Tám giờ tối, đèn hoa sáng lên. trại Thiên Lang nơi nơi lửa trại.
Lúc Sở Thiên và Khuynh Thành bước vào cửa trại, A Mộc Đồng đang cắt thịt dê. Sau mấy lần quan sát, nhướn mày nháy mắt với Chiến Thiên Tường, thấp giọng nói:
- Khụ khụ. với kinh nghiệm nghiệm thân làm gái nhiều năm của A Mộc Đồng tôi, có thể gánh trách nhiệm nói cho anh biết, Thiếu soái đắc thủ rồi.
Chiến Thiên Tường đang uống rượu mạnh há mồm phun ra. rượu phun vào đống lửa càng đấy bừng lên, đùng khăn giấy lau sạch miệng mắng:
- A Mộc Đồng, cậu nướng đầu dê mấy tiếng không chín, hóa ra tâm tư đều nhớ tới Thiếu soái và Khuynh Thành hả? Tiểu Lý Tử.
A Mộc Đồng đang muốn đánh trả, lại phát hiện Sở Thiên dắt Khuynh Thành đi tới, thế là cúi đầu hừ không quan tâm Chiến Thiên Tường nữa.
Sở Thiên rõ ràng không nghe thấy lúc nãy bọn họ nói những gì, đi tới bên đống lửa giơ tay với A Mộc Đồng:
- Mang đến hai miếng thịt chân sau!
A Mộc Đồng hì hì cười, ái ngại nói:
- Chưa chín!
Sở Thiên hơi sửng sốt, sau đó mở miệng:
- Còn thịt non của phần eo thì sao?
A Mộc Đồng giọng cũng nhỏ hẳn. trả lời:
- Cũng chưa chín!
- Vậy tùy tiện cho mấy miếng thịt có thể ăn đi, hơi đói bụng rồi.
Sở Thiên không kiên nhẫn phất tay nói.
A Mộc Đồng không nói gì, Chiến Thiên Tường ho khan hai tiếng, cười nói:
- Thiếu soái, không thịt có thể có thể ăn. Tên này không chuyên tâm, nướng mấy tiếng đồng hồ con dê đáng lẽ thành than lại thành máu tươi đầm đìa. về phần tại sao không chuyên tâm? khụ, nó quan tâm tới sự an toàn của Thiếu soái và Khuynh Thành.
Lỗ tai của Khuynh Thành liền lập tức trở nên đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ, núp sau Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, em về lều mang thịt dê lúc trưa đến, mọi người ăn trước nhé!
Sở Thiên gật đầu, Khuynh Thành cười bỏ đi, chỉ là nhuận hồng trên mặt vẫn chưa từng tắt.
A Mộc Đồng nhìn thấy Khuynh Thành bỏ đi, cả người lại sôi sục lên, thấp giọng nói:
- Thiếu soái, câu tiếp theo của Sương Diệp Hồng thuộc hoa tháng hai.
Sở Thiên vỗ đầu của anh ta. từ ngữ lặp lờ nói:
- Nướng thật dê cho tốt, lát nữa Khả Nhi và Dương Phi Dương bọn họ trở về cũng phải ăn. Nếu cậu không nướng xong làm bọn họ đói bụng, tự mình nghĩ cách đối phó bọn họ đi, không chừng bọn họ sẽ nướng cậu.
Lời nói vừa rơi ra, mấy con khoái mã đã chạy tới cửa trại.
A Mộc Đồng vội vàng khẩn trương toàn tâm chú ý nướng đê.
Người trên lưng ngựa chính là bọn Khả Nhi, cho dù là ánh đèn mông lung mờ ảo cũng có thể nhìn thấy nụ cười sáng lạn của bọn họ. Không nghi ngờ đã nói cho Sở Thiên biết, nhiệm vụ hoàn thành rất thuận lợi, điều này làm hắn buông nhẹ người. Còn sợ bọn họ vì Lý Thần Châu xuất hiện mà xảy ra biến cố gì chứ.
Bọn Khả Nhi tuy đi đường mệt mỏi, đi về gần mười tiếng, nhưng đều không có cảm thấy mệt mỏi. Nhìn thấy bọn Sở Thiên vây quanh lửa trại nướng dê con, lập tức leo xuống giao con ngựa cho anh em của trại Thiên Lang, hô mấy tiếng chạy vây tới Sở Thiên.
Khả Nhi vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp, nhu mì hô:
- Dê nướng xong chưa?
A Mộc Độc vừa mới nhanh đuổi chậm truy, cuối cùng nướng xong mấy miếng thịt đê, vội đưa tới:
- Có một chút có thể ănễ
Khả Nhi cũng không khách sáo, cầm lấy liền chậm rãi nhai nuốt, sau đó ngồi bên cạnh Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, nhiệm vụ hoàn thành!
Sở Thiên gật đầu, giúp A Mộc Đồng lật nướng, thản nhiên hỏi:
- Chết trong tay ai?
Khả Nhi và Dương Phi Dương. Phong Vô Tình nhìn nhau, cười nói:
- Anh đoán thử xem?
Sở Thiên cười khổ, điều này thật có chút khó đoán, sau khi suy nghĩ nói:
- Anh có thể khẳng định chính là không có chết trong tay các em.
Khả Nhi hơi sửng sốt. phản xạ có điều kiện hỏi:
-Tại sao? Chẳng lẽ Lý Thần Chân nói với anh rồi?
Sở Thiên lắc đầu, dịch chuyển đùi dê dưới ngọn lửa, cười nói:
- Lý Thần Chân ở hiện trường, các em ra tay tất nhiên có chổ cố kỵ. Cho dù là các em động thủ giết phần tử Đột Đột, bây giờ các người cũng sẽ không cao hứng phấn chấn như vậy, mà là suy nghĩ có vướng mắc lỗi lầm gì hay không. Các emi không có vẻ ngưng trọng, chứng minh là Đường gia đắc thủ!
Khà Nhi đột nhiên ôm lấy Sở Thiên, hung hăng hôn lên mặt hắn hai cái, nói:
- Thiếu soái, đoán chính xác, thưởng cho hai cái hồn.
Sở Thiên nhìn thấy ánh mắt mờ ám của A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường, khẽ cười khổ, chuyền tới đề tài chính:
- Cao thủ của Đường gia ờ Côn Minh là ai vậy? Nếu dám trước mặt Lý Thần Chân động thủ giết người, hơn nừa có thể thành công, thật sự ngoài dự liệu của anh.
Phong Vô Tình nhẹ nhàng thở dài, sắc mặt trịnh trọng nói:
- Quả thực là cao thủ! Cậu gặp qua rồi?
Sở Thiên ngưng cười, thản nhiên thốt ra hai chữ:
-Liệt Dực?
Phong Vô Tình, Khả Nhi và Dương Phi Dương tựa hồ đồng thời gật đầu.
Khóe miệng Sở Thiên treo ý cười, quay nhìn cửa trại im lặng, nhẹ nhàng nói:
- Nếu không ngoài dự đoán, thì cậu ta đã tới rồi!
Lời vừa nói ra, thì có người chạy nhanh vào. chắp tay với Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, có vị tên Liệt Dực muốn gặp.
Sở Thiên gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Dẫn cậu ta vào đi!
A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường rõ ràng biết người đến là nhân vật quan trọng, thức thời đứng dậy rời khỏi. còn bảo anh em gần đó rời khỏi vị trí, tránh nghe được một số thứ không nên nghe.
Đám người Phong Vô Tình liếc nhìn nhau mấy cái. Liệt Dực đến thật là nhanh, không chừng là ở sau lưng mình. Càng làm cho người ta giật mình là mấy người mình lại không hề phát hiện ra anh ta. Xem ra phải đoán lại thực lực của Liệt Dực
Khả Nhi dựa lên người Sở Thiên, tay phải nhẹ nhàng ấn ở thắt lưng, thắt lưng có khẩu súng, đạn trong súng đã đầy.
Liệt Dực giống như là cây xẻ tà, dưới chỉ dẫn của anh em trại Thiên Lang chậm rãi đi đến. Mỗi bước bước ra đều rất quy tắc, nhưng không có làm bất cứ ai cảm thấy buồn cười, vì động tác của anh ta tuy thong thả, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Lúc nhìn thấy Sở Thiên đã phóng vượt qua người anh em dẫn đường tới bên cạnh đống lửa.
Sở Thiên không có ngẩng đầu nhìn, vẫn dùng dao cắt thịt dê nướng thịt, thản nhiên nói:
- Đến rồi à?
Liệt Dực không có nói gì, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Sở Thiên, khí thế từ trên người nhanh chóng lan tản ra, nguy hiểm vội hiện ra.
Cùng lúc này, súng lục của Khả Nhi như tinh linh vọt ra, với góc độ không thể tin nổi nhắm vào bàn chân của Liệt Dực. Đó là chổ duy nhất không có phòng bị. cũng không có nghĩ tới phải phòng bị.
Liệt Dực không ngăn được khen ngợi:
- Hay cho một khẩu súng lục. hay cho một người con gái.
Có lẽ đổi thành người khác ẽ vì khen ngợi của Liệt Dực mà đắc ý. nhưng Khả Nhi không có. Cô biết, cho dù giữa lông mày mình hiện lên vẻ vui mừng, đều sẽ làm cho Liệt Dực tìm được cơ hội; công kích, cho nên cồ làm lòng mình tĩnh mịch.
Sở Thiên cắt hai miếng thịt dê đưa cho Liệt Dực, nói ra câu thứ hai:
- Đến giết tôi sao?
Liệt Dực nhẹ nhàng thở dài, đưa miếng thịt dê vào miệng, cẩn thận nhai nuốt xuống mới nối:
- Phải, nhưng lại không phải!
Lời này nói ra, bọn Phong Vô Tình cũng bước vào trạng thái đề phòng, chỉ cần Sở Thiên hạ lệnh một tiếng, bọn họ có thể đánh chết Liêt Dưc.
I • • » ĩ J • • • •
Ai biết, Sở Thiên lại nhẹ nhàng cười, hiếu kỳ hỏi:
- Có thể rõ ràng một chút không?
Liệt Dực cuốn miếng thịt dê lại. làm nó trở nên dày? sau đó mới cắn xuống, một lát sau trả lời:
- Anh giết Đường Sơn Phong, tru diệt mấy trăm đệ tử Đường môn, món nợ máu này tất nhiên phải tìm để trả lại. Nhưng xuất phát với đủ loại áp lực, bên ngoài không thể tiến công bốn phía, cho nên Đường gia phái tôi đến.
Sở Thiên đổ nửa bát nước tương vào giữa làm gia vị, không chút do dự truy hỏi:
- Vậy tại sao cậu lại không giết tôi?
Liệt Dực bình tĩnh trả lời:
- Còn thiếu bảy mươi bảy ngày.
Sở Thiên khẽ cười khổ, hắn biết bảy mươi bảy ngày là ý gì, chính là kỳ hạn lúc đầu Liệt Dực đề xuất ở sơn trang Bạch Vân. Đợi sau ba tháng thương thế của mình hồi phục mới đến giết mình. Không ngờ tên này lại thật sự đang tính toán, trí nhớ loại người này thật đáng sợ.
Sở Thiên không muốn làm cho đối thoại trở nên trầm trọng, dù sao hắn không muốn giết Liệt Dực lắm. chuyển sang chuyện khác nói:
- Cậu giết phần tử Đột Đột rồi?
Liệt Dực rất thành thật gật đầu, bất đắc dĩ cười:
- Tôi biết đó là một âm mưu. cũng đã nói với Đường gia , nhưng Đường lão gia muốn tôi ra tay, tôi chỉ có thể giết bọn họ. Tối nay gặp được cậu, chứng minh đự đoán của tôi là chính xác.
Sở Thiên thầm khen ngợi trí thông minh của Liệt Dực. nhưng trong lòng khó hiểu dâng lên nỗi ám ảnh, hỏi:
- Liệt Dực. không phải cậu không giết người bị thương sao?
Liệt Dực gật đầu. bình tĩnh trả lời:
- Trước giờ chưa từng giết, tôi giết đều là người khỏe mạnh, vì tôi có thể giết sạch đám người mạnh nhất.
Sắc mặt của Sở Thiên và Nhiếp Vô Danh gần như hoàn toàn biến đổi, nhưng đều không có vạch trần việc phần tử Đột Đột bị độc. Người Liệt Dực giết không bị thương, chỉ sợ là không phải phần tử Đột Đột. Hai người thật sự e là đã bị đưa đi theo đường khác, lập tức đều thầm than sự giảo hoạt của Chu Long Kiếm và Lý Thần Chân. May mắn Liệt Dực ra tay trước bọn Khả Nhi. bằng không phiền phức rồi.
Không thể ngờ được, thợ săn thật sự lại là Chu Long Kiếm!
Sở Thiên cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, sau đó đè súng của Khả Nhi xuống, cũng bão bọn Dương Phi Dương đang trước sau đề phòng thả lỏng, thản nhiên nói:
- Liệt Dực, cậu có cơ hội mà không giết tôi, cậu không phải là thuộc hạ xứng đáng với chức vụ. nhưng cậu lại là đối thủ đáng tôn trọng. ít nhất đối với tôi mà nói, nếu giết cậu rồi, tôi sẽ cúi đầu vì cậu.
Liệt Dực nuốt nửa miếng thịt dê cuối cùng, rất trịnh trọng gật đầu:
- Cảm ơn, tôi cũng vậy! Bên cạnh anh tinh anh mãnh tướng. nếu muốn giết tôi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Tại sao anh lại không động thủ chứ? Cho nên, chúng ta trên góc độ rất lớn, thuộc cùng một loại người.
Sở Thiên tán thành gật đầu. bão Phong Vô Tình đưa rượu mạnh tinh thơm cho anh ta, bình tĩnh nói:
- Cùng một loại người, vậy phải cùng uống một chút rượu nhé! Bất luận sau này ai sống ai chết. ít nhất có thời gian nâng cốc ngôn hoan, chẳng lẽ không đúng sao?
Liệt Dực cười nhạt, liền sau đó chậm rãi uống nửa túi rượu mạnh, sau đó đứng lên chuẩn bị bỏ đi.
Sở Thiên lại từ bên cạnh ném cho anh ta hai cái túi rượu, ý vị thâm trường nói:
-Tại sao chúng ta nhất định là kẻ thù. mà không phải là bạn chứ?
Trên mặt Liệt Dực hiện lên cười khổ, trả lời:
- Đường lão gia có ân với tôi. mà anh là kẻ địch của ông ấy. cho nên tôi nhất định phải giết anh.
Sở Thiên thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Lửa trại vẫn nhẹ nhàng khua động, trong ánh lửa. cái bóng Liệt Dực càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất.