mua nó cho bà Lan, hy vọng bà vĩnh viễn khỏe mạnh trường thọ.
Lúc này, Lâm Vũ Địch chậm rãi bưng rượu tới.
Nghe được lời nói của Lâm Thiếu Khôn, Sở Thiên khẽ sững sờ, lập tức không ngừng cười khổ, quả tàng nhung đúng là làm thiên hạ đại loạn, nói:
- Bác Lâm thứ lỗi, mục đích cháu đến Hongkong lần này chính là vì quả tàng nhung, bởi vì cháu có một người bạn cần gấp nó để cứu mạng, cho nên nhất định phải có được nó.
Lâm Thiếu Khôn cũng sững sờ, nhưng biết Sở Thiên là người có chừng mực, khẽ cười nhẹ nói:
- Nếu như cháu là muốn cứu mạng, ta sẽ không tham gia tranh giành, tuy nhiên Hoắc gia dường như cũng nhất định phải có được nó, muốn lấy nó làm quà mừng thọ cho lão gia Đường gia, cháu ở đây làm nhục Hoắc gia, ta lo lắng lúc đấu giá sẽ tranh đoạt tới cùng với cháu.
Lâm Vũ Địch đang tới gần trong tư thế uống rượu, nháy mắt liền ngưng trệ, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.
Dạ tiệc hiển nhiên tiến hành trong không khó sôi nổi, bà Lan ăn vài thứ gọi là cho có, sau đó liền nói chuyện với con cháu. Đối với một người có tuổi như bà, tất cả mọi thứ đều chỉ là nhất thời, hạnh phúc lớn nhất không gì khác ngoài niềm vui gia đình.
Nhưng kết thúc buổi dạ tiệc vẫn có một sự cố nhỏ. Trong tiếng hàn huyên huyên náo, Lâm Vũ Định mặt đỏ tưng bừng không rõ vì uống say hay đầu óc bị chập mạch, liêu xiêu bước ra giữa bữa tiệc. Tới giữa phòng, ông ta lớn tiếng nói:
- Mọi người yên lặng! Tối nay, Lâm Vũ Địch tôi có việc cần tuyên bố với mọi người.
Lâm Vũ Địch vừa nói vừa nhìn Sở Thiên.
Mọi người lập tức im lặng. Bà Lan thì dùng ánh mắt lạnh lùng theo dõi ông ta.
Lâm Thiếu Khôn tưởng em trai lại muốn gây sự, bước lên trước tới kéo ông ta:
- Vũ Địch, em uống say rồi!
Lâm Vũ Địch không khách khí đẩy Lâm Thiếu Khôn ra, đầy tự tin nói:
- Anh, em chưa say, cũng không phải là muốn gây rối. Tối nay em muốn mượn cơ hội này xin lỗi Sở Thiên. Bữa tiệc gia đình lần trước em đã cố tình gây sự với cậu ấy, nói những lời đắc tội với cậu ta. Chẳng lẽ đêm nay muốn mời rượu xin lỗi cậu ta cũng không được sao?
Nghe lời Lâm Vũ Địch nói, Lâm Thiếu Khôn thở phào, người nhà Lâm gia bao gồm bà Lan cũng yên lòng. Thậm chí trên mặt mọi người còn có nụ cười và vẻ tò mò. Dù sao, vị thiếu gia của Lâm gia này từ trước đến nay vẫn luôn tự cao tự đại, ngông cuồng vô lý, bất luận việc ông ta làm là sai hay đúng cũng đều vì sĩ diện mà chống chế.
Sở Thiên cũng thật không ngờ Lâm Vũ Địch lại xin lỗi hắn trước mặt mọi người, vì thế đứng lên mỉm cười, chậm rãi nói:
- Chú Lâm, cháu đã nói rồi, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Huống chi trước buổi dạ tiệc chú đã chân thành xin lỗi cháu, cũng tặng cháu chiếc cài áo đắt tiền để bù đắp rồi.
Bà Lan bỗng nhiên lên tiếng:
- Sở Thiên, không sao, cứ để nó xin lỗi trước mặt mọi người đi.
Lâm Vũ Địch nghe thấy bà Lan nói vậy, rút từ trong tủ rượu lạnh bên cạnh ra một chai rượu vang, bày ra hai chiếc ly cao, hào phóng rót đầy, sau đó bưng tới trước mặt Sở Thiên. Đưa ly rượu mát rượi cho Sở Thiên xong, với vẻ mặt hết sức chân thành, ông ta nói:
- Sở Thiên, lần trước đã đắc tội nhiều với cháu, ta lấy rượu tỏ lòng hối hận, ta xin uống trước thể hiện lòng kính trọng.
Sau khi nói xong, Lâm Vũ Địch liền ngửa đầu uống cạn, rồi nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên khẽ cười khổ. Lâm Vũ Địch này thật biết cách giày vò người khác. Lúc này cũng phải nể mặt ông ta, hắn liền bưng ly rượu vang thơm lừng lên uống. Chất cồn lạnh buốt chảy qua cổ vào bụng, lập tức khiến hắn cảm thấy nóng ấm. Hắn uống xong dốc ngược cái cốc xuống cho Lâm Vũ Địch xem, tỏ vẻ chân thành chấp nhận lời xin lỗi của ông ta.
Lâm Vũ Địch sang sảng mỉm cười vài tiếng, rồi quay về chỗ ngồi.
Không khí lại náo nhiệt trở lại. Sự việc vừa rồi cũng khiến cho bà Lan thay đổi suy nghĩ về Vũ Địch.
Lúc Sở Thiên uống rượu ở Lâm gia, Thiên Vương Hùng cũng đang thác loạn tại biệt thự của gã. Mười mấy chiếc bàn bày toàn những món thịnh soạn. Bên cạnh đầy những rượu đỏ, rượu trắng, rượu vàng có đủ cả. Một vài đại hán đang chơi trò đấm lá kéo dùi, ai thua phải uống rượu cho vui. Bọn chúng đều là những thành viên về phe Thiên Vương Hùng của Đông Hưng hội.
F ca như hạc giữa bầy gà cũng ngồi trong số đó, vừa uống rượu vừa dùng ánh mắt khinh miệt quan sát. Trong lòng gã hiểu rõ, trong buổi tiệc này, tỉnh táo tốt hơn say xỉn cả trăm lần. Vì thế, đối mặt với những kẻ đến mời rượu, gã đều lấy lý do đau bụng kiên quyết từ chối. Cho dù Thiên Vương Hùng đã mấy lần chửi gã là “Không phải đàn ông” gã cũng mặc kệ.
Rượu uống được một nửa, Thiên Vương Hùng lại kéo cô vợ xinh đẹp vừa cưới ngồi lên đùi, ngà ngà say ôm lấy eo thon, nói:
- Anh em, mọi người cố gắng chiến đấu vì tôi, chỉ cần cố gắng chiến đấu vài năm là đủ cho chúng ta vinh hoa phú quý. Giờ Đông Hưng hội đang trong tình trạng rối loạn, nhưng cũng đồng nghĩa với cơ hội. Dù sao thì vị trí và địa bàn của hai đại Thiên Vương còn đang bỏ trống.
Một vài đại hán cười ha hả, chỉ Thiên Vương Hùng và F ca nói:
- Mấy địa bàn đó đều là của Hùng đại ca và F ca rồi. Bọn em có tài đức gì mà đòi tranh?
Thiên Vương Hùng liếc nhìn F ca vài lần, cánh tay trái đang ôm vợ đẹp không khỏi siết mạnh, khinh thường nói:
- Kẻ như tôi thì chẳng tính làm gì. Dù sao F ca cũng từng lập đại công, lão đại cực kỳ coi trọng F ca, tương lai vị trí của đại ca cũng nhất định là dành cho anh ấy. F ca, anh lên chức rồi đừng quên chiếu cố tiểu đệ đấy!
F ca sang sảng mỉm cười. Xem ra, sau khi hai đại Thiên Vương nằm xuống, dã tâm của Thiên Vương Hùng ngày càng lớn. Vì thế, uống xong hai ngụm nước trà cho nhuận hầu, gã lơ đễnh trả lời:
- Hùng đại ca, anh là một chiến tướng ai ai cũng biết. Chỉ cần anh diệt trừ được kẻ thù của Đông Hưng hội, vị trí của lão đại đương nhiên chỉ có thể thuộc về anh.
Thiên Vương Hùng nghe F ca khen ngợi mình là chiến tướng, khóe miệng không khỏi nhếch lên tự hào, mượn vẻ ngà ngà say hô lên:
- Những đứa vây giết bọn anh Húc đêm đó đều là bọn ngu xuẩn. Người nhiều như vậy vây bắt mà còn để bọn anh Húc thoát được. Nếu không vì tôi đi đại lục, một mình tôi và hai cây đao đủ để băm nát bọn anh Húc.
Trong số khách khứa có vài thành viên tham gia trận chém giết trên phố hôm đó, nghe thấy lời nói của Thiên Vương Hùng, không khỏi hổ thẹn cúi đầu. Trận chém giết trên phố hôm đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Đông Hưng hội từ khi thành lập cho tới nay. Gần nghìn người được chuẩn bị kỹ lưỡng mà chỉ chém được vài người của anh Húc, lại còn khiến con số thuơng vong của Đông Hưng hội lên tới mấy trăm người, khiến người trong giang hồ thầm cười nhạo.
Tiếng vỗ tay của F ca vang lên rất đúng lúc, gã nở nụ cười thâm thúy, nâng chén trà lên hô lớn:
- Hùng đại ca đương nhiên vô địch thiên hạ, một ngày nào đó nhất định sẽ lập chiến công hiển hách cho Đông Hưng hội. Nào, chúng ta cùng mời Đại ca uống rượu, chúc anh ấy sớm đạt được tâm nguyện. Sau này thành công rồi nhớ đừng quên các anh em này nhé.
Thiên Vương Hùng có chút lâng lâng, mượn say đáp lại:
- Có F ca anh đây, tôi không tự tin.
Điện thoại trong túi F ca liên tục rung lên ba lần, trong mắt gã lập tức toát lên vẻ vui mừng, rồi nhìn người đẹp có khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo như trứng gà bóc trong lòng Thiên Vương Hùng, trêu đùa nói:
- Hùng đại ca, nếu anh đồng ý đem cô gái trong lòng kia tặng cho tôi, từ hôm nay tôi liền rút lui khỏi giang hồ, để Đông Hưng hội trở thành thiên hạ của Hùng đại ca, thế nào?
Những lời hư thực này vừa khiến Thiên Vương Hùng xấu hổ lại vừa khiến gã động tâm. Xấu hổ là vì đem người phụ nữ của gã ra chọc ghẹo. Động tâm là vì nếu F ca thực sự thích người phụ nữ trong lòng này, diễn vở “Yêu giang sơn càng yêu người đẹp” thì việc gã dành được Đông Hưng hội chẳng phải rất dễ dàng sao? Dù sao, nếu nói về lịch sử gắn bó với Đông Hưng hội thì chỉ có F ca và gã là cùng một lứa gia nhập.
Tuy đang đấu tranh tư tưởng nhưng Thiên Vương Hùng cũng phản ứng rất nhanh. Cái đầu trên cơ thể to lớn của gã lắc lắc vài cái, cũng vừa cười vừa đáp lại:
- Phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân! F ca, nếu quả thật anh thích phụ nữ của tôi, cứ việc cầm đi chơi vài ngày. Thời buổi này phụ nữ dễ tìm lắm, anh em mới khó tìm. Này, qua hầu F ca đi.
Người phụ nữ tức giận đẩy Thiên Vương Hùng ra, vừa định bỏ đi liền bị Thiên Vương Hùng kéo giật lại, đẩy vào lòng F ca, còn hung tợn mắng:
- Con tiện nhân. Được anh em của tao chơi đùa là nể mặt mũi cho mày rồi đó, lại còn dám bỏ đi à? Tưởng mình là minh tinh chói lọi sao? Cầm của tao năm triệu tệ còn không chịu làm gì ư?
Sự giận giữ hung tợn của Thiên Vương Hùng lập tức khiến cô gái sợ tới mức khóc òa lên. F ca ôm eo cô ta, vỗ nhè nhẹ bả vai cô ta an ủi, nhưng còn không đợi cô bình tĩnh trở lại đã quay đầu lại nói lớn:
- Mọi người có muốn xem kịch không? Giờ chúng tôi sẽ diễn vở “Đại chiến Long Phụng”, thêm chút khí thế cho năm mới, thế nào?
Tát cả khách khứa đã nghe thấy lời nói của F ca, tâm tình đều trở nên phấn kích, lớn tiếng hét:
- Muốn! Muốn! Muốn!
Thiên Vương Hùng thì nhíu mày, thậm chí có vài phần khó coi. Mẹ nó chứ! Ông đây chỉ khách sáo tí thôi, chẳng ngờ mày định chơi người phụ nữ của tao thật. Tốt nhất là nhớ kỹ lời hứa không trành giành ngôi vị, nếu không ông sẽ chơi tất cả lũ đàn bà nhà mày rồi bẻ đầu mày. Sự tình đã ra như thế này, gã cũng đành cố nhịn xuống.
Nghĩ đến đây, gã cũng phụ họa theo:
- Ông em, biểu diễn cho anh em xem nào.
F ca khẽ mỉm cười, xoay ngược lại, đè lên cơ thể mềm mại của cô gái.
Bọn người xung quanh càng thêm điên cuồng, không ngừng tụm lại, chẳng ai nhìn thấy có vài chục người mặc áo đen lặng lẽ lẻn vào. Trong tay họ cầm con dao găm sắc nhọn, dễ dàng bịt miệng cắt cổ những tên Đông Hưng hội ở đằng sau. Trong không khí náo động ồn ào mà F ca vừa tạo ra, không một ai phát hiện ra đồng bọn của chúng chết một cách lặng lẽ.
Còn lúc này, F ca vẫn đang thong thả, khiêu khích xé nội y của cô gái.
F ca khẽ kéo cái quần tất màu đen, ngăn không cho người phụ nữ cố gắng lắc mông, đôi mắt sâu quỷ quyệt cười nói:
- Cô gái nhỏ này thật quyến rũ, không biết có bao nhiêu đàn ông phải điên đảo vì cô. Giờ tôi mối biết thế nào là “Nghiêng nước nghiêng thành”. Sư thái, cô chiều lão nạp tôi đi.
Cảnh tượng ướt át khiến đám người xung quanh lại càng thêm điên cuồng. Chẳng bao lâu, số khách khứa tham dự dạ tiệc đã ngã xuống hơn nửa. Mùi máu tanh nồng rốt cục cũng lẫn vào mùi rượu tản ra. Người có khứu giác nhạy cảm lập tức nhận ra không ổn, không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn. Còn chưa kịp hét lên đã bị con dao găm sắc nhọn đâm trúng tim.
Máu tươi bắn ra, tiếng la hét vang lên.
Những thành viên Đông Hưng hội bên cạnh cảm giác có chất lỏng bắn lên mặt, thú vui xem biểu diễn bị giảm đi vài phần. Chúng sờ lên mặt, thấy tay đầy máu, vì thế cũng nháo nhác lùi ra sau, đứng vững sau lưng Thiên Vương Hùng rồi mới hốt hoảng phát hiện ra, hơn trăm khách khứa tham dự bữa tiệc chỉ còn lại hơn mười người. Những kẻ khác đều nằm trong vũng máu.
Nhìn thấy những người áo đen đằng đằng sát khí, ngay cả F ca cũng phải buông người phụ nữ ra chạy tới bên cạnh Thiên Vương Hùng. Người phụ nữ nhân cơ hội bỏ chạy lại bị Thiên Vương Hùng phóng dao đâm chết không thương tiếc. Người phụ nữ bị F ca đùa giỡn trước mặt mọi người, giữ lại trên đời này là nỗi sỉ nhục của chính gã. Sau đó gã quay sang nhìn F ca, chậm rãi nói:
- Hy vọng ông em giữ lấy lời hứa.
F ca đương nhiên hiểu ý gã, chính là muốn sau này mình không được tranh quyền đoạt lợi với gã. Cái tên này, đã chết đến nơi rồi còn tham lam như vậy. Nghĩ đến đây, F ca không khỏi bật cười, mở miệng đáp lại:
- Đương nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tuy nhiên, Hùng đại ca muốn thượng vị, cũng phải xem đêm nay có sống mà ra ngoài được không đã.
Thiên Vương Hùng vọng nhìn mấy chục tên áo đen trước mặt, rút cây khảm đao sáng quắc ra, dùng giọng điệu khinh thường nói:
- Chỉ dựa vào bọn mày không lấy được mạng của tao đâu. Nhớ ngày xưa lão tử ba nhát đao đâm chết bốn Đại tướng của anh Húc, những nhân vật phụ này cũng chỉ biết giở mấy trò đánh lén mà thôi. Tao động thủ thì chỉ dễ như giết con kiến.
Người dẫn đầu đêm nay là Thiên Dưỡng Sinh, nhìn chằm chằm kẻ tự cho mình là giỏi Thiên Vương Hùng, khẽ lắc đầu, rồi vẫy tay ra hiệu cho dọn hết. Lập tức, ba mươi vị cảm tử chia làm ba nhóm, một nhóm sang trái tìm kiếm, một nhóm sang phải lục soát, còn một nhóm thì ở lại áp chế bọn Thiên Vương Hùng, mệnh lệnh đêm nay là chó gà không tha.
Hai mươi quân cảm tử nhanh chóng tản ra. Phía trên tòa nhà không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Có tên cán bộ Đông Hưng đã say, không kềm được cầm dao chém tới, lớn tiếng quát:
- Bọn mày có phải người của Hắc Dạ hội không? Dám tới đánh lén bọn tao. Không biết cảnh sát đã hạ lệnh ngừng chiến sao? Bọn chuột nhắt chúng mày dám thừa cơ hành hung, chán sống rồi hả? Đêm nay lão tử sẽ chặt đôi chúng mày.