Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên cười lớn, rồi vỗ vào vai Quang Tử.

Lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

- Ta đây là vì các anh em mà kiếm thêm chút khoản, bí thư Bành nói có khoản tiền thưởng cho công phá án, ước tính khoảng 80.000 đến 100.000, ta cũng là tiện tay cầm lấy để các cậu cải thiện bữa ăn không tốt sao? Đương nhiên là lặng lẽ tiêu thôi, tuyệt đối không được để đường chủ Đặng biết.

Quang Tử hớn hở ra mặt, ngồi thẳng người nói:

- Đương nhiên là tốt rồi!

Sở Thiên chỉ cười, thật ra trong tâm hắn còn có một ý nghĩ, đó là muốn sai Thành Ca tìm ra bí mật từ miệng tên tội phạm, tại sao cuộc giao dịch c4 của hai chàng thanh niên đều là nhắm đến mình, nếu bọn họ lầm tưởng rằng mình ở trong xe mà nổ súng, vậy thì còn nói là hợp lý, nhưng cuối cùng các cuộc tấn công bằng thuốc nổ đều có vẻ đáng ngờ.

Mục tiêu rõ ràng là mình.

Sáng sớm hôm sau, Thành Ca đã đến Trịnh Châu.

Lúc Sở Thiên thức dậy thì là mặt trời đã lên cao, vệ sinh xong xuôi rồi ra ngoài đại sảnh, liền nhìn thấy Thành Ca ba người đang đang chơi đánh bài, bên cạnh bày chồng bánh lớn và hai bình sữa đậu nành, Thành Ca và Trương Đông Bình mặt mày đều khổ sở.

Còn vẻ mặt Quang Tử lại hào hứng cực độ, sốt ruột nói:

- Mau ra bài đi, khó ra à?

Trương Đông Bình chán nản, đau khổ trả lời:

- Anh Quang, em đã thua cho anh lượng thức ăn 5 ngày liền! Nếu chơi tiếp chắc ăn không khí mất.

Thành Ca cũng chán nản như vậy, vò đầu suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy Sở Thiên, nét mặt lập tức sáng lên như là được cứu vớt, tròng mắt y đảo nửa vòng rồi ném bài xuống bàn, sau đó đứng dậy và hét lên:

- Thiếu soái, chào buổi sáng, đã lâu không gặp người bạn cũ, trông vẫn khí phách như vậy nhỉ.

Trương Đông Bình cũng nhân cơ hội quăng bài đi, phụ họa nói:

- Chào buổi sáng thiếu soái, tôi đã mua bánh bao và sữa đậu nành, lại đây ăn một chút đi, đừng để phu nhân quá mệt nhọc.

Sở Thiên hơi mỉm cười, biết bọn họ tìm mình để lấy cớ chuồn.

Quả nhiên, Quang Tử đứng ngẩn người ở đó, nhìn chiếc bàn hỗn độn, một lúc sau mới mở miệng:

- Hai kẻ tiểu tử các ngươi cũng thật là nham hiểm, cứ như vậy muốn mượn thiếu soái để trốn à? Ván này tính thế nào đây? Hai cái bom, bốn cặp đôi của ta, các ngươi như thế thì đánh gì nữa? Ta ăn cái gì? Tiền nướng nguyên con dê còn không đủ nữa.

Nhìn tình hình Quang Tử buồn bực như thế, Sở Thiên nhẹ nhàng đi lên phía trước, bưng sữa đậu nành lên uống ngụm lớn, uống hết nửa cốc xong rồi nói:

- Anh Quang, chừa cho bọn họ chút đường sống đi, hôm nay là muốn nhờ Thành Ca đi làm chút việc, trong lòng cậu ta thoải mái một chút thì mới càng làm tốt việc được.

- Đừng nói nướng nguyên con dê, tiền nướng nguyên con trâu cũng có.

Thành Ca vỗ ngực nói:

- Anh Quang, tối nay nướng nguyên một con trâu cho anh!

Quang Tử lúc này mới hết vẻ buồn bực, đầy thâm ý cười nói:

- Thành Ca, nhớ phải làm tốt việc đấy, không lấy được tiền thưởng ta sẽ nướng luôn ngươi.

Thành Ca dần lùi về sau, liên tục gật đầu.

Sau khi ngắn gọn chào hỏi, Sở Thiên liền dẫn Thành Ca đi thẳng tới tòa cao ốc của Tỉnh ủy, mấy tên tội phạm đã bị giam giữ ở gần Cục Cảnh sát Thành phố. Bởi vì sáng sớm không có quá nhiều người và xe cộ đi lại, cho nên hai chiếc xe con rất nhanh được lái vào trong Cục Cảnh sát, vừa mới mở cửa xe chui ra, đã nhìn thấy Phong Tuyết Quân đứng ở cửa nghênh đón.

Hôm nay Phong Tuyết Quân đã thay bộ trang phục màu xám đen, bộ Tây phục vừa vặn càng làm tôn lên thân hình cao ráo của cô, hoàn hảo tôn lên cặp mông xinh đẹp của cô trông gợi cảm vô cùng, cả người cô thiếu đi vài phần quyến rũ nhưng lại tăng thêm vài phần khí khái anh hùng, khiến Thành Ca vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng không khỏi nhìn ngây người ra.

Nhìn thấy điệu bộ này của Thành Ca, liền nghĩ ngay đến bốn chữ: (bộ) đồng phục cám dỗ.

Lúc này Thành Ca cố giũ bỏ hết những mệt nhọc khi đi tàu xe, cặp mắt giống như con sói hoang nhìn quét qua cặp mông xinh đẹp kia, nuốt khan miếng nước bọt, phát ra tiếng động, Sở Thiên đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, vỗ liên tiếp vào vai y, đầy thâm ý cười nói:

- Lão Thành, người ta là hoa đã có chủ rồi.

Thành Ca nhìn đảo qua Phong Tuyết Quân, chán nản nói:

- Thiếu soái, người đâu cần phải quét sạch như thế chứ?

Khi Sở Thiên đang định nói gì đó thì Phong Tuyết Quân đã thong thả đi tới, để lộ ra hai lúm má đồng tiền duyên dáng, khẽ cười nói:

- Sở Thiên, lại gặp nhau rồi, nhưng lần này anh là lãnh đạo của tôi, bí thư Bành đã nói qua với tôi, thẩm vấn sẽ do anh toàn quyền phụ trách, chúng tôi sẵn sàng lắng nghe những chỉ đạo của anh.

Sở Thiên lịch sự gật đầu, đã không còn những sự vô tư của đêm trước rồi, thản nhiên trả lời:

- Tổ trưởng Phong nói quá lời rồi, yên tâm đi! Buổi thẩm vấn hôm nay nhất định sẽ có kết quả, vụ án nổ máy bay đến hôm nay sẽ kết thúc tốt đẹp, đúng rồi, bọn họ hiện đang bị giam giữ ở đâu? Tôi muốn lập tức tiến hành tra vấn.

Phong Tuyết Quân hơi nghiêng người, giơ tay nói:

- Mời đi bên này!

Ba người vẫn lặng lẽ đi về phía phòng thẩm vấn, ánh mắt Phong Tuyết Quân nhìn lướt qua gương mặt Sở Thiên, cảm giác tên tiểu tử thối tha này có chút không giống với hai ngày trước, hoàn toàn không có dáng vẻ cười đùa lỗ mãng, ngược lại vẻ mặt còn hơi trang nghiêm hơn, khóe miệng sót lại nụ cười rạng rỡ, còn ẩn chứa trong đấy những điều không lường được.

Hôm qua, Phong Tuyết Quân đã xử lý xong những vấn đề trong tay, muốn bớt thời gian để điều tra chi tiết về Sở Thiên, nhưng sau khi suy nghĩ đã lại bỏ đi những ý niệm trong đầu, có những thứ không biết có khi lại tốt hơn, chưa nói đến những thủ đoạn cao siêu của Sở Thiên giúp cô phá án, chỉ cần thấy mối giao tình thân thiết giữa hắn với bí thư Bành và Mạt Nhĩ Vô Mang là cũng đủ thấy hắn có thân phận cao quý.

Phòng thẩm vấn, đèn đuốc sáng trưng.

Ánh sáng chiếu rọi vào tên tội phạm đã bị Khả Nhi đánh gãy tứ chi, mặc dù viên đạn đã được lấy ra, vết thương cũng được xử lý rồi, nhưng cả người y vẫn có vẻ suy yếu, cho nên khi Sở Thiên yêu cầu thẩm vấn y, Phong Tuyết Quân còn hơi chần chừ, về sau nghĩ đến việc Sở Thiên toàn quyền phụ trách thẩm vấn, mới sai người mang y vào.

Phong Tuyết Quân tự mình rót chén trà nóng cho Sở Thiên.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn qua tên tội phạm đánh bom này, thấy y nhìn ngược lại mình với vẻ thù hận, liền cười nói:

- Đã đến nước này rồi, mày có ôm cái cảm giác vẻ vang của Hồng Nhật cũng không có ý nghĩa gì cả, hay là vui vẻ nói ra hết những điều cần nói đi, mặc dù không thể thả mày ra nhưng lại có thể khiến mày ít chịu sự tra tấn.

Tên tội phạm hừ lên một tiếng thật mạnh.

Sở Thiên nâng chén nước trà đi đến bên người y, không tỏ thái độ gì nói:

- Đừng đánh giá quá cao bản thân, càng đừng đánh giá bản thân quá thần thánh, thực ra sâu thẳm trong tâm mày không hề muốn chết, nếu không thì hôm qua mày hoàn toàn có thể mang c4 đến bên cạnh ta, rồi cùng chết, như vậy chắc chắn sẽ khiến mày hoàn thành nhiệm vụ.

Mặt tên tội phạm hơi cứng đơ.

Sở Thiên uống hai ngụm nước trà nóng xong rồi nói thêm:

- Nhưng mày không có làm như vậy, mà lại tính toán đứng cách hơn 10 mét mới ném qua, muốn là sau khi phát nổ sẽ nhân cơ hội đang hỗn loạn để chạy trốn, điều này chứng minh mày không có quyết tâm sẽ phải chết, mày luôn khát khao có một cơ hội sống sót, nhưng mày bây giờ tại sao lại muốn từ bỏ chứ?

Phong Tuyết Quân hơi lặng người, rồi liền thầm gật đầu, đúng là như vậy, nếu như tên tội phạm này lại đi lên trước mấy mét, sau đó lặng lẽ ném kíp nổ c4, như vậy bản thân và Sở Thiên nhất định sẽ bị nổ tung, nhưng tên thanh niên này lại muốn đứng cách xa rồi ném ra, bởi vậy đã cho Khả Nhi cơ hội ngăn chặn, cũng khiến hắn mất đi cơ hội ném kíp nổ.

Tên tội phạm nổ ra một tràng cười chói tai, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường đáp lại nói:

- Đừng nói những lời dễ nghe nữa! Bây giờ cho dù ta có nói hết ra, các ngươi cũng không thể nào thả ta, đó là 179 tính mạng con người, bất luận thế nào ta cũng phải chết là điều không phải nghi ngờ gì, ta cần gì lại phải hợp tác với các ngươi nữa chứ? Muốn giết thì giết đi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa.

Sở Thiên vươn tay, giội nước trà nóng lên vết thương của y, khiến y đau đớn kêu lên oai oái, Phong Tuyết Quân hơi không đành lòng nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể quay đầu đi, đổ hết nửa cốc trà, Sở Thiên mới thu lại, nhẹ nhàng hừ nói:

- Nếu như mày nói, mày sẽ có thể ít bị tra tấn, không cần phải cố chấp nữa đâu.

Tên tội phạm quá đau đớn, cắn răng nghiến lợi nói:

- Có bản lĩnh hãy giết ta đi!

Thở ra mấy tiếng khó chịu, Sở Thiên lắc đầu thở dài nói:

- Thật ra, điều ta muốn biết nhất, rốt cuộc mục tiêu của bọn mày là Mạt Nhĩ Vô Mang , hay là ta? Nếu như mục tiêu là ta, thì mười tám tên sát thủ ở ngoại ô là như thế nào? Nếu như mục tiêu là Mạt Nhĩ Vô Mang, vậy thì cái tay súng bắn tỉa trên sân thượng và mày lại là như thế nào?

Tên tội phạm ngóc đầu dậy, giận dữ hét:

- Không biết!

Sở Thiên cười gượng không dứt, bất đắc dĩ nói:

- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Phong Tuyết Quân đi tới, vẻ mặt cũng đầy thất vọng:

- Hắn ương ngạnh như vậy, chúng ta nên làm thế nào!

Sở Thiên giơ tay kéo cô, thản nhiên nói:

- Chúng ta đi uống cà phê, uống xong hắn sẽ nói!

Nói xong liền kéo cô đi ra ngoài cửa, Phong Tuyết Quân chợt sững sờ: Không thẩm vấn à?

Cô không ngừng quay đầu lại nhìn, Thành Ca đang toát ra vẻ hưng phấn.

Phong Tuyết Quân theo Sở Thiên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cửa dần dần được đóng lại.

Ngay sau đó vọng đến tiếng la hét cực kỳ bi thảm, điều này khiến cho trong lòng Phong Tuyết Quân run lên khó hiểu, đang muốn quay đầu xem rốt cuộc có chuyện gì, lại bị Sở Thiên liên tiếp kéo vào thang máy, lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp mạnh mẽ khiến cô không muốn kháng cự.

Sở Thiên ấn nút thang máy, hắn thế nào cũng không ngờ tới.

Cuộc thẩm vấn của Thành Ca sẽ mang tới một bí mật động trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK