- Dực Nhiên, từ hôm nay trở đi, anh sẽ phụ trách chuyện công việc hàng ngày của tôi.
Quan Doãn đứng đối diện Du Dực Nhiên nói:
- Anh có đồng ý không?
Nếu đổi là người khác chắc sớm đã kích động đến mức nói năng lộn xộn rồi, Du Dực Nhiên lại không những không kích động, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh nói:
- Cảm ơn sự cất nhắc của Chủ tịch huyện Quan, tôi đồng ý.
Nói rất bình tĩnh, giống như một người ngồi sát ranh giới với việc bị ghẻ lạnh một bước lên trời trở thành Thư ký Chủ tịch huyện, chỉ bình thường như thể từ cánh cửa này đẩy sang cánh cửa khác vậy.
Quan Doãn nở nụ cười, hắn rất tán thưởng chuyện Du Dực Nhiên gặp sóng không sợ hãi, có lẽ trong mắt người khác, chuyện Du Dực Nhiên gặp sóng không sợ hãi là quá sớm, nếu bây giờ anh ta là Thư ký số một Tỉnh ủy hoặc Thư ký số một Trung ương thì biểu hiện của anh ta coi như phù hợp với thân phận, nhưng mới chỉ là một Thư ký số một của Chủ tịch huyện nhỏ bé mà đã trấn tĩnh như vậy thì dường như giả bộ quá rồi.
Tính cách là vận mệnh, Quan Doãn tin rằng tính cách của Du Dực Nhiên sinh ra đã vậy, gặp chuyện lớn thế nào cũng không sợ hãi không hoảng loạn, cho dù trong lòng hồng thủy ngập trời, ngoài mặt vẫn bất động như núi, người như vậy, dưới bút có gấm vóc, trong lòng có giang sơn.
- Được rồi, anh đi đến Văn phòng và Ủy ban nhân dân Huyện ủy làm thủ tục trước đi.
Du Dực Nhiên gật đầu lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, thấy bên ngoài không có ai, anh ta bỗng nhiên hai tay nắm quyền, nhảy cao một phát hơn nửa mét, cánh tay hưng phấn xẹt qua một đường vòng cung trên không, giống như một tia chớp hiện lên, chiếu sáng bầu trời u ám nặng nề của anh ta.
Một ngày sau, Du Dực Nhiên chính thức nhậm chức Thư ký của Quan Doãn, tin tức truyền đi, Huyện ủy Trực Toàn nhất thời bàn luận sôi nổi, tất cả mọi người đều không hiểu sao Du Dực Nhiên lại có vận may như vậy, một phát biến thành nhân vật trung tâm tiếp xúc gần nhất với lãnh đạo ở Huyện ủy.
Thậm chí rất nhiều người trước đây còn không biết Du Dực Nhiên là ai, sau khi nghe nói Du Dực Nhiên nhậm chức Thư ký mới của Chủ tịch huyện đều kinh ngạc đến mức không hiểu tại sao.
Ngày mai chính là ngày Văn Viễn Hòa đến thăm, trước khi hết giờ làm việc, Quan Doãn và Thẩm Học Lương gặp mặt tiến hành trao đổi về vấn đề tiếp đãi ngày mai.
Kỳ thực vấn đề tiếp đãi Văn Viễn Hòa đối với Trực Toàn mà nói không phải vấn đề lớn. Văn Viễn Hòa mặc dù là Phó bí thư Tỉnh ủy nhưng lại là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Mân. Ông ta đến tỉnh Yến, Tỉnh ủy và Thành ủy đương nhiên phải phái lãnh đạo cấp bậc tương ứng để tiếp đãi, quy tắc và lễ nghi tiếp đãi cụ thể, Tỉnh ủy ra mặt đảm nhận, Trực Toàn chỉ cần phụ trách nghi thức khi Văn Viễn Hòa đến lễ truy điệu Chân Tiểu Hà là được.
Quan Doãn cũng hiểu dụng ý của Thẩm Học Lương khi y để hắn phụ trách cụ thể việc tiếp đãi Văn Viễn Hòa. Hắn phụ trách việc tiếp đãi Văn Viễn Hòa thì Thẩm Học Lương liền có thể tập trung tinh lực vào việc tiếp đãi lãnh đạo tỉnh thành phố của tỉnh Yến, cũng có thể hiểu được tâm tư của Thẩm Học Lương, cho dù Văn Viễn Hòa là Phó bí thư Tỉnh ủy thì đã sao? Chỉ cần ông ta không phải quan chức tỉnh Yến thì ông ta sẽ không quyết định được chuyện lên chức của Thẩm Học Lương.
Sau khi các chi tiết cụ thể của các hạng mục về cơ bản được xác định, Thẩm Học Lương lại nhấn mạnh một câu:
- Quan Doãn, anh nhất định phải nghiêm túc phụ trách mà coi chuyện tiếp đãi đồng chí Văn Viễn Hòa trở thành nhiệm vụ chính trị để thực hiện, con mắt phải nhìn xa, đừng thấy đồng chí Văn Viễn Hòa không phải lãnh đạo của tỉnh Yến mà lạnh nhạt đối với ông ta, nhỡ có một ngày đồng chí Văn Viễn Hòa trở thành lãnh đạo Trung ương, bây giờ anh để lại ấn tượng tốt, sau này sẽ được lợi cả đời.
- Cảm ơn Bí thư Thẩm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc thực hiện tinh thần của Bí thư Thẩm.
Quan Doãn thật lòng cảm tạ sự nhắc nhở của Thẩm Học Lương, mặc dù hắn biết điều Thẩm Học Lương nói chỉ là lời nói khách sáo, nhưng điều trong lòng hắn nghĩ lại là nhỡ có một ngày Văn Viễn Hòa làm lãnh đạo Trung ương thật, bây giờ hắn để lại ấn tượng tốt cho Văn Viễn Hòa thì chẳng phải là gieo loại giống dài ngày hay sao?
Từ hành động đích thân tham gia buổi truy điệu Chân Tiểu Hà củaVăn Viễn Hòa có thể thấy Văn Viễn Hòa là một người khá coi trọng hoài niệm và trọng tình trọng nghĩa, người như vậy, một khi kết giao, nhất định có thể thiết lập quan hệ lâu dài.
Buổi tối, Quan Doãn ở tòa nhà của ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Điều kiện về phòng ốc coi như được, không tốt lắm, không thể so sánh với căn phòng của Tề Ngang Dương nhưng cũng không tồi lắm, dù sao Trực Toàn là huyện giàu, hơn nữa lại là tòa nhà mới, Quan Doãn không kén chọn đối với điều kiện ăn ở, trong lòng yên tâm thì sẽ thích ứng được mọi hoàn cảnh.
Trời thu mát mẻ rồi, buổi đêm ở thị trấn bốn bề vắng lặng, không có sự ồn ào và náo nhiệt của thành phố lớn, ngược lại càng làm cho con người ta dễ trầm xuống suy nghĩ một vài chuyện. Quan Doãn một mình không bật đèn, ngồi yên trong phòng rất lâu, nhấc điện thoại bấm một dãy số.
- Alô, cụ Dung ạ, cháu đến Trực Toàn rồi, có phải ông cũng muốn mở cửa hàng bánh ở Trực Toàn không?
Quan Doãn đứng ở trước cửa sổ tầng ba nhìn ra ngoài, dưới màn đêm đen kịt có một tia sáng di chuyển rất nhanh, là chiếc máy bay đang hạ cánh ở sân bay cách đây không xa.
- Thôi đi, ta già rồi, không chạy ngược chạy xuôi với anh nữa, bây giờ ta ở thành phố Yến sống rất tốt, không muốn thay đổi chỗ.
Ông cụ Dung bình tĩnh nói:
- Trực Toàn cách thành phố Yến gần như vậy, nếu anh có lòng muốn gặp ta, nửa tiếng là có thể gặp được.
Quan Doãn cười lắc lắc đầu, khoảng thời gian gần đây, ông cụ Dung trầm tĩnh hơn rất nhiều, cũng không kể cho hắn nghe những câu chuyện lịch sử có ý nghĩa sâu sắc nữa, có lẽ là do Tiểu Muội đến Bắc Kinh học đại học, hoặc có lẽ là do cách xa huyện Khổng, dù sao thì cho dù là vì cái gì, ông cụ Dung cũng giống như hoa mầu thuận theo mùa vụ vậy, trước khi vào mùa đông sẽ lâm vào trạng thái tránh đông.
Cuộc sống đại học ở Bắc Kinh của Tiểu Muội, bình thường mà yên ổn, ngoài một vài tên con ông cháu cha hoặc con nhà bình dân theo đuổi thì Dung gia dường như quên mất Tiểu Muội, không ai ra mặt gây rắc rối cho Tiểu Muội nữa, khả năng ứng phó với những tên nam sinh kia, kinh nghiệm không đủ, cũng may tính cách cô lãnh đạm, nhẹ nhàng từ chối khiến cho những người theo đuổi thức thời mà lui, cũng không đến mức bị ảnh hưởng đến lòng tự tôn.
Cách đối đãi với người theo đuổi của Hứa Tiểu Hàn và Trần Mính lại khác, Hứa Tiểu Hàn từ chối thẳng thừng, tuyên bố trong trường đại học tuyệt đối không yêu đương, đừng có ai làm phiền cô, ai phiền cô một lúc, cô nhất định khiến người đó phiền cả đời.
Sự bướng bỉnh tùy hứng và cường hãn của Hứa Tiểu Hàn đã làm không ít người chùn bước.
Phương thức từ chối của Trần Mính hàm súc mà trực tiếp, hàm súc là ở chỗ cô dựng một cánh cửa cho người theo đuổi, trực tiếp là cánh cửa rất cao, cao đến dọa người khiến cho vô số người theo đuổi chỉ biết lắc đầu, có người mặt dày, lời thề son sắt nói y sẽ còn quay lại, người mặt mỏng thì trực tiếp chạy trối chết.
Cánh cửa của Trần Mính là --- người chồng lý tưởng trong lòng cô phải có hai chiếc xe, một xe Mecedez, một xe BMW, phải có hai căn nhà, một nhà tứ hợp viện, một tòa biệt thự...
Mặc kệ cách từ chối người theo đuổi của Tiểu Muội, Hứa Tiểu Hàn và Trần Mính có gì khác nhau, nhưng mục đích lại giống nhau, chính là cảnh cáo tất cả những nam sinh nhất thời kích động là tình yêu không có mục đích là tiến tới hôn nhân, cho dù muốn lưu manh nhưng nữ sinh không phối hợp thì nam sinh cũng không thể lưu manh được. Nếu nữ sinh phối hợp thì chính là nam nữ cùng lưu manh.
Ba người bọn Tiểu Muội cùng ăn cơm, cùng đi học, thân ảnh ba người trở thành phong cảnh của đại học Bắc Kinh, thay đổi lời đồn tiêu cực về chuyện nữ sinh Bắc Kinh vừa quay đầu liền dọa chết một con bò ở ven đường, trở thành tam công chúa nổi tiếng ở đại học Bắc Kinh.
Tiểu Muội ở Bắc Kinh sống rất thoải mái yên ổn, Quan Doãn liền yên tâm rồi. Hắn yên tâm thì ông cụ Dung cũng yên tâm.
- Ngày mai Văn Viễn Hòa muốn đến Trực Toàn, cháu phụ trách tiếp đãi, ông có chuyện gì muốn cháu để ý về chuyện tiếp đãi không ạ?
Quan Doãn khiêm tốn thỉnh giáo ông cụ Dung.
- Lúc có chuyện liền nghĩ đến ta, lúc không có chuyện, một cuộc điện thoại cũng không gọi, có phải anh quá ham công danh rồi không?
Ông cụ Dung châm biếm Quan Doãn:
- Chuyện của anh ta không quản.
Quan Doãn vui vẻ, người già nhưng tâm hồn còn trẻ con, gần đây ông cụ Dung quả thực có chút trẻ con, không phải hắn không thường xuyên đến thăm ông cụ Dung, chỉ là thời gian tiếp ông cụ ít hơn một chút mà thôi, hơn nữa Ôn Lâm, Nhất Giai và Tiểu Muội, Hạ Lai đều rất lâu không đến thăm ông cụ, ông cụ nhớ bọn họ cũng là chuyện thường tình.
- Một thời gian nữa bảo Hạ Lai, Ôn Lâm về nước một chuyến, gọi thêm cả Tiểu Muội, Nhất Giai cùng đến thăm ông.
Quan Doãn nói một vài lời an ủi:
- Ông cũng không chịu nói với cháu sinh nhật của ông gì cả, cháu còn muốn tổ chức lễ đại thọ cho ông cơ.
- Đừng nói quý ông liên tục thế, ta nghe rất giả.
Lúc ông cụ Dung không vui, chỉ có thể phát hỏa với Quan Doãn, ai bảo Quan Doãn là người thân nhất của ông cụ:
- Có thể gặp nhau đương nhiên là chuyện tốt, không gặp được thì cũng đừng miễn cưỡng. Giống như chuyện anh tiếp đãi Văn Viễn Hòa vậy, có thể lọt vào mắt ông ta là anh và ông ta có duyên, không lọt vào được thì cũng đừng miễn cưỡng.
Quan Doãn tuy là tin rằng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nhưng hắn càng nguyện ý cố gắng một chút ở giai đoạn tìm việc:
- Cháu đã lọt vào mắt của Mộc Quả Pháp, mà Mộc Quả Pháp và Văn Viễn Hòa rất hợp nhau, điều này chứng minh cháu có cơ hội để lọt vào mắt của Văn Viễn Hòa.
- Anh xem trọng Văn Viễn Hòa như vậy sao?
Ông cụ Dung hỏi ngược lại.
- Cháu xem trọng hay không không quan trọng, quan trọng là ông có xem trọng Văn Viễn Hòa không?
Quan Doãn rốt cục vẫn hy vọng nhận được lời nhận xét của ông cụ Dung.
- Văn Viễn Hòa ấy mà...
Ông cụ Dung trầm ngâm một hồi:
- Khá thích thể dục thể thao, thích văn hóa cổ điển, mặc dù ông ta xuất thân không tồi nhưng trong xương cốt vẫn là tinh thần của nhân dân, muốn làm bạn với ông ta thì anh nhất định phải nhớ rõ một điểm --- Văn Viễn Hòa tính cách cường thế, khá tùy ý, không thích theo khuôn phép cũ, lúc nói chuyện, sắc thái cá nhân khá nổi bật, không thích hơi chút là đại biểu cho ai, mà trực tiếp nói tôi thế này tôi thế kia.
Quan Doãn nhớ hết trong lòng, lời nhận xét của ông cụ Dung trong chốn quan trường, nhận xét về các nhân vật quan lớn đang ngồi ở cấp quan trọng, xa hơn nhiều so với những gì hắn có thể.
- Văn Viễn Hòa cũng thích thơ cổ nhưng ông ta thích thơ Đường từ Tống, thông tục dễ hiểu hơn chứ không thích các tác phẩm thơ như thi kinh, ly tao. Câu thơ mà ông ta thích nhất là --- chí hướng to lớn sẽ có thời cơ.
Ông cụ Dung nói mở màn, lại thao thao bất tuyệt nói tiếp một màn, sau đó lại nói:
- Tặng anh một câu nữa --- Đông phương dục hiểu, mạc đạo quân hành tảo. Đạp biến thanh sơn nhân vị lão, phong cảnh giá biên độc hảo (Vừng đông sắp hé, chớ rằng đi sớm nhé! Giẫm khắp non xanh người vẫn trẻ, phong cảnh bên này tuyệt đẹp!).
Phong cảnh bên này tuyệt đẹp? Quan Doãn có chút không hiểu, phong cảnh bên nào tuyệt đẹp? Đang định hỏi rõ ràng thì ông cụ Dung lại ngắt điện thoại.
Lắc đầu cười, Quan Doãn biết ông cụ Dung chỉ nói đến đấy, chỗ nào không hiểu cũng chỉ có thể tự mình hắn tiêu hóa mới được, đang nghĩ đến nhập thần thì lại có người gọi điện thoại đến.
Là Kim Nhất Giai.
- Alô, tiểu Quan, em thăm dò giúp anh rồi, tỉnh Tần tạm thời trống một vị trí ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nghe nói mong tỉnh Yến điều người đến đó, hơn nữa Trưởng ban tổ chức tỉnh Tần sắp chuyển về Bắc Kinh rồi.
Quan Doãn đang kích động, cũng không để ý cách gọi tiểu Quan của Kim Nhất Giai đối với hắn, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ Mộc Quả Pháp muốn thoát ra khỏi cái lồng của tỉnh Yến, chuyển đến tỉnh Tần sao?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK