Bình minh, nắng ấm, gió nhẹ nhàng.
Trong hoa viên bí mật của anh Húc!
Đây là một khuôn viên có hai mặt trước và sau, tuy không lớn nhưng khá tinh xảo, thuần một sắc ngói đen tường đỏ, trên nền đất trồng hoa và cây cỏ, bên góc tường có một khóm trúc mọc xanh tốt, khắp nơi như được nhuộm phủ ý vị hương sắc cũ xưa, thỉnh thoảng lại có bóng người thoáng qua chứng tỏ nơi đây được canh phòng rất cẩn mật.
Sở Thiên vai phải quấn băng gạc nằm trên xích đu nơi ban công, nhắm mắt tận hưởng ánh mặt trời ấm áp, trận chiến đêm qua thực chất không bên nào thắng cả, Triệu Bảo Khôn mất đi không ít người mà vẫn không đạt được mục đích, Hắc đạo Sở tài phán kia có khiên thất tông đến cũng không thể giết chết được Sở Thiên, mặt khác Sở Thiên cũng tổn thất năm sáu chục quân tinh nhuệ của Hắc Dạ hội.
Nửa cánh tay của Thủy ca gần như bị axit hủy hoại, vết thương cũ của Thiên Dưỡng Sinh cũng bị nhiễm vôi, ngực và lưng của anh Húc đều bị đao chém bị thương, mặc dù Sở Thiên cũng bị thương tổn chút ít, nhưng có thể thấy tình hình trận chiến đêm qua cực kỳ ác liệt. Cộng thêm thủ đoạn vô sỉ của bọn Đông Hưng hội, nếu như không phải mọi người đều đã bị thương thì Sở Thiên sớm đã tiêu diệt hết đám người đó không chừa một ai rồi.
Những ngày này thật như đang nhảy trên mũi đao vậy.
- Nhân sinh đếm được bao năm, cũng chỉ như ảo mộng, sống như hoa nở, chết cánh hoa rơi.
Sở Thiên vuốt ve chén trà trong tay, dùng giọng nói đã từng trải bao thăng trầm thì thào tự nói với bản thân,
- Đời người ta chẳng qua là một vở kịch, dù ta diễn vai gì đi chăng nữa, ta cũng không bao giờ hối hận, đao kiếm vô tình, người lừa ta gạt.
- Anh ơi, anh làm sao lại bị bọc như cái bánh chưng rồi?
Một âm thanh vừa thơ ngây vừa chu đáo từ phía sau truyền tới, ngay sau đó xuất hiện bóng dáng của một cậu bé, đến bên Sở Thiên tay nhỏ nhắn vuốt ve cánh tay bị thương của hắn, miệng nhỏ cong lên u thương nói:
- Anh cũng có thể bị thương sao? Ai đã làm anh thành ra vậy.
Khóe miệng Sở Thiên lộ ra nụ cười dịu dàng, cánh tay bị băng bó ôm lấy khuôn mặt đứa bé, đưa chén trà mật ong cho nó uống, nhẹ nhàng nói:
- Bé con, em yên tâm, anh không sao, mấy ngày nữa sẽ khỏe lại ngay, còn em sao? Có nghe lời bác sĩ uống thuốc, tiêm thuốc đúng giờ không vậy?
Cậu bé nhấp vài ngụm trà rồi lại đưa đến cạnh miệng Sở Thiên, vẻ rất hiểu chuyện nói:
- Anh cũng uống đi, anh yên tâm, em rất nghe lời của bác sĩ và chị y tá, mỗi ngày đều ăn cơm uống thuốc đúng giờ, chị ấy còn nói, vài ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật cho em, em sẽ hồi phục lại thật xinh đẹp đó.
Không hiểu tại sao, khi nghe được mấy lời này trong lòng Sở Thiên bỗng ấm áp nhưng cũng liền cảm thấy rất xót xa, đây cũng chính là lí do vì sao hắn phải dốc hết sức mình để thu nhận và chăm sóc cho nó, thậm chí anh Húc còn phải tìm bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất về để khôi phục lại dung nhan đã bị hủy hoại của đứa bé, khiến nó một lần nữa thêm hi vọng về cuộc sống tươi đẹp phía trước.
Sở Thiên vỗ nhẹ vào vai bé con, rồi ôm nó đặt lên đùi mình, chỉ về nơi ánh mặt trời rực rỡ kia cười nói:
- Em trai ngoan, nhớ kĩ, dù trước kia đã trải qua đau khổ tăm tối như thế nào, đừng bao giờ quên nhìn về phía trước và đừng mất đi hi vọng, bất luận gian truân khó khăn cũng có thể kiên trì bước qua.
Những lời sâu sắc như vậy, đứa bé không ngờ lại trịnh trọng gật đầu, Bỗng dưng, dường như nhớ ra chuyện gì đó, tay nhỏ lần trên cổ sờ tới sờ lui, cuối cùng lấy ra một miếng ngọc thạch được xuyên bởi sợi dây màu đỏ, thái độ rất trang nghiêm đặt vào tay Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Anh, đây là vật còn lại trên người của em, em tặng nó cho anh, cầu cho anh được bình an suốt đời!
Bé con này lại còn tặng đồ cho mình?
Thấy được nó rất nghiêm túc cũng không đành lòng từ chối, Sở Thiên cười vẻ thiện ý đón nhận món quà và nhìn nó rất kĩ. Miếng ngọc to bằng ngón tay cái nhìn không đẹp mắt chút nào, lại còn có vài vết bẩn che đi một vài điểm trên miếng ngọc, vì thế liền dùng khăn giấy lau thật kĩ, diện mạo của miếng ngọc theo đó dần dần được hiện ra.
Biển xanh trăng sáng châu hữu lệ. ngọc lam điền dưới mặt trời ấm áp tỏa khói bay!
Khi miếng ngọc lam điền tinh khiết hoàn toàn hiện rõ hào quang, Sở Thiên mới từ từ dừng lau chùi, theo như kinh nghiệm và hiểu biết của hắn thì miếng ngọc này tuyệt đối được xếp vào hàng cực phẩm, hoa văn sáng rõ, miếng ngọc không hề có tạp chất, nếu như đem ra thị trường bán khoảng mười mấy vạn đảm bảo không phải vấn đề.
Điều càng khiến Sở Thiên bận tâm chính là hình như trên miếng ngọc này còn có khắc chữ, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, liền giơ miếng ngọc lên dưới anh mặt trời xem xét, sau khi mắt đã thích ứng, những chữ trên miếng ngọc hiện lên trong mắt Sở Thiên rất rõ ràng, hai chữ phồn thể như rồng bay phượng múa này là “Hoắc Hạo”.
Hoắc Hạo?
Dường như là tên người? Sở Thiên hơi ngây người ra, chẳng sẽ đứa bé này tên Hoắc Hạo? Ở Hongkong người họ Hoắc không phải ít, nhưng một đứa bé có thể mang trên người miếng ngọc quý như vậy, khắp Hongkong này cũng không được mấy nhà, trong đầu hắn chợt điểm qua các hào môn họ Hoắc, rồi lại lập tức phủ định cho rằng cảm giác của bản thân thật là buồn cười.
Nếu đứa bé này đúng là người của hào môn Hoắc gia, vậy đương nhiên đường hoàng làm người, ngay đến mấy người phụ nữ của Hoắc gia cũng đều rất được bao che dung túng, sao lại có thể để cho con trai phải lưu lạc khổ sở như vậy? Cho dù là không cẩn thận bị thất lạc đi, nhưng với năng lực và thủ đoạn của bọn họ, muốn tìm lại đứa con bảo bối không phải là chuyện rất dễ dàng sao?
Sở Thiên cúi đầu nhìn đứa bé đang nép vào ngưc hắn, do dự một lúc cuối cùng không có đeo trở lại miếng ngọc cho đứa bé nữa, không phải vì hắn muốn chiếm thứ không phải của mình, mà vì lo lắng miếng ngọc này sẽ mang đến họa sát thân cho nó, cái gọi là mang ngọc mắc tội không phải là không có căn cứ, đầu năm nay vì mấy vạn mà giết người còn có khối người bị, huống hồ một miếng ngọc mười mấy vạn này.
Giữa nắng ấm gió nhẹ, chú bé không ngờ lại buồn ngủ, Sở Thiên bế nó đi tới chiếc giường lớn trong phòng ngủ phía đông, đắp chăn cẩn thận cho nó xong mới nhẹ nhàng rời đi, vừa quay người liền nhìn thấy anh Húc đang từ cầu thang tầng trên đi xuống, theo sau là tên Ngưu Ma Vương vẻ mặt cung kính, tay còn cầm một cái bình giữ nhiệt.
Anh Húc nghiêng đầu cười, Sơ Thiên cũng gật đầu rồi đi theo họ, hai người họ vừa đi vừa hàn huyên bước vào một phòng khách được bố trí rất ấm cúng, ngồi xuống trên chiếc safa tối màu của Ý, Ngưu Ma Vương lập tức mang chiếc bình giữ nhiệt ra xoay mở nắm bình rồi cẩn thận rót ra một chén canh, cung kính đưa đến trước mặt Sở Thiên.
Anh Húc chỉ vào chén canh rồi cười nói:
- Đây là canh xương đầu dê, làm ấm dạ dày bổ vết thương nhanh uống nóng đi.
Sở Thiên đưa tay trái đón lấy chén canh không chút khách khí uống ngay, được vài ngụm thì bỗng cảm thấy toàn thân nóng lên, rất nhanh đã uống hết sạch, Ngưu Ma Vương vội vàng rót tiếp vào chén, Sở Thiên gật đầu cười cảm tạ, rồi ngay lập tức nhìn anh Húc nói:
- Đúng rồi, ah Húc, anh có từng nghe lão già Hoắc gia có đứa cháu nào không vậy?
Tinh lực của anh Húc trước nay đều dùng đối phó với Triệu bảo Khôn, đối với mấy chuyện nhỏ nhặt này không rõ cho lắm, vì thế chỉ lắc đầu đáp lại:
Bát quái của tầng lớp thượng lưu ở Hongkong này tôi thật sự không biết gì, Ngưu Ma Vương, mày có biết không? Chẳng phải ngày nào cũng mua đọc tờ bát quái tuần san đó còn gì? Lão già họ Hoắc kia có phải là có một đứa cháu hay không?
Ngưu Ma Vương nghe được lời của anh Húc không dám chậm trễ vắt óc suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Đúng là có một đứa cháu, nhưng mà đã chết rồi, Hoắc lão gia có hai đứa con, con cả tên là Hoắc Quang, cũng chính là con rể của Đường gia có một đứa con gái rượu, con thứ tên là Hoắc Tông có một đứa con riêng hình như tên là Hoắc Hạo, nhưng mà mấy tháng trước đã bị rơi xuống biển chết rồi.
- Cái gì cơ?
Sở Thiên bỗng nhiên toàn thân căng thẳng, hắn không thể không cảm thấy bị chấn động, lẽ nào đứa bé này thực sự là người của Hoắc gia sao? Có điều vẫn chưa thể thực sự chứng minh, chỉ dựa vào miếng ngọc thì có thể nói lên điều gì, không chừng là do đứa bé vô tình nhặt được rồi mang theo trên người từ đó.
Anh Húc và Ngưu Ma Vương hiển nhiên là cảm nhận được sự bất thường của Sở Thiên, đều chăm chú nhìn hắn, mong muốn có thể tìm câu trả lời trong ánh mắt kia, Sở Thiên vội khôi phục lại sự bình tĩnh, giờ vẫn chưa phải là lúc nói ra những phán đoán về thân phận của đứa trẻ này, vì thế hắn liền đổi chủ đề nói:
- Vết thương của Thủy ca thế nào rồi?
Anh Húc nhẹ nhàng phất tay, Ngưu Ma Vương là người cả đêm chăm sóc Thủy ca hiểu được ý liền tiến lên vài bước, thanh âm vô cùng cung kính trả lời:
- Cánh tay của Thủy ca coi như đã bị hủy rồi, sau khi bác sĩ bỏ đi đoạn thịt bị thối rữa thì dường như chỉ còn lại xương mà thôi, ngay đến các anh em phục vụ ở bên cạnh cũng không dám nhìn, suốt đời này e rằng không thể nào làm việc nặng được.
Sở Thiên khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Lúc này, đã là bảy giờ sáng, mặt trời sớm đã mọc lên cao, ánh nắng xuyên qua những tấm cửa sổ lưới màu tím ấm áp tỏa ra trên những bức tường trong phòng khách. Khóm trúc ngoài song sinh trưởng mạnh mẽ xanh mướt, gió nhẹ lướt qua, rì rào lay động, nhìn phía trước, trong lùm cây phía xa, thỉnh thoảng có mấy bóng người mang súng di chuyển.
Bầu không khí trở nên nặng nề trở lại, anh Húc lấy ra một điếu thuốc thơm ngậm vào, nhưng vẫn không châm lửa, bỗng đặt thuốc xuống bàn, vẻ mặt tự hào nói:
- Thủy ca là một trang nam tử hán, dù bị thương nặng như vậy, vẫn không ngừng hỏi anh khi nào lại tấn công bọn Đông Hưng hội tiếp, còn nói nhất định phải làm tiên phong nữa.
Sở Thiên nâng chén canh chậm rãi uống, thật lâu sau mới buông chén sứ xuống thở dài:
- Anh Húc, đều là do Sở Thiên em sơ suất, ngựa non háu đá, kêu la muốn đến trụ sở của bọn Hắc đạo Sở tài phán đó để mở rộng tầm mắt mới khiến mọi người đều bị thương, còn chết năm sáu chục anh em nữa, nói thật, trong lòng em vô cùng hổ thẹn.
Anh Húc biết rằng Sở Thiên vẫn luôn tự trách mình, vội chân thành khoát tay an ủi:
- Thiếu soái nặng lời rồi, hoàn cảnh đêm qua, nếu không phải người ở giữa trận trấn át, không những Thủy ca mà ngay cả anh cũng không có cơ hội thoát ra ngoài được, huống hồ nhi nữ giang hồ sớm đã không còn màng tới sự sống chết nữa rồi.
Ngưu Ma Vương sớm đã hiểu rõ sự việc đêm qua, vì thế cũng tiện nói chen vào:
- Đúng vậy Thiếu soái! Trận chiến trến phố tối qua đã khiến bọn người Đông Hưng hội một phen hoảng loạn, không những tăng cường thêm phòng bị, mà ngay bên cạnh Triệu Bảo Khôn cũng bố trí hai trăm mấy người, xem ra gã dự định trong một thời gian dài sẽ không ra khỏi cửa đây.
Sơ Thiên có hơi mỉm cười, ngửa đầu uống hết chén canh, không bình luận thêm nói:
- Triệu Bảo Khôn đúng là hạng tiểu nhân, ngoại trừ những thủ đoạn hạ lưu ra thì không có gì đáng nể cả, gã còn dám dùng đến bột vôi và axit thậm chí là xăngđể đối phó với chúng ta, chúng ta cũng ăn miếng trả miếng, cho gã một bài học thê thảm.
Nghe đến chuyện đối phó lại bọn Đông Hưng hội, anh Húc tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên, ngổi thẳng người:
- Ồ, Thiếu soái định sẽ chuẩn bị đối phó với chúng như thế nào? Từ nghìn dặm bất ngờ tập kích ư? Nhưng hiện tại chúng ta đều đang bị thương, hơn nữa tên khốn Triệu Bảo Khôn kia phòng thủ rất nghiêm mật, xem ra sẽ khó đánh lén được, dựa vào các anh em tấn công thì rõ ràng trận thế quá lớn, vả lại rất dễ để lộ tin tức.
Ngưu Ma Vương cũng gật đầu bổ sung thêm:
- Hơn nữa, Đội chống xã hội đen hiện giờ đang kiểm tra hai bang rất nghiêm.
Sở Thiên dựa vào sofa, ánh mắt bình thản nhìn Ngưu Ma Vương, nhàn nhạt nói:
- Ngưu Ma Vương, cậu đích thân đi làm một việc cho tôi, tới bệnh viện tìm về đây mười người bị ung thư giai đoạn cuối, tất nhiên đều phải là thanh niên trai tráng mới được, sau đó cho mỗi người đó năm mươi vạn tiền cho người nhà, rồi bảo bọn họ liều chết tấn công vào các trụ sở lớn của Hắc Dạ hội.
- Cho họ súng ngắn và đạn, đương nhiên, khi tiếp xúc với họ tuyệt đối không được để lộ ra mình là người của Hắc Dạ hội, sau khi xong việc cần che dấu ngay, dùng di động chỉ huy họ, dù sao mấy người đó cũng sắp chết, bọn họ nhận tiền rồi tin chắc là cũng không truy hỏi về thân phận của người đứng phía sau làm gì.
Anh Húc và Ngưu Ma Vương lúc đầu ngẩn ra, rồi bỗng tươi cười ngay.
Lúc này, tại hoa viên Đế Cảnh.
Tưởng Thắng Lợi ngồi trên một chiếc xe lăn đặc chế, khuôn mặt bình lặng lộ ra vẻ khó đoán, ánh mắt dần dần quét về phía Âu Dương Thải Vi, mỹ nhân tao nhã lạnh lùng này bỗng nhiên im bặt, sợ ông ta sẽ trách mình tối qua hành động thất bại, thêm chuyện sáu vị cao thủ bị giết nữa.
May mà Tưởng Thắng Lợi không có lên tiếng trách mắng, mà chỉ bình thản nói:
- Thải Vi, pha một bình Ô long trà!
Âu Dương Thải Vi vội vàng mang bộ ấm trà đặt trên bàn, sau khi đun nước sôi, thì dùng tay nghề quen thuộc pha trà, sau khi trà nước hòa quyện cùng lá trà Ô long thượng hạng tỏa ra hương thơm, Âu Dương Thải Vi vội mang chén trà tới bên Tưởng Thắng Lợi.
Trên chén trà xuất hiện một màn sương khói mỏng manh, hương thơm thanh khiết của trà như ẩn như hiện trong không gian.
Âu Dương Thải Vi cung kính đưa trà đến cho Tưởng Thắng Lợi.
Tưởng Thắng Lợi đón lấy, khuôn mặt như được phủ lên hương trà, nhìn Âu Dương Thải Vi cười nhẹ nói:
- Trà này được sản xuất ở huyện Nam Đầu, xã Lộc Cốc, chỉ nơi này mới có loại trà Ô long đông lạnh thượng hạng, chất đất đặc biệt tốt đã bồi chế ra rất nhiều loại trà, lá trà, hương, sắc, ngọt ngào vui vẻ các loại. Danh tiếng của loại trà cao cấp này đã lan ra khắp thế giới không phải ngẫu nhiên mà được.
- Ở Đài Loan nếu muốn mua được loại trà này, ít nhất phải đặt trước hai năm, Thải Vi, cháu có biết tâm nguyện lớn nhất của ta là gì không? Đó chính là có người tiếp nhận thay thế vị trí của ta hiện tại, để ta có thể yên tâm tới Đài Loan dưỡng lão uống trà, ta ở trên mặt trận này cũng đã quá lâu, gần cả nửa thế kỉ rồi, có thể tự ản ủi chính mình đã không phụ lòng mong mỏi của Tưởng lão tiên sinh.
Âu Dương Thái Vi tự nhiên hiểu được ý tứ của Tưởng Thắng Lợi, khẽ cúi thấp dung nhan say đắm lòng người kia xuống rồi lại ngẩng cao đầu nói:
- Tưởng tiên sinh ông yên tâm, trong vòng ba ngày cháu nhất định mang đầu của Sở Thiên về gặp ông.
Lão nhân từ từ thở dài, trong mắt tràn đầy khát vọng, hoài niệm, muốn nói lại thôi.
Ánh nắng nhập vào đám mây kia, bình minh ửng đỏ hòa quyện sắc tím nồng đậm từ những đám mây ánh lên rạng đông rực rỡ.
Tòa nhà phía xa được phủ trên đầu màn sương lơ lửng, giống như cũng có sinh mệnh vậy, dần dần tản ra bốn phương, cứ trôi đi trong vô định.