Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước vừa đến trạm, liền bị một đám người chặn, lúc này đỡ hơn, đến cửa tiệm cơm, mới bị người ngăn lại, hơn nữa còn là một người.

Một người phụ nữ.

Lưu Văn Vấn.

Quan Doãn bất đắc dĩ lắc đầu cười, Lưu Văn Vấn quả không đơn giản, khả năng quan sát cao, hắn mới đến thành phố Yến, cô đã tìm tới tận cửa rồi, chẳng lẽ nói cô đang dò chừng nhất cử nhất động của hắn?

Quan Doãn ra hiệu bảo Tiểu Muội cứ ngồi đó đợi hắn, hắn đẩy cửa bước xuống xe, đi đến cười với Lưu Văn Vấn:

- Văn Vấn, tôi vừa đến thành phố Yến cô đã tới đón tôi, quá nhiệt tình, cảm ơn.

Lưu Văn Vấn vốn hùng hổ muốn tính sổ cùng Quan Doãn, tay xách côn cảnh sát, hai chân đứng thẳng hình chữ T, chính là muốn có thể bất cứ lúc nào ra tay đánh Quan Doãn. Lúc ấy nhớ đến cảnh tượng xấu hổ nhục nhã trong con hẻm nhỏ trước đây cứ vờn trong đầu, cô hận đến nổi chỉ muốn ra sức đánh Quan Doãn mời rửa được nỗi tủi nhục này.

Không ngờ Quan Doãn không thèm quan tâm, còn cười cảm ơn sự nhiệt tình của cô, cô bỗng sững sờ, không biết trả lời như thế nào.

Tiểu Muội thấy thế, lặng lẽ xuống xe, đi đến bên cạnh Lưu Văn Vấn, kéo cánh tay của Lưu Văn Vấn, nhẹ nhàng nói:

- Chị, chị thật là đẹp, bộ đồ màu đen của chị đã tôn lên làn da trắng ngần, quả là một sự kết hợp quá tuyệt, em cảm thấy khí chất của chị tựa như một đóa hoa hồng đen thần bí trong đêm.

Quan Doãn không cho rằng chỉ một câu vui đùa của hắn có thể đánh bại Lưu Văn Vấn, hắn chỉ là muốn có không khí hòa hoãn, lại không nghĩ rằng, Tiểu Muội thật sự là lớn gan, không ngờ chủ động đến gần Lưu Văn Vấn, thực khiến hắn giật mình, theo cách nhìn của hắn, Lưu Văn Vấn làm sao là hoa hồng đen, căn bản chính là một cô gái áo đen nguy hiểm.

Không ngờ khiến hắn giật mình chính là, nghe xong lời nói của Tiểu Muội, Lưu Văn Vấn đầu tiên là sửng sốt. Ngẩn người trong giây lát, trên gương mặt lộ ra nụ cười yếu ớt —— có lẽ là do làn da của cô quá trắng, dưới sự phản chiếu của bộ đồ màu đen càng lộ ra vẻ nhợt nhạt —— cô rút lại côn cảnh sát, liếc mắt dò xét Tiểu Muội:

- Cô em, cô là ai? Dáng vẻ của cô thật xinh đẹp, thực có khí chất, giống như một bông hoa mẫu đơn.

Tiểu Muội chỉ Quan Doãn:

- Tôi là em của anh ấy.

Lưu Văn Vấn mắt trắng bệch nhìn Quan Doãn, lại nhìn qua Tiểu Muội, lắc đầu nói:

- Không giống, một chút cũng không giống, dáng vẻ của hắn xấu như vậy, sao có thể là anh của cô?

- Anh ấy không xấu.

Tiểu Muội mỉm cười.

- Chị thấy anh ấy xấu, là trong lòng chị đang oán giận, nếu chị có thể bình tĩnh hoà nhã ngắm nhìn anh ấy, chị sẽ phát hiện, kỳ thật anh ấy rất tuấn tú đấy.

- Khỉ, đẹp trai khỉ gió.

Lưu Văn Vấn lại liếc mắt nhìn Quan Doãn.

- Đồ lưu manh, đồ háo sắc, nếu hắn mà đẹp trai, thiên hạ người đẹp trai chắt chết hết.

- Nói rất hay, Quan Doãn có đẹp trai hay không. Không cần nói tới nữa, tôi nhất định là người tuấn tú rồi.

Tề Ngang Dương cười ha hả, đi đến.

- Văn Vấn, cô xem. Tôi có phải là gã đàn ông bảnh bao nhất tỉnh Yến không?

Lưu Văn Vấn không biết đó là ai chỉ chú ý nhìn Tề Ngang Dương dò xét mấy lần:

- Anh là ai?

Tề Ngang Dương cũng không ngại ngùng, cười ha hả:

- Mời không bằng tình cờ gặp mặt, cùng nhau ăn cơm đi.

Lầu ba Thiên Nhân Cư có một phòng rất sang trọng, Tề Ngang Dương dẫn đầu, Quan Doãn đi theo, Tiểu Muội và Lưu Văn Vấn ngồi ở ghế sau cùng. Vốn Lưu Văn Vấn không muốn đi, nhưng một câu nói của Tiểu Muội làm cho cô thay đồi chủ kiến.

- Có đôi khi chỉ tiếp xúc qua lại, mới có thể hiểu rõ một con người. Mặc dù chị có thành kiến với anh trai của tôi, nhưng em hy vọng chị có thể ngồi nói chuyện cùng anh ấy, tin vỉa hè không bằng đích thân nhận thức.

Cũng không biết là do dáng vẻ dịu dàng của Tiểu Muội động lòng người khiến Lưu Văn Vấn buông lỏng cảnh giác, hay là sự chân thật của Tiểu Muội đã đả động cô, tóm lại cô chỉ ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý, khiến Quan Doãn ngầm ngạc nhiên, đưa ngón tay cái hướng về phía Tiểu Muội.

Tề Ngang Dương từ trước đến nay quá quen thuộc, hơn nữa y vốn cũng quen Lưu Văn Vấn, việc đáng làm thì nên làm, y đảm đương nhiệm vụ chủ nhân, nhiệt tình đón tiếp Lưu Văn Vấn, chỉ tiếc Lưu Văn Vấn lãnh đạm với y, chỉ cùng Tiểu Muội mới quen đã thân, không ngừng nói chuyện.

Quan Doãn còn tưởng rằng Lưu Văn Vấn nếu như ngồi vào chỗ, nhất định sẽ nói cái gì đó, không ngờ cô chỉ chăm chú vào ăn, uống, một câu cũng không nói chuyện với hắn, nghĩ thầm rằng Tiểu Muội còn muốn cho Lưu Văn Vấn và hắn hàn gắn tăng thêm sự quen biết, hiển nhiên ý nghĩ của Tiều Muội rơi vào khoảng không, Lưu Văn Vấn không giống một người thích nghe đạo lý.

Tuy nhiên nói thật, vóc dáng của Lưu Văn Vấn thực tại không tệ, với quần áo bó sát người, càng tăng thêm ý vị thần bí, chẳng qua nét mặt của cô quá lãnh đạm, không chỉ lạnh lùng, mà là quá hờ hững nhạt nhẽo. Quan Doãn cũng thừa nhận Lưu Văn Vấn là một cô gái xinh đẹp, vẻ đẹp của cô không thể so với sự mạnh mẽ của Ôn Lâm, cũng không sang trọng quý phái như Kim Nhất Giai, có mấy phần nhu nhược yếu đuối giống Hạ Lai, hơn nữa còn nhu nhược và yếu đuối hơn cả Hạ Lai.

Cũng khá lạ, rõ ràng da thịt của cô đều đặn rất có sức sống, tràn đầy sự nguyên sơ và hoang dã, nhưng không biết tại sao, cô lại lộ ra một sự nhợt nhạt khiến cho Quan Doãn có cảm giác như cô vừa trải qua một cơn bệnh nặng, chẳng lẽ là do da của cô quá trắng, khiến hắn sinh ra ảo giác?

Suy nghĩ cũng chưa nắm được mấu chốt, Quan Doãn cũng không nghĩ nhiều, hắn và Lưu Văn Vấn, có lẽ tình cờ gặp nhau mà thôi, không bao lâu nữa, đợi cô mất đi hứng thú với hắn, xem như cả đời không gặp, lần này xem như là buổi gặp mặt và thỏa hiệp mà thôi.

- Quan Doãn, nghe nói anh được điều đến Thành phố Yến rồi hả?

Lưu Văn Vấn đang hứng khởi nói với Tiểu Muội, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thình lình hỏi Quan Doãn một câu.

- Vâng, cô cũng nghe tin tức này à? Tin tức rất nhanh nhạy.

- Anh còn trẻ như vậy, nếu như chết, cũng khá đáng tiếc đấy, tuy rằng anh rất lưu manh.

Lưu Văn Vấn có ý trào phúng.

- Tôi khuyên anh đừng đến thành phố Yến, anh không biết thành phố Yến có bao nhiêu người muốn anh chết.

- Chẳng phải bao gồm cả cô?

Quan Doãn khẽ mỉm cười.

- Lúc ở Hoàng Lương, người muốn tôi chết cũng rất nhiều, nhưng hiện tại nè? Tôi còn rất khỏe, bọn họ đều chết hết.

- Hừ...

Lưu Văn Vấn không đồng ý chỉ cười nhạt.

- Hoàng Lương là một nơi nhỏ bé, có thể cho ra những nhân vật lợi hại gì chứ? Thì ra là anh lấy chuyện của Trịnh Thiên Tắc, đặt vào thành phố Yến, Trịnh Thiên Tắc chẳng qua là một loài bò sát.

- Cô nói cũng đúng, Trịnh Thiên Tắc làm sao có thể so bì với nhân vật nổi tiếng của thành phố Yến, quả thật không nên so sánh.

Quan Doãn dường như không có việc gì nói.

- Nhưng tôi cũng không ngại nói cho cô biết một việc, cái chết của Trịnh Thiên Tắc, không có liên quan gì đến tôi. Tôi chưa kịp ra tay, y đã tự mình bị hù chết.

Lúc nói chuyện, Quan Doãn tuy rằng trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, nhưng trong lúc vui vẻ, lại ẩn chứa một ý khắc nghiệt

Lưu Văn Vấn lập tức biến sắc:

- Anh là quyết tâm muốn đến thành phố Yến rồi hả?

Quan Doãn lắc đầu:

- Không phải tôi quyết tâm muốn tới, là có người quyết tâm muốn điều tôi đến, tôi không muốn đến cũng không được.

- Quyết định vậy nha.

Lưu Văn Vấn bưng lấy một ly rượu trắng đưa đến trước mặt Quan Doãn.

- Cùng uống với tôi một ly rượu, được không?

Quyết định cái gì? Quan Doãn đối với suy nghĩ của Lưu Văn Vấn cảm thấy khâm phục, tuy nhiên uống rượu thì uống rượu, hắn cũng không sợ cô, cụng ly với cô, sau đó uống một hơi cạn sạch:

- Uống.

Lưu Văn Vấn cũng uống một hớp cạn chén rượu, để cái chén thật mạnh xuống bàn:

- Kính anh một ly, nếu có một ngày anh chết tại thành phố Yến, tôi nhặt xác thay anh.

Nói vừa xong, không nói hai lời xoay người rời đi, không chút do dự.

Quan Doãn cười ha hả, Tề Ngang Dương ngơ ngẩn trong chốc lát, cũng cười, Tiểu Mẫn khẽ lắc đầu, vẻ mặt thương tiếc, cô cũng không biết mình đang thương tiếc cái gì.

Lưu Văn Vấn đi rồi, Tề Ngang Dương nói về thế cục của thành phố Yến cho Quan Doãn nghe, chẳng hạn hướng gió của Tỉnh ủy hiện tại không dễ phán đoán, chẳng hạn Mộc Quả Pháp sau này thất thế, tất nhiên vẫn có độ trầm ổn, không có một chút nản lòng, hỗ trợ Tề Toàn công việc nông thôn, không hề oán hận, thậm chí còn ném toàn bộ tinh lực vào, chẳng hạn như Thành ủy thành phố Yến, mâu thuẫn của Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư ngày càng sáng tỏ, về vấn đề ba bang phái lớn, khiến cho bộ đôi này càng ngày tách xa hơn.

Quan Doãn nghe xong, hơi suy nghĩ sâu xa, so với Hoàng Lương, thế cục thành phố Yến phức tạp hơn, dù sao thành phố Yến là tỉnh lị, rất gần Tỉnh ủy, Tỉnh ủy hễ có gió thổi cỏ lay, trước hết sẽ thổi tới thành phố Yến.

Còn có một điều, thành phố Yến có quá nhiều sở cục cấp tỉnh, ở các mặt đều hạn chế quyết sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Yến, cho nên nói, ngoài mặt Vu Phồn Nhiên là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy, là lãnh đạo Tỉnh ủy, cấp bậc không thua kém gì cấp bậc của Tưởng Tuyết Tùng, trên thực tế, Vu Phồn Nhiên chưa chắc ở thành phố Yến có thể làm theo ý mình như Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương.

Sau khi ăn xong, Tề Ngang Dương sắp xếp chỗ ở cho Quan Doãn, mấy người xuống lầu, lái xe đi đến khách sạn Nghênh Binh. Đi được nửa đường, khi đến ngã tư đường đang lúc đợi đèn đỏ, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng vang lớn, chỉ thấy phía trước một chiếc xe thể thao và một chiếc Toyota Crown đâm đầu vào nhau, phụ tùng rơi lả tả trên đất, thùng nước vỡ tan, hơi nước bốc lên.

- Cứu người.

Trong đầu Quan Doãn nghĩ rằng đây là một vụ va chạm mạnh, lái xe nhất định dữ nhiều lành ít, hai xe đâm vào nhau, lực va đập tương đương tốc độ xe, trong thành phố không cho phép lái xe nhanh, quá lắm 60 km, lực va đập chồng chéo chính là 120 km.

Quan Doãn giẫm chân ga, nhanh chóng vọt tới chỗ xe đã xảy ra chuyện, lập tức dừng xe, vội vàng xuống xe, lấy ra bình chữa cháy nhanh chóng phun mạnh. Xe Porsche cũng khá tốt, không có dấu hiệu bốc hơi, đầu xe Toyota Crown cuồn cuộn khói, dường như sắp cháy.

Tề Ngang Dương cũng chạy tới, không nói gì cũng nhanh chóng chạy vào cứu người. Y kéo cửa xe Toyota Crown, cửa xe biến hình, bị mắc kẹt, lúc này đầu xe Toyota Crown đã bốc cháy, tình thế vô cùng nguy cấp.

Quan Doãn mở cửa xe Porsche, lái xe chưa hôn mê, chỉ có điều không thể động đậy, hắn vội bế lái xe ra, kéo cô qua một bên, trước ném vào xe của hắn, cũng chưa kịp nhìn kỹ lái xe là ai, lại khẩn trương đi hỗ trợ.

Đã dùng hết bình chữa cháy rồi, lửa bốc ra từ xe Toyota Crown càng lúc càng lớn, Tề Ngang Dương khẩn trương, liên tiếp đá mấy cú vào cửa xe, lại đá không được. Quan Doãn cũng gấp, nếu chậm một bước, lái xe có thể sẽ bị chết cháy trong xe, hắn đảo mắt nhìn qua, bỗng nhiên phát hiện bên tay lái phụ của xe Porsche có một cây côn cảnh sát, lập tức cái khó ló cái khôn, tiến đến lấy ra côn cảnh sát, hét lớn một tiếng:

- Tránh ra.

Tề Ngang Dương nghe vậy lập tức nhảy qua một bên, Quan Doãn cũng không cố ý gây sát thương đến tài xế, vung côn cảnh sát đánh nát kiếng thủy tinh của xe Toyota Crown, sau đó lại kêu Tề Ngang Dương:

- Mau tới hỗ trợ.

Tề Ngang Dương chạy đến, cùng Quan Doãn đem người lái xe ném qua cửa xe, sau đó hai người khiêng người lái xe lên rồi vội bỏ chạy, mới chạy vài bước, chỉ nghe tiếng xe Toyota Crown nổ ầm trong biển lửa.

Người đàn ông lái xe Toyota Crown chỉ chừng 30 tuổi, y vốn hôn mê bất tỉnh, mặt đầy máu, sau khi được Quan Doãn và Tề Ngang Dương cứu, dần dần khôi phục tri giác, sau khi đợi y thấy rõ tình hình trước mắt, y không những không cảm ơn Quan Doãn và Tề Ngang Dương mà là…

Co giò bỏ chạy.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK