Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lang nuốt nước miếng, nhanh chóng di chuyển bước chân, không có bất cứ lời nói nào đã vươn tay sờ lên mặt Dương Phi Dương.

Trên mặt Dương Phi Dương giương lên nụ cười cực kỳ quyến rũ, hết sức mê người!

Trong mắt Sở Thiên toát ra vẻ vô cùng đồng tình, bọn Phong Vô Tình cũng nhẹ nhàng lắc đầu.

Những sinh viên thở dài bất đắc dĩ cùng với bọn côn đồ âm dương quái khí ở bên cạnh tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Mắt thấy tay của Tiểu Lang sắp sờ đến mặt của Dương Phi Dương, Bỗng nhiên tiểu Lang cảm giác được lưng đau nhức, có một lực vô hình cực lớn đánh tới, lập tức cả người đã bay ra xa, ngã nhào trên mặt đất, ngã đến không kêu ra được lời nào.

Bọn côn đồ đều không nhìn thấy Dương Phi Dương ra tay, đang hết sức kinh ngạc. Tiểu Lang ngã trên mặt đất lại đứng dậy lao lên, lập tức lại ngã xuống, giằng co qua lại mấy hiệp như thế, cho đến khi Tiểu Lang đầu rơi máu chảy mới dừng lại.

Dương Phi Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, dung nhan vẫn say lòng người như trước như trước!

Đám lưu manh và các sinh viên đều giống như đang xem ảo thuật, không biết Tiểu Lang làm sao lại nhếch nhác thảm hại như vậy.

Bọn Sở Thiên lại cười nhẹ, Dương Phi Dương dùng dây thép cuốn ngang lưng Tiểu Lang ca, lăn qua lăn lại như con rối, kỳ thật gã nên cảm ơn Dương Phi Dương đã hạ thủ lưu tình, nếu không dây thép đã sớm cắt đứt phần eo của gã hoặc là đục lỗ trên đầu gã rồi.

Hai tên lưu manh vội vàng chạy lại nâng Tiểu Lang đang chật vật dậy, Tiểu Lang sờ sờ máu tươi trên đầu, nhổ trong miệng ra hai cái răng, không ngăn được phẫn nộ, nghỉ ngơi một lát, lập tức rút ra con dao nhỏ ra, cố nhịn đau, chỉ vào Dương Phi Dương, nói với bọn lưu manh bên cạnh:

- Trói con đàn bà kia lại cho tao. Trói lại!

Hai tên lưu manh lập tức như hổ báo lao về phía Dương Phi Dương, trong mắt là ý cười hèn mọn của chúng, trong lòng đã tính toán lúc trói Dương Phi Dương, hai tay nên sờ soạng vào chỗ nào của cô!

Giờ phút này, bọn chúng đã quên Tiểu Lang ngã trên mặt đất như thế nào!

Dương Phi Dương khẽ nhíu mày, nàng tuyệt đối không muốn tay của bọn chúng đụng vào người mình, vì vậy bước chân di chuyển nhẹ nhàng, tay phải hơi chuyển động, dây thép như ẩn như hiện trong nháy mắt đánh tới, xuyên qua bắp đùi của bọn chúng, lại kéo một phát về phía sau.

Hai tiếng “A A” cực kỳ thảm thiết vang lên.

Hai tên lưu manh té ngã trên mặt đất, ôm đùi quằn quại trên mặt đất, máu tươi chảy ra không nhiều lắm, nhưng từng giọt từng giọt rơi vãi trên mặt đất, làm cho các sinh viên phải nhắm mắt, vốn là trong lòng oán giận nhưng giờ đã giảm đi không ít, chuyển thành một chút đồng tình!

Nữ sinh cao lớn giương lên bộ dáng tươi cười “Ác giả ác báo”.

Sở Thiên chậm rãi đi tới, nhìn thấy Tiểu Lang hơi lùi về phía sau, khẽ thở dài nói:

- Thả hai nữ sinh kia ra, hôm nay chúng tao không muốn giết người! Đúng rồi, nhân tiện hỏi một chút, hiện tại ai là lão đại của Hoang Nguyên?

Lời nói của Sở Thiên tuy hời hợt, nhưng lại mang theo ngữ khí không thể kháng cự!

Nữ sinh cao lớn ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, cái nhìn mang theo vài phần hiếu kỳ cùng với khó hiểu.

Trong lòng Tiểu Langvốn là sợ hãi, nghe được lời nói kiêu ngạo của Sở Thiên, ngăn không được lại trở nên hung ác, kêu gào nói:

- Tiểu tử, chúng mày cũng dám làm bị thương người của Hoang Nguyên, có phải chán sống rồi hay không? Hôm nay ông không giết được các ngươi thì không còn mặt mũi nào trở về gặp lão đại nữa!

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt mang theo sự khinh thường, lắc đầu nói:

- Hoang Nguyên, nếu tao cho nó ba phần mặt mũi, nó chính là Hoang Nguyên, nếu như tao không cho nó mặt mũi thì trong mắt tao nó không là cái gì cả! Cho dù lão đại của chúng mày đứng trước mặt tao, thì tao vẫn giữ nguyên thái độ này!

Tiểu Lang cũng không phải là lần đầu lăn lộn giang hồ, nói thế nào thì cũng đã trải qua không ít trận ẩu đả, nếu dễ dàng bị Sở Thiên hù dọa như vậy, thì sau này bản thân khỏi cần lăn lộn nữa, cho dù là trở về Hoang Nguyên, lão đại cũng không thu nhận mình, người trên giang hồ cũng sẽ chế nhạo mình không có năng lực, thậm chí ngay cả thủ hạ của mình cũng xem nhẹ mình.

Tiểu Lang vung mạnh tay lên, giận dữ hét:

- Giết bọn chúng!

Ba tên lưu manh lập tức liều mạng xông tới, đồng thời còn rút ra dao nhọn, Tiểu Lang cũng cùng xông lên ở phía sau.

Phong Vô Tình đã nhảy lên trên một bước, không hề né tránh, ngược lại còn ra vẻ nghênh đón.

Dao của ba tên lưu manh vừa chém xuống, người Phong Vô Tình cũng đã lướt qua sườn bọn chúng, liên tục đá ra ba cước trúng phần eo của bọn chúng, đơn giản đem ba tên lưu manh đá ngã lăn ra mặt đất. Lúc này dao của Tiểu Lang đã chém tới, lưỡi dao lạnh lùng đủ để sát thương người.

Phong Vô Tình hừ nhẹ, khẽ nhảy sang bên cạnh, xoay khuỷu tay đánh một quyền, đánh vào trên xương sống của Tiểu Lang.

Tiểu Lang cũng có vài phần hung hãn, bị một quyền đánh ngã xuống đất, lại nhảy lên lần nữa, mũi dao lại phẫn nộ đánh tới.

Nhưng Phong Vô Tình đã kẹp lấy cánh tay của gã, xoay tay vặn một cái, Tiểu Lang lập tức nghe thấy âm thanh xương của mình bị bẻ gẫy.

Một loại thanh âm khiến cho người khác chỉ muốn nôn mửa.

Nhưng Tiểu Lang không có nôn mửa ra, đúng ra là không có thời gian, không có cơ hội để nôn mửa!

Bởi vì tay kia của Phong Vô Tình đã liên tục đánh lên mũi gã.

Mặt Tiểu Lang ca đã bị thiết quyền của Phong Vô Tình làm cho biến dạng, lần này ngã xuống, đã không thể đứng lên được nữa.

Tất cả các sinh viên gần như đều đang ngồi nôn mửa, chỉ có nữ sinh cao lớn là có thần sắc tự nhiên, tựa hồ như không có cảm giác với máu!

Bọn côn đồ ngã trên mặt đất, giờ phút này mặt cắt cũng không còn giọt máu!

Mấy năm gần đây, bản thân bọn chúng trải qua mấy chục trận chiến lớn nhỏ, kinh nghiệm đánh nhau đương nhiên rất phong phú, bọn chúng đã từng đánh bị thương không ít người, cũng bị người ta đánh trọng thương, nhưng nặng tay như Phong Vô Tình hôm nay thì là lần đầu nhìn thấy, thực lực bọn chúng quả là kém quá xa.

Nhóm người này là ma quỷ! Đáy lòng bọn chúng gần như đồng thời đều nghĩ như vậy!

Sở Thiên khẽ cười, móc gói khăn tay từ trong túi ra, rút một tờ, đưa cho Phong Vô Tình lau sạch vết máu trên tay.

Phong Vô Tình nhận lấy, lau sạch vết máu giữa ngón tay, sau đó còn rất có tố chất ném khăn vào thùng rác bên cạnh.

Sở Thiên lại lần nữa đi đến trước mắt Tiểu Lang giờ đã không còn giống hình dạng người, nhàn nhạt nói:

- Yên tâm đi, bây giờ mày không chết được đâu, nhưng tao cũng khó đảm bảo là một khắc nữa bộ dạng mày sẽ thành ra như thế nào nữa, bây giờ mày nên nói cho tao biết, lão đại hiện nay của Hoàng Nguyên là ai?

Trong mắt Tiểu Lang tràn đầy sợ hãi, động động môi, nhưng thanh âm lại không thoát ra được.

Trong lòng gã vẫn còn đang run rẩy!

- Lão đại của Hoang Nguyên là Thiên Lang!

Người nói những lời này không phải là bọn Tiểu Lang mà là nữ sinh viên cao lớn!

Sở Thiên cảm giác có chút quen thuộc cũng hơi kinh ngạc, đứng lên, lễ phép vươn tay phải:

- Sở Thiên!

Nữ sinh viên cao lớn cũng đưa tay ra, cười nói:

- Em tên là Mai Tử, cảm ơn mọi người đã cứu giúp!

Sở Thiên lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Tiện tay mà thôi, không phải để ở trong lòng! Mai Tử, em giống như hiểu rất rõ về Hoang Nguyên?

Mai Tử không trả lời, ngược lại ngẩng đầu lên trả lời:

- Mọi người có vẻ muốn đến Hoang Nguyên?

Sở Thiên nở nụ cười, cô gái nhỏ này có chút thú vị, vì vậy rất thành thật nói:

- Chúng tôi phải đi qua Hoàng Nguyên, nghe nói ở đó rất nguy hiểm, cho nên muốn hỏi rõ lão đại của Hoang Nguyên là ai, để xem bọn họ có cho chúng tôi chút mặt mũi, an toàn đi qua hay không!

Mai Tử nhẹ nhàng thở dài, chỉ bọn côn đồ trọng thương trên mặt đất, cười khổ mà nói:

- Anh cảm thấy bây giờ còn có khả năng đi qua đấy một cách an toàn sao?

Sở Thiên quét mắt nhìn trên mặt đất vài lần, biết rõ Mai Tử nói không sai, nhàn nhạt nói:

- Xem ra là không có khả năng rồi, nhưng mà anh đã muốn đi qua, thì sẽ không có ai ngăn được anh tiến về phía trước, cho dù là lão đại của Hoang Nguyên cũng không thể! Nếu gã muốn lấy mạng của ta, vậy thì, chúng ta sẽ lấy đầu hắn trước.

Ở Vân Nam thì tên tuổi của Hoang Nguyên có sức ảnh hưởng không nhỏ, tuy đã bị nhà nước trấn áp, nhưng không ai biết, nơi đó đang dần dần hồi phục lại, là một nơi cực kỳ nguy hiểm, người dân ở Hoang Nguyên lại càng liều mạng. Cho nên các sinh viên đại học đều kinh ngạc sững sờ nhìn Sở Thiên, ban đầu còn cho rằng người này chỉ là đang khoác lác, nhưng nhìn thấy hình dạng bọn côn đồ như vậy, lại cảm thấy khó phân biệt thật giả.

Mai Tử gật gật đầu, cô cảm nhận được khí phách trên người Sở Thiên, cười nói:

- Có lẽ em có thể nghĩ ra cách đưa mọi người đi qua một cách an toàn!

Tuy Sở Thiên cảm giác được Mai Tử không giống người bình thường, cũng thật sự không ngờ cô ta có thể có cách nào, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn cười, hỏi lại:

- Vậy sao? Mai Tử, em có cách gì vậy? Nếu thật sự có thể đi qua một cách an toàn, Sở Thiên vô cùng cảm kích!

Mai Tử không trực tiếp trả lời, mà xoay người đưa hòm “Bán hàng quyên tiền từ thiện” cho cô bạn gái bên cạnh, nói với cô ấy:

- Các bạn về trường học trước đi, vừa rồi các bạn đã báo cảnh sát, cảnh sát sắp đến rồi, mình ở lại chỗ này đợi lấy khẩu cung là được rồi!

Mai Tử hiển nhiên là người lãnh đạo của nhóm sinh viên đó, cho nên các sinh viên đại học sau khi dặn dò vài câu liền bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Sở Thiên chợt nhớ cái gì, từ trong ngực moi ra mấy nghìn đồng mà mọi người quyên góp, đi đến rương quyên tiền nhét tiên vào, trên mặt treo lên bộ dáng tươi cười nói:

- Vừa rồi chúng tôi muốn tới quyên tiền, không nghĩ tới bị những tên càn rỡ này gây sự làm chậm trễ thời gian!

Nét mặt Mai Tử lộ vẻ mừng rỡ, không ngớt nói lời cảm ơn:

- Cảm ơn anh, Sở Thiên. Mai Tử trước tiên thay mặt mọi người ở Tây Bắc cảm ơn anh!

Tất cả những sinh viên đại học đều lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, khổ cực quyên góp hai ngày cũng đã quyên được hơn một ngàn đồng. Không nghĩ tới, Sở Thiên lại quyên góp những mấy nghìn đồng liền, vượt xa mục tiêu mà bọn họ dự tính, càng quan trọng hơn chính là, Sở Thiên lại cho bọn họ lòng tin làm việc thiện.

Trong lòng bọn họ đều trở nên cảm kích hắn, đem tất cả hai bao đựng báo đưa cho Sở Thiên!

Sở Thiên suy nghĩ, vẫn là nên nhận lấy!

Trong lòng Mai Tử lại một lần nữa tò mò nhìn kỹ bọn Sở Thiên. Những người này đến tột cùng là những người như thế nào? Vì Tây Bắc khô hạn ra tay hào phóng, trừng phạt bọn Tiểu Lang lại ra tay ngoan độc, cô cảm thấy mình nhìn không thấu được bọn họ, nhưng trực giác nói cho cô biết, bọn Sở Thiên đều là người có thể tin tưởng!

Cho nên cô quyết định giúp bọn Sở Thiên đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn!

Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát đã đến, diễu võ dương oai dừng bên cạnh bọn họ, cửa xe được mở ra, mấy người cảnh sát bước xuống!

Các sinh viên nhìn thấy cảnh sát đã đến, đều ngừng lại việc thu dọn, trong lòng có chút hối hận vì đã báo cảnh sát, hiện tại bọn Tiểu Lang đang trọng thương nằm trên mặt đất. Lúc lấy khẩu cung, mình nên nói sự thật hay là nói dối hộ bọn Sở Thiên đây?

Mấy người cảnh sát nhìn hiện trường xung quanh, tất cả đều nhíu mày, hiện trường quá hung tàn.

Cảnh sát nhìn bọn Sở Thiên, uy nghiêm quát lớn:

- Ai đánh?

Phong Vô Tình tiến lên phía trước vài bước, lạnh lung nói:

- Chính là tôi đánh, mỗi một người đều là tôi đánh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK