Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều tập trung cả vào Quan Doãn. Quan Doãn khẽ mỉm cười, đặt chén rượu xuống, nói một cách thần bí:
-Chuyện này, thật sự tôi còn nghe được vài tin đồn…
Vấn đề nhân sự từ trước đến nay luôn đặc biệt quan trọng. Người làm quan, có ai chưa từng nghĩ đến việc từng bước thăng chức? Huống chi những người đang ngồi đây đều đang trong thời điểm mấu chốt. Quan Doãn vừa dứt lời, không ít người lập tức nghiêng tai chăm chú nghe.
Điểm quan trọng, Quan Doãn chính là tâm phúc hiện tại của Tưởng Tuyết Tùng, có điều kiện thuận lợi. Hơn nữa, trong vòng ba năm Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương chưa bao giờ điều chỉnh nhân sự. Không thể nghi ngờ, điều chỉnh lần này chắc chắn sẽ chấn động can qua.
Cuộc quyết đấu cuối cùng trực diện của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đầy đao quang kiếm ảnh, có ai lại không rõ, lần điều chỉnh nhân sự đầu tiên, cũng là lần duy nhất trong nhiệm kỳ của Tưởng Tuyết Tùng chắc chắn là một trận đánh lớn, rất ác liệt, chắc chắn phải động đến mũ quan của nhiều người.
Ai cũng muốn biết trước được ý đồ của Bí thư Tưởng, tiện cho việc bảo vệ mình.
Bất kể trước kia khinh thị Tưởng Tuyết Tùng đến bậc nào, hiện giờ cuối cùng cũng cảm nhận được sự biểu lộ quyền uy to lớn của Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng, ai cũng biến sắc.
Quan Doãn vờ nhân lúc say để lộ chút tin tức. Ngay cả Vương Hướng Đông cũng tập trung lắng nghe.
Nếu để cho Tưởng Tuyết Tùng nhìn thấy cảnh này, ông ta nhất định rất vui mừng. Quan Doãn không hổ là thư ký được ông chọn lựa cẩn thận, chỉ dựa vào việc Quan Doãn điều chỉnh bầu không khí cũng như thái độ của mọi người đang có mặt, khi Quan Doãn lên tiếng, chắc chắn có thể thu được hiệu quả mong muốn.
-Có lẽ cần phải…
Quan Doãn thấy đạt được hiệu quả mong muốn, lại thắt nút đúng chỗ:
-Đúng rồi, tiết lộ tin tức, sẽ bị Bí thư Tưởng phê bình. Làm sai sẽ bị người ta mắng. Mặc kệ là đúng hay sai, hai đầu không thể cùng rơi, sao tôi lại phải chịu khổ chứ?
-Cũng không thể nói như vậy được.
Quách Vĩ Toàn ra mặt giải hòa rất đúng lúc:
-Cùng ngồi chung thì không phải là người ngoài, tất cả đều là bạn bè. Bạn bè thì không thể khiến thư ký Quan phạm sai lầm. Nhưng nếu bản dự thảo đang điều chỉnh thì cũng không hẳn là phương án cuối cùng. Thư ký Quan lộ chút tin tức cũng không tính là có lỗi, có phải không?
Quách Vĩ Toàn vừa nói xong, Vương Khải Hoa đã phụ họa:
-Đúng vậy, đúng vậy. Thư ký Quan chỉ thuận miệng, chúng ta cũng tùy tiện nghe, chuyện đã qua rồi, tôi ổn, anh ổn, mọi người đều ổn.
Trịnh Hằng Nam đứng phía sau bàn vẫn buồn bực không nói gì. Vương Khải Hoa lên tiếng, anh ta phỏng chừng cũng đã được ám chỉ từ trước, bèn nâng chén rượu lên kính Quan Doãn:
-Thư ký Quan, lần trước hiểu lầm, là tôi đã làm sai trước, tôi xin nhận lỗi với anh.
Trịnh Hằng Nam nhận lỗi? Y vừa thốt lên, tất cả mọi người đều nhìn thẳng vào Quan Doãn, xem Quan Doãn ứng đối thế nào. Chỉ có Hoàng Hán dường như chẳng có việc gì, gắp một củ lạc ném vào miệng, thong thả nhai nuốt, dường như đã sớm đoán được Trịnh Hằng Nam sẽ nhận lỗi với Quan Doãn, hơn nữa thần sắc của gã rất tự nhiên thoải mái, tựa hồ thờ ơ với việc điều chỉnh nhân sự vậy.
Quan Doãn cũng không chạm cốc với Trịnh Hằng Nam, ngược lại còn đặt chén rượu xuống, cười đầy thâm ý:
-Chủ nhiệm Trịnh, lúc trước anh đã làm sai. Anh có biết anh sai ở điểm nào không?
Vương Khải Hoa lập tức biến sắc. Quan Doãn kiêu ngạo quá rồi. Mọi người đề cao hắn mới cho hắn ngồi ghế trên, thật ra trong những người ngồi ở đây, ngoại trừ Vương Thừa Phong, thì cấp bậc của Quan Doãn thấp nhất, tuổi cũng nhỏ nhất, nhưng giờ lên mặt như vậy, quả thật là hơi quá đáng
Vương Hướng Đông không đổi sắc, vờ như không thấy, mắt nhìn lên trần, nhìn ngọn đèn pha lên rực rỡ chói mắt trên trần.
Vương Thừa Phong ngồi ở ghế chót. Anh ta vốn không phải người trong quan trường, mà là giám đốc Hoàng Lương Tân Quán, theo tiếp mọi người, đương nhiên, anh ta cũng là thành viên quan trọng trong nhà họ Vương, cũng vì nể mặt Quan Doãn vài phần, giờ anh ta cũng tỏ vẻ không đếm xỉa đến, cúi đầu không nói gì.
Quách Vĩ Toàn vừa rồi khá sôi nổi, giờ cũng câm lặng, xoay mặt sang hướng khác. Ngược lại, chỉ có mỗi mình Hoàng Hán hứng thú nhìn thẳng vào Quan Doãn và Trịnh Hằng Nam, làm ra vẻ thản nhiên tọa sơn quan hổ đấu.
Sắc mặt Trịnh Hằng Nam âm trầm như nước:
-Thư ký Quan, tôi đã hơn bốn mươi tuổi, trước mặt mọi người bị cậu cho một cái tát. Dù cậu là thư ký của Bí thư Tưởng cũng có thể hiểu được đạo lý kính già yêu trẻ, trước mặt nhiều người như vậy, tôi đã xin lỗi cậu, cậu còn muốn thế nào nữa?
Nói gần nói xa, Trịnh Hằng Nam oán giận mười phần. Anh ta nói xin lỗi vì tình thế bức bách chứ không phải cam tâm tình nguyện.
Quan Doãn cũng không tươi cười nữa, sắc mắt trầm tĩnh:
-Lúc tết, tôi đến nhà Phó Bí thư Tỉnh ủy Tề chúc tết, Phó Bí thư Tề tặng tôi một câu đối, tôi cảm thấy câu đối này nên treo ở các văn phòng của mỗi cán bộ Đảng viên, xem như cảnh tỉnh. Giờ tôi sẵn lòng tặng câu đối này cho Chủ nhiệm Trịnh: Được chức quan không vinh, mất chức quan không nhục, chớ nói quan vô dụng, nơi nơi toàn nhờ quan. Ăn cơm của dân, mặc quần áo của dân. Chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng.
-Chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng. Chủ nhiệm Trịnh, người ức hiếp dân chúng, một ngày nào đó sẽ bị dân chúng phỉ nhổ. Cán bộ không xem dân chúng như người thân, sớm muộn gì cũng sẽ bị dân chúng giẫm nát dưới chân.
Quan Doãn nâng chén rượu lên:
-Chủ nhiệm Trịnh, tôi mời anh một ly, mong có thể cùng anh cố gắng.
Nếu lúc ấy Quan Doãn tát Trịnh Hằng Nam trên đường, trước mặt người dân, thì lúc này, trên bàn rượu, Quan Doãn lại tát Trịnh Hằng Nam thêm một cái nữa, trước mặt Vương Hướng Đông và Vương Khải Hoa. So với lần trước, cái tát này còn đau đớn hơn.
Cái tát đích thực đánh vào mặt, còn cái tát này đánh vào lòng tự tôn.
Lời nói của Quan Doãn không vội vàng, không hấp tấp. Lúc nói không hề có chút thái độ cao ngạo, nhưng mỗi câu nói của hắn đều thấm vào lòng từng người đang ngồi đây, như tiếng đại hồng chung, ầm ầm vang dội.
Không ngờ dịp tết Quan Doãn lại đến nhà Phó Bí thư Tỉnh ủy Tề làm khác. Tin tức này kinh người đến nhường nào. E là ngay cả Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng cũng chưa chắc có thể đến nhà Phó Bí thư Tỉnh ủy Tề làm khách, Quan Doãn sao có thể trở thành thượng khách của Phó Bí thư Tề được? Nhất là đến nhà làm khách vào dịp Tết, ý nghĩa không như ngày thường. Rõ ràng Quan Doãn và Phó Bí thư Tề có quan hệ cá nhân thân thiết.
Ánh mắt mọi người khi nhìn lại Quan Doãn không còn là ngưỡng mộ nữa, mà còn có cả một tia kính sợ và mê mẩn. Ngay cả Hoàng Hán rốt cuộc cũng không còn thản nhiên nữa, nhất thời thay đổi sắc mặt.
Sắc mặt Trịnh Hằng Nam đỏ lên, hơi chần chừ một lúc, rồi cắn răng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch:
-Tôi phải mời thư ký Quan trước. Tôi cạn trước để kính anh. Cám ơn sự dạy bảo của thư ký Quan, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Sự dạy bảo Quan Doãn không chỉ thay mặt cho mỗi mình Quan Doãn, rất có thể là ám chỉ Tưởng Tuyết Tùng, mà hiện giờ, sau khi Quan Doãn nhắc đến Tề Toàn, vầng hào quang trên người thư ký thứ nhất bỗng nhiên tỏa sáng hơn vạn trượng. Trong mắt mọi người, thân phận của hắn lại thêm ba phần thần bí, bốn phần lại sâu không lường được.
Quan Doãn không phải vì muốn khoe ra, mà vì muốn cho mọi người tin phục, càng vì khiến cho bước đầu tiên trong kế hoạch của Tưởng Tuyết Tùng có thể thực thi thuận lợi. Đương nhiên, nhân tiện triệt tiêu uy phong của Trịnh Hằng Nam, âm thầm gõ Vương Hướng Đông, khiến Vương Hướng Đông nhanh chóng ngã về phía Tưởng Tuyết Tùng, đừng còn những ảo tưởng trong lòng nữa.
Trong ván quyết chiến cuối cùng này, chỉ có người đứng đúng đội ngũ là có thể đứng thẳng, đừng như những cỏ cây lắc lư nơi hai đầu tường có thể rơi rụng.
Trịnh Hằng Nam chẳng những uống cạn một ly rượu, mà còn tự phạt thêm ba ly để nhận tội với Quan Doãn, chẳng khác nào hoàn toàn cúi đầu nhận thua. Đương nhiên, y cúi đầu nhận thua không có nghĩa là họ Trịnh cúi đầu với Quan Doãn, nhưng ít nhất cũng biểu lộ được một chút, khi trực tiếp quyết đấu với Trịnh Hằng Nam, Quan Doãn lại thắng thêm một ván.
Mặc kệ Vương Hướng Đông muốn đứng giữa làm trung gian cho Quan Doãn và Trịnh Hằng Nam bắt tay giảng hòa, hay y muốn mượn Trịnh Hằng Nam tạo áp lực với Quan Doãn cũng lộ rõ tầm quan trọng của hắn. Dù sao, Trịnh Hằng Nam uống chén rượu xin lỗi trước mặt Quan Doãn thì ý định của Vương Hướng Đông cũng bị cuốn theo dòng nước.
Vương Hướng Đông thấy tình huống không ổn, trước sau gì quyền chủ động cũng nằm trong tay Quan Doãn, y đảo mắt vài cái, thay đổi sách lược.
-Thư ký Quan, mỗi ngày cậu đều ở bên cạnh Bí thư Tưởng, chắc chắn biết được ý tưởng của lãnh đạo. Việc điều chỉnh nhân sự lần này quy mô đến mức nào, phạm vi rộng bao nhiêu, có thể hé lộ một chút được không? Có nên khuyên tròn điểm nào để tiện cho người phía dưới an tâm làm việc, có phải không?
Vương Hướng Đông tuy cũng giật mình vì việc Quan Doãn trở thành thượng khách của Tề Toàn, nhưng cũng hiểu rõ, hơn phân nửa là nhờ vào quan hệ giữa Quan Doãn và Tề Ngang Dương nên cũng không đề cập đến chuyện đó, chỉ chú ý đến việc điều chỉnh nhân sự ở Hoàng Lương.
Đến lúc này, ba cái tát động đến Hoàng Lương của Quan Doãn trên cơ bản đã nhận được hiệu quả mong muốn. Thôi Đồng trực tiếp ăn tát, Quan Doãn vẫn trở thành bạn bè với Thôi Nghĩa Thiên. Vương Hướng Đông ngầm chấp nhận sự kiện cái tát, Vương Khải Hoa cũng phải nén giận, dù không bằng lòng nhưng cũng chỉ giận mà không dám làm gì. Còn Trịnh Hằng Nam bị áp chế hoàn toàn, nghiến nát răng rồi tự nuốt vào bụng. Như vậy có thể thấy được, lập trường của ba dòng họ lớn, dưới ánh sáng của ba cái tát, bị nhìn rõ không sót điều gì.
-Chuyện này, chuyện này thật không hay.
Quan Doãn thấy thời cơ chín muồi rồi, liền giả vờ từ chối vài câu, mới lập lờ nói:
-Tôi đại khái cũng nghe được chút tin tức. Ý của Bí thư Tưởng là quy mô lớn hơn, phạm vi phải rộng. Nói đến chiều rộng, thì lãnh đạo chủ chốt của bốn khu, mười bốn huyện và một thị xã, đại khái có thể điều chuyển đến 80%.
Vương Hướng Đông hít sâu một hơi. Bí thư Tưởng không phải muốn điều chỉnh nhân sự, mà là thanh lý nhân sự. Nếu lãnh đạo chủ chốt của bốn khu, mười bốn huyện và một thị xã, đại khái có thể điều chuyển đến 80%, thì chẳng phải các nhân vật số một số hai của các quận huyện cũng phải điều chuyển? Các nhân vật số một số hai của các quận huyện đều đã nhậm chức trước khi Tưởng Tuyết Tùng đến. Vận mệnh của họ sau khi Bí thư Thành ủy điều chỉnh, phần lớn đều là thế lực của ba dòng họ lớn, trên thực tế, thế lực của Hô Diên Ngạo Bác trái lại, không nhiều lắm.
Như vậy, Tưởng Tuyết Tùng muốn khai đao với ba dòng họ lớn, muốn càn quét sạch sẽ thế lực của ba dòng họ lớn sao? Vương Hướng Đông nheo mắt, có ý muốn nhìn ra manh mối trên mặt Quan Doãn, nhưng mặt Quan Doãn lại quá bí hiểm. Mới trở thành thư ký thứ nhất Thành ủy mới mấy tháng mà công phu thật thật giả giả cũng đã tôi luyện thành thục rồi.
Đã đến lúc thả ra quả đạn lớn nhất, Quan Doãn khẽ mỉm cười nói:
-Thành phố Hoàng Lương cũng nằm trong phạm vi điều chỉnh nhân sự. Thật ra hình như cũng đã tính xong, tôi nghe dường như ở tỉnh muốn phối hợp điều chuyển các cán bộ trung tầng thành phố Hoàng Lương, còn muốn điều chỉnh bộ máy Thành ủy Hoàng Lương. Có tin rằng, khả năng sẽ động đến hai ba Ủy viên thường vụ, tiếp đó là Chủ tịch thành phố Hô Diên sẽ được điều đến thành phố Ngưu Thành làm Bí thư Thành ủy. Trịnh Thiên Tắc thăng làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an. Còn nữa, sau khi Lãnh Nhạc được điều đi, trên tỉnh sẽ điều xuống một Trưởng ban Thư ký Thành ủy…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK