Lần trước khi Hạ Lai nhìn thấy Tiểu Muội ngay lập tức đã thấy Tiểu Muội và mình rất giống nhau, lúc ấy cô đã cảm thấy Tiểu Muội đó có thể là em gái đã thất lạc nhiều năm của mình, nhưng Tiểu Muội không để cô nói thêm điều gì, chỉ nói nhà mình ở huyện Khổng, cha là Quan Thành Nhân, mẹ là Mẫu Bang Phương, anh trai là Quan Doãn, ngoài ra không còn ai thân thiết nữa. Tiểu Muội còn nói với Hạ Lai không được nói với người đó là em đang ở huyện Khổng.
Hạ Lai đồng ý, thực sự giữ bí mật này cho Tiểu Muội, cô rất quý Tiểu Muội, cô từ trước đến giờ vốn chẳng có anh chị em, giờ gặp Tiểu Muội cứ như là có duyên từ trước, cô thực lòng coi Tiểu Muội như em gái mình.
Hơn nữa Hạ Lai cũng hiểu rằng Tiểu Muội đang muốn trốn tránh, Tiểu Muội đã thực sự gắn bó với nhà họ Quan, không muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai, càng không muốn nhận lại. Cho dù Tiểu Muội và cha mẹ ruột có bị thất lạc vì bất cứ lí do gì thì Tiểu Muội cũng không hề có chút lưu luyến nào với cha mẹ ruột của mình.
Chỉ có điều không ngờ, Kim Nhất Giai vốn tính thẳng thắng câu đầu tiên đã nói thẳng luôn điều mà Tiểu Muội lo lắng nhất, bất giác lại khiến cho Hạ Lai lo lắng thay cho Tiểu Muội, e rằng Tiểu Muội sẽ không chịu nổi những lời quá thẳng thắn đó của Kim Nhất Giai.
Không ngờ Tiểu Muội lại thản nhiên trả lời:
- Chị Kim, cảm ơn ý tốt của chị, em không muốn biết cha mẹ ruột của em là ai và hiện giờ họ đang ở đâu, em có bố mẹ, có anh trai rất yêu thương em rồi, em rất hạnh phúc, tất cả... như thế là đủ rồi.
Kim Nhất Giai còn tưởng Dung Tiểu Muội sẽ vồn vã mà hỏi cha mẹ ruột của mình là ai, không ngờ cô bé lại có thái độ thản nhiên như thế khiến Kim Nhất Giai ngẩn người, không tin được một cô bé chỉ mới 16, 17 tuổi mà lại có thể thản nhiên đối mặt với sự thật khó khăn nhất của cuộc đời mình như thế, không phải con bé lạnh lùng, cũng không phải con bé thờ ơ, mà là tất cả mọi chuyện đều không làm lay chuyển được sự bình yên trong tâm hồn... Sao lại có thể như thế, cho dù trong mắt Kim Nhất Giai, Tiểu Dung rất thùy mị đoan trang, tất cả mọi hành động việc làm đều toát lên một tố chất rất cao quý nhưng dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, không thể nào trải qua sự kiện lớn như thế mà vẫn bình thản vậy được.
- Thật sự em không muốn biết ư? Có thể hai người mà chị biết là cha mẹ ruột của em, em rất giống họ, hơn nữa họ còn có một cậu con trai, bao nhiêu năm trôi qua họ vẫn luôn đi tìm kiếm đứa con gái bị thất lạc, nhất là bác gái, buồn bã đến phát bệnh...
- Chị đừng nói nữa.
Dung Tiểu Muội nhẹ nhàng xua tay:
- Xin lỗi chị, em không muốn biết.
Kim Nhất Giai lại một lần nữa ngạc nhiên, thực sự Dung Tiểu Muội rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn không cam tâm nên nói tiếp:
- Bác trai, bác gái không chỉ là những người có quyền chức ở Bắc Kinh mà gia thế cũng rất giàu có, nếu như em chịu nhận gia đình mình thì em sẽ là một thiên kim tiểu thư...
- Cám ơn chị Kim.
Dung Tiểu Muội không nghe Kim Nhất Giai nói tiếp nữa mà kéo ghế ngồi xuống:
- Chị muốn ăn món gì? Để em giới thiệu cho chị mấy đặc sản ở huyện Khổng nhé.
Kim Nhất Giai xem như đã hoàn toàn bái phục Dung Tiểu Muội, trước đây cô luôn khinh thường những em nhỏ từ nông thôn lên, nếu không thô lỗ vô lễ thì cũng chặt chẽ tính toán, quá hà tiện, nhưng hôm nay được gặp Tiểu Muội thì cô mới tin câu nói: đất sỏi có trạch vàng.
Tiểu Muội có phải là “trạch vàng” thật hay không cũng chưa dám chắc, nhưng Tiểu Muội thật sự là một đóa mẫu đơn nở bừng giữa chốn bình nguyên huyện Khổng – đóa quốc hoa duy nhất đẹp nhất trong các đóa mẫu đơn.
Kim Nhất Giai còn đang muốn nói tiếp điều gì thì Hạ Lai đã kéo lấy tay cô, cô cũng đã ý thức điều gì đó nên không nói gì mà xem xét đánh giá Tiểu Muội cẩn thận, cuối cùng cũng bật thành lơi khen:
- Quan Doãn, Tiểu Muội xinh hơn cả anh đấy!
Quan Doãn đang bức xúc về chuyện em gái bị Kim Nhất Giai ép hỏi nhiều quá, nghe sự so sánh khập khiễng của cô thì liền hùa vào:
- Con trai thì phải dùng từ đẹp trai, có hiểu không hả? Nếu con trai và con gái mà đều xinh đẹp thì đã không phải là con trai nữa rồi mà là gay. Còn cô Kim Nhất Giai, em gái tôi cũng chẳng bao lâu nữa mà trở thành người lớn rồi, nó có quyền tự lực chọn cuộc sống cho mình, có những chuyện nó không muốn biết thì cô cũng đừng ép nó phải nghe.
- Lòng dạ hẹp hòi, là tôi quan tâm đến Tiểu Muội đấy chứ.
Kim Nhất Giai bất mãn lườm Quan Doãn đáp lễ:
- Là anh ích kỷ, không muốn cho em gái mình nhận bố mẹ ruột...
- Im miệng!
Quan Doãn giận dữ:
- Thân thế của em gái tôi, và cả chuyện nó vào nhà họ Quan như thế nào cô biết được bao nhiêu? Không được vì những cái cô nhìn thấy bên ngoài mà bị lừa gạt cho rằng tất cả đều là thật.
Kim Nhất Giai bị Quan Doãn dọa một hồi, ngẩn người nhìn theo Quan Doãn rồi đột nhiên quẳng đũa xuống:
- Được thôi, là tôi xấu xa, tôi không ngồi với anh nữa!
Nói xong cô liền đứng dậy chạy đi.
Hạ Lai, Ôn Lâm và Dung Tiểu Muội ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói gì, hai người Quan Doãn và Kim Nhất Giai lại cãi nhau ư? Không đợi Hạ Lai kéo tay thì câu nói của Quan Doãn đã lôi cô trở lại bàn rồi.
- Cô đi thì tôi cũng không cản, đồ phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, trả lại dây giày cho tôi!
Ở độ tuổi của Quan Doãn và Kim Nhất Giai dù trong công việc đều là những người giữ cương vị quan trọng nhưng dù sao tính cách hơi trẻ con hay đùa nghịch một chút cũng là điều bình thường, hơn nữa giữa nam và nữ lại có phần hơi nhạy cảm. Nhưng sự thông minh của Quan Doãn là ở chỗ có thể điều chỉnh không khí, biết lựa chọn nút thắt, lời anh vừa nói ra đã khiến Kim Nhất Giai lập tức quay người lại ngồi về chỗ, tốc độ nhanh, phản ứng tốt khiến Ôn Lâm ngẩn người.
Điều khiến Ôn Lâm càng ngạc nhiên hơn là Kim Nhất Giai vừa ngồi vào chỗ đã than thở:
- Đồ tiểu nhân!
Rồi lại hét lên một tiếng vui vẻ:
- Được, Quan Doãn, xem như anh lợi hại, anh phải nhớ cho kĩ tình cảm của anh nhất định sau này tôi sẽ báo đáp, nhất định phải hậu tạ. Tôi xin mượn anh dây giày, nhất định trước ngày mai sẽ không cần mượn nữa.
Một tình hữu nghị bằng sợi dây giày khiến Kim Nhất Giai chịu đựng sự ngạo mạn của Quan Doãn, người ta thường nói trái tim phụ nữ dễ cảm động, quả nhiên đúng thật.
Một cơn gió nhỏ thổi đến như hòa giải mọi chuyện, cuối cùng Dung Tiểu Muội đã đề cử được mấy món đặc sản huyện Khổng cho Hạ Lai và Kim Nhất Giai, hai cô khen ngợi không tiếc lời.
Lúc ăn cơm mọi người nói về những chuyện gia đình bình thường, Kim Nhất Giai cũng không bàn nhiều đến chuyện khung đầu tư, Quan Doãn cũng không hỏi, dù sao thì anh cũng biết Kim Nhất Giai đến đây là vì mục đích đó, sớm muộn gì rồi cô ấy cũng sẽ hỏi, lúc này đang là giờ ăn tối trong cái tiết thu dịu nhẹ mơ màng, không nên nhắc đến chuyện công việc.
Nhưng Hạ Lai không đi theo Tưởng Tuyết Tùng về thành phố Hoàng Lương cũng ít nhiều khiến hắn có chút ngạc nhiên, nhưng hắn và Hạ Lai còn có Hạ Đức Trường ngăn cách, rất nhiều câu đều phải có hàm ý chút thì tốt hơn, hơn nữa hắn cũng không muốn nói thẳng ra, không muốn vì mình mà tình cảm cha con giữa hai người họ nảy sinh ngăn cách. Mặc dù hắn vẫn luôn rất nghi ngờ dụng tâm của Hạ Đức Trường ngầm đồng ý cho Hạ Lai điều tra góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm, nhất định là có mục đích chính trị không để người khác biết
Hạ Lai khá đơn giản, tuy giữa cô và Hạ Đức Trường lúc này đang ở trong tình trạng khó xử, giữa tình thân và tình yêu, cô có vẻ nghiêng về phía tình yêu nhiều hơn, nhưng dù sao cô cũng là con gái ruột của Hạ Đức Trường, dòng máu chảy trong người là thực tế không thể nào thay đổi được, Quan Doãn hiểu rằng, nếu như có một ngày ra khỏi huyện Khổng thì cũng không thể thoát khỏi lồng chim mà Hạ Đức Trường tỉ mỉ dựng lên, hắn muốn ôm người đẹp về, cưới Hạ Lai thì cũng vẫn phải được Hạ Đức Trường gật đầu mới được.
Khoảng cách giữa cô và hắn lúc này sao mà xa như cách nhau trăm núi ngàn sông.
Điều mà Quan Doãn càng nhận ra rõ ràng là, cục diện ở huyện Khổng rồi sẽ có những thay đổi lớn, sự việc của Lý Vĩnh Xương đã bị làm ầm ỹ tới mức không có đường lùi, Lý Dật Phong và Lãnh Phong quyết tâm lật đổ Lý Vĩnh Xương, lấy danh nghĩa huyện ủy báo lên Thành Ủy, sự việc càng thêm phần nghiêm trọng, trở thành một sự việc mang tính chất chính trị. Tường Tuyết Tùng nhất định sẽ thận trọng xem xét đề nghị của huyện ủy huyện Khổng, cho dù ông ta luôn bất mã với Lý Dật Phong và Lãnh Phong, nhưng ông ta cũng có thể tùy ý khoát tay điều động Lãnh Phong và Lý Dật Phong để giữ chức của Lý Vĩnh Xương được.
Tình thế hiện giờ ở huyện Khổng nhất định sẽ tạo nên biến cố không nhỏ, hơn nữa bây giờ Lý Vĩnh Xương đã bị cách chức, số phận của ông ta có ra sao không bao lâu nữa sẽ được xác định.
Trước mắt không cần nghĩ nhiều như vậy, Quan Doãn nâng chén rượu chúc Kim Nhất Giai và Hạ Lai:
- Hoan nghênh hai vị khách từ phương xa, nhân dân huyện Khổng nhiệt tình hiếu khách, thuần phác lương thiện, khách từ xa đến xin mời ở lại.
Kim Nhất Giai và Quan Doãn cụng li:
- Nhân dân huyện Không thực sự rất nhiệt tình hiếu khách, lương thiện chất phác... Thật khó để nói, nhưng trong số những người huyện Khổng tôi gặp có Ôn Châu và Tiểu Muội đều rất tuyệt.
Ý ngấm ngầm của cô là nhắm vào Quan Doãn, hắn cười ha ha đáp:
- Cũng không còn cách nào, huyện Khổng vốn nhỏ, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy phụ nữ đẹp bao giờ.
Hạ Lai và Quan Doãn nhẹ nhàng cụng li:
- Em lại cảm thấy đây thực sự là một nơi rất tốt, phong cảnh có núi có sông, mặt trời chiếu rọi đúng là rất hữu tình, giống như thiên đường trong mơ vậy.
Kim Nhất Giai khẽ cười:
- Thiên đường dù có đẹp đến đâu nhưng nếu như không có người mình yêu thì có đẹp nữa hay không? Cái chị yêu đâu phải là huyện Khổng, là ai đó ở huyện Không đấy chứ!
- Thích một nơi nào đó thì đương nhiên phải thích con người ở đó rồi, sao thế, em không phục ư?
Hạ Lai dẩu môi hơi nhăn mặt nhìn Kim Nhất Giai:
- Nói chuyện trước mặt chị thì phải chú ý đến thân phận làm em gái của mình chứ!
Kim Nhất Giai bất đắc dĩ đáp:
- Chỉ hơn mình có mấy tiếng mà cả đời được làm chị mình, trời ơi, thật là bất công quá đi!
Mấy người cùng nhau cười ha ha, trong tiếng cười, ý thu lướt qua say mê như chén rượu nồng.
Một đêm đẹp thế này cũng sắp qua đi, cuộc vui nào rồi cũng phải đến lúc tàn, lúc mọi người chuẩn bị rời đi thì Tiểu Muội đề nghị:
- Mai là thứ Bảy rồi, anh à, anh dẫn chị Hạ và chị Kim về nhà mình làm khách được không, đúng rồi, cả chị Ôn Lâm nữa, được không ạ?
Mấy người đều nhìn Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai vội nói:
- Sao nhìn tôi như sinh vật lạ thế hả, được rồi, tôi đồng ý.
Kim Nhất Giai đồng ý thì cũng không ai có ý kiến gì nữa, sau đó Tiểu Muội đi về trường, Hạ Lai và Kim Nhất Giai về khách sạn, Ôn Lâm về nhà, Quan Doãn trở lại khu ký túc xá Huyện ủy.
Trên đường về, Kim Nhất Giai đi trước một bước, có vẻ như cô nhớ đường:
- Để cho anh và Hạ Lai có không gian nói chuyện một chút, nhưng chị phải nhớ này Hạ Lai, không được về muộn sau 10h đâu đấy!
Hạ Lai thè lưỡi làm mặt xấu:
- Ai cần em lo, em cũng biết quan tâm đấy nhỉ.
Kim Nhất Giai vừa đi khỏi, Hạ Lai đã kéo lấy cánh tay Quan Doãn hết sức tự nhiên, cô thì thấm:
- Em theo bác đến huyện Khổng, anh không trách em chứ?
- Không, sao lại trách được.
Quan Doãn mỉm cười gõ nhẹ lên đầu Hạ Lai, tình yêu quen thuộc lại hiện lên trong trái tim:
- Nhưng anh nghĩ em không về cùng với Bí thư Tưởng, ở lại đây, nhất định là có chuyện gì muốn nói với anh phải vậy không?
- Lại bị anh đoán trúng rồi.
Hạ Lai cười nghịch ngợm. Dung nhan tỏa ra một vẻ đẹp trẻ trung dồi dào sức sống, cô khẽ nói:
- Nói cho anh một bí mật về bố nhé, về chuyện bố đến tỉnh Yên nhậm chức, anh có muốn nghe không?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK