Yên tĩnh!
- Giết!
Lâm Đại Pháo rút dao ngắn ra, gầm lên một tiếng.
Trong chớp mắt, cả quảng trường Hồng Tinh trở nên sôi sùng sục. Hỗn chiến giữa ngàn người cứ như vậy khai mạc.
Tiếng dao chạm nhau, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ không ngừng vang lên, máu tươi bắn tung tóe, tay chân rải rác, khiến lòng người không hiểu run rẩy. Điên cuồng sinh ra trong sợ hãi khiến mọi người đỏ cả mắt chém giết lẫn nhau, ai cũng biết, bây giờ sợ chết chỉ làm cho mình chết nhanh hơn mà thôi.
Lão yêu nắm dao cắt thịt trong tay, đứng trước mặt bảo vệ Lâm Đại Pháo, từng bước từng bước mở ra một con đường máu cho Lâm Đại Pháo, những nơi dao cắt thịt lướt qua đều có người của hội Hắc Long ngã xuống. Khi số lượng người xông lên quá đông, tay trái sẽ bắn hàn đinh ra, mỗi mũi hàn đinh đều rất chính xác cắm vào cổ họng đối phương.
Thân hình hơi béo của Lâm Đại Pháo ở trước mặt sống chết cũng trở nên vô cùng linh hoạt, giống như một con cá trạch trơn trượt, dao ngắn trong tay phải như thế nào cũng có thể chém chết bang chúng hội Hắc Long tấn công hai bên sườn, hoàn toàn không giống một bang chủ Hổ Bang sống an nhàn sung sướng chút nào cả.
Sở Thiên đã bị buộc phải lên con thuyền rách của Hổ Bang, chỉ có thể cướp lấy hai thanh dao bầu theo bên cạnh Lâm Đại Pháo bắt đầu chém giết, đao pháp của Sở Thiên tuy không sắc bén như Lão yêu, nhưng thừa sức để đối phó với bang chúng hội Hắc Long. Đối mặt với sự tấn công dồn dập của hội Hắc Long, Sở Thiên sử dụng tuần hoàn nguyên tắc đả thương địch thủ “giảm quân số không chiến đấu”. Dao bầu chém ra, không thấy máu rơi hay một chiêu lấy mạng, dao dao đều chém bang chúng hội Hắc Long thành trọng thương hay chém thành tàn tật trầm trọng, để họ ngồi phịch trên mặt đất kêu rên ngăn cản bang chúng phía sau xông lên.
Sau hơn mười phút, hai trăm người của Hổ Bang đã chết hơn phân nửa, đám người Lâm Đại Pháo cũng dần dần đến gần con đường sau quảng trường Hồng Tinh, đi thêm mười mét nữa thì đám người Lâm Đại Pháo có thể thuận lợi bỏ chạy. Bạch Diện Sinh hình như nhìn thấu ý đồ theo con đường sau quảng trường chạy trốn, cười lạnh vài tiếng, tự mình mang theo hơn hai trăm người lên chặn lại, chặn lại lỗ hỏng dần dần trở nên yếu ớt.
Lão yêu giống như một sứ giả của cái chết, những nơi ông ta đi ngang qua đều là nơi bắt đầu ác mộng của bang chúng hội Hắc Long. Bạch Diện Sinh đẩy thêm hơn hai trăm người lên, không đến vài phút đã ngã xuống hai mươi mấy thi thể. Bạch Diện Sinh lộ ra vẻ không kiềm chế được nữa, quên sạch sẽ chuyện mình là người chỉ huy, cầm dao bầu xông lên tấn công Lão yêu. Giữa đường có mấy người Hổ Bang xuất dao ngăn trở, nhưng bị Bạch Diện Sinh chớp cũng không chớp mắt chém ngã xuống mặt đất.
Sau một lúc, Bạch Diện Sinh rốt cuộc đối đầu với Lão yêu.
Hai người nhìn nhau vài lần, không nói hai lời, dao bầu và dao cắt thịt cơ hồ là cùng một lúc tấn công đối phương.
Một tiếng “Đang” thanh thúy vang dội vang lên, hoàn toàn làm tiếng kêu giết im bặt, cũng khiến cho cả quảng trường Hồng Tinh tạm thời an tĩnh trở lại. Những người còn sống, bị thương, chưa chết đều ngừng thế tấn công trong tay, mở to mắt nhìn hai đại cao thủ quyết chiến.
Lâm Đại Pháo và Sở Thiên cũng ngừng lại, muốn xem Lão yêu có chém chết được người cầm đầu hội Hắc Long không.
Một tiếng “đang”, Lão yêu và Bạch Diện Sinh lại cản lại một dao của đối phương. Song phương lùi về sau hai bước, bàn tay cả hai đều cảm giác được hơi hơi đau nhức, trong mắt không khỏi toát ra kinh ngạc, không thể tưởng được đối phương lại mạnh đến mức độ này.
Liên tục hai đòn tấn công, Lão yêu và Bạch Diện Sinh chưa phân được thắng bại. Theo lẽ thường, đêm nay Lão yêu đã chiến đấu rất nhiều trận, khí lực đã tiêu hao không ít, Bạch Diện Sinh chỉ đứng chỉ huy, vì vậy tiếp tục chém giết xuống, Lão yêu khó tránh khỏi sẽ rơi vào kết cục không còn sức bị thua.
Nhưng Sở Thiên có một cảm giác, Lão yêu sẽ thắng trận quyết đấu này.
Bạch Diện Sinh tùy ý bước lên trước nửa bước, sắc mặt trắng bệch dưới ánh đèn đường ảm đạm giống như gã đang đeo một mặt nạ bằng giấy trắng. Tuy rằng không hề có biểu tình nào cả, nhưng ngược lại như vậy càng khiến người ta cảm giác đáng sợ quỷ quái. Dao bầu trong tay trầm ổn có lực, tùy thời chuẩn bị chờ phân phó.
Vẻ mặt Lão yêu không hề thay đổi, giống như đang xem một con nai nhìn chằm chằm Bạch Diện Sinh.
Bạch Diện Sinh trở nên không được tự nhiên, tay phải hạ xuống, đổ đầy toàn bộ lực lượng, dao bầu theo một đường vòng cung hoa lệ thực tế liều mạng tấn công về phía Lão yêu. Tay của Bạch Diện Sinh vừa trắng vừa nhỏ, giống như tay của con gái, tư thế bàn tay cầm dao bầu tấn công của gã nhu hòa tuyệt đẹp, rất giống đang điêu khắc, điêu khắc một đóa hoa nhỏ mềm mại yếu ớt.
Cho dù là người cường hãn bá đạo cỡ nào, ở trong tay gã, đều trở nên mềm mại yếu ớt giống như hoa vậy.
Đây là chiêu thức cuối cùng dùng toàn lực tấn công, chiêu này qua đi, lập tức có thể phân được thắng bại.
Bạch Diện Sinh đối với lực đạo của mình luôn luôn rất tin tưởng. Lúc bảy tuổi gã dùng búa chém ngã cây hòe đường kính nửa mét. Tám tuổi, có thể dùng dao nhọn đâm thủng cổ họng một con trâu. Mười tuổi, gã đã có thể dùng dao gọt hoa quả đâm chết người tình của mẹ gã trên giường lớn một cách thoải mái.
Ánh mắt của Lão yêu vẫn rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không cảm nhận được sát khí sắc bén của Bạch Diện Sinh vậy.
Bạch Diện Sinh ra tay thoạt nhìn không nhanh, nhưng lại rất hung mãnh, giống như một tia sáng rất dịu dàng, chờ ngươi thấy nó, nó đã tới gần người rồi. Nhưng lúc này dao bầu của gã còn chưa tới, dao cắt thịt của Lão yêu đã nhẹ nhàng ra đòn tấn công, đâm thẳng vào ánh mắt Bạch Diện Sinh.
Ánh dao trong chớp mắt ngừng lại, nụ cười của Bạch Diện Sinh cũng trở nên cứng ngắc. Dao cắt thịt của Lão yêu nghệ thuật dừng ở trên lưỡi dao của Bạch Diện Sinh, tất cả lực lượng đều đổ đầy vào nơi tiếp xúc của hai con dao, ma sát nhau ken két chấn động.
Một đường dao Bạch Diện Sinh dùng hết toàn lực tấn công lại bị dao cắt thịt của Lão yêu chặn lại, gã cảm thấy tức giận, cảm thấy thống khổ.
Đối với một Lão yêu hằng năm nghiên cứu đòn tấn công của dao, khe hở giữa các thớ thịt chính là không gian mà dao cắt thịt cắt ra. Khe hở này, không gian này, giống như cơ hội chợt lóe qua trong trận chiến, vì vậy, dao cắt thịt của Lão yêu vòng qua dao bầu, đâm vào người Bạch Diện Sinh.
Ánh dao lóe lên, máu tươi vung ra.
Dao bầu của Bạch Diện Sinh đâm vào da thịt Lão yêu, dao cắt thịt của Lão yêu đâm vào trái tim Bạch Diện Sinh, một dao đâm thẳng vào.
Bạch Diện Sinh cảm giác được cơn đau truyền khắp cơ thể, bỏ dao bầu ra, ra sức nhảy về phía sau, tay bịt chặt miệng vết thương ở ngực. Trong mắt toát ra vẻ không tin nhìn Lão yêu ra một đòn gần như tương tàn, Lão yêu này quá mức hung hãn rồi.
Lão yêu cầm chặt dao cắt thịt dính máu, nhìn Bạch Diện Sinh không ngã xuống, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Sở Thiên quét nhìn Bạch Diện Sinh vài lần, thản nhiên nói:
- Trên thế giới này, có một số người trái tim ở bên phải.
Lão yêu gật gật đầu, mang theo vài phần tiếc nuối, sớm biết như vậy nên đâm vào ngực phải Bạch Diện Sinh. Tuy như vậy đồng nghĩa với việc dao bầu của Bạch Diện Sinh sẽ đâm vào ngực mình mà không phải là bả vai, nhưng ít nhất có thể giết chết Bạch Diện Sinh.
Quảng trường lại trở nên yên tĩnh.
- Giết!
Lần này người hô giết là Bạch Diện Sinh, gã bị trọng thương nhưng cũng làm Lão yêu bị thương nặng, bang chúng bên người hẳn là có thể đối phó Lão yêu.
Quảng trường Hồng Tinh lại một lần nữa trở nên sôi trào.
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết lại một lần nữa vang lên.
Lão yêu hoàn toàn không để ý đến máu chảy nơi bả vai, dao cắt thịt trong tay vẫn như trước hung hãn chém giết về phía trước. Những nơi dao cắt thịt đi qua, đều có bang chúng hội Hắc Long ngã xuống. Nhưng không ai phát hiện ra, tốc độ tấn công của Lão yêu đã trở nên thong thả hơn.
Sở Thiên cầm hai con dao bầu, sau khi chém ngã mấy bang chúng hội Hắc Long thì phát hiện ngã tư đường xuất hiện không ít người cầm dao bầu, súng lục đằng đằng sát khí chạy về hướng quảng trường. Sở Thiên cười khổ không còn cách nào, xem quần áo của họ thì cũng biết là cứu viện hội Hắc Long đến rồi. Như vậy cũng đoán được, biệt thự Hoa Đô và Hoa Đô Tower vẫn không thoát được vận mệnh bị phá hủy.
Sở Thiên biết không thể ham chiếm, hai con dao bầu trong tay bay vụt ra, giúp Lão yêu đánh chết vài người phía trước, lập tức rút ra chiến đao Hồng Minh, hăng hái chém ngã mấy tên bang chúng xông lên, kéo Lâm Đại Pháo đang giết hăng say bên cạnh, gào vào tai Lâm Đại Pháo:
- Chạy mau, chạy mau, viện binh của hội Hắc Long đã đến, chỉ cần chém giết đến thông đạo, chúng ta sẽ an toàn.
Con mắt màu đỏ của Lâm Đại Pháo nhìn bang chúng hội Hắc Long đông như rừng cây, thậm chí còn có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kiều Ngũ. Lại nhìn hơn sáu mươi bang chúng còn lại đang chiến đấu hăng hái, không thể kiềm chế được lửa giận nữa, oán hận mắng:
- Con bà nó Kiều Ngũ, một ngày nào đó, ông đây nhất định sẽ báo nỗi bực phải chịu đựng đêm nay.
Sau khi Lâm Đại Pháo nói xong, liền theo Sở Thiên và Lão yêu chém giết đến thông đạo, miệng cũng không quên “cổ vũ” những bang chúng còn đang hăng hái chiến đấu:
- Các nam nhi Hổ Bang, sĩ khả sát bất khả nhục, chúng ta hôm nay chiến đấu đến cùng, chiến đấu đến người cuối cùng.
Bang chúng Hổ Bang đang chém giết nghe Lâm Đại Pháo hô hào, tâm huyết trong lòng tăng thêm vài phần, dao bầu trong tay cũng sắc bén thêm vài phần, làm chậm lại thế tấn công của bang chúng hội Hắc Long, nhưng không cản được bao lâu. Hơn sáu mươi bang chúng Hổ bang đã bị hơn ba ngàn người hội Hắc Long bao vây chém giết.
Kiều Ngũ di chuyển thiết đảm, đi đến bên cạnh Bạch Diện Sinh, nhìn phần ngực đang đổ máu của gã, hiểu được phần tử hiếu chiến này lại tự mình lên sân khấu nữa rồi. Trong lòng âm thầm lắc đầu, sống trong xã hội đen, giống như Bạch Diện Sinh tự lực ra sức, phỏng chừng không được vài ngày thì không phải bị giết chết thì cũng bị mệt chết.
Kiều Ngũ nghĩ thì nghĩ, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết ân cần hỏi thăm:
- Bị thương nặng hay không? Có muốn đến bệnh viện không?
Bạch Diện Sinh cố chấp lắc đầu, thở nói:
- Bên cạnh Lâm Đại Pháo có một người tương đối cường hãn, giết hơn một trăm anh em của chúng ta. Tôi bị lão ta chém giết một trận, tuy bị đâm thương, nhưng lão cũng bị tôi chém thương bả vai, anh giúp tôi bắt sống lại đây, tôi muốn chém sống lão.
Kiều Ngũ nghe xong lời Bạch Diện Sinh, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lại có người có thể giết hơn một trăm người hội Hắc Long, còn đâm bị thương Bạch Diện Sinh. Người như thế trăm triệu không thể để lại, nhất định phải giết, nếu không hậu hoạ khôn cùng. Ai biết sau khi thương thế lão talành lại có hay không đến ám sát chứ.
Kiều Ngũ gật gật đầu, trầm giọng quát:
- Các anh em, chém chết đám người Lâm Đại Pháo cho tao.
Bang chúng hội Hắc Long giống như thủy triều mạnh mẽ tràn lên, Sở Thiên cảm nhận trong chớp mắt bỗng cảm thấy áp lực tăng lên, nhịn không được hô lên:
- Lâm bang chủ, mọi người nhanh lên mở ra con đường máu, lùi đến thông đạo, đối thủ quá đông.
Vì đám người cắn chặt đám người Sở Thiên là người của Bạch Diện Sinh dẫn đến, những bang chúng Kiều Ngũ dẫn đến còn chưa nhào lên, nếu không vài người đám Sở Thiên đã sớm không có cơ hội chém giết, sớm đã bị bang chúng hội Hắc Long bắn chết.
Lão yêu rốt cuộc giết đến thông đạo, Sở Thiên quơ chiến đao Hồng Minh, sau khi chém chết bảy tám bang chúng hội Hắc Long cũng lùi đến thông đạo. Lâm Đại Pháo thấy phía trước không có kẻ thù, nhanh chân bỏ chạy. Sau khi chạy hơn mười mét, Lâm Đại Pháo quay lại nhìn tình hình, thấy Sở Thiên cầm chiến đao cản phía sau, giống như một chiến thần “một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể đi qua”.
Lão yêu nhìn thấy Sở Thiên bị cản khó thoát thân, cầm dao chuẩn bị quay ngược lại giúp Sở Thiên, lại bị Lâm Đại Pháo giữ chặt lại. Lâm Đại Pháo tất nhiên là biết ý đồ của Lão yêu, trầm giọng nói:
- Đi, chúng ta chạy mau, Sở Thiên tự nhiên có cách thoát thân.
Lão yêu chần chừ một lúc, cắn răng theo Lâm Đại Pháo chạy về phía trước.
Vô tình vô nghĩa của Lâm Đại Pháo, Sở Thiên hình như đã sớm biết, cho nên không hề bất ngờ. Bây giờ hắn cũng có thể dễ dàng thoát thân, nhưng vẫn cảm thấy nên tranh thủ thêm chút thời gian cho hai người Lâm Đại Pháo chạy trốn, tránh cho chạy không được bao lâu lại bị đám người Bạch Diện Sinh đuổi đến, lãng phí khổ tâm mình bỏ ra quá.
Sở Thiên đối mặt với bang chúng hội Hắc Long không đếm xuể, trên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười tươi, hoành đao đứng chặn trước thông đạo ba mét, ánh mắt thản nhiên quét ngang mấy chục con dao bầu đang tới gần. Lưỡi đao chớp lên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, khiến cho bầu không khí đêm nay càng thêm lạnh giá.
Năm sáu bang chúng hội Hắc Long liều mạng xông lên, Sở Thiên thở dài một hơi, bước lên một bước nhỏ, cổ tay run run, chiến đao Hồng Minh trong tay phải nhẹ nhàng quơ ra trước một chút, chỉ nghe một tiếng “ông” vang lên, ánh sáng hoàng kim lóe lên vọt tới bang chúng hội Hắc Long trước mặt.
Vài tiếng kêu “A, a, a” thảm thiết vang lên, lúc bang chúng hội Hắc Long nhìn được rõ ràng thì Sở Thiên vẫn như cũ đứng trước cửa thông đạo, vẻ mặt bình tĩnh thong thả, giống như không di chuyển nửa bước, nhưng trên mặt đất lại có năm sáu người anh em bị trọng thương, ai cũng bỏ dao bầu xuống, hai tay ôm bụng gào thét. Một đao của Sở Thiên chém mở bụng của bọn họ.
Sức mạnh của Sở Thiên làm cho bang chúng hội Hắc Long như thủy triều dừng lại thế tấn công. Một số người nâng người bị thương trên mặt đất lên, một số người nhảy lên, một lần nữa giằng co với Sở Thiên. Kiều Ngũ nhìn mọi người không bước về phía trước, đi đến trước, thấy Sở Thiên hoành đao đứng, Lâm Đại Pháo đã sớm không thấy bóng dáng. Quay đầu nói với người bên cạnh:
- Tung người ra, bảo bọn họ chú ý hành tung của Lâm Đại Pháo.
Một vài bang chúng hội Hắc Long vội lĩnh mệnh lùi lại.
Thiết đảm trên tay Kiều Ngũ đã sớm được lau sạch sẽ, giống như không hề dính qua máu Trần Cát Mộng vậy. Kiều Ngũ nhìn quét Sở Thiên vài lần, lộ ra một nụ cười, thản nhiên nói:
- Thiếu soái?
Sở Thiên gật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh trả lời:
- Đúng vậy!
- Sao Thiếu soái lại đi cùng với Lâm Đại Pháo vậy?
Kiều Ngũ bây giờ không muốn giết Sở Thiên vội, cũng không nóng lòng đuổi theo Lâm Đại Pháo:
- Sao lại thay Lâm Đại Pháo đứng đây chặn cửa chịu chết vậy? Thiếu soái cũng biết, Lâm Đại Pháo đã sớm bỏ lại Thiếu soái chạy trốn rồi mà.
Sở Thiên sờ sờ mũi, mũi đao chỉ xuống đất, nhỏ máu tươi, cười nói:
- Tôi vốn đang cùng Lâm Đại Pháo ngắm trăng, lại bị các ngươi quấy rầy nhã hứng, làm cho tôi chật vật lắm mới chạy đến đây. Còn về phần Lâm Đại Pháo bỏ tôi chạy một mình, tôi tất nhiên là biết, vì sao còn đứng chặn ở đây, là vì Lâm Đại Pháo còn dùng được!
Ánh mắt Kiều Ngũ lóe lên hứng thú dày đặc, nhìn Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái thật sự rất thông minh, cũng rất thành thực. Nhưng đầu năm nay, người chết nhanh nhất cũng chính là hai loại người này. Thiếu soái nghĩ chỉ với một cây đao, một người có thể ngăn cản mấy ngàn anh em của tôi được sao?
Đó là một câu hỏi không cần trả lời, bất kỳ người nào cũng có thể thành thực thừa nhận, chỉ với một cây đao không thể ngăn lại được ngàn người.
Nhưng khiến Kiều Ngũ bất ngờ chính là, khóe miệng Sở Thiên kéo lên một nụ cười tươi, con mắt sạch sẽ tự tin, nói:
- Có thể!
Vẻ mặt Kiều Ngũ trở nên thâm sâu không lường được, không biết là khinh thường hay là khen ngợi, giơ tay phải lên, thản nhiên nói:
- Lấy đao đến, ta đưa Thiếu soái một đoạn đường!
Kiều Ngũ đã mười năm không đụng vào đao rồi, nhưng cũng không thể nói gã hoang phế mười năm. Có một số người, cái gì cũng có thể quên, nhưng bản lĩnh liên quan đến sống chết sẽ không bao giờ quên đi. Cho dù là qua mười năm, hai mươi năm, vẫn như trước mạnh mẽ uy nghiêm.
Tay phải của Kiều Ngũ rất nhanh nắm lấy dao bầu, hai thiết đảm giao cho người bên cạnh, lướt qua mọi người, đứng chặn ngang trước mặt Sở Thiên.
Sở Thiên biết rõ, người như Kiều Ngũ nếu không ra tay thì thôi, nhưng một khi ra tay thì sẽ như sấm chớp vạn trượng.
Gió đêm thổi qua, cái lạnh nhè nhẹ dính lên người.
Vẻ mặt Kiều Ngũ trở nên nghiêm túc, xoát một tiếng, một đường dao bổ tới. Ra tay như phượng, ánh dao lóe sáng, trái gọt phải chém, trên đường tấn công lại biến ảo ra hai đường dao, nhắm vào vai trái cổ phải của Sở Thiên. Tính tình của gã bạo lực dữ dội, đao pháp dùng cũng nóng nảy như sấm chớp, bang chúng xung quanh lần đầu tiên nhìn thấy mặt mạnh mẽ của Kiều Ngũ, đều ngạc nhiên sợ hãi kêu lên, vẻ mặt phấn chấn. Đao khí khiến cho hàng người đầu tiên lùi về sau, nhưng những người đứng sau đẩy bọn họ đi lên lại.
Sở Thiên không hề lựa chọn né tránh, ngược lại còn tiến lên hai bước, chiến đao trên tay liên tục chém ra ba đường đao. Thoạt nhìn như chém lung tung lộn xộn, nhưng lại có thể đúng lúc ngăn cản đòn tấn công của Kiều Ngũ, khiến Kiều Ngũ không thể ra đòn tấn công tiếp theo.
Trong mắt Kiều Ngũ có hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu khen thưởng, tuổi còn trẻ mà đã có thân thủ như thế này rồi, trách không được Soái quân dám ở Kinh thành chiêu binh mãi mã. Đáng tiếc, Sở Thiên chọn không đúng nơi rồi. Không nên chọn địa bàn của hội Hắc Long, ai chọn đều phải chết, Hổ Bang như thế, Sở Thiên cũng không là ngoại lệ.
Kiều Ngũ nở nụ cười, dùng hết sức mạnh, nhún người nhảy về phía trước, nhắm ngay đầu Sở Thiên bổ xuống hai đường dao sắc bén hung hãn. Dao bầu chưa đến, vùng khí trên dao đã khiến cho tóc Sở Thiên rung lên. Sở Thiên cảm giác rất rõ da thịt trên mặt đau đau. Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, chiến đao trong tay tiếp đón Kiều Ngũ.
Hai dao này, không có kỹ xảo hoa lệ gì cả, đơn thuần chỉ là quyết đấu sức mạnh thôi.
Sau vài tiếng “đang, đang”, Kiều Ngũ lùi về sau hai bước, khóe miệng có máu chảy ra, xem ra là bị nội thương rồi. Sở Thiên vẫn đứng tại chỗ không hề tổn thương chút nào, ánh mắt vẫn bình tĩnh như mặt nước, thậm chí hô hấp cũng rất bình phẳng.
Ánh mắt Kiều Ngũ như mắt cá chết, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm phía trước. Ánh trăng và ánh đèn đan xen vào nhau chiếu lên khuôn mặt như đồng đen của gã, ánh sáng và bóng tối tôn nhau lên. Khuôn mặt bình thường không có cảm xúc gì, nhưng bây giờ lại vặn vẹo vì đau đớn, ba dao chém qua, không thể ngăn cản một dao nào, đây là nỗi nhục nhã vô cùng.
Kiều Ngũ tối tăm mặt mũi, tay phải nhẹ nhàng phất lên, bang chúng hội Hắc Long giống như thủy triều cuốn về phía Sở Thiên.
Sở Thiên mặt không đổi sắc chém chết mười mấy người xông lên, uy hiếp những người còn lại dừng tấn công lại, đồng thời lùi chậm về lối đường hầm. Sau đó lập tức xoay người bỏ chạy, đằng sau không có cửa khiến cho bang chúng Hắc Long giống như thấy được hy vọng, mọi người chen chúc đuổi theo Sở Thiên.