Quan Doãn lắc lắc đầu, rất vô tội lắc đầu mà bất đắc dĩ nói:
- Tôi thật sự không biết, tôi thật sự là xuất phát từ lòng tốt.
- Không tin được anh.
Ôn Lâm im lặng đá chân Quan Doãn, còn trừng mắt với hắn một cái, nhỏ giọng nói,
- Đừng cho rằng tôi không nhận ra, khi anh muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, trong ánh mắt sẽ có nụ cười xấu xa, mũi thì hơi nhăn lại, ngón út ở bàn tay phải hơi nhếch lên về phía trước…
Quan Doãn kinh hãi không ít:
- Cô đúng là có mắt thần, quan sát cẩn thận như vậy sao? Cô nói đều là thật hết sao?
Từ trước đến nay hắn thật sự không biết có một người lại biết rõ ràng về hắn như vậy. Cứ như vậy, chẳng phải trước mặt Ôn Lâm hắn chẳng còn bí mật gì nữa rồi hay sao?
- Đương nhiên rồi, lừa anh thì tôi là chó con.
Ôn Lâm cắn môi cười, rất đắc ý mà khoa trương,
- Chột dạ rồi à? Khi tôi nhàn rỗi không có việc gì, thì ngồi đối diện anh nghiên cứu anh. Nhìn khi anh lừa người khác, khi vui vẻ, khi tâm tình không tốt..v..v… đều có những biểu hiện khác nhau, dần dần tôi liền có được kết luận. Bây giờ, mỗi một hành động cử chỉ của anh đều không qua nổi mắt tôi, để xem sau này anh còn dám lừa tôi nữa hay không. Còn nói kiếp này chỉ có hai hai hang lệ, một là giang sơn một là phụ nữ, có quỷ mới biết đời này anh có đến bốn hay không, một phần tư là giang sơn, ba phần tư còn lại là phụ nữ. Tức là, anh ít nhất cũng có đến ba người phụ nữ rồi…
Cái gì thế này, Quan Doãn hết chỗ nói rồi. Nhưng nghĩ lại hắn cũng thường hay dựa bàn ngủ trưa ở văn phòng, liệu… Ôn Lâm có nhân lúc hắn ngủ mà quan sát hắn hay không? Ôn Lâm này, thật nghịch ngợm quá.
Đang muốn răn dạy Ôn Lâm mấy câu, Ôn Lâm nói một câu, lại khiến hắn ngẩn cả người:
- Quan Doãn, hôm nay là ngày cuối cùng mà Kim Nhất Giai cho, cô ấy còn chưa trả lời, liệu có phải sự việc đã thất bại rồi không? Tôi cảm thấy 40% cổ phần mà anh muốn có, quá lớn rồi. Bây giờ thì hay rồi, một xu cũng không có được. Người ấy mà, không thể quá tham lam được, biết không? Đừng đang ăn trong bát lại nghĩ đến trong nồi, luôn cảm thấy phong cảnh ở phía xa mới đẹp. Thật ra, phong cảnh bên cạnh mình mới đẹp nhất.
Được, trong lời nói của Ôn Lâm có sự ám chỉ, Quan Doãn nhất thời lay động, liếc nhìn Ôn Lâm một cái đầy thâm tình. Hồi tưởng lại lúc ấy khi bắt đầu, thật ra trong lòng nghĩ đến chính là Ôn Lâm, nhưng lại có loại cảm giác lưu luyến tiếc hận. Nói ra hắn và Ôn Lâm tuy không phải thanh mai trúc mã thật sự, nhưng cũng có thể tính là lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Hạ Lai được tính là mối tình đầu của hắn, giả sử Ôn Lâm nói khi còn nhỏ hắn quả thật đã từng nói muốn cô làm vợ hắn, lẽ nào nói, Ôn Lâm mới được coi là người phụ nữ chung tình đầu tiên trong kiếp này của hắn?
Thôi đi, không nghĩ nữa, tình cảm là thứ hao tổn tinh thần nhất. Hắn thật sự yêu Hạ Lai, nhưng lại trong thời gian một năm ở huyện Khổng, cùng Ôn Lâm ở lâu quá nên sinh tình cảm. Tâm của người trẻ rất dễ dàng vì va chạm mà nảy sinh tình cảm, huống hồ tính cách của Ôn Lâm lại vui vẻ. Nói thật, hắn cũng không phải loại người gặp người nào cũng yêu, nhưng nếu không phải Hạ Lai xuất hiện kịp thời, giữa hắn và Ôn Lâm nói không chừng cũng có cảm tình thật sự.
Nhưng đời người cũng chỉ có thể như vậy, không có giả thiết, đúng lúc quan hệ giữa hắn và Ôn Lâm đứng trước bờ vực mông lung, Hạ Lai lại bỗng nhiên tới huyện Khổng. Hoặc cũng có thể Hạ Lai có giác quan thứ sáu, vì cứu một tình yêu đang đứng bên bờ vực đổ vỡ, chuyến đi đến huyện Khổng của cô, vừa hay kéo bước chân đang dần tiến gần đến Ôn Lâm của Quan Doãn quay trở lại.
Đối với việc làm thế nào để xử lý giữa Hạ Lai và Ôn Lâm, Quan Doãn nhất thời đau đầu. Nhưng đối với việc làm thế nào để đối phó với Kim Nhất Giai, trong đầu hắn lại vô cùng rõ ràng. Làm như không nghe thấy sự ám thị trong lời nói của Ôn Lâm, trực tiếp nói thẳng về đề tài Kim Nhất Giai:
- Không vội, núi Bình Khâu có tài nguyên thiên nhiên là điều không thể khống chế được. Kim Nhất Giai đọ sự kiên nhẫn cùng chúng ta, tôi dám đánh cược, không đến ba ngày cô ta sẽ cho ra một câu trả lời xác thực.
- Cô ta sẽ đồng ý 40% cổ phần?
Ôn Lâm sáng mắt lên, bộ dạng tham tiền,
- Chà, phát tài rồi. Tôi tính thử xem có thể được chia bao nhiêu? Cái này được rồi, đồ cưới không cần lo lắng nữa.
Nếu không phải có người nhiều, Quan Doãn thật sự muốn gõ vào đầu Ôn Lâm. Đừng nói, bộ dạng tham tiền của cô thật đáng yêu, nhưng… hắn vẫn cần đả kích vào sự nhiệt tình của Ôn Lâm một chút:
- Khả năng 40% là không lớn, hạn cuối cùng của tôi là 30%. Ngoài ra, 30% cổ phần tính ra tương đương với bốn trăm năm mươi ngàn tệ. Nhưng thực ra, một chút tiền mặt cũng không thể lấy được. Đợi đến lúc có hiệu quả và được phân chia hoa hồng, sớm nhất cũng phải đến năm sau, cho nên… đồ cưới của cô còn phải do tự cô nghĩ cách đi.
Ôn Lâm trừng mắt bĩu môi, muốn phản bác Quan Doãn vài câu, vừa ngẩng đầu lên, Liễu Tinh Nhã và Lãnh Nhạc đã đi đến.
Là một Chánh văn phòng Huyện ủy, Quan Doãn đã vô cùng quen biết với Liễu Tinh Nhã rồi, bình thường cũng nói chuyện không ít lần. Nhưng hắn và Liễu Tinh Nhã cũng không qua lại nhiều, cũng không phải tên của Liễu Tinh Nhã quá mức nữ nhi, mà do Liễu Tinh Nhã là người ở thành phố Hoàng Lương.
Đúng vậy, Chánh văn phòng Huyện ủy huyện Khổng Liễu Tinh Nhã, một cái tên vô cùng nữ nhi trong văn phòng Huyện ủy, lại là người ở thành phố Hoàng Lương. Đương nhiên, cũng không có quy định người ở thành phố không thể đến huyện làm Chánh văn phòng Huyện ủy.
Thanh danh của Liễu Tinh Nhã ở văn phòng Huyện ủy cũng không phải tệ lắm. Là một người xếp thứ nhất bên cạnh Lý Dật Phong, y ngoài việc quản lý cơ quan sự vụ ở Huyện ủy ra, cũng có thể coi là một thư ký lớn của Lý Dật Phong, phụ trách tất cả những văn kiện bản thảo gửi lên gửi xuống. Cũng tức là, so với Vương Xa Quân, y mới là người thân tín nhất bên cạnh Lý Dật Phong.
Nhưng cảm giác tồn tại của Liễu Tinh Nhã trong văn phòng Huyện ủy cũng không phải mạnh, ngược lại không hào quang bằng ba thông tín viên trong phòng Thư ký. Thứ nhất cũng bởi vì cả ba thông tín viên đều tốt nghiệp đại học và lại là người địa phương, thứ hai do Liễu Tinh Nhã đối nhân xử thế quá im lặng. Bình thường khi đi làm, Lý Dật Phong không cần, y cũng không xuất hiện. Một khi Lý Dật Phong có chuyện, y luôn kịp thời xuất hiện đồng thời san sẻ lo lắng cho Lý Dật Phong.
Là một Trưởng ban thư ký thông minh cũng được, một thư ký cũng được, đó đều là những người rất có tầm nhìn. Lúc lãnh đạo cần chia sẻ ưu tư, phải là người có mặt đầu tiên. Khi lãnh đạo cần sự yên tĩnh, im lặng không tiếng động mà lui đi, cảm giác tồn tại ở trong mắt lãnh đạo luôn xuất hiện với hình tượng chính diện, chứ không phải khiến lãnh đạo nhớ tới là cảm thấy phiền chán. Như vậy, mới là cảnh giới cao nhất của một Trưởng ban thư ký hoặc một thư ký.
Huyện Khổng là một huyện nhỏ, không có Trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Huyện ủy thực ra chính là Trưởng ban thư ký Huyện ủy.
Hiển nhiên, Liễu Tinh Nhã đã làm được, y chẳng những đạt đến cảnh giới cao nhất của Chánh văn phòng Huyện ủy trong mắt Lý Dật Phong, cũng đạt được cảnh giới cao nhất về việc đối nhân xử thế trong mắt Quan Doãn. Mặc dù trong mắt rất nhiều người trong Huyện ủy Liễu Tinh Nhã thật chẳng có tác dụng gì, không có một chút khí thế và quyền uy nào của một Chánh văn phòng Huyện ủy nên có. Nhưng chính vì sự thong dong không quan tâm của Liễu Tinh Nhã, mới khiến y trở thành một Ủy viên thường vụ Huyện ủy khéo léo nhất trong Huyện ủy huyện Khổng.
Theo sự suy đoán của Quan Doãn, sở dĩ Liễu Tinh Nhã vẫn luôn hòa hợp êm thấm ở huyện Khổng, từ trước đến nay không hề tính toán điều gì, là bởi vì từ trước đến nay y không hề có ý định ở huyện Khổng. Nghe nói, vợ y là con gái họ Thôi – một trong ba họ lớn ở thành phố Hoàng Lương, rất có thế lực ở thành phố Hoàng Lương, sớm muộn gì, y cũng sẽ được điều về thành phố Hoàng Lương.
Tuy Quan Doãn không qua lại nhiều với Liễu Tinh Nhã, ngoài sự tiếp xúc trong công việc, dường như cũng không có qua lại gì. Nhưng ấn tượng của hắn về Liễu Tinh Nhã cũng không tồi, cũng rất khâm phục sự đối nhân xử thế của y.
Liễu Tinh Nhã và Lãnh Nhạc cùng xuất hiện, Quan Doãn và Ôn Lâm liền vội vàng đứng lên chào. Đại sảnh ở căn tin Huyện ủy là bố trí bốn người một bàn, bình thường người ở các phòng ban Huyện ủy đều bới cơm về văn phòng ăn. Hôm nay lại đặc biệt, người đi lại trong căn tin quả thật rất náo nhiệt. Cũng may, Quan Doãn và Ôn Lâm ngồi một bàn, Vương Xa Lâm vừa rời đi, phía đối diện liền trống chỗ.
- Ngồi đi, đừng khách sáo.
Lãnh Nhạc không có sự lãnh đạm, cao ngạo của một Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy, mìm cười gật gật đầu, ngồi xuống phía đối diện Quan Doãn. Liễu Tinh Nhã cũng giữ nụ cười nhạt, ngồi đối diện Ôn Lâm.
Đợi hai người ngồi xuống, Quan Doãn và Ôn Lâm mới dám ngồi xuống. Lãnh Nhạc nói thẳng vào vấn đề:
- Là thế này, Quan Doãn, tôi muốn thương lượng với cậu một việc…
Trưởng ban thư ký nói là thương lượng, là khách sáo, là bình dị gần gũi. Quan Doãn vội nói:
- Trưởng ban thư ký có việc, xin cứ chỉ bảo.
- Thật cũng không phải chỉ bảo gì.
Lãnh Nhạc cười ha hả, nhìn Liễu Tinh Nhã, trao đổi ánh mắt một chút rồi mới nói,
- Vừa rồi lúc ăn cơm Bí thư Tưởng hỏi đến Chủ tịch huyện Lãnh, không biết thầy thư pháp của cậu là ai? Nét bút rất giống với một nhà thư pháp lớn năm đó bị thất truyền, nhưng Bí thư Tưởng không dám khẳng định, bởi vì nhà thư pháp lớn bị thất truyền đó chắc chắn không còn sống nữa. Thư pháp của ông ấy hầu như không còn lưu truyền trên đời nữa, cho dù là vẽ, cũng không thể học được…
Trong lòng Quan Doãn hồi hộp motjp chút, trình độ thư pháp của Tưởng Tuyết Tùng quả thật rất cao, chỉ từ mấy nét bút của hắn mà nhìn ra manh mối, không tồi. Từ khi học tiểu học cho đến đại học, hắn vẫn dùng bảng chữ mẫu của Nhan Chân Khanh, từ sau khi gặp được Lão Dung Đầu, chịu ảnh hưởng của lão, nét bút có sự thay đổi rất lớn, bây giờ đang ở trong giai đoạn bắt chước Lão Dung Đầu.
Nhưng… việc của Lão Dung Đầu cũng không thể nói ra được, trong lòng Quan Doãn khó hiểu chính là, thư pháp của Lão Dung Đầu, tại sao lại giống với bút pháp của nhà thư pháp lớn thất truyền năm đó? Chẳng lẽ thư pháp của Lão Dung Đầu năm đó đã vang danh một thời?
Quan Doãn rất muốn hỏi nghi vấn trong lòng mình với Lãnh Nhạc, ví dụ như muốn biết nhà thư pháp lớn bị thất truyền trong miệng Bí thư Tưởng là ai, nhưng lại không thể hỏi được. Có một số việc chỉ có thể nghe mà không thể hỏi. Hắn ở huyện Khổng lăn lộn một năm, quả thật cũng đã yên tĩnh mà học được khá nhiều điều.
Lãnh Phong không biết thầy thư pháp của hắn từ đâu ra là đúng rồi, việc hắn tập viết thư pháp, hoàn toàn không có mấy người biết, Lãnh Phong cũng chỉ biết một mà không biết hai.
Lãnh Nhạc thay Tưởng Tuyết Tùng đến hỏi, nhưng Quan Doãn lại không nói rõ ràng được, liền cười xin lỗi:
- Thật ngại quá, Trưởng ban thư ký, tôi bỗng nhiên có được một bảng chữ mẫu, thấy nét chữ trên đó rất có khí thế, bản thân tôi cũng rất thích, liền vẽ theo đó.
- Ồ…
Lãnh Nhạc hơi lộ vẻ thất vọng, tuy nhiên hiển nhiên y đã tin những gì Quan Doãn nói. Bởi Tưởng Tuyết Tùng đã nhấn mạnh nhà thư pháo lớn đã thất truyền từ lâu, y liền hàm súc nhắc một chút,
- Bảng chữ mẫu đó có ký tên hay không?
Quan Doãn nghe xong liền hiểu ý của Lãnh Nhạc là muốn mượn bản chữ mẫu đó xem, liền nói:
- Không có, đợi đến tối tôi lấy một vài chữ mẫu, mời Bí thư Tưởng kiểm tra một chút.
- Nếu không tiện, cũng không sao.
Vẻ mặt Lãnh Nhạc lộ vẻ vui mừng, tuy nhiên vẫn nói với vẻ bình tĩnh,
- Quân tử không chiếm đoạt sự yêu thích của người khác.
Đối với cách làm vừa đánh vừa xoa của Lãnh Nhạc, Quan Doãn đương nhiên biết rõ ràng:
- Không sao, dù sao cũng chỉ là một bản chữ mẫu cũ, không phải là gia bảo gì, Bí thư Tưởng không chê là được rồi.
Lãnh Nhạc cười cười, không nói gì nữa, cùng Liễu Tinh Nhã thì thầm vài câu, sau đó gật đầu với Quan Doãn, đứng lên rời đi. Lãnh Nhạc vừa đi, Liễu Tinh Nhã thấp giọng nói:
- Quan Doãn, cơ hội của cậu đến rồi, Trưởng ban thư ký rất thích cậu, vừa rồi còn lấy hồ sơ của cậu…
Tâm tình Quan Doãn dao động, nói như vậy, Tưởng Tuyết Tùng thật sự có ý muốn hắn làm thư ký?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK