Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết Thượng Hải nói thay đổi là thay đổi.

Trời đang nắng gắt, đột nhiên lại có cơn mưa nhỏ tí tách rơi.

Sở Thiên bỗng cười khổ một cái, mỗi lần mưa, vận may mình lại không tốt, lần đầu tiên là khi xuyên không đến với thế giới này, lần thứ hai là vì hiếu kỳ xem xét đúng sai hóa đơn hơn 100 đô của Vương Hạt Tử, lần thứ ba, chính là lần này cùng Đông Doanh đến xem nội bộ của Thiên triều không biết sẽ gặp phải những phiền phức gì đây?

Sở Thiên than phiền một câu không hiểu sao lại làm cho Hà Ngạo Vi cảm thấy coi thường, cô nói:

- Trời mưa rồi, không cần phải đấu nữa chứ?

Hà Hãn Dũng cười ha ha, vỗ vai Sở Thiên nói:

- Đừng nói mưa, dù có tuyết rơi cũng phải thi đấu, nếu không thì sẽ làm mất hứng của mọi người.

Hà Ngạo Vi lạnh lùng nhìn tên hưởng thụ sa đoạ, tự cao tự đại, ánh mắt chứa đầy sự kinh thường, ngay cả lời nói cũng giống Sở thiên.

Thực ra Sở Thiên rất đẹp trai, nụ cười lại càng mê người, nếu đặt anh ở đường Hoài Hải thì cũng sẽ không ít thiếu nữ chủ động đến bắt chuyện với anh. Nhưng Hà Ngạo Vi sớm đã gia nhập và làm chủ rồi, nhìn thấy soái quân chặn đường xe quân của bọn họ, Sở Thiên lại mở miệng trách anh trai cô, cộng thêm Hà Ngạo Vi từ nhỏ đã gặp rất nhiều quân nhân nam tính, hung mãnh, đối với những người không có chút khí lực như Sở Thiên, tự nhiên sẽ không có chút cảm tình nào, thậm chí còn có phần chán ghét.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Hà Hãn Dũng kêu binh sĩ cầm mấy cái ô đưa cho mọi người che mưa, sau đó thẳng tiến đến đấu trường đầu tiên.

Sa trường điểm binh thử kiếm, long tranh hổ đấu thể hiện thân thủ.

Trên sân đấu chướng ngại vật 400m.

400 chướng ngại này chủ yếu để khảo nghiệm nghị lực của binh sĩ, ngoài ra còn có cả tổng thể tố chất quân sự và sức chịu đựng của họ.

Một tiếng còi vang lên, xuyên thủng bầu trời đang yên tĩnh.

Hai tên binh sĩ cảnh bị khu Thượng Hải cùng hai tên binh sĩ Đông Doanh cuồng hãn tựa như Mãnh Hổ vậy, hoàn toàn không để ý đến mưa làm mờ mắt, leo lên nhảy xuống trong vũng bùn lầy lội. Loay xoay di chuyển, tên nào tên nấy thân thủ bất phàm.

20 giây sau, có thể rõ ràng thấy được binh sĩ cảnh bị khu xếp ở vị trí thứ nhất và vị trí thứ ba, kiểu thi đấu giữa nội bộ hai nước này mọi người tự nhiên xem trọng tên tuổi của vị trí thứ nhất, tự nhiên sẽ xuấttinh binh, hãn tướng ra thi đấu. Vì vậy thấy binh sĩ khu cảnh bị tạm thời vượt lên đầu, các binh sĩ khu cảnh bị đều nở nụ cười, Thiên triều vẫn mãi là Thiên triều, uy phong mãi mãi tồn tại.

Hà Ngạo Vi đứng bên cạnh vui vẻ vỗ tay, ánh mắt khiêu khích nhìn Sở Thiên, tựa như nói với Sở Thiên, đây chính là quân nhân của khu cảnh bị, đây chính là đàn ông của khu cảnh bị, đây chính là người đàn ông mình đồng da sắt.

Sở Thiên nhìn thân ảnh của 4 binh sĩ trong làn mưa, nhẹ nhàng than một câu:

- Thua rồi!

Hai chữ này âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng huynh muội Hà Hãn Dũng, còn có mấy vị lãnh đạo bộ đội ở bên cạnh cùng một số binh sĩ đều nghe thấy, tất cả đều chuyển ánh mắt hướng sang Sở Thiên đồng thời mang theo vài phần nghi vấn là không muốn tin vào điều đó.

Lãnh đạo bộ đội cùng binh sĩ muốn ngăn những lời nói không hài hoà, ủ rũ giống như thế này của Sở Thiên lại nhưng nhìn thấy Hà Hãn Dũng đứng cùng bọn họ, không rõ lai lịch đành nén câu chất vấn vào trong lòng lại.

Vẻ mặt Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh khẽ cười khổ, quả nhiên lời nói của Sở Thiên không sai.

Hà Hãn Dũng thấy binh sĩ cảnh bị khu đã vượt lên trên, không nhịn được bèn mỉa mai Sở Thiên:

- Thiếu soái, cậu vẫn thích lời nói khiến người chết không yên à, không thể chấp nhận được việc binh sĩ cảnh bị chúng tôi dũng mãnh hơn binh sĩ Đông Doanh phải không? Đúng là Hán gian.

Sở Thiên nhìn tiểu công chúa điêu ngoa này, chẳng muốn tranh chấp với cô ta. Sự thật sẽ chứng minh tất cả những gì mình đã nói.

Trận đấu dần đi đến phần gay cấn, 400m chướng ngại giờ chỉ còn lại một phần ba, mà binh sĩ khu cảnh bị vẫn vượt lên trên 4-5m.

Hà Hãn Dũng biết Sở Thiên sẽ không đoán sai, anh ta hết sức chăm chú nhìn 4 binh sĩ trên đấu trường, bỗng nhiên nét mặt biến sắc, giọng trầm thấp thốt lên:

- Không hay rồi.

Hà Hãn Dũng thấy binh sĩ Đông Doanh đứng ở vị trí thứ tư đang dần tăng tốc, vào thời điểm này mà vẫn còn sức lực để bộc phát tốc độ, thực sự là khó có thể tưởng tượng được.

Lời Hà Hãn Dũng vừa dứt, thì chỉ thấy binh sĩ Đông Doanh đứng vị trí thứ tư đột nhiên bộc phát sức lực khó có thể tin được, khi leo lên tường cao, những người khác phải dùng cả hai tay hai chân, có người còn không lên được, vậy mà anh ta chỉ cần dùng một tay nắm lấy sợi dây thừng, chân nhún một chút, lực đạp của một chân đã đưa cả cơ thể hoàn toàn bay lên không trung. Lực bật mạnh làm anh ta chỉ cần dùng tay kia nắm chắc đỉnh tường khống chế được phương hướng của thân thể, chỉ cần khẽ đảo người là đã qua được bức tường cao đó. Tốc độ vượt qua bức tường của anh ta không chỉ nhanh gấp đôi binh sĩ khu cảnh bị có khi còn hơn thế nữa.

Trong sự sững sờ của mọi người, Sở Thiên còn nghĩ tới nếu như chân của binh sĩ Đông Doanh kia mà đạp vào cơ thể người, không biết hậu quả sẽ ra sao.

Tên binh sĩ Đông Doanh này dùng tốc độ cực nhanh vượt qua binh sĩ của khu cảnh bị, xoay chuyển linh hoạt, lộ ra vẻ thoải mái lạ thường, dường như đây mới là thực lực thật của anh ta.

Chướng ngại vật cuối cùng là vượt qua tường thấp, khoảng cách của động bên trong tường thấp đối đa là hai nắm tay. Binh sĩ thường mà xông vào đây, thể lực đã tiêu hao một lượng lớn, hơn nữa động bên trong tường thấp này thực sự rất nhỏ, vì vậy khi binh sĩ đi qua không thể dừng lại, hóp lưng chui vào rồi lại nhô ra. Thời gian này ít nhất cũng mất ba giây, không những dừng tốc độ của mình lại mà còn phải để thân thể ở tốc độ lớn nhất dừng sản sinh trọng lượng tạo thành thể lực tiêu hao càng lớn.

Mà binh sĩ trước mắt này thì sao?

Tất cả mọi người đều không thấy anh ta dừng lại, anh ta dùng cách “xuyên” qua. Hoàn toàn như vận động viên nhảy nước vậy, tư thế lúc nhảy nước thoắt cái “xuyên” qua sau đó cơ thể lăn trên mặt đất, phi thân hướng về phía trước mà chạy. Như vậy, không những cơ thể có thể dùng quán tính lúc chạy mà trọng lượng cơ thể cũng xuống ở mức thấp nhất. Chính điều này cộng thêm tốc độ tối thiểu của anh ta đã nhanh hơn so với khu cảnh bị 5 giây.

Ở khoảng khắc cuối cùng, binh sĩ Đông Doanh đã tung người vượt qua binh sĩ khu cảnh bị.

Thời gian dường như dừng lại, quan binh khu cảnh bị dường như đều khó có thể tin được.

Nhưng kết quả đã được nhanh chóng đưa ra, thành tích 1 phút 43 giây 87 của binh sĩ Đông Doanh đứng thứ nhất, binh sĩ khu cảnh bị đứng thứ hai chỉ chậm hơn một giây, thậm chí còn không có người quan tâm tới hai người phía sau.

Lúc này quan binh khu cảnh bị mới hiểu, tên binh sĩ Đông Doanh đó vẫn luôn bảo tồn thực lực, mục đích chính là để bọn họ buông lỏng cảnh giác, không cho binh sĩ khu cảnh bị đem thể lực tiềm năng bức phát ra, tới thời khắc cuối cùng mới bộc phát thực lực của chính mình, đợi đến khi binh sĩ khu cảnh bị phát hiện ra thì thể lực đã tiêu hao quá độ, không còn lực xoay chuyển tình thế nữa rồi.

Hà Ngạo Vi thì thào lẩm bẩm với chính mình:

- Sao lại có thể như thế được chứ? Sao lại có thể như thế được chứ?

400m chướng ngại vật, đơn giản mà nói chính là làm sao có thể duy trì được tốc độ, đồng thời cuối cùng phải tăng tốc chạy nước rút. Vì vậy, 100m đầu phải dùng 70% tốc độ chạy, 200m tiếp theo phải dùng 60% tốc độ, nhất định tốc độ phải đều, 100m cuối cùng phải kiên trì, lúc này chính là lúc khảo nghiệm sức chịu đựng. Vì vậy chạy 400m chướng ngại vật chủ yếu là phải phân phối tốt thể lực của mình. Binh sĩ Đông Doanh này thì ngược lại, trước tiên dùng một nửa tốc độ, 100m sau lại dùng hoàn toàn tốc độ, hoàn toàn không theo quy luật thường. Vậy mà có thể thắng thực sự là không thể tưởng tượng được.

Hà Hãn Dũng thở dài một tiếng, rất thành thật nói:

- Binh sĩ Đông Doanh kia thực sự rất cường hãn.

Hà Ngạo Vi ngoại trừ cảm thấy đáng tiếc ra, càng không thể đánh mất sự uy phong của mình mà tức giận trước mặt Sở Thiên. Cô liền trút giận lên người Sở Thiên, lạnh lùng nói:

- Tất cả đều tại cái mỏ quạ đen của của anh, tốt không linh, xấu lại linh.

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, không thèm tranh luận với cô công chúa điêu ngoa này. Trước mặt cô ta, ngươi cùng cô ta nói chuyện về thực lực quyết định kết quả cuối cùng thì đúng là muốn bị ăn mắng mà.

Trên sân bắn.

Bắn súng tự động.

Hà Hãn Dũng vui vẻ đè thấp giọng nói với Sở Thiên:

- Chỗ chúng tôi có một Ngưu Nhân, bắn súng tự động không trúng 99 thì 100, hiệp này có thể gỡ lại một ván rồi.

Sở Thiên nghe xong, cười cười từ chối không cho ý kiến.

Hà Ngạo Vi một lần nữa bất mãn với thái độ tản mạn của Sở Thiên. Tên tiểu tử này lúc nào cũng thích tự coi mình là đúng, có bản lĩnh tự mình lên chiến trường xem sao? Đoán chắc rằng 400m chướng ngại vật ít thì hắn cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ mới qua được, đoán chắc hắn ngay cả bia xạ kích này cũng không bắn trúng.

Trong khi họ nói chuyện thì trên sân bắn lại truyền đến một tin vui: thành tích bắn súng tự động tuyệt vời của binh sĩ khu cảnh bị là bắn ra 10 phát, 99 vòng.

Thời tiết như thế này thành tích như thế này, binh sĩ khu cảnh bị ắt hẳn rất vui, dáng vẻ rất tự tin.

Hà Hãn Dũng cùng Hà Ngạo Vi cũng nở nụ cườimãn nguyện, thậm chí có chút hối hận vừa rồi đã không nhìn thấy cảnh đặc sắc.

Bây giờ là binh sĩ Đông Doanh ra sân, chính xác mà nói đó là tên binh sĩ Đông Doanh vừa giành được vị trí thứ nhất trong trận vượt 400m chướng ngại vật ra sân. Đoàn cổ vũ Đông Doanh đều vỗ vai anh ta nói:

- Ganko hare!

Sở Thiên biết đây có nghĩa là “Cố lên!” liền anh cười cười. Nhìn thân ảnh của người binh sĩ Đông Doanh này, đột nhiên cảm thấy mình quen anh ta, giống như đã từng gặp ở đâu đó.

Chẳng lẽ là anh ta? Sở Thiên thầm nghĩ, nhưng hắn không nhìn thấy khuôn mặt nên vẫn không dám xác định.

Mưa càng ngày càng lớn, lãnh đạo khu cảnh bị sợ như vậy sẽ không công bằng, binh sĩ của mình vừa bắn xong, tuy trời có mưa nhưng không phải là lớn, nước mưa bây giờ tựa như có thể nện đau người, vì vậy ông muốn mời đoàn giao lưu Đông Doanh đổi thành bắn trong nhà.

Binh sĩ Đông Doanh tay cầm súng tự động, cười cười lắc lắc đầu từ chối. Lập tức anh ngồi xổm xuống, thậm chí cũng không ngắm chuẩn, liên tục bắn 10 phát súng.

Phản ứng đầu tiên của quan binh khu cảnh bị đó là tên tiểu tử này điên rồi, dù không có hi vọng thắng cũng không cần buông xuôi vậy chứ?

Anh em Hà Hãn Dũng cũng đồng thời lắc đầu, cùng nói:

- Nếu như bắn loạn như vậy mà trúng được bia thì đúng là kỳ tích.

Sở Thiên nhìn động tác của tên binh sĩ Đông Doanh đó, cách nổ súng đạt đến một đỉnh cao lại than nhẹ một tiếng, vẻ mặt rất bình tĩnh, lạnh lùng nói:

- Thế giới này, thực sự có kỳ tích.

Một lát sau, kỳ tích mà Sở Thiên nói thực sự đã xảy ra, tin tức do binh sĩ truyền đến: 10 phát đều trúng hồng tâm, 10 phát trăm vòng.

Đội giao lưu Đông Doanh hoan hô, nét mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Sao lại có thể? Mưa to như thế vậy? Thành tích như thế này?

Quan binh khu cảnh bị cười không tự nhiên chúc mừng họ lại vừa không thể tin vào những gì đã thấy từ từ bước đến chỗ binh sĩ Đông Doanh. Sao lại có binh sĩ Đông Doanh tài giỏi như vậy, mọi thứ toàn năng.

Hà Hãn Dũng sờ sờ đầu mình, lẩm bẩm lầu bầu nói:

- Bà nó, tên tiểu tử này đúng là thần mà, không những thể lực kinh người mà còn là một tay súng thiện xạ, đoán chắc sau đây chút nữa trên lôi đài cũng có phần của hắn, đến lúc đó xem xem tên tiểu tử nảy có phải cũng có thể đánh nhau giỏi như vậy.

Hà Ngạo Vị lại oán trách nhìn Sở Thiên, giống như lại là mỏ quạ đen của Sở Thiên làm bọn họ thua trong trận đấu súng trước đoàn giao lưu Đông Doanh.

Binh sĩ Đông Doanh liên tục tạo nên kỳ tích đang dần dần quay lại, trên đường còn bắt tay tỏ vẻ hữu hảo với binh sĩ khu cảnh bị. Sở Thiên nhìn tên binh sĩ Đông Doanh cường hãn dần dần tới gần, đột nhiên nở nụ cười, quả nhiên là hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK