Không có chè chén say xưa sao có thể gọi là tiệc chúc mừng? Chị em Tiêu gia đạt điểm cao trong kỳ thi Đại học sao không muốn khoe khoang thành tích trước mặt bạn bè? Buổi tối, vừa ăn cơm xong hai chị em đã gọi mười cuộc điện thoại hỏi kết quả, sau đó hô hào bạn bè tổ chức tiệc tối, đốt lửa trại, gọi là buổi tụ tập cuối cùng trước khi chia tay.
Lần này tụ tập, hai chị em bắt Sở Thiên phải đi cùng, bởi vì hắn vừa làm rạng rỡ mặt các cô ấy, vừa kiêm thêm chức vệ sĩ nữa. Sở Thiên vốn không muốn đi, muốn quay về Thủy Tạ Hoa Đô để Khả Nhi nấu ăn cho mình, kết quả Bát gia cười cười nói muốn Sở Thiên giao lưu với nhiều người trẻ tuổi, miễn cho già rồi lại hối tiếc tuổi thanh xuân. Sở Thiên nghĩ thấy đúng, mình cũng chưa từng tham gia những chuyện như thế này bao giờ, tối nay đi thử xem có vui vẻ không.
Chú Trung nhìn bọn họ lái xe rời đi, hơi lo lắng hỏi Bát gia:
- Muộn rồi mà mấy đứa còn đi ra ngoài, liệu có quá nguy hiểm không?
Bát gia lắc đầu, quay người lên lầu nghỉ ngơi, nhàn nhạt nói:
- Thượng Hải đối với Sở Thiên đã không có gì nguy hiểm.
Nơi tụ tập là thiên đường đồ nướng - Trữ Thủy Thượng Nhạc Viên, có thể do đêm nay cảnh xuân tươi đẹp mà tại đây nhân khí tràn đầy. Lúc mấy người Sở Thiên tới, bạn bè của hai chị em Tiêu gia đã sớm tới, vô cùng náo nhiệt, vây quanh mấy cái bếp lò, mang đồ chuẩn bị ra nướng. Mấy người Sở Thiên đi tới, thì Trương Nhã Phong nhận ra gọi:
- Niệm Nhu, các bạn qua đây ngồi đi, tôi dành chỗ tốt cho các bạn rồi nè.
Sở Thiên nhìn Trương Nhã Phong rất quen mắt. Đêm nay, Trương Nhã Phong mặc rất nhã nhặn, tóc xõa vai, mặc quần áo liền thân, mặc thêm một chiếc váy, đi một đôi giày Cavans màu xám, tay trái đeo một cái nơ hình con bướm trắng. Ánh sáng lò nướng hiện ra khí chất thành thục của phụ nữ. Trương Nhã Phong hình như biết Sở Thiên đang quan sát mình, nhìn lại, miệng tươi cười nói:
- Niệm Nhu, bạn mang anh nuôi cùng đi hả? Xem ra bạn không bỏ được nha.
Tiêu Niệm Nhu bối rồi nhìn Tiêu Tư Nhu, thấy chị vẻ mặt bình thường, mặt ửng đỏ rần nói:
- Trương Nhã Phong, bạn nói bậy bạ gì đó à? Chúng tôi là anh em mà.
Trương Nhã Phong không tin Tiêu Niệm Nhu chỉ coi Sở Thiên như anh nuôi, Tiêu Tư Nhu cũng đã nhận ra Trương Nhã Phong không có ý tốt với Sở Thiên, vì vậy thay em mình phản kích, cười nói:
- Trương Nhã Phong, nhìn ánh mắt bạn nóng rực có phải xuân tâm nhộn nhạo, có phải thích anh của chúng ta ưu tú tài giỏi rồi không? Thích thì cứ nói, chúng tớ sẽ thổi gió tốt cho bạn bên gối gió.
Có người không biết Sở Thiên là ai lại thấy hai chị em Tiêu gia cùng Trương Nhã Phong đấu khẩu vì hắn, tò mò thấp giọng hỏi thăm người bên cạnh, Sở Thiên là ai? Có vài người từng chứng kiến thân thủ của Sở Thiên ở quán bar, miêu tả hình tượng anh dũng của Sở Thiên, không ít người sau khi nghe xong đều gật đầu, có vài phần bội phục, còn có mấy phần không cho là đúng. Sở Thiên trong mắt bọn họ cùng lắm chị là vệ sĩ chẳng qua là có thể đánh nhau mà thôi, trụ cột đất nước trong tương lai là bọn họ, những người đã có thành tích tốt trong kỳ thi Đại học.
Tiêu Tư Nhu nói “bên gối gió” đấy ẩn ý. Những người khác không hiểu gì nhưng Sở Thiên đã nghe ra hai chuyện, một là, cô nàng đã biết chuyện mình và Tiêu Niệm Nhu; hai là, cô nàng không ngại cùng em gái chia sẻ tình yêu với Sở Thiên. Sở Thiên thầm thở dài, xem ra đêm đó Tiêu Tư Nhu thất sự đã tới tìm mình, đoán chừng bị cô ấy phát hiện Tiêu Niệm Nhu giả làm cô để lên giường với mình, nếu không, cô ấy sẽ không ám chỉ như thế.
Trương Nhã Phong bị Tiêu Tư Nhu nói trúng tim đen, mặt như bị phỏng, nhanh chóng khôi phục trấn định, lấy tiến làm lùi, cởi mở nói:
- Đúng vậy đấy, tớ thích anh nuôi các bạn đó, nếu được các bạn cho anh ấy cùng ở với mình một đêm?
Bên cạnh, mọi người nghe thấy lời của Trương Nhã Phong bật cười, cho là cô đang đùa.
Tiêu Tư Nhu biết Trương Nhã Phong nói nửa thật nửa giả, nhưng cô đã có thể khẳng định Trương Nhã Phong với Sở Thiên chẳng có ý tốt gì, lập tức nhìn Sở Thiên, thấy hắn không có gì ái muội, tâm tình buông lỏng, âm thầm may mắn. Hắn chẳng có tý hứng thú nào với Trương Nhã Phong, mình có thể an tâm, không cần lo lắng Sở Thiên bị Trương Nhã Phong câu dẫn.
- Tốt, nếu như anh ấy để ý tới bạn.
Tiêu Tư Nhu giống như đang cười:
- Chúng tớ rất hào phóng đấy, không có vấn đề.
Sau đó nhìn Trương Nhã Phong, tìm thấy ba chỗ trống, mỉm cười, vô tình hữu ý để Sở Thiên ngồi giữa mình và Tiêu Niệm Nhu, hoàn toàn chặt đứt ý muôn tiếp cận Sở Thiên của Trương Nhã Phong.
Sở Thiên thấy khẩn trương, có lẽ mình không nên tới đây. Mấy cô gái nói chuyện phiếm nhưng đối chọi vô cùng gay gắt, nói thêm chút nữa có lẽ mình đã bị phân làm thành mấy mảnh. Sở Thiên tựa người trên ghế, nhìn bầu trời trên Trữ Thủy Thượng Nhạc Viên, không tự chủ được cảm thán, nơi đây thật là đẹp. Bên ngoài yên bình nhưng bên trong lại không thiếu sức sống, bên trong sức sống ấy lại có nội hàm của bản thân, thật đúng là một khối phong thuỷ bảo địa, trách không được nhân khí ở đây sung túc như thế.
- Thật sự xin lỗi, chúng mình tới đã muộn.
Đơn phương yêu thích Tiêu Niệm Nhu là Lục Phong và Đỗ Vũ Minh cùng tới một lúc, tinh thần sáng lạn đi tới, đi tới cái bếp mà Tiêu Niệm Nhu đang ngồi. Nhìn thấy Sở Thiên cũng có mặt trên mặt lập tức xuất hiện vẻ chán ghét, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi Sở Thiên, sau đó tìm vị trí ngồi xuống, ánh mắt luôn không tự chủ được hướng về Tiêu Niệm Nhu. Tuy Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu là hai chị em song sinh, nhưng tại trong ấn tượng của bọn họ, Tiêu Tư Nhu khó theo đuổi hơn nhiều, vì vậy một mực theo đuổi Tiêu Niệm Nhu, hy vọng mình có một ngày đẹp trời đánh cắp được trái tim của nàng.
Mọi người giúp nhau mở bia, nâng cốc chúc mừng, rất thích ý, khai lò nướng đồ ăn, nói chuyện phiếm về kỳ thi Đại Học. Đêm nay, tập trung ở đây đều là những người đạt các thành tích mà mình mong muốn, cho nên chẳng có nói chuyện của mình, ngược lại nói về chuyện những người có kết quả không tốt, những chuyện phát sinh trong kỳ thi, hoặc là ngựa ô, hoặc là bạn học đạt điểm cao.
Lục Phong muốn thể hiện mình cái gì cũng biết, mở miệng trước:
- Các bạn biết không? Lớp năm có Cao Phân Đại Vương, lần này vậy mà đã mất đi tiêu chuẩn, nghe các giáo viên nói, tên nhóc này trước khi thi bị mất ngủ, chỉ làm được nửa số điẻm so với bình thường, đợt trúng tuyển đầu cũng không vượt qua được.
Đám Trương Nhã Phong thấy rất đáng tiếc, đáng tiếc Cao Phân Đại Vương thất bại trong gang tấc, vỡ mộng được gặp hắn ở đại học Thiên Kinh, đồng thời cảm thấy mình rất may mắn.
Lập tức một người bạn học mở miệng:
- Nhưng lớp bên cạnh có Vương Đại Oản trở thành ngựa ô đó, nghe nói trong các kỳ thi trước đó thành tích rất bình thường, khả năng không đạt được tiêu chuẩn của khoa chính quy, lần này thi Đại Học vậy mà còn đạt hơn điểm chuẩn hai mươi điểm, làm cho các giáo viên được mở mắt.
Bọn họ lại cảm thán, vì Vương Đại Oản có vận khí tốt như thế, thấy thực là hâm mộ.
Đỗ Vũ Minh nhìn Sở Thiên kỳ thị nói:
- Bất kể như thế nào bọn họ đều đã tham gia kỳ thi Đại Học, ít nhất cuộc đời sẽ không tiếc nuối; nếu như người nào đó không có trải qua kỳ thi Đại Học, cuộc đời khẳng định không hoàn chỉnh, nhiều năm sau khẳng định sẽ tiếc nuối không thôi.
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh khinh thường nhìn Sở Thiên, thấy Sở Thiên đang ăn đùi gà rõ là người thô kệch, nói:
- Niệm Nhu, lần này hai chị em các bạn thi rất tốt, lại có thể học cùng một trường Đại học; đúng rồi, không biết anh các bạn có tham gia vào kỳ thi không?
Tiêu Niệm Nhu vừa định khoe thành tích đáng nể của Sở Thiên, thì bất chợt một cái chai bia từ trên trời rơi xuống, ném vào cái lưới sắt, bếp lò của bọn Sở Thiên bùng lửa cháy, hung hăng liếm qua tay chân mọi người, may mắn còn chưa có người xốc lưới sắt lên để thả than bằng không thì mọi người đã bị bỏng rồi. Tiêu Tư Nhu à các nữ sinh khác luôn luôn yêu thương làn da của mình, nhìn thấy lửa sáng chói vội vàng nhảy loạn, vuốt da của mình.
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh tức giận, muốn ra mặt, đứng lên hét:
- Tên khốn kiếp nào dám ném đấy, đứng ra.
Một ít nam sinh cũng đứng dậy văng tục rất phẫn nộ, chỉ cần tên hung thủ dám hiện ra lập tức bị đánh hội đồng.
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh nhìn quanh bốn phía, cách bếp lò vài mét, có mấy tên côn đồ đang liên hoan cao hứng, thỉnh thoảng gào thét, giọng lớn dọa người, văng tục liên hồi, ném loạn mấy chai bia trong tay, mấy thực khách phụ cận thấy bọn côn đồ chẳng dám nói gì. Ông chủ muốn đi khuyên bọn họ thu liễm một chút nhưng xem bọn hắn say chuếnh choáng cũng không dám ra, còn có hai cái tên côn đồ như bị tâm thần, hát:
- Sóng chạy, sóng lưu, sóng ở bên trong cuồn cuộn.
Rất rõ ràng, cái chai chính là bọn họ ném.
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh hung hăng ra mặt, muốn đòi lại mặt mũi. Huống chi bên mình có mười nam sinh, đối phương chỉ có năm người, lúc này không khi dễ người ta thì lúc nào mới khi dễ? Lần trước mình bị đánh để Sở Thiên ra mặt, đó là bởi vì đối thủ là Lâm Hùng Tuấn quá cường hãn, Tương bang có chỗ dựa quá lớn, lần này gặp phải mềm quả hồng, kiểu gì cũng phải kiếm ít hảo cảm từ mỹ nhân.
Vì vậy, Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh nhìn nhau hét lên:
- Các anh em, đi, đòi lại công đạo.
Vì vậy mười hai nam sinh hùng hổ đi tới lý luận.
Sở Thiên mỉm cười, không nói gì, nhẹ nhàng uống một hớp rượu, lạnh nhạt, phiêu dật; bên cạnh Trương Nhã Phong đang nhẹ nhàng xoa bắp đùi, ánh mắt câu dẫn nhìn chằm chằm Sở Thiên, hồi tưởng đến lần trước tại quán bar nắm chặt cái rễ cây của Sở Thiên, rung động dần dần khuếch tán trong lòng.
Những tên côn đồ kia đang cao hứng đoán quyền, nhìn thấy đám Lục Phong, Đỗ Vũ Minh đằng đằng sát khí kéo tới, vốn sững sờ, cho rằng đến trả thù đấy, nhìn kỹ, lập tức nở nụ cười, đều là mấy tên trẻ con miệng còn hôi sữa, không có gì nguy hiểm, vì vậy cười hì hì, đợi Lục Phong, Đỗ Vũ Minh nói ra nguyên nhân. Nghe thấy muốn lấy lại công đạo, một tên lưu manh đầu nhuộm tóc vàng hoe rút từ bên hông một thanh đoản đao, 'Bốp' một tiếng đập vào đồ ăn để trên mặt bàn, ngang ngược càn rỡ thậm chí có một ít khinh thường nói:
- Ranh con, ông mày hôm nay liền cho mày cái công đạo, hoặc là mày đâm tao một đao, hoặc là tao đâm mày một đao, mày có dám hay không?
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh muốn lấy chút thể diện, để mấy tên lưu manh nhận lỗi với mấy nữ sinh, thật sự nói đánh là đánh, những tên lưu manh này gan qúa lớn, trực tiếp một đao đoạn ân oán, đây không phải bức hai bên tới tuyệt lộ sao?
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh nhìn nhau, mười nam sinh bên cạnh cũng nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên cầm lấy cây đao đâm tên lưu manh kia. Bọn họ vừa có thành tích tốt nghiệp ưu việt, con đường phía trước rộng mở, sao có thể tự hủy tiền đồ? Mười tên nam sinh lui xuống, lộ vẻ khiếp sợ.
Lục Phong suy nghĩ, liền biến chuyện lớn thành nhỏ, nhỏ thành không có gì cười nói:
- Người anh em thật sự có lỗi, là chúng tôi sai, lượng thứ, lượng thứ.
Đỗ Vũ Minh càng dứt khoát, cười lấy lòng đến cùng nói:
- Là chúng tôi uống rượu say, uống rượu say, các anh em tiếp tục uống rượu, bữa này tôi mời.
Bọn lưu manh tỏ ra kiêu ngạo, khinh thường mấy tên học sinh này.
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh nói xong mang theo mấy nam sinh xám xịt trở về, tất cả mọi người không ai lên tiếng, chẳng qua là nói với nữ sinh: những người kia nói xin lỗi. Sở Thiên cười nhạt một tiếng, vẫn tiếp tục ăn cái đùi gà nướng do Tiêu Niệm Nhu nướng, tựa hồ đã sớm đoán được là kết quả này.
Hai chị em Tiêu gia nhìn thấy sắc mặt bọn chúng đã biết rõ bị dọa chạy về, còn nói đã làm cho mấy tên kia nói xin lỗi, những tên này gan như chuột nhắt, chẳng có khí phách đàn ông, may mà có anh Sở Thiên ở đây bằng không thì phải lo lắng cho ăn toàn của mình.
Trương Nhã Phong cũng nhìn ra vẻ mặt xám xịt đó, nếu quả thật đòi lại công đạo, đã sớm vênh váo tự đắc bốn phía tuyên dương rồi, có chút mỉa mai nói:
- Lục Phong, Đỗ Vũ Minh hai ngươi đi lâu vậy, một chút công đạo cũng không đòi được à? Còn có phải là đàn ông hay không?
Lục Phong muốn đánh trống lảng, chuyển dời đến Sở Thiên nói:
- Đúng, là chúng tôi vô năng, anh của Niệm Nhu chẳng phải đánh nhau rất giỏi sao? Sao không để tên đó đi đòi lại công đạo cho mọi người?
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, nhàn nhạt nói:
- Không cần đi đòi, người ta tới đây đòi.