Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín giờ tối, điện thoại cuối cùng cũng tới.

Nội dung rất đơn giản: mười giờ, nhà máy Đông Phong khu ngoại ô thành phố đổi người, nếu như đến muộn hoặc báo cảnh sát, thì đợi nhặt xác. Lúc nói xong những lời này ngũ khí của Kim Tea Sun là chân thật đáng tin, dường như anh ta đoán chắc Hắc Vô Túy là điểm yếu của Sở Thiên, cho nên anh không lo lắng Sở Thiên lấy Park Dong Huan ra uy hiếp mình.

Sở Thiên bình tĩnh đáp ứng Kim Tea Sun, trong lòng đã nghĩ mười mấy kiểu chết cho gã ta, sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên lập tức dẫn Thiên Dưỡng Sinh bọn họ lên xe đi trước, đương nhiên không thể quên mang theo Park Dong Huan, đồng thời bảo lúc trời sáng dẫn trăm tử sĩ theo sau đuổi tới, tất cả mọi người đều mang theo tên nỏ.

Kể từ khi F ca dẫn người dùng súng phục kích mình trên quốc lộ, trong xã hội dân chúng dẫn đến ảnh hưởng ác liệt về sau, toàn bộ thủ đô cấm bắn súng được coi trọng nhất từ trước đến nay, Cục công an thành phố liên tục càn quét bảy tám lần, bắt được không ít phần tử mua bán súng, còn giết ngay tại chỗ vài tên buôn bán vũ khí có ý đồ chạy trốn, làm cho xã hội đen thần hồn nát thần tính.

Một tháng trở lại đây, thủ đô không xuất hiện súng đen, tất cả các bang chúng phần tử xã hội đên đều không dám buôn bán súng ống, càng không dám dùng súng chém giết, thậm chí không để cho mình có bất kỳ quan hệ gì với súng, dùng lời nói của Lý THần Châu mà nói, nếu như muốn hại người nào thì tặng khẩu súng cho y, bảo đảm trong vòng hai tiếng bị bắt giam vào ngục.

Hai chiếc xe lái rất nhanh, giống như mũi tên nhọn bắn về phía ngoại ô, từ hoa viên Tiềm Long đến nhà máy Đông Phong, căn cứ theo mức độ bình thường cần bảy mươi phút, Kim Tae Sun cho Sở Thiên trong sáu mươi phút đuổi tới, chính là đoạn tuyệt ý niệm sắp xếp bố trí của Sở Thiên, khiến sự chú ý trong đầu hắn toàn bộ tập trung chạy ở đường.

Người này tâm cơ cũng là phi thường.

Khoảng chừng năm mươi phút, hai chiếc xe đã dừng trước cửa nhà máy Đông Phong, trong ám thị của Sở Thiên trực tiếp lái xe xông thẳng vào cửa lớn, cuối cùng đứng trước chủ thể kiến trúc, sau khi nhấp nháy đèn xe, Sở Thiên liền chui ra, Nhiếp Vô Phong và Phong Vô Tình dẫn theo Park Dong Huan, cổ họng chống dao găm.

Nhà máy Đông Phong thuộc kiến trúc của những năm 1970, trước nửa năm trước tuyên bố phá sản, ngay cả đất cũng bị chính phủ thu hồi, nhà xưởng mấy nghìn mét vuông đang đợi tháo dỡ, cho nên xung quanh đều đầy cỏ dại và chất đầy rác rưởi, bình thường căn bản không có người qua, càng không nói đêm hôm khuya khoắt.

Gió đêm thổi man mát, xung quanh im lặng dị thường.

Sở Thiên dựa vào đầu xe phía trước, nhìn khắp bốn phía sau vài lần cao giọng hô:

- Tên khốn khiếp, ra đây cho tao, tao đếm đến ba nếu không xuất hiện, tôi đem Park Dong Huan giết chết, đừng cho rằng tôi nói đùa với mày, mày giết người phụ nữ của tao, tao giết Park Dong Huan và các ngươi, đủ vốn rồi! Một, hai , ba!

Lúc tiếng “ba” cuối cùng cất lên, trong xưởng sáng lên ánh sáng mờ nhạt, mặc dù không phải sáng rõ, nhưng trong đêm tối cũng rất dễ thấy, lập tức cửa chính đóng chặt từ từ mở, âm thanh khàn khàn truyền đến:

- Thiếu Soái không phải người dễ kích động, làm thế nào mua bán chỉ làm trong hai câu chứ?

Sở Thiên ánh mắt tập trung chăm chú vào chỗ cửa chính, cửa hiện ra ba người đàn ông, hai người đàn ông đứng dính chặt ở hai bên cửa sắt, hai người đều tóc húi cua, dáng người khôi ngô cường tráng, phần eo tên này đoán chừng hoặc dao hoặc súng, mặc dù giày Tây, tướng mạo cũng tương đối bình thản, nhưng cũng tạo cho người ta sát khí khó nói nên lời.

Mà người đàn ông trung gian lại đứng chắp tay, trên mặt hiện lên nụ cười nhìn lướt qua Sở Thiên bọn họ, nhìn thấy bên cạnh Sở Thiên cũng chỉ có mấy người, trong lòng không khỏi thầm đắc ý thời gian chuẩn mình đặt ra, lập tức tiến lên phía trước hai bước, nho nhã lễ độ mở miệng:

- Bên ngoài trời tối gió to, thiếu soái hay là vào đây nói chuyện cho thỏa đáng.

Sở Thiên nhìn hai mắt ông ta, người này mặt trắng không tự nhiên, bộ dạng phóng khoáng anh tú, tràn đầy thành thục mê lực đàn ông, hai mắt khép mở ở giữa như có luồng điện, khoanh tay đứng hiên ngang, rất có vẻ như kiểu phong lưu cao ngạo tự thưởng, không chút bụi trần, thản nhiên nói:

- Thật không ngờ tổ Trưởng Kim đích thân đến đón, Sở Thiên cũng thật ba đời có phúc!

Kim Tae Sun trong lòng hơi kinh ngạc, nghĩ không ngờ Sở Thiên nhanh như vậy đã thăm dò được thân phận của mình rồi, ông ta đương nhiên không cho rằng là Park Dong Huan khai ra, trong nhận thức của ông ta, trong máu đặc công Triều Tiên đều chảy xuôi, nhớ năm đó dám lấy mấy vạn quân quần chúng chống lại mười mấy vạn đại quân triều Tùy, khiến đám mọi rợ Hán ăn đủ đau khổ.

Mặc dù không biết Sở Thiên là như thế nào biết được thân phận của mình, nhưng ông vẫn bình thản như không, ánh mắt nhẹ nhàng sáng lên, chầm chậm nói:

- Thiếu soái quả nhiên là đến có chuẩn bị, có điều Kim mỗ đầy thành ý, hy vọng giải quyết trao đổi hòa bình, như vậy mọi người đều có lợi, không phải sao? Mời vào bên trong.

Không dứt khoát cười, Sở Thiên không chút do dự bước đi, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình áp giải Park Dong Huan đi theo, lão Yêu đứng ở phía sau nhìn lướt qua một lần, mà Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm sớm ở ngoài 500m xuống xe, Sở Thiên mặc dù không sợ Kim Tae Sun, nhưng cũng rõ trứng gà không thể đặt trong cùng một cái giỏ.

Sở Thiên mặc dù tuổi trẻ, bên cạnh cũng có vài anh em, có điều đối diện với đặc công Triều Tiên phí phách biểu hiện kinh người, lại khiến Kim Tae Sun lòng không tách rời, thầm liên tục gật đầu, tán dương nói:

- Không hổ là bá chủ phương bắc của Thiên triều, cũng không trách được mười mấy người đồng nghiệp chết trong tay hắn, quả nhiên có chỗ này hơn người.

Đi vào trong nhà máy vắng vẻ, ở giữa phòng đặt hai cái ghế, bốn phía xung quanh mười mấy cao thủ mặc áo đen, vũ khí ở phần eo cũng khó phân biệt được, nhưng Sở Thiên lại khẳng định bọn họ không có khả năng đều là súng, giấu đầu hở đuôi là muốn mình không thể khinh nhẹ mà hành động, hành động cấm súng ở thủ đô cũng được nhiều người biết đến.

Kim Tae Sun ở cửa đón tiếp mình đi đến bên cạnh ghế, sau khi tùy tiện ngồi xuống nói:

- Thiếu soái, mời ngồi, mời ngồi, mặc dù chúng ta gặp mặt lần đầu, nhưng đồng nghiệp nhiều lần trước mặt tôi đã nhắc đến uy danh của anh, khiến cho tôi thầm ngưỡng mộ rất lâu, tối hôm này coi như là thỏa ước nguyện rồi, không uổng à.

Ông ta từ đầu đến cuối đều không nhìn Park Dong Huan, càng không lộ ra vẻ mặt vui sướng hay lo lắng gì, Sở Thiên biết ông ta lấy phương châm lui để tiến, muốn lấy thái độ khống chế mình, thế là đầy thâm ý đáp lại:

- Nói vậy ý nguyện của Tổ Trưởng Kim đạt được, là cho rằng tôi tối hôm nay qua đây chắc chết không thể nghi ngờ được?

Kim Tae Sun thần sắc chớp mắt trở nên cứng nhắc, che dấu cười:

- Thiếu soái nói đùa rồi!

Sở Thiên cũng dựa vào điều này cùng gã cười ha ha, hắn cũng không cần quan tâm Kim Tae Sun có âm mưu quỷ kế gì, không quan tâm ngắt lời nói:

- Kỳ thực tâm trạng gì, tôi căn bản không để trong lòng, tôi tối nay đến trước nhà máy Đông Phong, chỉ muốn trao đổi con tin, phiền ông đem người phụ nữ của Thiếu soái ta mời ra đây.

Kim Tae Sun lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Park Dong Huan, thấy mép miệng của gã bị bịt, trên người cũng mơ hồ có thể phân biệt được vết máu đông lại, biết gã trong tay Sở Thiên chịu không ít cực khổ, trong lòng một thoáng cũng trở nên tức giận vô cùng, ông ta hôm nay không chỉ muốn cứu ra Park Dong Huan, còn muốn đem Sở Thiên băm thành nhiều mảnh vì các anh em báo thù.

Thở ra vài hơi, Kim Tae Sun gật đầu ám thị Park Dong Huan yên tâm, lại sầm mặt hồi lâu mới lớn tiếng quát:

- Đem cô ta ra đây.

Lúc này, phòng bên cạnh mở ra, hai vị cao thủ mặc áo đen lôi ra một người bịt mắt, người con gái hai tay bị buộc đằng sau, hai người liền kéo nàng ra giữa phân xưởng, có lẽ là giãy dụa đã lâu đã mệt, hoặc có lẽ đã nhận mệnh chờ đợi cứu viện, Hoắc Vô Túy cứng đầu cũng không có tranh cãi ầm ĩ.

Nhìn thấy Hoác Vô Túy bị đẩy ra ngoài, trên mặt của Kim Tae Sun lộ ra nụ cười đắc ý, đứng lên nắm lấy đầu của nàng, khiến cho giống như gà trống bại trận, Hoắc Vô Túy nhìn không được tình hình xung quanh, kịch liệt giãy dụa muốn lần nữa ngẩng đầu lên, có thể bả vai hai cao thủ mặc áo đen gắt gao đè xuống, căn bản không thể nhúc nhích.

Sở Thiên nhìn qua Hoắc Vô Túy, trong nháy mắt hiện lên vẻ cười đắc ý.

Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình lòng đầy căm phẫn, dao găm và muỗng màu đen hơi nắm chặt, Park Dong Huan cổ họng nháy mắt chảy ra ít máu tươi, Sở Thiên thần thái cũng trở nên lạnh lùng lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kim Tae Sun, ức hiếp con gái tính bản lĩnh gì, ông rút cuộc có đổi người không? Không đổi, tôi sẽ giết hắn!

Bên Nhiếp Vô Danh thoáng cái đã chau mày, bởi vì bọn họ không nghe thấy lời sát khí của Sở Thiên.

Đàn bà, quả nhiên là điểm yếu của Sở Thiên, Kim Tae Sun gật đầu hài lòng, chính mình sau khi tiếp nhận nhiệm vụ cứu Park Dong Huan, thì bắt đầu phân tích tỉ mỉ tư liệu của Sở Thiên và tìm điểm yếu của hắn ta, mặc dù thời gian lâu một chút, nhưng không ngờ lại có thể tác dụng như vậy, chỉ sợ chính mình bây giờ muốn hắn ta chết đều sẽ không là vấn đề.

Có điều, Kim Tae Sun trước khi cứu Park Dong Huan, cũng không dám chơi với lửa, Thiên triều có câu ngạn ngữ “ Chó cùng dứt dậu”, mình cần gì ở trong tình huống chiếm ưu thế mà đi tìm nguy hiểm chứ? Thế là ông ta hơi cười, không chút để ý nói:

- Đổi người, đương nhiên là đổi người, nếu không cũng chẳng cần phải gặp mặt rồi.

Sở Thiên duỗi duỗi tay, cân nhắc nói:

- Đổi người cũng cần phải có thành ý.

Kim Tae Sun không nghe hiểu, không quan tâm trả lời:

- Chúng ta bây giờ đổi người, lấy hai chiếc ghế làm giới hạn, cho bọn họ đối mặt mà đi, người phụ nữ của anh trở về địa bàn của anh, Park Dong Huan về bên chúng tôi, ngoài hai người trao đổi ai cũng không được vượt qua, dùng cái này để đảm bảo thuận lợi và an toàn trao đổi người.

Sở Thiên không chút để ý gật đầu, lão Yêu hướng về thân sau thủ thế công kích.

Dưới lực đẩy của hai bên, Hoắc Vô Túy và Park Dong Huan lảo đảo đi tới lẫn nhau, thời điểm thoáng qua lẫn nhau, khóe miệng của Park Dong Huan hơi động đậy, cũng đúng lúc này, Sở Thiên bỗng nhiên rút ra chiến đao, cả người giống như mũi tên nhọn bắn ra, chớp mắt xông tới phía thân sau Park Dong Huan bắt lấy dây lưng phía sau mà kéo lại.

Park Dong Huan thân hình nghiêng về phía trước, dưới lực mạnh cực lớn giống như hoa tiễn bắn ngược, một lần nữa ngã dưới chân Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình, muỗng vào dao găm lần nữa lại để vào cổ họng gã, bởi vậy động tác của Sở Thiên đều trong thời gian ngắn hoàn thành, cho nên cao thủ mặc áo đen xung quanh căn bản phản ứng không kịp, thậm chí có chút ngạc nhiên.

Sắc mặt của Kim Tae Sun mặc dù rất khó nhìn, nhưng khóe miệng vẫn có ý cười.

Nhưng còn chưa cười xong, kinh ngạc lại nổi lên, Sở Thiên với chiến đao Hồng Minh trong tay vạch lên đường cong đẹp mắt, từ trên bụng của Hoắc Vô Túy hung mãnh xuyên qua, máu tươi tung tóe thành chuỗi đẹp đẽ.

Thành bước tới rồi nhìn chằm chằm Park Dong Huan nói:

- Dựa vào địa vị và thân phận của mày mà mày lại không biết hắn ta là ai sao? Park Dong Huan, mày chẳng thành thật chút nào. Tao nghĩ, tra tấn trên người mày là hợp nhất rồi đấy, anh Thành hãy ép hắn nói ra lai lịch của tên bắt cóc, rồi tiện hỏi xem ở thành phố này có còn cứ điểm hay không.

Nói xong, Sở Thiên quay đầu rời khỏi. Vẫn chưa đi ra tới cửa, đằng sau lưng hắn đã vọng lên tiếng kêu thảm thiết của Park Dong Huan:

- Hắn là Kim Tae Sun, là tổ trưởng tổ hành động đặc công số 2. Thành phố có cứ điểm hay không tao thật sự không biết. Đặc công ở các nơi đều hành động độc lập, tao không biết thật mà.

Sở Thiên quay lại nhìn anh ta rồi cười nói:

- Được, tao tin mày!

n chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được điện thoại từ thủ đô làm hắn chẳng khác gì bị sét đánh ngang tai.

Phương Tình nói ở bên kia đầu dây giống như đứa trẻ đã làm sai việc gì, lặng im một hồi mới nói được vài chữ:

- Hoắc Vô Túy mất tích rồi! Hay nói chính xác hơn là bị người ta bắt cóc rồi!

Trong chốc lát tay Sở Thiên nắm chặt lấy chiếc điện thoại, sau đó vội hỏi:

- Người nào làm chuyện đó?

- Đặc công Triều Tiên

Hoắc Vô Túy cũng kêu to thê thảm, đâm rách bầu trời đêm yên tĩnh, vang ở trên không nhà máy thật lâu không tiêu tan.

Sở Thiên đâm thủng bụng của nàng, lại không cho nàng lập tức chết đi, nhưng kiểu đau đớn giãy dụa này khiến cho người có mặt ở hiện trường kinh hồn bạt vía, sắc mặt Kim Tae Sun bọn họ cũng hiện ra đau đớn cực lớn, trong mắt hiện lên thù hằn từ xương cốt, cái kiểu này giống như Sở Thiên cắt chính thịt của bọn họ, chứ không phải Hoắc Vô Túy.

Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, rất vô tội nói:

- Tôi đột nhiên ghét cô ta, cho nên đành phải giết cô ta.

Sau khi nói xong, hắn còn dùng chiến đao hất cái bịp miệng của cô ta ra, vén tóc của cô ta ra, cô gái khuôn mặt thanh tú dần dần hiện ra, nhưng khiến Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình kinh ngạc chính là, người con gái này không phải là Hoắc Vô Túy, mặc dù thân hình và thân thể tương tự, tay phải của nàng còn cầm con dao mỏng, bọn họ không khỏi thầm sinh ra sợ hãi.

Nếu Sở Thiên không đâm xuyên qua cô, đem cô ta ôm vào trong lòng, thì lúc này đã ngã trên đất rồi. Sở Thiên hoành đao mà đứng đối diện với Kim Tae Sun, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Hóa ra không phải người đàn bà của tôi, lãng phí sức lực của tôi rồi, Tổ trưởng Kim, tôi đều nói phải đem thành ý, ông dường như càng muốn chơi với lửa?

- Giết, giết hắn cho tôi.

Kim Tae Sun kìm nén không được phẫn nộ, sắc mặt giống như mắc chứng cuồng loạn khiến người cảm thấy ông dường như đã điên rồi, Kim Tae Sun thế nào có thể không đau khổ không điên cuồng chứ? Người con gái kia cũng là đặc công của triều Tiên, chuẩn bị dùng để gần gũi ám sát Sở Thiên, ai biết được lại bị nửa sống nửa chết.

Mệnh lệnh của Kim Tae Sun không suy nghĩ đến hậu quả, mặc dù Park Dong Huan vẫn trong khống chế của Sở Thiên, nhưng ông ta cũng rõ Hoắc Vô Túy thật sự cũng nằm trong tay mình, Sở Thiên tuyệt đối không dám làm thương Park Dong Huan, cho nên chém giết bây giờ là phát tiết mâu thuẫn tạm thời, chém giết xong sẽ lại tiến vào đàm phán mới.

Những cao thủ mặc áo đen xung quanh đã kịp phản ứng, lần lượt sờ xuống phần eo lưng, Nhiếp Vô Phong và Phong Vô Tình liền đem Park Dong Huan đá đến dưới chân của Sở Thiên, gần như cùng một thời gian, hai người đụng mặt lẫn nhau bắn ra, muỗng màu đen và dao găm tam lăng đâm vào ngực hai gã rút súng, thuận thế đoạt được súng của bọn chúng.

Lão Yêu thì giống như là lão tăng ngồi thiền định, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua súng của tên này, ánh mắt như cameras dừng hình ảnh tập trung trên người tên cầm súng, lập tức đinh hàn trong tay bắn ra, bắn chuẩn xác vào ngực bọn họ, và cùng lúc này, tay phải của lão Yêu đã nắm con dao cắt thịt, thân mình và dao cũng hóa thành một thể thống nhất.

Ánh dao giống như cầu vồng, trong đinh hàn bay ra, giống như sao băng sắp đến.

Mười mấy cây đinh sắt như dài ra, sắc bén vô cùng đâm vào trên người năm sáu tên địch cầm súng, bọn họ lập tức không kêu lên một tiếng nào từ từ ngã xuống, trong mắt còn có vẻ không tin và không can tâm, đồng thời dao cắt thịt cắt qua hai tên địch cầm dao, một trận ra oai, quả thực không có ai có thể kháng cự, không có ai có thể né tránh.

Kim Tae Sun bố trí ba mươi tinh nhuệ trong nhà máy, trong đó người mang súng cũng có bảy tám người, bây giờ bị lão Yêu bọn họ trong chớp mắt giải quyết sạch sẽ, Kim Tae Sun ưu thế đột nhiên mất nuốt nước bọt, ông ta cũng biết Sở Thiên lợi hại, lại cũng không ngờ đến bọn họ lợi hại đến độ này, sắc mặt biến đổi tức giận đến đứng không vững được.

Hiện trường rất nhanh hỗn loạn trở lại, những đặc công huấn luyện có tố chất này sau khi gặp đòn công kích nghiêm trọng, cũng tổ chức tấn công phản kích, phối hợp ăn ý và điên cuồng từ phẫn nộ sinh ra chống lại thế tấn công sắc bén linh hoạt của Phong Vô Tình bọn họ, hai bên tạm thời không thể phân thắng bại, bởi vì Sở Thiên kèm hai bên Park Dong Huan, cho nên không người nào dám làm phiền hắn ta.

Kim Tae Sun đã lấy ra điện thoại, ông ta ở bên ngoài vẫn còn mai phục mấy chục người, bảy tám cây súng đen, vốn dĩ dùng để ngăn chặn Sở Thiên tiếp viện, nhưng hiện tại trong nhà xưởng tình thế dị thường nguy cấp, đã nghĩ gọi bọn họ vào hai mặt tấn công, ai biết, điện thoại gọi đi lại không có người nghe, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.

Ông ta đến bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài bóng người lay động cùng với rải rác tiếng súng, Kim Tae Sun kinh nghiệm lâu năm tâm trạng đều lâm vào bị động, thầm kêu gay go, lẽ nào Sở Thiên thật sự có tiếp viện? Ông ta lúc này đoán đúng rồi, Phương Tình bọn họ theo sau tới cùng mai phục tại xung quanh nhà xưởng vừa lúc gặp đúng đặc công Triều Tiên xung quanh.

Mấy đặc công Triều Tiên mai phục lấy súng hướng tới quân sĩ Soái quân, rầm rầm mấy tiếng vang lên, mấy vị anh em Soái quân trước nhất lên tiếng ngã xuống, lúc nãy trời quang âm thầm xuất kích mệnh lệnh giết chóc, gần trăm tên tử sĩ nháy mắt bắn ra tên nỏ, tên như là châu chấu giống như phá rách không trung, cực kỳ chói tai và kinh khủng.

Đặc công Triều Tiên bắn súng bị mũi tên sắc nhọn bắn xuyên cổ, máu thịt văng tung tóe, những mũi tên sức mạnh kinh khủng cũng từ cổ họng bọn họ xuyên qua, mang theo máu tươi đằng sau bắn vào ngực địch, gần mười mấy đặc công Triều Tiên giống như bị cuồng phong quét lá rơi đều dồn dập trúng tên, trơ mắt nhìn tử thần tiến đến, máu nhuộm đỏ bụi cỏ hoang.

Hai bên mặc dù triển khai chém giết, ở giữa còn thỉnh thoảng vang lên tiếng súng hỗn độn, nhưng cả hiện trường cũng không lộ vẻ kịch liệt, bởi vì Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm đã âm thầm giải quyết mười mấy đặc công Triều Tiên, hơn nữa trăm tên tử sĩ lên nỏ, mấy vòng tên nỏ bắn đi hạ gục hơn nửa đặc công, lập tức mới đánh giáp lá cà.

Không đến mười phút, chém giết bên ngoài liền kết thúc.

Đặc công Triều Tiên mai phục toàn bộ bị giết chết, Phương Tình đến không kịp kiểm kê tình hình thương vong, cho quân sĩ Soái quân chặn ở cửa ra vào, tự mình mang theo năm mươi quân sĩ phá cửa mà vào tham chiến, lúc này, chiến đấu bên trong cũng tiến vào phần kết thúc, lúc thời điểm làm quân sĩ Soái quân liên nỏ, ý chiến đấu của bọn họ chớp mắt trôi đi.

Sở Thiên tâm trạng tự nhiên, thản nhiên nói:

- Giữ mạng

Giọng nói vừa ban xuống, tên nỏ được bắn ra, mười mấy đặc công còn lại toàn bộ ngã xuống.

Sở Thiên lướt qua đặc công chân trúng tên, sau khi không để ý cười, nhìn Kim Tae Sun đứng gần sát cửa sổ nói:

- Đừng mộng tưởng trốn chạy, điều đó sẽ chỉ làm cho ông sống không bằng chết, huống chi ông có nhiều đồng nghiệp đang trong tay tôi, ông nhẫn tâm bỏ bọn họ mà đi sao? Làm người không thể quá vô tình vô nghĩa được.

Lời vẫn chưa nói xong, Kim Tae Sun vọt tới cửa sổ ra ngoài, chỉ là cũng không có đứng lên thì trước mặt xuất hiện nhiều hơn hai người, bên thân bọn hộ đều sát khí đầy mình, không kịp nghĩ, tay trái sờ súng ngắn muốn bắn ra ngoài, lại thấy tay truyền đến đau nhức, lập tức súng ngắn rơi trên mặt đất.

Một giây sau, ông ta nghe được âm thanh xương cốt gãy.

Lúc ông ta lần nữa bị ném trước mắt Sở Thiên, hai tay của ông ta bị Cô Kiếm chặt đứt, bụng cũng bị Thiên Dưỡng Sinh đâm thủng, trong miệng liên tục nôn ra ba hộc máu tươi mới dừng lại, vừa mới tỉnh táo lại liền thấy nụ cười thản nhiên của Sở Thiên, còn lạnh lùng nói:

- Hoắc Vô Túy ở đâu?

Nghe câu hỏi này, Kim Tae Sun cười như điên, trong mắt hiện lên nét vui vẻ.

Sở Thiên hướng Cô Kiếm ra hiệu, Cô Kiếm đưa tay ra đè chặt cánh tay của Kim Tae Sun, ngón cái hung hăng dùng sức ấn xuống, bụp! Cánh tay của Kim Thái Thân lập tức xuất hiện một lỗ máu, còn lớn hơn âm thanh phá vỡ bong bóng, cũng khiến ông ta gào lên như giết lợn, có thể thấy ngón cái Cô Kiếm điểm vào lực mạnh thế nào.

Sở Thiên vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên nói:

- Nếu như không nói, tối hôm nay khiến người ông xuất hiện vô số lỗ máu.

Kim Tae Sun trong mắt hiện lên ý sợ hãi, nhưng như trước nghểnh đầu hô:

- Có bản lĩnh cứ giết ta!

Ngón tay của Sở Thiên nhẹ nhàng hơi động, ngón tay thon dài của Cô Kiếm, tựa như đánh đàn dương cầm liên tục đè xuống, Kim Thái Thân lại hét thảm lên, mặc dù như trước câm miệng không nói, nhưng ý chí kiên cường lại theo sự đau nhức tiêu tan hết, lúc đến cái thứ tám, ông ta rút cục đổi lời, bị thương hô:

- Ta nói, ta nói!

Sở Thiên xoay đầu lại, nhìn nét mặt của Kim Tae Sun méo mó, nói:

- Ở đâu?

Kim Tae Sun thở một hơi dài, khó khắn phun ra vài chữ:

- Ở, Ở Triều Tiên!

Triều Tiên? Tất cả mọi người bao gồm Sở Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, Hoắc Vô Túy thế nào lại ở Triều Tiên chứ?

Tay phải Sở Thiên vươn ra bên cạnh, Phong Vô Tình từ trên đất nhặt dao đưa tới tay hắn ta, Sở Thiên lập tức nắm chặt đao lạnh lùng, chỉ vào Kim Tae Sun nói:

- Tôi lại hỏi ông, Hoắc Vô Túy ở đâu? Nếu như ngươi muốn đùa bỡn, vậy thì tôi sẽ đích thân đem ngươi lăng trì 3600 đao, cho ngươi chết không toàn thây.

Nhìn thấy Sở Thiên sát khí như sương lạnh ngàn năm, Kim Tae Sun ngăn không được rùng mình một cái, lo lắng trả lời:

- Cô ta thật ở Triều Tiên, sợ các ngươi tìm ra, ngay đêm hôm qua đã đem cô ta chuyển tới Triều Tiên, lúc này chắc đã đến Seoul rồi, tôi thật không có lừa anh, thật không có.

Sở Thiên nhìn chằm chằm ông ta, sát khí hiện lên nói:

- Nói ra lí do giữ mạng của ông.

Sắc mặt của Kim Tae Sun hiện đỏ lên, bực mình hô:

- Cô ta thật ở Triều Tiên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK