Lời của Quách Vĩ Toàn làm Quan Doãn trong lòng kinh hãi, cẩn thận nghĩ một chút, dựa vào thủ đoạn và lập trường làm người khác không đoán ra của Hoàng Hán, y rất có khả năng là nhân viên của Cục an ninh quốc gia!
Có lúc một số vụ án lớn đột nhiên bộc phát, hoặc là cá biệt tham quan không có dấu hiệu mà đột nhiên thất thế, không phải do bọn họ tham ô khoản tiền lớn hoặc tác phong cuộc sống thối nát, mà là do bọn họ bị nhân viên an ninh quốc gia phát hiện ra họ làm chuyện nguy hại đến an ninh quốc gia, vì vậy mới đột nhiên bị chém rụng.
Công việc của an ninh quốc gia có tính bí mật rất mạnh, lại thêm việc thân phận bọn họ nghiêm khắc giữ bí mật, thường thường các quan cấp tỉnh bộ cũng không biết người thân tín bên mình ai là nhân viên an ninh quốc gia, vì vậy, một khi những hành động việc làm của các quan chức cấp cao chạm đến mấu chốt của lợi ích quốc gia, sẽ ngã đau, không có khả năng đứng lên lần nào nữa.
So với thủ đoạn của Uỷ ban Kỷ luật, thủ đoạn của nhân viên an ninh quốc gia càng sắc bén lại không để lại lối thoát hơn. Rất nhiều quan chức cấp cao bị giam bị bắt, là vật hy sinh của đấu tranh chính trị, có lẽ còn có khả năng Đông Sơn tái khởi. Nếu bị nhân viên an ninh quốc gia nắm được chứng cứ thông đồng với địch bán nước, vậy thì chỉ có đường chết.
Có lúc vị quan nào đó bị bắt giam hoặc nghe đồn sẽ bị bắt giam, đột nhiên tự sát hoặc bệnh nặng tử vong, đa phần là thủ đoạn của Uỷ ban Kỷ luật. Khi điều tra chân tướng vụ án quan trọng, Uỷ ban Kỷ luật sẽ xin chỉ thị cấp trên giữ lại hay không. Nếu cấp trên chỉ thị không giữ lại liền chứng minh người này liên quan đến quá nhiều người và sự việc, giữ lại là hoạ, là nhân tố không ổn định, vậy thì người này liền bất ngờ tử vong, phương thức bất ngờ tử vong rất nhiều, điện giật chết, nhảy lầu chết, uất ức quá mà chết…
Nhưng nếu một cán bộ quan trọng không có bất kỳ lời đồn đại nào liền đột nhiên tử vong, vậy thì có khả năng là do nhân viên an ninh quốc gia làm. Khác với thủ đoạn tương đối ôn hoà của Uỷ ban Kỷ luật, thủ đoạn tạo ra cái chết bất ngờ của nhân viên an ninh quốc gia vô cùng kỳ quặc, nhưng đại khái cũng có dấu vết có thể tìm ra, một trăm phần trăm là chết không bình thường, ví dụ như tai nạn xe, trên cao có vật rơi xuống, bệnh tim đột phát… Tóm lại một câu, không thể chết một cách tử tế.
Nếu quả thật đúng như Quách Vĩ Toàn suy đoán, Hoàng Hán là người của Sở An ninh quốc gia, vậy thì Hoàng Hán chính là nhân vật phức tạp nhất trong số những người nằm trong phạm vi quan sát của Quan Doãn ở giai đoạn hiện tại, vừa là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Hoàng Lương kiêm Cục trưởng phân cục Đơn Thuỷ --- hội nghị công việc Bí thư vừa nãy đã xác định sự đề danh của Hoàng Hán, Hoàng Hán sắp thăng lên một cấp --- lại là người đứng đầu trong ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, còn là nội ứng của Sở An ninh quốc gia ở thành phố Hoàng Lương. Cái tên Hoàng Hán này lợi dụng nhiều thân phận để làm những việc phi thường, quả thật là một nhân vật rất giỏi.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Quách Vĩ Toàn cũng không đơn giản, càng tiếp xúc sâu với y, Quan Doãn càng ngày càng phát hiện năng lực của Quách Vĩ Toàn sâu không lường được, vượt xa hẳn quyền hạn của một Phó trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố như y
Trịnh Lệnh Đông vừa khai, theo con đường chính thức lập án điều tra Trịnh Thiên Tắc. Đấu tranh càng lên cấp bậc cao hơn, liên tưởng đến lần trước Tưởng Tuyết Tùng ra đòn gió, dựa vào danh nghĩa tổ điều tra liên hợp điều tra Lãnh Phong để tiến vào Hoàng Lương, rốt cục ở Hoàng Lương âm thầm điều tra cái gì thì không ai biết. Quan Doãn trong lòng càng rõ một sự thật, e là quan hệ giữa Tưởng Tuyết Tùng và Sở Công an Tỉnh cũng rất tốt.
- Trước tiên không quản chuyện Hoàng Hán có phải là người của Sở An ninh quốc gia hay không, nói Trịnh Thiên Tắc trước…
Quan Doãn nghĩ một chút thấy không cần đoán bừa thân phận của Hoàng Hán, lại nói:
- Dựa vào cấp bậc của Trịnh Thiên Tắc hoàn toàn có thể do Uỷ ban Kỷ luật Thành phố lập án điều tra.
- Uỷ ban Kỷ luật Thành phố?
Quách Vĩ Toàn cười lắc đầu:
- Cho dù Chủ nhiệm Bạch dám động đến Trịnh Thiên Tắc và Học viện Tiến Thủ, có lẽ bên trên cũng không để gã động đến. Hơn nữa nói thật nếu Chủ nhiệm Bạch bắt được Trịnh Thiên Tắc, nghe lời Trịnh Thiên Tắc nói, gã sẽ hối hận là đã biết quá nhiều.
Lời này vừa nói ra lập tức làm Quan Doãn lại càng xem trọng Quách Vĩ Toàn. Điều này cũng đúng, Bạch Sa mặc dù chọn đứng cùng đội, về vấn đề Trần Vũ Tường cuối cùng cũng đứng về phe Tưởng Tuyết Tùng nhưng không có nghĩa Bạch Sa trong trận đấu tranh sinh tử giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác lựa chọn kề vai chiến đấu cùng Tưởng Tuyết Tùng.
Dù sao đại sự liên quan đến tiền đồ của mình, ai cũng sẽ không đem vận mệnh của mình cột vào xe của người khác, huống hồ Bạch Sa là Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Bí thư Đảng uỷ Công an, gã có quyền lựa chọn, không giống hắn, hắn thân là thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, chỉ có thể đồng tâm hiệp lực với Tưởng Tuyết Tùng.
Hơn nữa dựa vào cấp bậc của Bạch Sa, gã nghiêng về một bên cũng được, nhưng hoàn toàn cột chặt vào một bên thì không phải là hành động sáng suốt. Điều chủ yếu nhất là một khi nhiễm vào vụ án của Trịnh Thiên Tắc, Bạch Sa liền không thể thoát thân, cuối cùng vận mệnh của Trịnh Thiên tắc ra sao, không phải gã nói là được, vạn nhất kết luận đưa ra không hợp với ý của lãnh đạo tỉnh nào đó, tiền đồ của gã liền có khả năng huỷ trong vụ án của Trịnh Thiên Tắc.
Nghĩ như vậy, mạch suy nghĩ của Quan Doãn càng rõ ràng, phân tích theo mạch suy nghĩ này, nếu vụ án Trịnh Thiên Tắc một khi công khai, e rằng Hô Diên Ngạo Bác sẽ không nhúng tay, Tưởng Tuyết Tùng cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, vậy thì tổ điều tra của tỉnh sẽ toàn quyền tiếp nhận, thậm chí trực tiếp đưa Trịnh Thiên Tắc rời khỏi Hoàng Lương đến tỉnh thẩm vấn.
- Trưởng ban thư ký, tôi càng ngày càng bội phục anh, ánh mắt anh thật sắc bén, phân tích vấn đề đúng vào chỗ mấu chốt.
Quan Doãn không che giấu sự khâm phục của hắn đối với Quách Vĩ Toàn.
- Có thể làm cho Đại thư ký Quan khen một câu thật không dễ dàng, có câu này của anh, tối nay tôi mời, Vọng Giang Lầu.
Quách Vĩ Toàn cười ha hả, tâm tình rất tốt.
Quách Vĩ Toàn vừa đi, Quan Doãn thấy Tưởng Tuyết Tùng tạm thời có thời gian rảnh liền vừa rót nước vừa quan sát sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng. Tưởng Tuyết Tùng sắc mặt trầm tĩnh, cũng không có vẻ không vui, hắn liền to gan nói:
- Bí thư Tưởng, đối với việc khai thác khu kinh tế mới, tôi có một biện pháp không được thành thục lắm…
- Hả?
Tưởng Tuyết Tùng ngẩng đầu nhìn Quan Doãn một cái, ánh mắt bình thản như mặt trời ban trưa:
- Nói một chút coi.
Quan Doãn bình tĩnh một chút tâm tình, hít sâu một hơi, thong dong nói:
- Chủ tịch Thành phố Hô Diên Ngạo Bác chủ trương xây dựng rầm rộ ở khu kinh tế mới, muốn đem khu kinh tế mới trở thành bản mẫu của thiết kế thành phố, dựa vào thí điểm ở một nơi để phát triển cả Hoàng Lương, tôi thấy cũng có chỗ dùng được.
Cho dù Quan Doãn đã là Thư ký cho Tưởng Tuyết Tùng được một thời gian, nhưng bình tĩnh mà xem xét, hắn tự nhận mình không hiểu biết sâu về Tưởng Tuyết Tùng. Sự ẩn nhẫn và bày mưu nghĩ kế của Tưởng Tuyết Tùng cùng với cách nhìn đại cục và trí tuệ chính trị sâu không lường được của y đều làm Quan Doãn thán phục, đồng thời cũng nhìn không thấu Tưởng Tuyết Tùng trong trận chiến cuối cùng muốn đạt được mục đích gì.
Từ đầu đến cuối Tưởng Tuyết Tùng chưa từng nói chuyện sâu sắc với hắn một lần nào.
Đương nhiên, hắn cũng có thể hiểu thân là kẻ bề trên, cho dù đối với Thư ký quan hệ mật thiết nhất ở bên cạnh cũng có tâm lý phòng bị, hơn nữa còn phải tỏ rõ khí thế của kẻ bề trên, không thể để Thư ký kiểm soát suy nghĩ. Nhưng cho dù như vậy Quan Doãn cũng không hiểu trong tình hình Hô Diên Ngạo Bác từng bước ép sát, Tưởng Tuyết Tùng tự tin Lã Vọng buông cần là từ đâu mà có.
Còn một điều là Quan Doãn thuỷ chung không đoán được trận chiến cuối cùng Tưởng Tuyết Tùng muốn đạt được hiệu quả gì, hoặc là nói, là chỉ muốn Hô Diên Ngạo Bác nhận thua và thất bại ở Hoàng Lương mới thôi hay là muốn đem Hô Diên Ngạo Bác dẫm nát dưới chân, làm y không thể đổi đời.
Nếu chỉ nhìn trời trong nắng ấm như bây giờ, dường như chỉ là sự thắng bại trong việc ai nắm giữ quyền chủ động, nhưng liên tưởng đến sự ngả bài ở hội nghị kinh tế thành phố và hành động điều chỉnh nhân sự của Tưởng Tuyết Tùng cùng với chuyện Hô Diên Ngạo Bác ủng hộ thế lực nhà họ Lãnh mài đao soàn soạt khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, Quan Doãn cho rằng Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đã là tử địch chính trị.
Tưởng Tuyết Tùng không chút để ý nhìn Quan Doãn một cái, đặt bút trong tay xuống, dường như có chút trầm tư gật gật đầu nói:
- Quan Doãn, cậu có suy nghĩ gì về thế cục Hoàng Lương?
Tưởng Tuyết Tùng bỏ qua vấn đề khu kinh tế mới, dừng lại trên thế cục Hoàng Lương. Y không phải cố tình chi phối hắn mà là hướng dẫn theo đà phát triển, chỉ thẳng bản chất, khu kinh tế mới là điểm tựa của cuộc đọ sức, cuộc đấu tranh phát triển khu kinh tế mới theo hướng nào chính là cuộc tranh chấp đại cục Hoàng Lương.
- Bảo vệ di tích cổ không có nghĩa là nhất định phải phủ định kiến trúc hiện đại. Hoàng Lương rất lớn, đủ để chứa hai toà thành, một Hoàng Lương cổ, một Hoàng Lương hiện đại…
Quan Doãn cân nhắc cách dùng từ, tiếp tục nói:
- Nhưng có thể thống nhất hài hoà giữa cổ xưa và hiện đại hay không còn cần ý chí rộng lớn và tầm mắt lâu dài, càng cần dụng tâm quy hoạch. Khu kinh tế mới làm thí điểm, có thể làm mẫu cho Hoàng Lương thực hiện việc bảo vệ thành cổ và phát triển thành trì mới.
- Ý của anh là khu kinh tế mới phân thành hai, một nửa dùng để khởi công thành lịch sử văn hoá và vườn văn hoá thành ngữ, một nửa dùng để xây cao ốc?
Tưởng Tuyết Tùng hơi hơi híp mắt:
- Suy nghĩ không tệ, nhưng vấn đề là một nửa cổ, một nửa Tây, có thể hài hoà không?
- Ý nghĩa của thí điểm chính là thử nghiệm.
Quan Doãn không sợ hãi chút nào về sự nghi ngờ của Tưởng Tuyết Tùng, nói:
- Tề Ngang Dương và Kim Nhất Giai đầu tư thành văn hoá lịch sử và cung văn hoá thành ngữ, làm khối lượng công việc lớn, và rất có niềm tin vào tương lai, hơn nữa trong mấy năm nữa sẽ còn đầu tư thêm, đảm bào việc đầu tư vào khu kinh tế mới thành công và còn thúc đẩy sự phát triển của cơn sốt thành cổ Hoàng Lương. Còn cao ốc số 1 đầu tư khá gấp gáp, theo tôi biết vẫn chưa có kế hoạch viễn cảnh cụ thể, nhưng ít nhất bây giờ việc đầu tư cao ốc số một sẽ thúc đẩy sự phát triển kinh tế ở toàn Hoàng Lương…
Tưởng Tuyết Tùng nghe ra hàm ý đưa cái mình muốn ra trước của Quan Doãn, cười đầy thâm ý:
- Cho phép xây dựng cao ốc số một không khó, cái khó là làm sao để đưa cao ốc số một vào mà lại ngăn chặn được các xí nghiệp hoá chất? Việc đầu tư cao ốc số một nhất định phải có hiệp định kèm theo là xí nghiệp hoá chất bị xử lý.
Quan Doãn cũng không phải là thần tiên cái gì cũng biết, nhưng trong lúc nghiên cứu nước ngoài phát triển kinh tế cần trải qua các giai đoạn nào đã phát hiện công nghiệp hoá đến trình độ nhất định, không thể tránh khỏi sẽ gây ra ô nhiễm nghiêm trọng, đặc biệt ô nhiễm không khí là số 1, tính nguy hại của ô nhiễm không khí không thua gì khí độc của đạn.
Vấn đề của Tưởng Tuyết Tùng không cần đáp án của Quan Doãn, bởi vì Quan Doãn đưa ra vấn đề chính là muốn Tưởng Tuyết Tùng dùng thủ đoạn chính trị để giải quyết, hắn không nói tiếp lời của Tưởng Tuyết Tùng, chỉ cung kính trầm mặc không nói.
Sau một lúc lâu, Tưởng Tuyết Tùng lại lắc đầu cười:
- Suy nghĩ của anh không tồi, để tôi nghĩ thêm.
Nói là nghĩ thêm, Quan Doãn lại biết, Tưởng Tuyết Tùng động tâm rồi.
Buổi tối tan ca, Quan Doãn nhận lời Quách Vĩ Toàn đến chỗ hẹn, đi được nửa đường thì Hạ Đức Trường gọi điện thoại đến. Tin tức Hạ Đức Trường tiết lộ ra làm Quan Doãn chấn động, ngoài chấn động, hắn nghĩ một chút liền hiểu chuyện gì, việc Học viện Tiến Thủ quả nhiên động đến lợi ích cơ bản của một bộ phận người.
Hạ Đức Trường chỉ nói một câu:
- Trịnh Lệnh Đông chết rồi!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK