Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên đang vặn eo bẻ cổ, bỗng nhiên, bả vai bị người ta vỗ nhẹ, quay lại nhìn thì thấy gương mặt bình thản không chút cảm tình của Hà Đại Đảm.

Sở Thiên là một người thông minh, thấy thần sắc của Hà Đại Đảm thì lập tức biết ông ta muốn làm những gì, thế là anh bất đắc dĩ nói:

- Chẳng lẽ ông muốn chúng tôi lên?

Hà Đại Đảm lộ ra vẻ tươi cười mang chút chân thành nói:

- Giúp một việc, dù là sau này có ân oán gì thì ít nhất bây giờ cũng dốc sức vì đất nước.

Trong lòng Sở Thiên cười khổ, cái ‘dốc sức vì nước’ này, không biết đã “đầu tư” bao nhiêu mạng người, hi sinh bao nhiên tuổi thanh xuân của con người rồi. Hoạt động giao lưu nội bộ này cũng muốn nâng lên thành bốn chữ ‘dốc sức vì nước’. Nói toạc ra là vì thể diện nội bộ của khu cảnh bị. Những người làm chính trị như Hà Đại Đảm, chính trị gia luôn cho người ta bay lên đến tinh thần cảnh giới vô cùng cao thượng, khiến người ta không thể cự tuyệt.

Hà Ngạo Vi ngạc nhiên khi nghe cha mình nhờ Sở Thiên giúp, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, thầm nghĩ phần tử xã hội đen tự cho mình là đúng tự cao tự đại này dựa vào đâu mà đi thi đấu với mãnh tướng Đông Doanh chứ? Không thấy anh trai ta cũng thua người ta rồi sao?

Hà Hãn Dũng đi tới vỗ vỗ Sở Thiên, trong ánh mắt đầy ý khẩn cầu thành khẩn.

Sở Thiên than một tiếng, biết chắc hôm nay gặp mưa sẽ không có chuyện tốt lành gì, điều mình lo lắng cuối cùng cũng thành sự thật. Nhưng Sở Thiên cũng không muốn bị Hà Đại Đảm dùng cái ‘dốc sức vì nước’ lừa dối lên lôi đài, thế là anh cười xấu xa, nhẹ nhàng nói:

- Chuyện này có thể giúp, nhưng mà xong việc, chú Hà nhất định giúp cháu làm mấy cái biển xe Nam K1 để dùng.

Hà Ngạo Vi nghe thấy lời của Sở Thiên, quả thực tức đến phát điên, hận nối không thể xông lên thưởng cho Sở Thiên mấy cái tát. Cái tên tự cho mình là đúng này, cha và anh trai mình cho hắn vài phần màu mè đã đã đạp mũi lên trên mặt rồi, sân đấu còn chưa lên mà đã tỏ vẻ chắc chắn thắng lại còn đòi điều kiện với cha mình làm mấy cái biển Nam K1 để dùng, thực sự làm người ta thấy ghê tởm mà. Nếu không phải cha và anh trai mình ở đây, Hà Ngạo Vi mình đã sớm chỉ vào mũi Sở Thiên mà mắng té tát rồi.

Hà Đại Đảm nghe Sở Thiên thừa dịp đưa ra yêu cầu, không chút tức giận mà lại nhịn không cười ra được, trong lòng càng thêm trấn an, ông nhớ tới thẻ đỏ Trung Nam Hải của Sở Thiên, nói không chừng chính là lúc Sở Thiên đang giúp Lý Thần Châu đã thừa dịp đưa ra yêu cầu muốn Lý Thần Châu làm giúp hắn. Nghĩ tới đây, ông càng thêm phần vững tin đối với Sở Thiên cùng Lý Thần Châu. Trong lòng trấn an lại không ít, thế là mỉm cười nói:

- Được thôi, chỉ cần cậu thắng trong hai trận tiếp theo, chỉ cần trong phạm vi Hà Đại Đạm tôi có thể làm được thì chúng ta có thể bàn bạc.

Lão hồ ly, nói chuyện mà cũng cẩn thận như vậy. Sở Thiên thầm mắng: “Chúng ta có thể bàn.” Câu này đúng là nói mò mà, nói đi nói lại ông vẫn không đáp ứng thì sao? Nhưng Sở Thiên tin, mấy biển xe này, Hà Đại Đảm vẫn sẽ làm cho mình.

Sở Thiên duỗi người, lạnh lùng nói:

- Được, vậy quyết định vậy đi, hai trận tới để những kẻ giang hồ như chúng tôi ứng chiến.

Ánh mắt Hà Ngạo Vi như con dao gắt gao nhìn chằm chằm mặt Sở Thiên, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì bây giờ Sở Thiên đã bị chết vài trăm lần rồi.

15 phút nghỉ ngơi sắp hết rồi, Sở Thiên quay đầu hỏi Hà Hãn Dũng:

- Anh Dũng, anh thuộc ngành nào?

Hà Hãn Dũng hơi sững sờ, không biết Sở Thiên nói có ý gì nhưng vẫn nói:

- Cảnh bị đoàn khu cảnh bị Thượng Hải.

Sở Thiên khẽ gật đầu, cười cười nhìn Nhiếp Vô Danh, lạnh lùng nói:

- Nhớ báo danh hiệu này, cảnh bị đoàn khu cảnh bị Thượng Hải.

Nhiếp Vô Danh lập tức hiểu Sở Thiên muốn anh ta đi đối chiến với Sơn Bản Nghĩa Thanh, thế là gật đầu.

Hà Đại Đảm kinh nghiệm từng trải phong phú tự nhiên biết Sở Thiên làm như vậy làm muốn đem công lao quy về cho con trai mình, trong lòng không khỏi thầm than Sở Thiên thật sự biết cách làm người, thảo nào có thể lăn lộn trong giang hồ như cá gặp nước.

Thời gian 15 phút đã hết, Sơn Bản Nghĩa Thanh tung người một cái lên đến đài thi đấu, đợi đối thủ tiếp theo.

Trọng tài nhìn lãnh đạo ở dưới đài, mấy vị lãnh đạo đang thở dài khó xử, một bóng người hiện lên trước mặt mấy người binh sĩ đang quan sát, nhảy lên đài thi đấu.

Mấy binh sĩ xem trận đấu chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, người tới đã lên đến sàn đấu, trong lòng thầm than động tác của người này thật là nhanh.

Trọng tài nhìn cậu thanh niên ăn mặc bình thường, nghi hoặc hỏi:

- Cậu là?

- Cảnh bị đoàn khu cảnh bị Thượng Hải.

Nhiếp Vô Danh lạnh lùng trả lời.

Mấy vị lãnh đạo khu cảnh bị đang buồn bực, mình có phái người của cảnh bị đoàn lên đâu, vừa đúng lúc Hà Đại Đảm xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, ông lạnh lùng nói:

- Đây là người tôi phái lên.

Câu nói này lập tức xoá bỏ mọi nghi hoặc của mấy vị lãnh đạo khu cảnh bị, đồng thời trong lòng họ bắt đầu vui lên. Vấn đề nan giải cuối cùng cũng có người giải quyết rồi, vẫn là lãnh đạo của mình trực tiếp phái người ứng chiến. Vậy người lên sân đấu chắc cũng có tài nếu không thì Hà Đại Đảm sẽ không để hắn lên sàn đấu huống hồ hai trận trước đã thua rồi. Mình không còn trách nhiệm gì phải gánh vác, dù sao cũng có Hà Đại Đảm sẽ chịu.

Trọng tài thấy lãnh đạo ra hiệu đồng ý thế là lập tức lùi lại mấy bước, thổi hồi còi bắt đầu.

Cả sân huấn luyện lại trở nên yên tĩnh, im lặng đến nỗi nghe thấy tiếng ‘tích ta tích tắc’ của chiếc đồng hồ treo trên tường.

Sơn Bản Nghĩa Thanh không động đậy, Nhiếp Vô Danh cũng không hề động đậy.

Đối với cao thủ mà nói, đáng chú ý đều là những kích thế lôi đình, chỉ cần chút sơ hở nhỏ cũng sẽ trở thành nguyên nhân của thất bại.

Cũng không biết là vô ý hay cố ý? Ánh mắt hai người đột nhiên gặp nhau, cứ tựa như hai lưỡi đao đụng vào nhau vậy, trong mắt hai người đều đã toé lên ánh lửa.

Sơn Bản Nghĩa Thanh than nhẹ một tiếng, hắn thực sự không thể tìm ra một nhược điểm nào từ đôi mắt không hề chớp và khuôn mặt không chút biểu tình của Nhiếp Vô Danh. Vì vậy, Sơn Bản Nghĩa Thanh quyết định phá vỡ cục diện bế tắc, đánh đòn phủ đầu trước.

Mũi chân Sơn Bản Nghĩa Thanh đạp đất, lướt đi khoảng 2m, thân hình nhấc lên không trung, năm ngón tay phải thành chảo, ngón tay cái kề sát lưng giống như con sói hoang đói khát vồ lấy con mồi, đánh về phía Nhiếp Vô Danh.

Chiếc áo mỏng của Nhiếp Vô Danh bị cuốn theo sức gió mà Sơn Bản Nghĩa Thanh tạo ra, từ từ mở ra về phía trước. Trong mắt Nhiếp Vô Danh đã có thể nhìn thấy tay phải của Sơn Bản Nghĩa Thanh càng lúc càng tới gần, nhưng anh ta vẫn như cũ không hề động đậy.

Toàn bộ tinh thần của Nhiếp Vô Danh đều tập trung chú ý tay trái vẫn chưa nâng lên của Sơn Bản Nghĩa Thanh, với trực giác của hắn, đó mới là thế công ác liệt nhất. Hắn nhất định không để cho Sơn Bản Nghĩa Thanh giơ tay lên.

Hà Ngạo Vi vừa nhìn Sở Thiên vừa thấp giọng oán trách:

- Cũng chỉ là những người cuồng vọng tự đại, khoác lác là thiên hạ vô địch nhưng làm thì cũng chỉ hữu tâm vô lực.

Lần này Sở Thiên không tránh ánh mắt của Hà Ngạo Vi ngược lại lại đối mặt với ánh mắt đó, bất giác khẽ hừ một tiếng. Cái hừ này của Sở Thiên là sự đáp lại vô tri đối với Hà Ngạo Vi.

Hà Ngạo Vi tự biết ý của Sở Thiên, ánh mắt giận dữ nhìn Sở Thiên, đợi lát nữa Nhiếp Vô Danh thua rồi, xem mình nhục mạ tên tự cho mình là đúng này như thế nào.

Tay phải của Sơn Bản Nghĩa Thanh cách lồng ngực của Nhiếp Vô Danh chỉ còn chưa tới năm thốn, tay của Nhiếp Vô Danh vẫn vững như đá, không chút động đậy.

Người không biết còn tưởng rằng Nhiếp Vô Danh đã bị Sơn Bản Nghĩa Thanh dọa đến nỗi ngớ ngẩn rồi, ngay cả tránh cũng không tránh. Mọi người đang thở dài Nhiếp Vô Danh sắp bị Sơn Bản Nghĩa Thanh dùng một chiêu mà đánh bại thì Nhiếp Vô Danh động đậy, mà không, nên nói là Nhiếp Vô Danh phản kích mới đúng.

Nhiếp Vô Dạnh đợi khi tay Sơn Bản Nghĩa Thanh vừa chạm đến ngực mình thì khẽ nghiêng người, tay phải của Sơn Bản Nghĩa Thanh trượt qua cái áo mỏng của Nhiếp Vô Danh, khoảng cách này không nhiều hơn một phân mà cũng không thiếu một phân.

Nhiếp Vô Danh nhân lúc Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh hụt, tay phải liền như rắn độc phun ra, tấn công về hướng bụng của Sơn Bản Nghĩa Thanh một cách xảo quyệt. Anh ta muốn ép tay trái của Sơn Bản Nghĩa Thanh xuất chiêu.

Sơn Bản Nghĩa Thanh không ngờ Nhiếp Vô Danh lại nắm chắc thời cơ, đúng chỗ như vậy. Tay trái vốn định để ám sát dưới sự bức ép của Nhiếp Vô Danh đã vội vàng đánh ra, vừa hay chặn được tay phải như rắn độc của Nhiếp Vô Danh, hai bên giằng co nhau. Nhiếp Vô Danh đột nhiên cảm thấy cổ tay trái của Sơn Bản Nghĩa Thanh như xoay 275 độ vậy, xảo quyệt phản trở lại cổ tay của Nhiếp Vô Danh. Trong lòng Nhiếp Vô Danh hơi kinh sợ, quả nhiên tay trái có sát chiêu, vội vàng dùng sức chặn lại tránh cánh tay của Sơn Bản Nghĩa Thanh, đồng thời dùng nắm đấm đánh vào nhau.

Hai người vừa đụng cái đã bật ra, dường như đều có chút đau đớn, nét mặt đều có chút biến sắc. Quả nhiên là một người cường hãn, không được khinh nhẹ.

Hà Ngạo Vi đã không còn nhìn Sở Thiên nữa. Cô không thể ngờ Nhiếp Vô Danh lại có thể đột ngột đỡ được đòn tấn công lôi đình của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Trong lòng có vài phần kinh ngạc, thầm nghĩ, cái tên tự cho mình là đúng này bên cạnh lại thật sự có cao nhân.

Ánh mắt Sở Thiên không nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh cùng Nhiếp Vô Danh trên sân đấu mà anh chỉ nhìn người trung niên Đông Doanh. Người trung niên Đông Doanh đó đang chăm chú nhìn Nhiếp Vô Danh, ánh mắt có vẻ đầy khen ngợi và có chút kinh sợ, không ngờ Thiên triều lại vẫn có người thiện chiến đến vậy.

Lúc này, Nhiếp Vô Danh đã đánh đòn phủ đầu, đạp liền vài bước, ra tay như điện, hư hư thật thật tấn công về hướng hai bả vai và lồng ngực của Sơn Bản Nghĩa Thanh, quyền ảnh biến thành ảo ảnh làm những quan binh ngồi xem hoa cả mắt, tán thưởng không thôi.

Mấy vị lãnh đạo khu cảnh bị sùng bái nhìn Hà Đại Đảm, vẫn là lãnh đạo giỏi, có thể tìm ra cao thủ lợi hại như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, nên dành chút thời gian để người của Hà Đại Đảm chỉ bảo thêm cho các binh sĩ, nâng cao chút tố chất quân sự.

Sơn Bản Nghĩa Thanh mãnh liệt hét một tiếng, hoàn toàn không né tránh quyền ảnh của Nhiếp Vô Danh, trực tiếp xông tới mặt của Nhiếp Vô Danh, tay phải vận hết toàn lực, giống như đạn pháo bắn về phía yết hầu của Nhiếp Vô Danh, thẳng tắp hữu lực, ngay cả tay áo cũng bị khí lực làm cho rách ra.

Hà Ngạo Vi há hốc miệng kinh ngạc, loại khí lực này mà đánh vào thân thể người thì sẽ như thế nào đây? Lập tức nhìn Sở Thiên một cách xấu xa, tốt nhất là đánh vào người cái tên này.

Sở Thiên nhìn ra, chiêu này chính là điểm quyết định thắng thua của trận đấu.

Quyền ảnh của Nhiếp Vô Danh nhất thời biến mất, tay trái quấn lấy tay phải đang xông tới của Sơn Bản Nghĩa Thanh vững vàng không tha. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách tiếp xúc chỉ có một bả vai nên Nhiếp Vô Danh sẽ không bỏ qua cơ hội này, tay phải chứa đầy lực lượng, trực tiếp xông tới bả vai trái của Sơn Bản Nghĩa Thanh, muốn tránh ra lại phát nhiện tay phải đã bị Nhiếp Vô Danh cuốn chắc rồi, không có cách nào giãy giụa. Chỉ có thể nhấc tai trái lên lập tức vận lực, lấy cứng đối cứng với Nhiếp Vô Danh đang tới gần.

“Bang” một tiếng, hai nắm đấm chạm vào nhau ở giữa không gian, rồi lập tức tách ra hai người đều cảm thấy cánh tay đau nhức nhưng tay trái của Nhiếp Vô Danh vẫn cuốn chặt tay phải của Sơn Bản Nghĩa Thanh như cũ dường như muốn như vậy đến khi họ chết vậy. Cái gọi là ngõ hẹp tương phùng kẻ dũng thắng, Nhiếp Vô Danh cố chịu đau đớn, một lần nữa dùng lực kích hướng bả vai trái của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh kinh ngạc, Nhiếp Vô Danh lại thần tốc như vậy hoàn toàn không cho mình cơ hội thở đành phải tụ lực lần nữa, đánh với quyền phải của Nhiếp Vô Danh, lại là một tiếng “Bang” hai nắm đấm lại đấm vào nhau lần nữa rồi lập tức lại tách ra. Nhưng Sở Thiên phát hiện khoảng cách chính giữa giờ đã gần với người của Sơn Bản Nghĩa Thanh hơn, điều này có thể nói rõ lực của Nhiếp Vô Danh hơn anh ta một bậc.

“Bang, bang, bang” Nhiếp Vô Danh tự nhiên biết thắng lợi đang ở phía trước, liên tục công kính ba quyền, Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng liên tục chặn tiếp ba quyền chỉ là mỗi lần va chạm vị trí va chạm lại lại di động thêm một chút về hướng Sơn Bản Nghĩa Thanh.

Những người dưới sàn đầu cũng bất giác cảm thấy đau đớn thay cho họ, cảm thấy nắm đấm đó cũng giống như do mình đánh ra vậy.

Lúc Nhiếp Vô Danh đánh ra quyền thứ sáu, Sơn Bản Nghĩa Thanh giơ cánh tay lên được một nửa rồi lập tức rơi xuống, cánh tay đã không còn sức đối kháng.

Nhiếp Vô Danh thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh không còn sức lực lại vẫn đánh trả liền biến nắm đấm thành chưởng đao, nhanh chóng khẽ chạm vào yết hầu của Sơn Bản Nghĩa Thanh rồi lập tức bỏ ra đồng thời buông lỏng cánh tay trái cuốn chặt Sơn Bản Nghĩa Thanh, rồi lui về sau mấy bước.

Quan binh khu cảnh bị cùng Hà Ngạo Vi tất cả đều im lặng nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh dường như đang đợi điều gì đó.

Sắc mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh yếu ớt nhưng vẫn có tinh thần võ sĩ đạo, bước lên một bước, cung kính nói:

- Sơn Bản Nghĩa Thanh thua tâm phục khẩu phục.

Nhiếp Vô Danh vẩy vẩy cánh tay phải đau nhức, gật đầu, nói từ tận đáy lòng:

- Anh đúng một hảo hán.

Tất cả quan binh khu cảnh bị đều bắt đầu hoan hô. Trận đối chiến vừa rồi quá đặc sắc, rất có trình độ, quan trọng hơn cả là đã thắng được mãnh tướng số một của Đông Doanh.

Thần sắc Hà Ngạo Vi lộ ra vẻ vừa vui lại vừa xấu hổ, vui vì cảnh bị quan lại thắng hiệp này, xấu hổ là vì lại không có cơ hội nhục mạ Sở Thiên nữa. Tên tiểu tử chắc đắc ý lắm đây.

Hà Đại Đảm vui mừng nhìn Nhiếp Vô Danh đứng trên sàn đầu, đúng là một mãnh tướng. Nếu mà là quan quân của mình thì tốt rồi, lo gì mình không đứng đầu chứ? Rồi ông lập tức nhìn Sở Thiên, tên tiểu tử đó đang vặn eo bẻ cổ dường như kết quả này đã được hắn dự liệu trước, trong lòng thầm gật đầu. Tên này tuổi còn trẻ mà đạt đến cảnh giới không quan tâm đến mưa hay nắng, nếu như có thể lôi kéo tên tiểu tử này dốc sức phục vụ mình thì lo gì đại sự không thành? Nhưng Hà Đại Đảm cũng biết Sở Thiên không phải dễ dàng khống chế. Vừa rồi phải nhờ hắn giúp trên sàn thi đầu vẫn còn thừa cơ làm mấy chiếc xe biển quân đội của mình. Nếu muốn hắn thực sự dốc sức vì mình thì còn không biết phải trả giá như thế nào.

Không vội, nhất định có cơ hội. Hà Đại Đảm nhàn nhạt nghĩ.

- Cảnh bị đoàn khu cảnh bị ….

Trọng tài vui mừng định tuyên bố Nhiếp Vô Danh thắng, lại phát hiện không biết tên của hắn thế là khẽ cười:

- Vị huynh đệ này, quý tính đại danh là gì vậy?

- Vô Danh.

Nhiếp Vô Danh bỏ lại một câu rồi chuẩn bị rời chiến đài.

- Vô Danh?

Trọng tài sững sờ, đây không phải chơi mình sao? Thua ngại không nói tên tuổi còn nghe được đây thắng rồi cũng không báo tên mình, đúng là tự cao mà. Nhưng thấy Nhiếp Vô Danh nét mặt không có biểu hiện gì chỉ đành bước tới, hô lớn:

- Khu cảnh bị thắng, mời vị tuyển thủ cuối cùng của đoàn giao lưu Đông Doanh.

Một thân hình trực tiếp nhảy ra phía trước từ đoàn giao lưu Đông Doanh, mũi chân ở một điểm trong trung gian, hai bước nhảy là tới sàn đấu, thân thủ chỉ có bằng hoặc hơn chứ không hề kém Sơn Bản Nghĩa Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK