Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc chị Mị kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời đã chói mắt chiếu vào phòng, cái lạnh lúc sáng sớm cũng chậm rãi biến mất.

Sở Thiên ngồi trong chăn, thoải mái vươn người, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường cổ xưa, kim giờ đã chỉ con số chín.

Chị Mị mở cửa sổ, hít mấy hơi không khí trong lành, sau đó tươi cười ngồi lên giường, dịu dàng nói:

- Em trai, dậy thôi!

Sở Thiên bướng bỉnh mở rộng vòng tay, bàn tay ngọc ngà mềm mại của chị Mị cầm lấy tay Sở Thiên, dùng sức muốn kéo hắn dậy, ai ngờ lại ngã vào lòng Sở Thiên. Mùi hương trong chớp mắt tỏa ra, Sở Thiên ôm eo thon của chị Mị, khẽ hôn lên trán chị, lập tức ngồi dậy rời giường.

Đáng ghét, dục vọng còn sót lại khiến Sở Thiên không dám chậm chạp. Đêm qua lúc Hà Ngạo Vi dụ dỗ hắn, trong lòng hắn cũng ngăn không được dâng lên dục vọng, tim đập mạnh ý nghĩ rối loạn, may mà đến phút cuối vẫn còn có thể kiềm giữ bản thân, đưa Hà Ngạo Vi về Mai Hoa sơn trang, chứ không phải là giường của quán bar Mê Tình.

Bữa sáng rất giản đơn, nhưng cũng rất hấp dẫn, hai miếng trứng chiên chín tám phần, nửa ly sữa bò, và ba cái bánh bao khác nhân.

Lúc Sở Thiên ăn đến cái bánh bao thứ hai thì tâm trạng vốn đang vui sướng lập tức trở nên nặng nề. Vì hắn nhìn thấy Lý Thần Châu đang lẳng lặng vui sướng bước vào, nụ cười trên mặt sâu không lường được. Nhưng không ai phát hiện ra, anh ta rất vui vẻ.

Lý Thần Châu ngồi đối diện Sở Thiên, thản nhiên nói:

- Còn tưởng Thiếu soái ít nhất phải ngủ đến trưa ngày hôm sau nữa, không ngờ lại dậy sớm đến vậy.

Sở Thiên cắn bánh bao thịt chị Mị làm, miệng đầy mùi thịt, cắn nuốt một lúc mới cười khổ nói chuyện:

- Đội trưởng Lý, đừng nói tối qua anh ngủ đến không biết cái gì nhé. Hổ Bang bị hội Hắc Long đánh cho hoa rơi nước chảy, chẳng lẽ anh cái gì cũng không biết sao?

Lý Thần Châu mỉm cười, nhìn Sở Thiên thong thả ăn sáng, nói:

- Tôi đương nhiên là biết, tôi còn biết Thiếu soái liều chết bảo vệ Lâm Đại Pháo thoát hiểm nữa kìa. Còn biết một trận chiến tối qua, một phần lớn thế lực, địa bàn, nhân viên của Hổ Bang bị tan rã, bị thâu tóm.

Đôi đũa của Sở Thiên do dự dừng lại một lúc, ngẩng đầu, bình tĩnh nói:

- Một phần lớn?

Lý Thần Châu gật gật đầu, không hề bất ngờ, cười nói:

- Thiếu soái cảm thấy Lâm Đại Pháo là loại người sẽ bỏ hết trứng chim vào trong một cái rổ sao?

Sở Thiên thở dài một tiếng. Rất đúng, Lâm Đại Pháo nếu là người như vậy, tối qua chết hơn một ngàn bang chúng, địa bàn, đường khẩu mất hết, kinh doanh trong nhiều năm bị hủy trong chớp mắt, gã còn tâm trạng tốt dẫn “Lão yêu” chạy trốn sao?

- Tôi còn tưởng tối qua cả Hổ Bang chỉ còn một mình Lâm Đại Pháo mà thôi chứ.

Sở Thiên lắc đầu nhè nhẹ, nói:

- Không ngờ Lâm Đại Pháo còn giấu hơn một trăm tinh binh, sớm biết vậy không thay hắn chắn dao chắn súng rồi!

Lý Thần Châu nhìn xung quanh vài lần, nhẹ giọng nói:

- Quan trọng hơn là, tối hôm qua Lâm Đại Pháo dẫn người đến Hắc Long Tower, giết mấy chục bang chúng hội Hắc Long, còn làm nổ tung lầu một của Hắc Long Tower nữa. Bùn đất bay tứ tung, xác chết nằm ngổn ngang bốn phương tám hướng.

Sở Thiên hoàn toàn dừng đũa lại, hắn tự nhiên biết đây có nghĩa là gì, kinh ngạc hỏi:

- Lâm Đại Pháo nổ tung nghĩa trang của hội Hắc Long?

Lý Thần Châu gật gật đầu, trong giọng nói mang theo vài phần khen ngợi, nói:

- Hội Hắc Long nghĩ Lâm Đại Pháo đã thành chó nhà có tang, có ai nghĩ đến chuyện Lâm Đại Pháo dẫn theo hơn trăm người tấn công Hắc Long Tower, còn làm nổ tung tinh thần hội Hắc Long thành những mảnh nhỏ nữa. Lâm Đại Pháo này quả thật đúng là đủ ngoan độc, đủ tinh ranh.

Sở Thiên không khỏi cảm thấy may mắn, không khỏi cảm ơn bang chúng hội Hắc Long ngăn cản mình và Lâm Đại Pháo ở quảng trường Hồng Tinh, khiến mình và Lâm Đại Pháo chia nhau ra. Nếu không sẽ bị Lâm Đại Pháo kéo đilàm nổ tung nghĩa trang tinh anh của hội Hắc Long. Để cho Chu Triệu Sâm biết được, mình chỉ sợ bây giờ đã không có cơ hội ngồi ở đây ăn bữa sáng nữa rồi. Không thể ngờ Lâm Đại Pháo lại âm hiểm như thế, muốn buộc mình vào chuyện nguy hiểm như thế này.

- Bây giờ chắc hội Hắc Long đang lục khắp kinh thành tìm Lâm Đại Pháo đúng không?

Sở Thiên bưng ly sữa lên, lắc nhẹ.

Nụ cười trên mặt Lý Thần Châu trở nên rất quỷ dị, thấp giọng nói:

- Đúng là như vậy, hơn ba ngàn bang chúng jội Hắc Long đúng là đàng đào từng mét đất tìm kiếm Lâm Đại Pháo. Nhưng kỳ lạ là, Lâm Đại Pháo lại biến mất, không có ai biết Lâm Đại Pháo và hơn một trăm bang chúng của gã đi nơi nào, đang trốn ở đâu. Điều này làm Chu Triệu Sâm rất tức giận đấy.

Sở Thiên uống hai ngụm sữa, nghĩ đến nụ cười sâu không lường được của Lâm Đại Pháo, chỉ có thể cười khổ. Lâm Đại Pháo này đúng là có thể gây sức ép, với tàn binh bại tướng chém giết ở quảng trường Hồng Tinh chạy thoát ra ngoài, còn tìm được hơn trăm bang chúng. Trách không được có thể sống lâu đến vậy, còn là sống rất tốt rất vui vẻ nữa chứ.

- Thiếu soái biết Lâm Đại Pháo đi đâu không?

Lý Thần Châu vòng vo nửa ngày, rốt cuộc cũng nói vào chủ đề chính:

- Thiếu soái thông minh như vậy, sẽ rất dễ dàng tìm ra chỗ ẩn nấp của Lâm Đại Pháo mà đúng không?

Sở Thiên không kiềm được bản thân nở nụ cười, nhìn nhìn Lý Thần Châu, thản nhiên trả lời:

- Đội trưởng Lý sáng sớm đến đây chẳng lẽ là muốn Sở Thiên tìm ra nơi trốn của Lâm Đại Pháo sao? Đừng nói đến chuyện tôi không biết, cho dù tôi biết cũng sẽ không nói ra. Lâm Đại Pháo còn có tác dụng, không có gã kiềm chế Chu Triệu Sâm, phỏng chừng không đến hai ngày, mấy ngàn bang chúng của hội Hắc Long đã đến san bằng nơi này rồi.

Lý Thần Châu cười ha hả, lập tức khôi phục bình tĩnh, khen ngợi:

- Thiếu soái thật sự rất thông minh, nhưng Lý Thần Châu không phải muốn giúp Chu Triệu Sâm tiêu diệt Lâm Đại Pháo, mà là muốn giúp Lâm Đại Pháo. Dù sao tôi cũng không muốn Hổ Bang của Lâm Đại Pháo tan rã như vậy.

- Giúp Lâm Đại Pháo?

Sở Thiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói:

- Đội trưởng Lý vì sao có ý nghĩ như vậy?

Lý Thần Châu đứng dậy, cười ha ha nói:

- Ngày mốt, Chu Triệu Sâm sẽ cùng chính phủ của Nhật Bản đóng ở Kinh thành công khai ký kết trao đổi vật nghiệp. Chính là trao đổi Hắc Long Tower với Vạn Thọ Tower mà chính phủ Nhật Bản đóng ở Kinh thành để kinh doanh. Chắc Thiếu soái chắc cũng biết đây có nghĩa là gì rồi. Như vậy, nước cờ kỳ diệu san bằng Hắc Long Tower của Thiếu soái sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó rồi.

Sở Thiên đương nhiên biết đó có nghĩa là gì, hắn biết Chu Triệu Sâm chắc chắn đã hiệp thương tốt với chính phủ Nhật Bản rồi. Trước khi Chính phủ trưng thu Hắc Long Tower, hai người trao đổi với nhau, đương nhiên là đổi trên danh nghĩa thôi, thực tế là hai bên đều tiếp tục làm việc ở nơi của mình. Nhưng sau khi hoán đổi, Hắc Long Tower trên danh nghĩa thuộc sở hữu của chính phủ Nhật Bản. Như vậy, Chính phủ muốn trưng thu Hắc Long Tower sẽ gặp phải trở ngại. Thậm chí còn phải chịu áp lực ngoại giao chính trị mà buông tha việc trưng thu Hắc Long Tower. Đây cũng chính là vì sao Lý Thần Châu lại nói nước cờ diệu kỳ của mình mất đi ý nghĩa ban đầu.

Không thể ngờ Chu Triệu Sâm cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của gã, mưu kế như vậy mà cũng nghĩ ra được. Xem nhiệt huyết tuổi trẻ bồng bột cũng không thể biến gã thành kẻ ngu ngốc, hơn nữa còn có thế lực Nhật Bản đứng sau chống lưng. Đối thủ như vậy, có ý nghĩa hơn sự âm hiểm của Lâm Đại Pháo. Sở Thiên thầm nghĩ.

Sở Thiên một hơi uống hết sữa trong ly, trong đầu xoay chuyển nhanh chóng. Một lúc sau, hắn cười nói:

- Đội trưởng Lý yên tâm, Sở Thiên nhất định sẽ nói tin này cho Lâm Đại Pháo biết. Dựa vào tính cách của Lâm Đại Pháo, anh ta chắc chắn sẽ có hành động!

Rồi lại giống như nhớ đến cái gì:

- Vấn đề là, Lâm Đại Pháo có thể tạm thời ngăn cản Chu Triệu Sâm ký kết hiệp nghị hoán đổi vật nghiệp. Nhưng Chu Triệu Sâm thoát được thì có thể nhanh chóng ký hiệp nghị rồi. Đến lúc đó làm sao để ngăn chặn nữa?

Lý Thần Châu nở một nụ cười thần bí, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Đi một bước tính một bước, lỡ như Lâm Đại Pháo ngay lúc đó giết chết Chu Triệu Sâm thì sao?

Sở Thiên cầm lấy cái bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, trong mắt ẩn chứa ý cười không có điểm dừng.

Lý Thần Châu cười mà đến, cũng cười về nhà, đó là một nụ cười sau khi được thỏa mãn.

Chị Mị cầm khăn tay mềm mại nhẹ nhàng lau miệng cho Sở Thiên, dịu dàng nói:

- Lý Thần Châu đến tột cùng là bạn hay là thù, chị bây giờ cũng chưa nhìn ra được. Là chị quá ngu ngốc hay là anh ta quá giỏi che giấu?

Sở Thiên cầm lấy bàn tay ngọc của chị Mị, ngửi mùi thơm nhẹ dịu, bình tĩnh nói:

- Cả hai đều không phải, chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau mới có thể thường xuyên ngồi cùng bàn. Đợi đến một ngày nào đó, xung đột lợi ích xảy ra, em và bọn họ nhất định sẽ gặp nhau bằng binh đao. Bây giờ em chỉ có thể hy vọng giữa em và họ có càng nhiều lợi ích chung hơn nữa.

Chị Mị bình tĩnh nhìn Sở Thiên, cô biết Sở Thiên còn chưa nói hết những lời mình muốn nói.

- Dù sao, bây giờ bảo em chống đối với đám người Lý Thần Châu…

Sở Thiên thở dài, nói:

- Em cũng không nắm chắc có bao nhiêu phần thắng nữa.

Sở Thiên biết, nếu thật sự dùng binh đao gặp mặt với Lý Thần Châu, cũng đồng nghĩa với việc trở mặt với Chu Long Kiếm. Bây giờ tuy mình có chính trị của Tô lão gia duy trì, nhưng dù sao ông cũng không ở đây, có rất nhiều chuyện bắt tay vào làm cũng không thuận lợi như vậy. Hơn nữa, Sở Thiên biết, đám người Lý Thần Châu muốn đối phó với mình, thật sự rất dễ. Đầu tiên là làm khó dễ ở Hàng Châu, dùng thực lực của Đường Đại Long tiêu diệt Soái quân ở Hàng Châu, đồng thời chặn liên thông với Giang Chiết. Vì vậy Sở Thiên càng lúc càng muốn xóa bỏ tâm bệnh ở Hàng Châu. Chỉ cần Đường Đại Long một ngày còn ở Hàng Châu, trong lòng Sở Thiên một ngày cũng không kiên định.

Cũng không biết Thiên Dưỡng Sinh, Nhiếp Vô Danh, Cô Kiếm ở Hàng Châu bây giờ như thế nào rồi? Sở Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh.

Ánh sáng mặt trời buổi sáng rất chói mắt, nhưng không nóng nực, chỉ ấm áp thôi. Trong thời tiết như vậy, tâm trạng con người thường trở nên thoải mái sung sướng.

Nhưng tâm trạng bây giờ của Chu Triệu Sâm lại lạnh như băng, tay cũng lạnh như băng, hai má cũng lạnh như băng.

Vì trước mặt gã đặt một cánh tay bị chặt đứt.

Thi thể mới chôn không bao lâu của Long Vũ cũng bị nổ thành mảnh nhỏ. Đặt ở trước mặt Chu Triệu Sâm chính là cánh tay phải cầm súng của Long Vũ. Long Vũ nằm mơ cũng không nghĩ rằng, mình sau khi chết lại chịu nghẹn khuất như vậy, sau khi chết còn bị người ta nổ tung thi thể, thật sự là nỗi đau ngàn năm a.

Chu Triệu Sâm mặc nội y sang quý, ngậm điếu thuốc, ngồi trên mặt đất của tầng cao nhất của cao ốc Hắc Long, dựa vào vách tường. Mờ mịt không thể làm được gì nhìn chằm chằm cánh tay của Long Vũ. Nhanh chóng dùng ánh mắt nhìn quét qua bang chúng hội Hắc Long đang bận rộn. Gã ngồi dưới đất đã chừng bảy tiếng đồng hồ rồi, trong bảy tiếng này cũng đủ để Hắc Long Tower thay đổi khôi phục vẻ sạch sẽ gọn gàng như xưa. Bảy tiếng đồng hồ cũng đủ để đưa thi thể về vị trí cũ, phủ đất lên một lần nữa, ngay cả cửa chính cũng được thay mới.

Chỉ có cánh tay của Long Vũ là không có ai dám đến đụng chạm, vì không có chỉ thị gì của Chu Triệu Sâm.

Kiều Ngũ buồn bã đứng trước mặt Chu Triệu Sâm, mồ hôi lạnh đổ như mưa đã sớm thấm ướt áo lông của anh ta. Anh ta biết vì sai lầm của mình, khiến cho trận chiến tối hôm qua tuy giành được chiến thắng, diệt được Hổ bang, đó quả là công lao lớn hơn trời. Nhưng, nghĩa trang của Hắc Long Tower lại bị nổ tung, khiến cho thi thể của tinh anh hội Hắc Long nổ thành từng mảnh. So sánh hai chuyện với nhau, sai lầm lớn hơn công lao rất rất nhiều.

Kiều Ngũ lấy một điếu thuốc ra, châm đưa cho Chu Triệu Sâm một điếu, áy náy cúi đầu, thở dài nói:

- Hội trưởng, đều là Kiều Ngũ vô năng, Kiều Ngũ đã sai, khiến cho hội Hắc Long phải xấu mặt, khiến cho hội trưởng bị sỉ nhục. Cho dù bây giờ hội trưởng xử tử Kiều Ngũ ngay tại đây, Kiều Ngũ cũng không dám có ý kiến.

Chu Triệu Sâm rít mấy ngụm thuốc lá, môi hơi nóng lên, giọng điệu lạnh như băng nói:

- Không trách cậu, là Lâm Đại Pháo quá âm hiểm giảo hoạt thôi. Ai cũng không tính được chó nhà có tang Lâm Đại Pháo lại giấu hơn trăm bang chúng, còn dám dẫn người đến tấn công Hắc Long Tower.

Kiều Ngũ nghe Chu Triệu Sâm không trách tội mình, không kiềm được quăng qua một ánh mắt cảm kích, biểu lộ quyết tâm nói:

- Hội trưởng yên tâm, cho dù Lâm Đại Pháo trốn ở đâu, Kiều Ngũ tôi sẽ đào sâu ba thước cũng phải tìm được gã. Thề sống chết dùng máu tươi của Lâm Đại Pháo tẩy sạch sỉ nhục của hội Hắc Long.

Ánh mắt mờ ảo sương khói của Chu Triệu Sâm bỗng lóe lên sát khí, lạnh lùng nói:

- Tất cả bang chúng của Hổ Bang đều phải chết, cho dù là có đầu hàng, bị bắt, cậu cũng phải kéo toàn bộ bọn họ ra nghĩa trang chém, dùng đầu của họ an ủi vong linh của các anh em đã chết.

Kiều Ngũ cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Chu Triệu Sâm, rùng mình một cái, giọng điệu càng thêm cung kính:

- Hội trưởng yên tâm, chờ các anh em thu xếp xong nghĩa trang, sau khi hội trưởng dâng hương lạy linh vị lần nữa, tôi sẽ dùng đầu của bang chúng Hổ Bang hiến tế vong linh anh tài của hội Hắc Long!

Chu Triệu Sâm gật gật đầu, đứng lên vỗ vỗ cái đùi đau nhức. Vung tay lên, để cho bang chúng hội Hắc Long “mời” cánh tay của Long Vũ về nghĩa trang, cùng với tay chân cơ thể của nó an nghỉ, miễn cho Long Vũ ở dưới đó tìm không thấy cánh tay mà anh ta luôn tự hào.

- Bây giờ còn chưa có tin tức gì của Lâm Đại Pháo sao?

Chu Triệu Sâm nhíu mày nói:

- Mấy ngàn bang chúng như thế nào lại không tìm thấy Lâm Đại Pháo chứ?

Vẻ mặt Kiều Ngũ bỗng trở nên xấu hổ, đây là ám chỉ mình quá vô dụng. Nhưng không thể không trả lời, nói:

- Hơn một trăm người Lâm Đại Pháo biến mất không thấy bóng dáng. Tôi cũng đã tìm đến người tình bí ẩn n của Lâm Đại Pháo rồi, nhưng cũng không tìm thấy họ.

Chu Triệu Sâm gật gật đầu, bình tĩnh nói:

- Tiếp tục tìm, Kinh thành chật hẹp nhỏ bé, Lâm Đại Pháo có thể trốn ở đâu chứ?

Kiều Ngũ vội vàng cúi đầu đồng ý, ánh mắt vô cùng cung kính.

Lúc Chu Triệu Sâm muốn rời đi, Kiều Ngũ bỗng nhiên nhớ đến cái gì, mở miệng nói:

- Lúc chém giết ở quảng trường Hồng Tinh, Sở Thiên cũng đi theo đám người Lâm Đại Pháo. Chính xác mà nói thì là, Sở Thiên ra sức chém giết để cho Lâm Đại Pháo từ quảng trường Hồng Tinh trốn thoát.

Trên mặt Chu Triệu Sâm hiện lên nỗi hận, nắm chặt điếu thuốc trong lòng bàn tay, lạnh lùng nói:

- Sở Thiên làm như vậy là muốn dùng Lâm Đại Pháo kiềm chế ta. Sở Thiên nghĩ quá đơn giản rồi, tầm nhìn hạn hẹp, ta có thể một bên thu thập Lâm Đại Pháo, một bên xử lý luôn hắn. Kiều Ngũ, truyền lệnh cho “Thập nhị phi ưng”, ba ngày sau, tiêu diệt toàn bộ các cứ điểm tồi tàn của Sở Thiên, chó gà không tha.

Mí mắt của Kiều Ngũ không tự chủ giật liên tục. Chu Triệu Sâm hôm nay sát khí quá nặng, động một tí thì chó gà không tha. Mình phải cẩn thận làm việc mới được. Vì vậy nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Tôi sẽ sắp xếp!

Lập tức lại bổ sung thêm một câu:

- Tuyệt đối không để xả ra sai lầm nữa đâu!

Chu Triệu Sâm đã đi đến cửa thang máy, bây giờ gã cần nhất chính là một ly rượu vang cao cấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK