Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ Đao Y Sinh trong mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, giống như đã nhìn thấy hai vị đặc vụ Phi Long nhanh chóng bị đinh lại trên tường.

Lúc này, như có hai tia sáng hướng về phía chiếc dao giải phẫu của y, vang lên tiếng canh canh, con dao rơi xuống, đồng thời, cạnh đó là hai đồng tiền xu quay vòng vòng rồi ngã xuống đất.

Chủ Đao Y Sinh trong mắt phát ra ánh sáng. Cao thủ, tuyệt đối là một cao thủ, chỉ với hai đồng xu mà có thể đuổi kịp tốc độ ném dao của y đồng thời làm đánh rơi dao, không phải là người có vài chục năm công phu thì không thể có được trình độ này.

Chủ Đao Y Sinh hướng mắt về xung quanh tìm kiếm, cả Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo cũng rất kinh ngạc, ai lại có khả năng hạ Chủ Đao Y Sinh để cứu bọn họ chứ.

Chủ Đao Y Sinh xem xét toàn bộ bãi đỗ xe xung quanh, nhưng mãi cũng không tìm thấy hình tượng vị cao thủ mà y suy nghĩ, vì vậy, không còn đủ kiên nhẫn nữa, y hét:

- Cao thủ kia, mau ra đây!

- Ai!

Thở dài một tiếng, Sở Thiên cắn thịt bò khô chậm rãi đi ra, gần đây hắn luôn cảm giác mình ăn không đủ no, nên thể lực có chút suy giảm. Sở Thiên nhìn Chủ Đao Y Sinh, nói:

- Tôi cứ tưởng ông là cao thủ tuyệt đỉnh, nào ngờ chỉ thuộc hạng cao thủ nhất lưu, làm tôi có chút thất vọng.

Hai vị đặc vụ Phi Long không tin nổi mắt mình. Chẳng lẽ chính cậu họ sinh cấp ba này đã cứu họ? Nhìn bộ dạng yếu đuối của hắn, không có vẻ gì giống như một cao thủ, nhưng ở cái bãi đỗ xe này chỉ có mình hắn lên tiếng, nên họ không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là Sở Thiên. Khi bọn họ nghe được vế sau, thiếu chút nữa thì thổ huyết. Nếu như Chủ Đao Y Sinh chỉ là cao thủ nhất lưu, thì bọn họ chẳng phải chỉ thuộc hạng cao thủ tam lưu?

Chủ Đao Y Sinh thấy thái độ tự nhiên của Sở Thiên có chút hiếu kì, hỏi:

- Có thật là cậu đã đánh rơi dao phẫu thuật của ta để cứu hai tên đặc vụ này mà ngay cả cái rắm cũng không bằng?

Chủ Đao Y Sinh hiển nhiên đối với đặc vụ Phi Long không hề coi trọng, nên mở miệng không lời nào khách khí/ Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo nghe được về sau, cũng chỉ có thể cười khổ, ai bảo bọn họ tài nghệ không bằng người ta? Xưa nay những người đứng sau luôn bị đánh coi như đã đi vào quy luật.

Sở Thiên gật gật đầu, tùy tiện từ giữa bãi để xe đi xuống, vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh tự tin, hoàn toàn lộ ra khí chất siêu phàm thoát tục. Chủ Đao Y Sinh nội tâm chấn động, tên tiểu tử này mới trẻ thế mà có tài giấu cảnh giới, khiến y không thể nhìn nổi. Hôm nay nhất định y phải trừ khử tên này kẻo về sau lưu lai tai họa. Chủ Đao Y Sinh xem đồng hồ, mười lăm phút nữa cảnh sát sẽ đi qua chỗ này. Y phải tốc chiến tốc thắng, hoàn thành nhiệm vụ là báo thù cho huynh đệ, không thể ở lại chơi trò mèo vờn chuột được.

Chủ Đao Y Sinh trong mắt lộ ra hàn quang, như chiếc dao giải phẫu băng giá, miệng nhàn nhạt:

- Tuổi còn trẻ mà lại muốn làm anh hùng, cậu phải biết rằng tất cả anh hùng trên thế gian này đều chôn thân dưới mặt đất này.

Nói xong, y nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, cố tìm một nét hoảng sợ, nhưng chỉ nhìn thấy một đôi mắt trống rỗng. Sở Thiên nhếch môi mỉm cười, hai tay rủ xuống, một mảnh an nhàn, làm cho người ta thật nhìn không thấu tâm tư.

Chủ Đao Y Sinh mất hết kiên nhẫn điên cuồng hét lên một tiếng, ra hai chiêu tấn công liên tiếp, tay phải Công Thượng Bàn, bàn tay trái Câu Chỉ Liêu Âm. Đây là một trong những tuyệt chiêu của y, không cách nào biến hóa nổi. Sở Thiên tả hữu né tránh, tức thì trở bàn tay ra sức, quét ngang đối phương. Trong lòng mọi người thầm than, xem ra đây đích thị là chiêu thức khiến Chủ Đao Y Sinh thành danh, giết người tứ phía, hoàn toàn chính xác, không chê vào đâu được, khác hẳn với những chiêu thức bình thường.

Hai vị đặc vụ Phi Long là Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo không khỏi lo lắng cho Sở Thiên. Hắn còn rất trẻ, giỏi lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, ngay cả khi tính cả việc hắn luyện công từ trong bụng mẹ, cả thảy mười tám năm công lực cũng không thể đạt được trình độ này, mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn thì vô cùng ít. Còn Chủ Đao Y Sinh thì đã trải qua vô số trận chiến, kinh nghiệm dồi dào. Sở Thiên làm thế nào mà đối phó được với y đây? Trong mắt của bọn họ, Sở Thiên chỉ có thể dùng mấy loại ám khí mà thôi.

Sở Thiên nhận thấy chiêu thức này thật lợi hại, xoay người một cái, xuyên qua chưởng ảnh của Chủ Đao Y Sinh, vọt đến bên cạnh y. Chủ Đao Y Sinh hai mắt hung tợn, không để cho Sở Thiên có cơ hội, gầm nhẹ một tiếng vận song chưởng kẹp lấy con dao đâm về trước ngực Sở Thiên, rõ ràng muốn một chiêu giết chết hắn. Loại chiêu thức này trước thì xuất chưởng, sau mới phát ra tiếng động. Lòng bàn tay y còn in dấu dao giải phẫu, là do giận dữ mà nên, kình lực mạnh, tâm địa độc ác, thật khiến người ta tức lộn ruột.

Lúc dao và song chưởng chỉ còn cách ngực Sở Thiên chừng nửa xích, cả Lưu Phi Yến, Trương Lượng Quang và hai gã Phi Long không khỏi kinh hãi, cũng biết, dao giải phẫu của Chủ Đao Y Sinh vô cùng bá đạo. Lúc này nghe một tiếng hừ lạnh, bóng người tan thành may khói, không còn thấy Sở Thiên đâu nữa.

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo kinh ngạc vô cùng. Làm sao có thể? Sở Thiên làm sao có thể có loại thân pháp tinh xảo như thế này?

Chủ Đao Y Sinh vừa nãy đã tung một chiêu trí mạng, cho dù Sở Thiên võ công cao cường thế nào cũng sẽ chết ngay lập tức dưới bàn tay y. Tại sao ngay cả lúc mà dao giải phẫu và song chưởng đã cách ngực chỉ còn nửa xích, thì mắt hắn bỗng lóe lên, chợt sau lưng Chủ Đao Y Sinh có tiếng hừ lạnh. Y không hiểu nổi, hắn đã dùng cách gì mà tránh được, ngay cả khinh công cũng không thể. Nhưng Chủ Đao Y Sinh cũng không phải dạng bình thường, tâm niệm y chuyển động như điện, lập tức lộ ra sự hung ác. Tay phải chọc về phía sau lưng, đồng thời chân phải xoay người trở lại, rất nhanh vọt đến đằng sau Sở Thiên.

Sở Thiên ban nãy xem cuộc chiến giữa Chủ Đao Y Sinh và đội đặc vụ Phi Long một hồi, cuối cùng hắn phát hiện cổ của Chủ Đao Y Sinh cũng không cử động linh hoạt được, chắc là do trước đây chiến đấu bị thương để lại di chứng. Cho nên Sở Thiên quyết đánh Chủ Đao Y Sinh từ sau lưng, cơ hội thắng lợi sẽ lớn hơn nhiều.

Sở Thiên hóp bụng co lại, tránh những công kích ác liệt của Chủ Đao Y Sinh, tay phải hóa quyền tạo chưởng, hướng tới cổ của Chủ Đao Y Sinh mà chem. Chủ Đao Y Sinh nghe phía sau có chưởng phong đánh trả, còn không kịp quay đầu dò xét, thân thể liền bị thổi mạnh về phía trước, không ai đoán được Sở Thiên đang muốn biến Chủ Đao Y Sinh thành Quỷ, tay phải không hề bỏ qua phần cổ của Chủ Đao Y Sinh.

Chủ Đao Y Sinh kinh hãi. Cổ của hắn trải qua nhiều trận chiến đã bị tổn thương, rất khó để vặn vẹo. Nhược điểm này người bình thường rất khó nhận ra, bởi vì mọi người đều chú tâm tới chuyện trong tay y đang cầm dao giải phẫu. Hiện tại nhìn thấy Sở Thiên chú tâm tấn công cổ của y, y biết rõ Sở Thiên đã nhìn thấy được nhược điểm của y. Vì vậy y vô cùng nóng lòng muốn quay người lại, đối diện trực tiếp với Sở Thiên. Thế nhưng Sở Thiên hoàn toàn không để cho y có cơ hội, một tấc cũng không rời cổ y, chỉ chờ Chủ Đao Y Sinh quay người, việc này sẽ làm cho hắn có đủ thời gian công kích được cổ y, còn Chủ Đao Y Sinh thì bất luận thế nào cũng không thể để Sở Thiên chạm vào cổ bởi vì nó chính là bộ phận yếu nhất của y.

Hai vị đặc vụ Phi Long và Trương Lượng Quang thì vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đệ nhất cao thủ Chủ Đao Y Sinh bị Sở Thiên đuổi theo. Bọn họ giờ mới xác thực lời Lưu Phi Yến nói về trận chiến đêm qua không phải là quá. Xem ra không phải hung đồ tối hôm qua vô năng, mà là Sở Thiên thật lợi hại

Chủ Đao Y Sinh bị Sở Thiên đuổi theo như vậy, trong lòng vô cùng bực bội, hơn nữa cảnh sát cũng sắp đến rồi. Vì vậy Chủ Đao Y Sinh dứt khoát một mạch hướng về vách tường, Sở Thiên cũng tự nhiên đi qua, tại thời điểm đứng cạnh bên tường. Chủ Đao Y Sinh hai chân đạp một cái, tung người, thuận lợi xoáy người, cũng đồng thời đánh về phía Sở Thiên, năm ngón tay duỗi thẳng hướng đến yết hầu của Sở Thiên. Sở Thiên không hề nghĩ tới việc Chủ Đao Y Sinh có thể chuyển hóa mọi việc bằng cách kì diệu như vậy. Hắn vội vàng rút lui về phía sau, tay hắn bật ra hai đồng xu, ngăn cản việc Chủ Đao Y Sinh phản công.

Khi Chủ Đao Y Sinh gần như đã chế trụ được yết hầu của Sở Thiên, bất ngờ, Sở Thiên quay mình, bắt ra hai đồng tiền xu trong một khoảng cách rất gần, phản lại đòn tấn công của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh biết rõ lực tay của Sở Thiên, vì cổ không đủ linh hoạt, y không cách nào quay đầu lại được, chỉ có thể dùng tay phải bắt lấy hai đồng tiền xu của Sở Thiên.

Sở Thiên thấy thế, mỉm cười, không lùi mà tiến, thân hình di chuyển, cặp mắt sáng lên, nhanh như cắt, ngón tay bấm vào cổ tay của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh cảm thấy cổ tay tê rân, chưởng bị lui lại, tay cũng đã chết lặng, không kịp biến hóa. Sở Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đá xoáy một cước hướng đến bả vai của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh vì đánh lâu, sớm tâm phiền ý loạn, vô thức để tay rời ra bắt cổ chân Sở Thiên. Ai mà biết được, đây chính là chiêu thức của Sở Thiên. Đại loại thế này: đợi cho Chủ Đao Y Sinh giang hai tay ra, thì lập tức thu chân về phía trước, tay phải mạnh mẽ tấn công vào phần bên phải cổ của Chủ Đao Y Sinh. Khi mà Chủ Đao Y Sinh trở vể thế phòng bị thì toàn bộ cánh tay vận lực tiến thẳng đánh vào ngực Chủ Đao Y Sinh.

Chủ Đao Y Sinh lui về phía sau vài bước, nhổ ra một ngụm máu tươi, cổ như bị gãy, đau đớn khó chịu vô cùng. Chủ Đao Y Sinh biết rõ đại thế đã mất, nếu tiếp tục đánh tiếp, chỉ có thể thịt nát xương tan, vì vậy y liền phi bốn thanh dao giải phẫu, thân thể lùi về phía sau.

Sở Thiên chớp liên tục bốn thanh đao giải phẫu, nhưng sau đó liền phát hiện Chủ Đao Y Sinh đã biến mất, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Chủ Đao Y Sinh thật sự là cường hãn, đang bị thương mà vẫn có thể thong dong đào tẩu, nếu như không phải đánh vì đánh hơi lâu, tâm phiền ý loạn, thì hắn khó mà nắm bắt được nhược điểm của y. Mà cho dù may mắn thuộc về ai, Sở Thiên trong lòng cũng có chút an ủi. Chủ Đao Y Sinh lần này thật sự phải dùng thuốc, riêng vết thương cũ thôi cũng cần mấy tháng điều trị thì mới có thể trở lại nói chuyện như bình thường.

Nếu như Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo không phải tự mình nếm thử sức lợi hại của Chủ Đao Y Sinh, thì bọn họ đã sớm cho rằng Sở Thiên chỉ là một công tử bột. Việc Chủ Đao Y Sinh bị một học sinh cấp ba đánh cho thê thảm tới nỗi phải chật vật bỏ trốn quả thật khó tin, nếu truyền ra ngoài chắc chắn chẳng ai tin nổi.

Lúc này, Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo có chút xấu hổ khi nhìn Sở Thiên, ngoài thì ngượng ngùng tán thưởng, trong lòng thì vô cùng khâm phục. Sông Trường Giang nước sau đẩy nước trước, chuyện đời người mới thay thế kẻ cũ, đây đúng là tuổi trẻ lừng danh thiên hạ. Còn Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang thì càng thêm sùng bái Sở Thiên. Đối với bọn đặc vụ Phi Long thì ánh mắt lại càng thêm phần khinh bỉ, miệt thị, như ý nói: Ta nhìn qua đã biết Sở Thiên đích thị là một cao thủ, vậy mà các người lại không tin. Nhìn thấy chưa, đến cả Chủ Đao Y Sinh mà đã đánh cho bọn đặc vụ các người rụng hết răng cũng đã bại trận trong tay Sở Thiên, về sau liệu lấy mà cư xử.

Sở Thiên nhìn thấy thái độ của bọn họ, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhàn nhạt:

- Đi thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK