Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ mấy ngày nay, mười học sinh lớp 13 ngóng chờ Diêu Phong Tử tìm cứu binh tới gây chuyện. Bởi vì bọn họ thật sự đều muốn nhìn lại một lần nữa Thiếu soái hùng phong, dáng cười mê đảo mọi người. Tào Hoa Vũ thậm chí ngày hôm sau đem toàn bộ lời đồn, chuyện nhảm nói hết cho Sở Thiên. Đang học, Tào Hoa Vũ tùy tiện vỗ vai Sở Thiên nói:

- Thiếu soái, bạn hiện tại danh tiếng nổi như cồn, bạn chỉ cần vung tay hô lên, cam đoan sáu nước quy tâm *, bốn phương chư hầu triều cống, học sinh Thiên Đô nhao nhao quỳ bái.

Vừa mới tiến vào phòng học, La Khiết đang gặm bánh mì, nghe thấy lời Tào Hoa Vũ vội vàng đi theo nói:

- Thiếu soái, bạn có biết hay không? Bạn bây giờ là anh hùng của các nam sinh, là tình yêu trong mắt nữ sinh. Những nữ sinh hôm qua chứng kiến cảnh đó lên mạng thảo luận kịch liệt, nói: nếu lấy chồng thì phải lấy người như Sở Thiên. Thiếu soái, bạn thật sự là đẹp trai mê người.

Tào Hoa Vũ suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ hướng La Khiết nói:

- Ồ, La Khiết, bà không phải là nữ sinh sao? Chẳng lẽ bà cũng đã yêu Thiếu soái, phải lấy chồng cũng phải lấy Thiếu soái sao?

Các học sinh cười to, hiển nhiên lời trêu chọc của Tào Hoa Vũ rất được hưởng ứng..

La Khiết đỏ mặt, oán hận Tào Hoa Vũ nói:

- Tào Hoa Vũ, ông câm miệng, tuần lễ này không giúp ông ôn tập tiếng Anh nữa.

Sau đó vụng trộm ngắm Sở Thiên, trên mặt lại mang theo vài phần ngượng ngùng, ánh mắt cực kỳ phức tạp. La Khiết sâu trong lòng hiểu rõ, không chỉ có là các nữ sinh kia, chính là mình, đã sớm bị Sở Thiên chinh phục, tràn đầy hảo cảm. Hảo cảm càng theo thời gian phát triển sớm cho rằng mình yêu Sở Thiên, chẳng qua một mực chôn giấu. Bởi vì cô cảm thấy mình hiện tại không có tư cách yêu Sở Thiên. Sở Thiên đúng là trăm năm kỳ tài, mọi người đều yêu tài, mà chính mình thì chẳng có ưu điểm gì. Cô cảm thấy chỉ có bản thân cố gắng học tập, khi thi tốt nghiệp, thi đại học tốt một chút, hy vọng Sở Thiên sẽ để ý.

Sở Thiên đương nhiên không biết suy nghĩ của La Khiết, chẳng qua là bên cạnh nghe bọn họ ồn ào liền có chút suy tính, thầm nghĩ tới chương trình học phía dưới có lẽ phải bảo Tần Hoa Vũ đi lấy bài “Đằng vương các tự” dịch ra tiếng Anh may ra cậu ta mới bớt tính ba hoa.

Sở Thiên nghĩ xong, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Tào Hoa Vũ thầm nghĩ không ổn, cái thằng này không biết có chủ ý xấu gì, tốt nhất nên ngậm miệng lại thì tốt hơn, vì vậy hì hì cười cười, chạy nhanh trở về chỗ ngồi.

Buổi chiều, sau khi tan học, học sinh đã về không ít, Sở Thiên vừa cùng Tào Hoa Vũ cùng La Khiết thảo luận xong một đề hóa học. Ngô Ngân Quý chần chờ một chút, đi tới, có chút ngượng ngùng nói:

- Thiếu soái, có thể ăn cơm tối với tôi không?

Sở Thiên cười nhìn Ngô Ngân Quý, buổi tối cùng nhau ăn cơm sao lại dùng vẻ mặt này? Vì vậy hắn nói:

- Ngô Ngân Quý, nói thẳng đi cơm canh cái gì, nét mặt của ông đã bán rẻ ông rồi.

Ngô Ngân Quý suy nghĩ một chút, ưỡn ngực nói:

- Thiếu soái, cha tôi đã chuẩn bị rượu nhạt, muốn cảm tạ Thiếu soái công kèm cặp tôi.

Học sinh lớp 13 cổ văn không tệ, cũng tỏ ta đây nho nhã lễ độ.

Sở Thiên vỗ vỗ bả vai Ngô Ngân Quý nói:

- Tôi cứ bảo tên nhóc này ấp a ấp úng chắc chắn là có chuyện, hóa ra là cha ông mời tôi ăn cơm, có cái gì khó nói?

Sở Thiên giúp lớp có thành tích nổi bật, tất cả các phụ huynh kể cả không phải phụ huynh học sinh trong lớp đều nhao nhao mời Sở Thiên ăn cơm, cũng hữu ý vô ý đưa Sở Thiên lễ vật quý trọng. Sở Thiên có nguyên tắc: cơm một mực không ăn, lễ vật một mực không thu. Cha Tào Hoa Vũ mấy lần điện thoại mời Sở Thiên, thậm chí tự mình đến đón Sở Thiên, Sở Thiên đều từ chối. Sở Thiên biết, chỉ cần nhận lời ăn cơm với một người, thì các phụ huynh khác cũng không từ chối được, như thế, chính mình mỗi ngày sống không nổi rồi.

Ngô Ngân Quý suy nghĩ rất rõ ràng, kiềm chế hư vinh, dũng cảm mở miệng nói:

- Thiếu soái, vừa rồi là lỗi của tôi, sở dĩ không có nói rõ ý của cha tôi, bởi vì cha tôi chỉ là một đồ tể, sợ Thiếu soái chê cười. Hôm nay cha tôi tự tay mổ heo tạ ơn, liên tục dặn dò tôi, nhất định phải mời được Thiếu soái, lại để cho ông ấy tự mình dùng dao xẻ thịt, kính chén rượu cảm ơn Thiếu soái, mong rằng Thiếu soái có thể hạ mình tới hàn xá.

Ngô Ngân Quý vô cùng thành khẩn, Sở Thiên vốn dĩ không muốn đi, nhanh chóng thay đổi, lão nhân gia vậy mà mổ heo tạ ơn, lễ lớn như thế, nếu như không đi, chẳng phải có lỗi lớn với cha Ngô Ngân Quý sao?

Sở Thiên không do dự,nói:

- Được, tôi đi.

Tào Hoa Vũ cũng muốn tới tham gia cuộc vui. Hôm nay cha Tào Hoa Vũ đi công tác rồi, mẹ thì về nhà bà ngoại, buổi tối trong nhà cũng chỉ có cậu ta và bảo mẫu có chút nhàm chán, vì vậy cẩn thận từng li từng tí nói:

- Ngô Ngân Quý, tôi có thể đi cùng không?

Sau đó thầm nghĩ, lần sau có lẽ nói với cha cũng dùng phương pháp kia mời Thiếu soái ăn cơm, lúc đó sẽ xẻ thịt hươu sao.

Ngô Ngân Quý chần chờ một chút, cởi mở nói:

- Hoa Vũ, bạn là con nhà đại gia, nếu như không chê nhà của tôi nghèo khó, thì tôi nhiệt liệt chào đón bạn tới chơi.

La Khiết cũng giơ lên bàn tay nhỏ bé, quơ nói:

- Đương nhiên còn có mình.

La Khiết mỗi ngày nguyện vọng lớn nhất là có thể si ngốc ngắm nhìn Sở Thiên không biết chán.

Theo chỉ đường của Ngô Ngân Quý, tài xế xe taxi bảy vòng tám ngoặt mới dừng lại trước mặt một căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Ngô Ngân Quý nhanh chóng mở cửa dẫn đám Sở Thiên vào. Bên trong, sân nhỏ có trồng một gốc cây Ngọc Lan cao lớn, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến lòng người như muốn mê đi. Một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đang cầm cái búa xem xét gì đó quanh cây Ngọc Lan, Ngô Ngân Quý lớn tiếng gọi:

- Cha, Thiếu soái cùng hai bạn học đã đến.

Ngô Ngân Quý lại hướng tới phòng bếp bên trái gọi:

- Mẹ, Thiếu soái cùng hai bạn học đã đến.

Mẹ Ngô Ngân Quý hiển nhiên đang ở phòng bếp làm cơm tối, bận rộn túi bụi, nhìn ra, cao hứng nở nụ cười, nói:

- Chào thầy giáo, chào bạn học tốt. Ngân Quý, ba của nó, nhanh mời khách vào trong nhà ngồi chơi, tôi dở tay một chút nữa rồi lên.

Tào Hoa Vũ cùng La Khiết thoải mái nói:

- Chúc sức khỏe dì Ngô chú Ngô, đêm nay quấy rầy cô chú rồi.

Chú Ngô sớm nghe từ miệng Ngô Ngân Quý không ít chuyện của Sở Thiên, hiện tại nhìn thấy Sở Thiên cùng bạn học đều tới nhà ăn cơm, có chút cảm động mà bối rối ra mặt. Cái nhà nhỏ này, cũng không biết có bao nhiêu lâu chưa từng có thầy giáo và bạn học Ngô Ngân Quý tới rồi, vì vậy nhanh chóng buông búa, xoa xoa tay vào quần áo, đi tới nắm Sở Thiên tay nói:

- Đây là thầy giáo? Thật sự thật trẻ tuổi tài cao. Tôi là cha của Ngân Quý, trong nhà hoàn cảnh không tốt, khiến mọi người chê cười rồi.

Sở Thiên cũng khách khí nắm tay chú Ngô nói:

- Chú Ngô, dù thế nào không nên gọi cháu là thầy giáo, thật sự làm cháu giảm thọ rồi, chú cứ gọi cháu Sở Thiên là tốt rồi.

Chú Ngô cười lớn một tiếng, nét mặt biểu lộ vài phần phúc hậu, nói:

- Tôn sư trọng đạo, là nền nếp Ngô gia, làm sao có thể phá hỏng mất quy củ?

Sở Thiên không biết nói như thế nào để chú Ngô không gọi mình là thầy giáo, dứt khoát nói sang chuyện khác:

- Chú Ngô, vừa rồi nhìn thấy chú cầm rìu đứng dưới gốc cây, chẳng lẽ muốn chặt bỏ?

- Đúng vậy a, đúng vậy a, hôm qua có một thầy phong thủy đi qua chỗ này, thấy trong sân có cây Ngọc Lan, vì vậy có lòng tốt nhắc nhở chú. Thầy nói, trong sân mọc ra cây, là “Khẩu” trong có “Mộc”, tức “Khốn “, nói Ngô gia nếu muốn giàu có, trước hết phải chặt cái cây này. Chú cảm thấy có chút đạo lý, cho nên đang xem xét nên chặt thế nào cho tốt.

Tào Hoa Vũ và La Khiết nghe xong, lấy tay viết thử một phát, vội vàng gật đầu, thầy phong thủy nói rất có đạo lý, nếu đổi lại là mình cũng sẽ đốn cây.

Sở Thiên mỉm cười, trong nội tâm thầm mắng, tên thầy phong thủy nửa mùa, bốn phía kiếm miếng cơm ăn, lừa gạt một ít người dân thường, gặp phải người hơi có chút kiến thức phong thuỷ sẽ mất linh, liền nói:

- Nếu như trong vườn có cây, tức “Khốn”, nếu như chú chặt, tức trong “Khẩu” không có “Mộc”, nhưng có “Nhân”, tức “Tù”. Chữ “Tù” so sánh với “Khốn” thì còn nghiêm trọng hơn nhiều đó chú.

Chú Ngô khẽ giật mình, nghe thầy giáo nói cũng có đạo lý, nếu như thầy phong thủy nói chính xác, Sở Thiên nói cũng chính xác, vậy chẳng phải là thầy phong thủy kia đem mình đẩy vào hố lửa sao? Bình dân nghèo khó chút cũng không sao cả, sợ nhất trêu chọc phải quan, đó là vạn kiếp bất phục. Nghĩ tới đây, chú Ngô trên trán mồ hôi đổ chảy ra, lại lần nữa nắm Sở Thiên tay nói:

- Thầy, may mắn có thầy, nếu không ta đã bị thầy phong thủy hại chết. Tôi tình nguyện 'khốn' chứ không nên 'tù” cái cây này. Tôi không chặt nữa.

Sở Thiên vuốt mũi, thấy chú Ngô không đốn cây, nhưng vẫn còn băn khoăn cái chữ 'khốn', hắn đưa mắt nhìn cây Ngọc Lan, nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng nói:

- Chú Ngô, không nên sa sút tâm tình, theo cháu thấy, trong sân có cây, đúng có thể lý giải thành “khốn” nhưng đây là cây Ngọc Lan, vậy hoàn toàn khác rồi. Chú Ngô ngẫm lại, trong “Khẩu” có “Ngọc”, đọc lên là gì?

Chú Ngô và Tào Hoa Vũ không chút do dự hô lên:

- Quốc.

Sở Thiên gật gật đầu nói:

- Đúng, đúng. “Quốc “. Cháu thấy, trong nhà chú tương lai sẽ có người làm trụ cột quốc gia, cháu xem cái này chữ 'Quốc' rất nhanh sẽ ứng nghiệm trên người Ngô Ngân Quý đấy.

Tào Hoa Vũ và La Khiết nghe xong, thầm than Thiếu soái quả nhiên là kỳ tài, mọi thứ tinh thông, ngay cả phong thuỷ cũng hiểu biết rõ ràng, quả nhiên là chưa từng có, hậu vô lai giả (trước chưa từng có sau cũng không có)

Chú Ngô tháo bỏ được khúc mắc trong lòng, lại nắm tay Sở Thiên, nét mặt thể hiện sự hưng phấn cực độ, nói:

- Thầy, thầy thật sự là kỳ nhân. Ngân Quý tính nhát gan, sợ phiền phức, không đạt được gì, nhưng có thầy giáo, giúp nó học tập tiến bộ, lại là thầy giáo ngài để cho nó ngẩng đầu ưỡn ngực làm đàn ông, những thứ này tôi không có làm được, đều là thầy giáo giúp tôi làm, hôm nay thầy lại dùng chữ 'Quốc' để cho tôi giải khai một tia cuối cùng khúc mắc, tôi cũng không biết nói cái gì cho phải bây giờ.

Sở Thiên nghe xong, thầm nghĩ, chẳng lẽ Ngô Ngân Quý đem chuyện mình dạy cậu ta đánh nhau đều nói ra? Chú Ngô có lẽ phải tức giận mới đúng, làm sao lại cảm kích như vậy chứ?

Lúc này, dì Ngô từ phòng bếp bưng một cái khay lớn đi ra, bên trong bày biện vài món ăn, kêu lên:

- Ba của Ngân Quý, nhanh dẫn thầy giáo và bạn học của con vào nhà ngồi đi, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.

Tào Hoa Vũ và La Khiết hai người nhanh nhẹn đi qua giúp đỡ dì Ngô bê thức ăn lên. Dì Ngô khen:

- Đứa nhỏ này, thực hiểu chuyện.

* Lục quốc: thời kỳ Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Hoa; sáu nước quy phục nước Tần, gồm: Hàn, Sở, Triệu Ngụy, Tề, Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK