- Vô Túy, ông nội gọi cháu về ăn cơm trưa. Hôm nay vợ chồng bác gái cháu ở Quảng Châu đến.
Tiếng nói trong điện thoại chẳng hề tỏ vẻ trách cứ, cũng chẳng quan tâm đến thái độ của Vô Túy. Giọng nam trầm ấm sang sảng:
- Bọn họ đều muốn gặp cháu. Vô Túy, cháu đang ở đâu? Ở quán rượu phải không?
Hoắc Vô Túy không nhịn được, chẳng chút khách khí gào lên:
- Hoắc Tông, có phải chú bị bệnh không thế? Từ lúc nào chú có đủ tư cách để hỏi tôi ở đâu? Để chú mách với ông nội tôi hả? Buổi trưa tôi sẽ về ăn cơm, mà tôi cũng cảnh cáo chú, chú đừng có mà thêm mắm thêm muối trước mặt ông nội tôi. Nếu không sớm muộn tôi cũng bảo ông nội tôi đuổi chú ra khỏi Hoắc gia.
Nói xong, Hoắc Vô Túy liền cúp điện thoại.
Hoắc gia có hai người con trai, người anh tên là Hoắc Quang, cũng chính là bố của Hoắc Vô Túy, con rể của nhà họ Đường, lại có vị trí tối cao trong Hoắc gia. Nếu như không có gì xảy ra thì đến tháng tới đây, Hoắc lão gia sẽ tuyên bố ông là chủ tịch tập đoàn, tiếp nhận lại toàn bộ các hoạt động kinh doanh lớn nhỏ của Hoắc gia, trở thành người ra quyết sách của Hoắc gia.
Con trai thứ chính là Hoắc Tông, năm nay khoảng tầm 35 tuổi, trưởng quản trông coi hai nhà máy chế biến thịt không có lợi nhuận. Mặc dù sống trong một gia đình danh giá giàu có nhưng người này khá lập dị và không bao giờ đắc ý. Cũng chẳng phải Hoắc lão gia không công bằng với các con mà là do Hoắc Tông khi còn trẻ đã từng yêu một người con gái trăng hoa, trót sinh ra một đứa con trai. Việc đó làm ảnh hưởng đến gia phong của Hoắc gia và làm cho Hoắc lão gia giận giữ vô cùng. Ông bèn sai người ôm đứa cháu trai về, rồi làm cho người con gái đó đột nhiên biến mất.
Do vậy mà Hoắc Tông quanh năm lấy rượu để tiêu sầu. Mấy tháng trước lại do tại nạn xe làm cho đứa con trai rơi xuống biển, đến giờ cũng chẳng biết sống chết ra sao. Việc đó lại càng làm cho Hoắc lão gia đau buồn thất vọng, tuyên bố bãi miễn toàn bộ chức vụ của Hoắc Tông trong tập đoàn, chỉ để lại cho ông ta hai nhà máy chế biến thịt ở bên ngoài để khiến ông ta khổ sở, nhưng vẫn đảm bảo được cuộc sống trước mắt cho ông ta.
Người như thế ở trong mắt của Hoắc Vô Túy cũng chẳng khác gì kẻ vô dụng.
- Tình yêu tựa lá phong mùa thu, dẫu là rực rỡ tươi đẹp. Tình yêu đẹp tựa lá phong mùa thu, chỉ tiếc không dài…
Giai điệu du dương trong phòng hát cứ ngân lên. Sở Hân Hân đứng trên bục vừa hát lộn xộn vừa khóc không ra nước mắt nữa. Bị bọn chúng ép buộc phải đứng lên bục hát, trong lòng cô buồn bã đau thương vô cùng, thầm gọi tên bố mẹ mình, mong đợi bố mẹ có thể từ trên trời rơi xuống để bảo vệ mình, bảo vệ sự trong sạch của mình.
Bài hát vừa kết thúc, Hoắc Vô Túy hướng ánh mắt đầy thâm hiểm về phía mấy tên đàn ông. Bọn cặn bã của Đông Hưng hội vừa nhìn đã hiểu ngay ý của Hoắc tiểu thư. Tên thủ lĩnh là Chó điên nheo mắt dâm đãng tiến lên trước mấy bước, lôi Sở Hân Hân đang dùng tay ôm lấy ngực về phía mình, tay phải sờ vào ngực cô một cách thô lỗ. Chiếc míc rơi bốp xuống sàn, này lên vài cái rồi từ từ lăn qua bên chân cô.
Sở Hân Hân ra sức giãy dụa, nước mắt đầy mặt, miệng ra sức gào:
- Đừng! Đừng!
Giọng gào càng lớn thì Chó điên lại càng hứng thú. Gã lại càng ôm chặt hơn, tay gã kéo chiếc váy màu đen lên rồi thô bạo thọc chân vào giữa hai đùi cô, kẹp chặt khiến cho bụng dưới của cô đau nhói, hai chân bị nhấc lên khỏi mặt đất. Hoắc Vô Túy và mấy tên đồng bọn không ngăn được cười to, cùng nhau vỗ tay tán thưởng.
Sở Hân Hân có nét xinh đẹp thùy mị, bọn công tử nhà giàu xung quanh Hoắc Vô Túy cũng là không thèm đùa giỡn, nhưng cái đó cũng chẳng ảnh hưởng đến hứng thú quan sát của bọn chúng.
Ánh mắt xinh đẹp của Hoắc Vô Túy nhìn cặp mông của Sở Hân Hân đầy độc ác. Chó điên lộ ra nụ cười dâm đãng, tay trái đè chặt xuống lưng của Sở Hân Hân, tay phải dùng sức xé rách cái quần mùa đông của Hân Hân. Sở Hân Hân đã gào thét phản kháng gần tiếng đồng hồ, giờ cũng đã thấm mệt. Tuy nhiên vào lúc thế này lại càng cố sức hơn, giơ tay nắm chặt lấy cái quần lót.
Hoặc Vô Túy vung khẽ ngón tay, tên thiếu gia bèn bưng lên một ly “Hồng quả phụ” 99 đô Mỹ, rót rượu trong ly lên mông của Hân Hân. Rượu đỏ hồng cứ thế theo các đường cong trên cơ thể Hân Hân chảy xuống. Màu sắc đỏ tươi cộng thêm hơi rượu phả ra càng gia tăng hứng thú cho Chó điên. Gã trở nên cuồng loạn hơn, cổ họng gầm gừ.
“Xẹt” một tiếng.
Chó điên kéo mạnh cái quần lót dày của Hân Hân làm nó đứt ra. Sở Hân Hân kêu như điên loạn:
- Không!
Tiếng kêu kinh thiên động địa xuyên qua cả lớp cách âm, như vang đến tận bên tai của Sở Thiên khi hắn đi vào cửa của quán bar Cuồng Phong. Hắn chợt biến sắc mặt, sát khí đằng đằng, một phát đá làm văng cánh cửa đóng im ỉm của quán Bar, phi thân thẳng đến nơi tiếng kêu vừa phát ra. Tay phải hắn đã nắm chặt lại từ khi nào không hay.
Lũ côn đồ đang dỏng tai nghe lén trong quán rượu thấy bọn Sở Thiên khí thế hung hãn, vội thu lại bộ mặt tươi cười, quát lên với Sở Thiên:
- Chúng mày là ai hả?
Sở Thiên chẳng thèm để ý đến bọn chúng, tay nắm lấy cái ghế tiến thẳng đến hướng phòng riêng. Vài tên lưu manh xông lên ngăn cản đều bị hắn cầm ghế đánh tơi tả nằm dài trên mặt đất, rên rỉ không dậy nổi. Vài tên ở lầu trên thấy giữa ban ngày ban mặt lại có kẻ đến làm náo loạn thì tự nhiên ngẩn ra một lúc rồi mới kịp phản ứng lại, vội rút vũ khí ra lao xuống.
Mấy kẻ này cũng chẳng đáng làm đối thủ của Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, chỉ đáng để xỉa răng mà thôi. Trong lúc hai người bọn họ nhanh chóng kịch liệt xử lý đám này thì Sở Thiên không hề trì hoãn, phóng thẳng đến cửa phòng riêng, không thèm dừng lại, chân đá văng cánh cửa gỗ lộng lẫy xa hoa. Và rồi hắn nhìn thấy cảnh tượng không thể chịu đựng được
Cô em họ Sở Hân Hân đang nằm ngay trên quầy bar, mặt mũi nước mắt dàn dụa, gương mặt hoàn toàn tuyệt vọng. Một thằng đang đứng ngay đấy, dùng chân kẹp chặt lấy mông cô. Áo bị xé nát, váy bị kéo lên, tấm lưng lõa lồ. Hai bờ mông trắng muốt lộ ra. Cái quần tất dầy mặc mùa đông bị xé tan tành. Chiếc quần lót đen ôm tròn lấy mông. Tất cả hiển hiện rõ ràng trong tầm mắt.
Xung quanh bọn công tử nhà giầu đang la hét đầy phấn khích.
Sự xuất hiện của Sở Thiên đột nhiên làm toàn bộ trò chơi cũng như sự phấn khích của đám cậu ấm cô chiêu dừng lại. Mọi ánh mắt đều hướng về phía vị khách không mời mà đến. Sở Hân Hân gần như tuyệt vọng, quay đầu lại nhìn thấy bọn Sở Thiên thì bao nhiêu tủi thân uất ức và mong ngóng vỡ òa ra. Khuôn mặt bừng lên hy vọng hòa với nước mắt, kêu lên cảm kích:
- Anh!
Bọn Chó điên nhìn thấy Sở Thiên và bố mẹ của Sở Hân Hân đi vào, ánh mắt cười khẩy coi thường, lạnh lùng lớn tiếng quát:
- Bọn mày là cái quái gì ở đây? Dám đến địa bàn của Chó điên tao làm càn hả?
Thừa dịp Chó điên lơi lỏng, Sở Hân Hân đẩy mạnh gã ra, lao đến ôm chặt lấy bố mẹ. Bà cô nhìn thấy chỉ một chút nữa thôi thì sự trong sạch của con gái bị hủy hoại, trong lòng đau đớn vô bờ, hai hàng nước mắt tuôn đầy mặt, tự trách mình không bảo vệ được con gái. Bà vội vàng cởi áo khoác của mình, khoác lên người con gái rồi ôm thật chặt vào lòng. Ông chú thì tức giận vô cùng, máu như dồn hết lên mặt, chỉ muốn lao đến liều mạng đến cùng với bọn Chó điên.
Sở Thiên nhìn sang, nhanh chóng hiểu ý ông chú liền vội vàng giơ tay giữ chặt lại, thản nhiên nói:
- Chú! Cứ để bọn chúng đấy cho cháu!
Nói rồi phất tay về phía Lão Yêu đang ở phía sau:
- Bảo vệ bọn họ!
Lão Yêu gật đầu rồi kéo hai cô chú cùng với Sở Hân Hân lại đằng sau mình, đưa bọn họ ra ngoài xe.
Lão Yêu hiểu rõ dụng ý của Sở Thiên, khi cỗ máy giết người trong Sở Thiên xuất hiện thì hay nhất là đưa gia đình Sở Hân Hân tránh xa nơi này, để họ không phải nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy.
Bọn Hoắc Vô Túy khinh thường nhìn Sở Thiên và mấy tên nhà quê. Kéo mấy tên nhà quê đến đây cũng dám ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không nhìn xem đối thủ là ai, đẳng cấp như thế nào. Hôm nay ở đây, ngoài bọn Chó điên còn có cả bọn xã hội đen Đông Hưng. Thêm vào đó còn có mấy tên vệ sĩ cấp cao, đều là lính trinh sát xuất ngũ, đều là những cao thủ số một.
Nghĩ vậy, cô ta vừa cầm lấy chén rượu “Hồng quả phụ” mà bọn đàn em rót đưa tới, vừa quay sang nói với Chó điên, giọng thản nhiên:
- Chó điên, cắn chết hắn cho tao!
Để tăng thêm phần khí thế, Hoắc Vô Túy còn thò tay vào trong ngực, rút ra mấy tệp đô la Hongkong, vào chừng năm mươi nghìn, ném lên trên bàn, nói:
- Nghe rõ đây, giết hết bọn chúng đi. Số tiền này sẽ là của chúng mày!
Tuy rằng số tiền chẳng phải nhiều nhặn gì, nhưng vẫn là tiền thưởng. Lại nói, kiểu gì Chó điên cũng phải xử bọn Sở Thiên này chứ không thì việc có kẻ đến quấy rối làm loạn địa bàn của gã mà gã không làm gì bị truyền đi, tiếng lành đồn xa, kiểu gì cũng thành chuyện hay ho, tha hồ cho thiên hạ chê cười. Không kể đến việc vị trí của hắn trong lòng bọn đàn em nữa chứ. Sau này sống thế nào được. Nghĩ vậy nên Chó điên liền rút đao ra, quay sang gào lên với mấy tên còn lại:
- Anh em, chúng ta giết hết bọn chúng.
Những tên còn lại đều rút khảm đao, chĩa hết về phía Sở Thiên. Chém anh Húc thì bọn chúng không dám chứ tên tiểu tử Sở Thiên thì chúng chẳng sợ gì, chỉ cần giơ tay chém xuống là đầu rời khỏi cổ.
Tán tận lương tâm!
Ánh mắt Sở Thiên vẫn lạnh lùng nhìn bọn chúng, sát khí đằng đằng. Cái ghế cầm trong tay như là có mắt, trước khi bọn côn đồ này chém tới thì nó đã hôn mạnh vào đầu chúng. Bọn côn đồ kêu lên thảm thiết bay về phía sau.Trong lúc hai tên khác còn chưa kịp định thần thì cái ghế đã chẳng chút khách khí kề ngay cổ họng bọn chúng.
Khi bọn chúng sắp sửa ngã xuống đất thì Sở Thiên đã lại ra tay, đá tiếp hai tên đàn em của Chó điên bay văng đập mạnh vào tường, xem ra ít nhất cũng phải đến vài tháng mới dậy khỏi giường. Sở Thiên lao đến ngay bên cạnh Chó điên trong khi hắn còn đang sững sờ, dùng ánh mắt lạnh lùng đầy khiêu khích chằm chằm nhìn gã.
- Bọn tôm tép của mày đều vô dụng cả rồi. Giờ đến lượt mày!
Mặt mũi Chó điên lúc này nhìn khó coi vô cùng. Gã mắm môi mắm lợi, tay nắm khảm đao chém Sở Thiên từ trên xuống.
Sở Thiên đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay gã, vặn cánh tay gã ra sau rồi ra một quyền vào phía trên xương sống gã.
Khuôn mặt Chó điên lập tức méo mó, thét lên một tiếng chói tai. Nhưng tiếng thét đó cũng không lớn bằng tiếng xương cốt hắn bị gãy ra. Lúc gã ngã xuống thì thân thể đã mềm nhũn như đống bùn rồi. Tay phải Sở Thiên cầm lấy cái ghế trong tư thế chuẩn bị đánh gôn, Chó điên trong lúc giãy dụa nhìn thấy tư thế tấn công đáng sợ ấy thì theo bản năng đưa ngay tay lên chống đỡ.
- Rắc! Rắc!
Toàn bộ xương tay trái Chó điên bị đánh gãy, đồng thời cũng bị Sợ Thiên đã cho một cước. Cả người lộn bổ hai vòng, va vào làm vỡ mấy cái bàn bục mới dừng lại được. Trong ngoài đều trọng thương. Sở Thiên vẫn không buông tha cho gã. Bất luận gã là kẻ đầu trò hay là tay sai đi chăng nữa thì hành động hôm nay đã xúc phạm đến Sở Thiên, chạm đến ranh giới cuối cùng của Sở Thiên.
Hắn tiến đến trước mặt Chó điên trong sự kinh hãi sững sờ của đám Hoắc Vô Túy. Sở Thiên cầm ghế đập lia lịa liên tiếp vào đầu Chó điên. Một lát sau, Chó điên đã thành Chó chết. Chó điên hoàn toàn tắt thở, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả nền gạch men Italy nhập khẩu khiến cảnh tượng vừa ma mị vừa tươi tắn.
Nhìn thủ đoạn và sự hung tợn của Sở Thiên thì trong lòng kẻ trời không sợ, đất không sợ như Hoắc Vô Túy cũng thoáng chút bối rối hoảng loạn.
Hoắc Vô Túy cắn chặt môi, lạnh lùng nói:
- Mày dám giết người à? Mày dám giết người trước mặt Hoắc Vô Túy này à?
Sở Thiên không khỏi cười khẩy vài tiếng, nhìn chằm chằm vào cô gái có bề ngoài xinh đẹp mà trong lòng thì độc ác vô cùng, giọng điệu rất khinh thường:
- May cho mày vì mày là phận gái. Bằng không cũng chết trước mặt tao rồi. Nhưng dù gì thì hôm nay ta vẫn phải dạy cho mày một bài học để cho mày biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cũng để cho mày hiểu rõ là trong mắt tao, Hoắc gia cũng chẳng đáng giá nửa xu.
Hoắc Vô Túy trống ngực đập liên hồi, hiển nhiên là cảm thấy tức giận và không tiêu hóa nổi câu nói của Sở Thiên. Bàn tay ngọc vẫy nhẹ, tức thì bốn gã vệ sĩ phía sau cô ta khẽ nhảy ra, rồi dừng lại ngay trước mặt Sở Thiên. Nhìn bọn chúng sát khí đằng đằng cùng lao đến chỗ Sở Thiên, tay phải hơi hướng ra trước, con dao găm quân dụng lấp ló, tỏa ánh áng lạnh ngắt.
Ánh mắt Sở Thiên tập trung cao độ. Nhìn thấy mấy con dao găm trong tay bọn chúng, hắn hơi nheo mắt, cả người vọt lên, lao về phía bọn chúng như ra vào chỗ không người. Tay hắn chém lên rồi hạ xuống, chém thẳng vào các khớp xương cánh tay của chúng. Ngay sau đó, hắn bắt lấy hai con dao găm của chúng, nháy mắt đâm ngược lại vào bả vai chúng, thuận chân đá luôn mấy cước.
Bốn gã vệ sĩ lập tức như hạt cườm đập vào vách tường rồi ngã xuống. Xem chừng bị thương rất nặng, không thể dậy được.
Đánh trọng thương người ta chỉ là một phần, điều này không đáng sợ. Đáng sợ chính là phương pháp ra tay của hắn nhanh chóng – chính xác – tàn khốc.
Cả người Hoắc Vô Túy run bắn lên. Cô ta chẳng ngờ bốn tên vệ sĩ của mình tinh anh là thế, vậy mà không chịu nổi một đòn của Sở Thiên. Nhìn thấy ánh mắt nảy lửa đằng đằng sát khí của Sở Thiên, Hoắc Vô Túy cuối cùng cũng biết thế nào là sợ hãi. Nhưng ngay lập tức nghĩ ngay đến Tấm bài Kim Môn phía sau mình là quyền thế cuồn cuộn ngất trời của Hoắc gia và Đường gia, lập tức kiêu căng trở lại.