Đại Gia lúc đó khiếp sợ tại chỗ.
Lúc 8 tuổi, Đại Gia rơi xuống sông, suýt nữa thì chết đuối, ngụp lặn rất lâu, tự mình nắm lấy rễ cây ở ven bờ rồi leo lên bờ. Chuyện này để lại bóng ma trong tâm hồn nhỏ bé của y, từ đố y kiên định mà cho rằng con người chỉ có thể dựa vào bản thân mới có thể sinh tồn.
Lúc 28 tuổi Đại Gia đã đến Tỉnh ủy, nhận chức Thư ký Phó chủ tịch tỉnh tạm thời, con đường làm quan ngay từ đầu đã thuận buồm xuôi gió, nhưng có một lần y nhúng tay vào việc ngoài quyền hạn của mình, sau khi bị Phó chủ tịch tỉnh phát hiện, mắng y một trận và lệnh cho y lần sau không được tái phạm chuyện như vậy nữa, giọng Phó chủ tịch tỉnh rất nghiêm túc, ngụ ý rất rõ ràng, nếu Đại Gia còn phạm lỗi lần nữa sẽ kết thúc sự nghiệp chính trị của y.
Lúc đó Đại Gia sợ toát hết mồ hôi, trên đường tan làm về nhà, tâm thần hoảng hốt, khi đi qua ngã rẽ, vượt đèn đỏ, suýt nữa bị xe Audi đâm chết, kết quả xe Audi là xe của một vị lãnh đạo nào đó, cảnh sát còn thiên vị xe Audi, chuyện này khiến Đại Gia từ đó vô cùng hận cảnh sát giao thông và xe Audi, khi y nhận chức Cục trưởng cục thuế quốc gia, xe chuyên dụng trong cục vốn đều là xe Audi nhưng y trực tiếp vứt sang một bên, đổi một chiếc Toyota, sau khi xe Toyota xảy ra một lần tai nạn thì y mới đổi lại xe Audi.
Theo lời Hà Đại Sư nói, Đại Gia vui vẻ phục tùng, đại nạn năm 28 tuổi, không ít người ở Tỉnh ủy biết. Hà Đại Sư mối quan hệ rộng, có lẽ có thể hỏi dò được, nhưng đại nạn năm 8 tuổi của y thì chưa từng nói với ai, nếu không phải Hà Đại Sư biết được thiên cơ thì làm sao mà vừa nhìn đã biết hết được?
Sau đó, sau khi trải qua mấy lần tiếp xúc, sự chỉ dẫn của Hà Đại Sư nhiều lần khiến Đại Gia vừa lòng đẹp ý, từ đó, Đại Gia rất tôn thờ Hà Đại Sư.
Nhà của Hà Đại Sư là một tiểu viện ẩn trong một góc xa xôi hẻo lánh, người bình thường không tìm cẩn thận thì sẽ không tìm thấy. Đại Gia đẩy cửa đi vào, thấy ánh đèn mờ mờ, mặt Hà Đại Sư nằm ở chỗ nửa tối nửa sáng, nhìn không rõ, không khỏi khiến y trong lòng căng thẳng, vội vàng cung kính nói:
- Đại Sư, tôi lại đến xin ngài giúp đỡ cho rồi.
- Đại Gia à, khí sắc của anh không tốt lắm, chỉ số may mắn giảm xuống thảm hại, gần đây mọi việc không thuận, anh phải cẩn thận đấy.
Tiếng nói của Hà Đại Sư có vài phần khàn khàn, phối hợp với hoàn cảnh nửa sáng nửa tối, thật có hiệu quả quỷ thần khó lường.
- Nhưng thời gian của anh còn chưa đến, vẫn có khả năng gặp dữ hóa lành.
Thời gian vẫn chưa đến, nghe có vẻ khiến người ta rét run, Đại Gia run run nói:
- Đại Sư, Đại Trung Viễn bị bắt giam rồi, anh ta và tôi cùng họ, đều nói cùng họ cùng vận mệnh, hơn nữa anh ta và tôi lại có rất nhiều mối liên quan, ngài nói xem, anh ta có ảnh hưởng đến tôi không?
Hà Đại Sư rất gầy --- gầy là đúng, người béo chưa bao giờ biết nói chuyện cốt tiên. Hơn nữa cả người đầy thịt cũng không thể nhẹ nhàng như tiên --- hốc mắt hõm sâu, giống như mắt mở không ra vậy. Khi Đại Gia đi vào, ông ta liền híp mắt khiến người khác không nhìn rõ ánh mắt của ông ta như thế nào, đột nhiên ông ta mở mắt ra, hai mắt vừa mở, trong mắt liền giống như có một đạo hàn quang hiện lên, cả người trong nháy mắt khí thế tăng mạnh.
Đại Gia quen với ánh mắt sắc bén của Hà Đại Sư, đương nhiên, lần đầu tiên y cũng sợ đến mức suýt chút nữa cướp đường mà chạy, lúc đó y còn phiền muộn, đường đường là một cán bộ cấp Phó tỉnh lại bị một gã giả thần giả quỷ làm cho sợ chết khiếp, truyền ra ngoài thì hổ thẹn biết bao? Nhưng sau đó sau khi được Hà Đại Sư đánh thức mới biết Hà Đại Sư không phải người thường, cũng tiếp nhận hiện thực, hơn nữa y cũng nghe nói, ngay cả Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lưu Mính cũng coi Hà Đại Sư như thượng khách, y mới cấp Phó sở, càng không coi là mất mặt.
Còn may, Bí thư Chương không tin Hà Đại Sư, nếu không nhỡ Bí thư Chương cũng tôn thờ Hà Đại Sư thì sẽ trở thành chuyện cười lớn nhất chốn quan trường.
Đại Gia miên man suy nghĩ một phen, lại bị lời của Hà Đại Sư làm cho giật mình tỉnh giấc.
- Đại Trung Viễn mạng thủy, anh mạng mộc, thủy sinh mộc, anh ta vừa đổ thì anh sẽ trở thành cây không có nước, cây không có nước có thể đến chỗ khác mượn nước, hơn nữa anh gốc rễ sâu, cũng không thiếu những vũng nước cạn như Đại Trung Viễn.
Mắt Hà Đại Sư lại khép lại:
- Không cần lo lắng, anh có thể bình yên qua cửa ải này.
Đại Gia mừng rỡ:
- Cảm ơn Hà Đại Sư.
Khi nói, lặng yên thả một tập tiền nhân dân tệ rất dày xuống chân Hà Đại Sư.
Đại Gia cáo biệt Hà Đại Sư, trong lòng vô cùng thoải mái, Đại Trung Viễn không thể ảnh hưởng đến tiền đồ của y được, càng ngày y càng cách cánh cửa của cấp Phó tỉnh gần hơn, lúc đang nghĩ vui vẻ thì điện thoại kêu lên.
Là Chương Hệ Phong gọi điện đến.
- Đại Gia, tôi ở Bắc Kinh, tạm thời không về được, chuyện Đại Trung Viễn có chút vướng tay chân, tôi còn phải xử lý một chút, như vậy đi, ngày mai Văn Viễn Hòa đến, anh ra mặt tiếp một chút, công việc cụ thể thì anh với Mã Thần Sâm bàn đi.
Đại Gia không hiểu:
- Bí thư Chương, Văn Viễn Hòa là Phó bí thư Tỉnh ủy, do Tề Toàn ra mặt tiếp đãi là được, tôi là Cục trưởng cục thuế quốc gia, ra mặt có vẻ không hợp lý lắm?
- Hồ đồ, Văn Viễn Hòa đến Trực Toàn, anh tưởng là gã vì chuyện tham gia lễ truy điệu của Chân Tiểu Hà sao? Mộc Quả Pháp sắp chuyển đi rồi, gã đến là để thúc đẩy một phát. Anh đi theo dõi kỹ một chút, đừng để Quan Doãn nhân cơ hội lại gần Văn Viễn Hòa.
Đại Gia bừng tỉnh đại ngộ:
- Hiểu rồi, tôi lập tức liên lạc với văn phòng Tỉnh ủy.
Ngay khi Đại Trung Viễn bị bắt giữ, Chương Hệ Phong đến Bắc Kinh, trong một ngày bình thường đến mức không thể bình thường, chuyến đi đến tỉnh Yến của Văn Viễn Hòa, dưới bài đưa tin không có đôi câu vài lời của giới truyền thông tin tức, âm thầm đến rồi.
Nhóm Văn Viễn Hòa đi xe rất đơn giản, chỉ có ba người, người hiện tại 44 tuổi như ông ta đã làm chức cấp Phó tỉnh, ra ngoài lại chỉ dẫn theo Thư ký của Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, có thể nói vô cùng khiêm tốn.
Ánh mặt trời đầu mùa đông rơi xuống sân bay, sau khi máy bay dừng xong, cabin mở cửa, Văn Viễn Hòa xuất hiện ở cửa cabin, mỉm cười vẫy tay chào hỏi Mộc Quả Pháp, không sai, người mà Tỉnh ủy tỉnh Yến phái đến chính là Mộc Quả Pháp.
Mấy năm không gặp, Văn Viễn Hòa còn tràn đầy sức sống hơn gấp trăm lần Mộc Quả Pháp nghĩ, không phải nói Viễn Hòa ở tỉnh Mân không hề thuận lợi, cục diện luôn bị động sao? Trong thoáng chốc, Mộc Quả Pháp lại quay về những năm tháng tình cảm mãnh liệt với Văn Viễn Hòa ở Trực Toàn, lúc đầu gã và Văn Viễn Hòa tâm đầu ý hợp, lập trường tương tự, khi Văn Viễn Hòa vừa đến Trực Toàn, lúc nào cũng bị động, gã giúp đỡ Văn Viễn Hòa một cách vô tư, mà hôm nay Văn Viễn Hòa không quản ngàn dặm xa xôi đến tham gia buổi lễ truy điệu Chân Tiểu Hà, mặc dù ngoài chuyện tham gia lễ truy điệu thì còn có chuyện khác, nhưng cũng chứng minh Văn Viễn Hòa rất niệm tình cũ, là một người bạn đáng để kết giao cả đời.
- Viễn Hòa, anh đến rồi.
Đang kích động, Mộc Quả Pháp quên cả lễ tiết chốn quan trường, tiến lên trước một bước, chủ động bắt lấy hai tay Văn Viễn:
- Nhân sinh bất tương kiến, động như tham dữ thương, kim tịch phục hà tịch, cộng thử đăng chúc quang.
Một câu nói khiến mắt Văn Viễn Hòa ươn ướt, trước mắt lần lượt hiện lên năm tháng của tuổi trẻ năm ấy, ông ta và Mộc Quả Pháp ở bờ ruộng chỉ điểm giang sơn, nửa đêm đói liền đến ruộng của người đồng hương hái một quả dưa, ngày thứ hai lại bảo nhân viên của văn phòng đưa cho đồng hương một đồng, còn nhớ như in Mộc Quả Pháp đạp xe đèo ông ta mấy chục km đi thị sát dân tình, đi đến con đường nhỏ của quê hương, gió mùa hạ hiu hiu, tiếng lá cây dương liễu kêu xào xạc... Quá nhiều chuyện cũ đáng để nhớ lại, ông ta kích động nắm chặt tay Mộc Quả Pháp:
- Quả Pháp, anh bạn cũ, tôi đến thăm anh đây --- thiểu tráng năng kỷ thì, tấn phát các dĩ thương... . Dạ vũ tiễn xuân cửu, tân xuy gian hoàng lương. Chủ xưng hội diện nan, nhất cử luy thập thương. . .
Đọc bài thơ “Tặng vệ bát xử sĩ” của Đỗ Phủ mà hai người thích nhất, Văn Viễn trong lòng cảm xúc phập phồng, dường như khó có thể khống chế tình cảm trong lòng. Nếu không có người ngoài ở đây, nói không chừng ông ta còn có thể thoải mái cười to với Mộc Quả Pháp giống như thời còn trẻ, chỉ là bây giờ dù sao ông ta cũng đã là Phó bí thư Tỉnh ủy rồi, người ở chốn quan trường, lễ tiết nơi đông người là không thể thiếu, đành bình ổn tâm trạng:
- Sau này nói chuyện, anh chịu oan ức rồi.
Mộc Quả Pháp cũng hai mắt rưng rưng, gã ý thức được sự thất thố của bản thân, buông lỏng tay Văn Viễn Hòa ra, lùi về phía sau một bước:
- Viễn Hòa, anh cũng chịu oan ức rồi, Cực đãi thanh phong đồ túc thử, tiện năng bạch lộ ốc tân thu, sớm muộn anh cũng có thể bay xa vạn dặm.
- Anh cũng như vậy.
Văn Viễn Hòa nói, hơi cảm khái:
- Thế sự mang mang nan tự liêu, thanh phong minh nguyệt lãnh khán nhân. Thủ khẩu bất đàm tân cựu sự, tri tâm nan đắc lưỡng tam nhân... Quả Pháp, đi thôi, đến Tỉnh ủy trước, sau đó chúng ta cùng ôn chuyện cũ.
Năm đó, Mộc Quả Pháp và Văn Viễn Hòa đều đam mê thơ cổ, đến nỗi hai người thường xuyên đối đáp bằng thơ cổ. Mười mấy năm qua rồi, tình bạn không những không mất đi mà vẫn cứng chắc như vậy, cũng là tình bạn tri kỷ hiếm thấy chốn quan trường.
Lên xe, Mộc Quả Pháp vẫn còn đắm chìm trong chuyện cũ, gã nhớ lại cảnh Văn Viễn Hòa đứng ở cửa cabin vẫy tay chào vừa nãy, đột nhiên nhớ ra cái gì đó:
- Viễn Hòa, vừa nãy khi anh xuống máy bay, đột nhiên tôi cảm giác như là lãnh đạo quốc gia đến thị sát vậy, phỏng chừng cảm giác của tôi nhất định sẽ thành sự thực.
- Ha ha, không được nói lung tung.
Văn Viễn Hòa cười lắc lắc đầu, thay đổi chủ đề:
- Dạo này tôi luôn nghĩ một vấn đề, rốt cục là dùng đức trị nước tốt hay là dùng pháp luật trị nước thì tốt?
- Lấy quyền lực để trị nước, không qua được thời hiện tại, lấy lợi ích trị nước, không đến ba đời, lấy đức trị quốc, ổn định và hòa bình lâu dài.
Mộc Quả Pháp gật đầu nói:
- Tôi rất tán đồng câu nói này của người xưa.
- Nhưng hiện trạng trong nước đánh mất quá nhiều thứ về mặt đạo đức. Tôi thấy, tương lai mấy chục năm nữa cũng không có đất để lấy đức trị nước, lấy quyền lực trị nước trước, lập lại trật tự, sau đó lấy lợi ích trị nước, xây dựng nền móng, khi xây dựng đất nước được 100 năm, phỏng chừng mới có thể có điều kiện lấy đức trị nước một cách sơ bộ.
Văn Viễn Hòa ngồi song song phía sau Mộc Quả Pháp, một đường bôn ba, ông ta không có chút uể oải nào, ngược lại còn thần thái hồng hào:
- Yến Triệu nhiều chí sĩ hùng hồn bi ca, Trực Toàn lại là khởi điểm con đường làm quan của tôi, tôi có cảm tình sâu nặng đối với mảnh đất Yến Triệu. Nếu có một ngày tôi được ngồi lên chức cao thật, tôi sẽ cố gắng thúc đẩy sự phát triển của tỉnh Yến, đến lúc đó, anh làm tham mưu cao cấp cho tôi, thế nào?
- Tôi làm cán bộ tham mưu cao cấp?
Mộc Quả Pháp cười lắc đầu:
- Tôi thấy mình thích hợp làm đại quản gia cho anh hơn.
- Không nên quá coi nhẹ mình, Mộc Pháp, anh có tiềm năng trở thành nhân vật lãnh đạo quốc gia.
Văn Viễn Hòa đập vai Mộc Quả Pháp:
- Cứ như vậy đi, sau này cho dù là anh cần tôi hay tôi cần anh, chúng ta đều giúp đỡ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực.
- Nhất định, nhất định.
Mộc Quả Pháp nói một cách kiên định.
Khi đang nói chuyện thì ô tô đi đến khu vực thành phố, không lâu sau liền đến Tỉnh ủy, khi xe sắp ôm cua vào Tỉnh ủy thì đột nhiên từ hai bên trái phải có một người nhảy ra, xuất hiện trước đầu xe.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK