Sở Triều Huy không được coi là người trong quan trường, nhưng anh ta xuất thân là lính, biết rõ Hoàng Hán là Phó cục trưởng phân cục Đơn Thủy , nói như vậy là dĩ hạ phạm thượng, phạm vào điều tối kỵ chốn quan trường. Đặc biệt là ở trước mặt Cục trưởng cục công an Thành phố Trịnh Thiên Tắc chỉ trích một người đường đường là Chủ tịch Thành phố, lời này nếu truyền ra ngoài thì chính là một sai lầm chính trị nghiêm trọng.
Còn một điểm, Hô Diên Ngạo Bác lại là chỗ dựa lớn nhất của Trịnh Thiên Tắc. Hoàng Hán rốt cuộc có chứng cớ xác thực hay muốn châm ngòi ly gián? Sở Triều Huy lập tức trong lòng cả kinh, vểnh tai lên nghe tiếp.
Trịnh Thiên Tắc sắc mặt đại biến, liếc nhìn Hoàng Hán từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói:
- Hoàng Hán, ý cậu là gì, thân phận của cậu là gì, nói bừa bãi!
Nếu chỉ là Trịnh Thiên Tắc quát Hoàng Hán một tiếng thì cũng chẳng sao, nhưng vừa nói xong, gã lại xoay chuyển nói:
- Suy đoán không có bằng chứng xác thực thì đừng nói linh tinh.
Sở Triều Huy lập tức hiểu ngụ ý của Trịnh Thiên Tắc. Cho dù Hoàng Hán có động cơ gì thì lời của y cũng khơi dậy ngọn sóng trong lòng Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc… dao động rồi!
Hoàng Hán không chút hoang mang nói:
- Mặc dù Chủ tịch Thành phố Hô Diên đối với tôi rất tốt, cực kỳ tín nhiệm, thường quan tâm đến công việc của tôi nhưng nói thật Cục trưởng Trịnh đi đến đâu tôi sẽ đi cùng đến đó. Vụ tai nạn xe cho dù có chứng cứ xác thực hay không, tôi cũng có lý do nghi ngờ trong tình thế như bây giờ, có người muốn một mũi tên trúng hai đích, kéo người khác đệm lưng, cũng để mình trong lúc mấu chốt thoát thân. Bây giờ là tình thế gì, Cục trưởng Trịnh rõ hơn nhiều tôi…
Lời nói của Hoàng Hán rất có trình độ, đầy thâm ý, rõ ràng là muốn ném đá giấu tay, cố tình để người khác nghe xong không bắt bẻ được gì, hơn nữa còn giống như tất cả đều suy nghĩ cho Trịnh Thiên Tắc, lại kết hợp với cục thế sắp gió nổi mây phun của Hoàng Lương, ám chỉ Hô Diên Ngạo Bác muốn lợi dụng Triệu Bưu diệt trừ Trịnh Thiên Tắc trước, sau đó diệt Triệu Bưu.
- Tôi còn nghi ngờ…
Hoàng Hán rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói:
- Chủ tịch Thành phố Hô Diên không phải mượn xe của Triệu Bưu giá họa cho Triệu Bưu mà là dùng tay của Triệu Bưu!
- Cậu có ý gì?
Trịnh Thiên Tắc mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Hoàng Hán:
- Hoàng Hán, cậu quá đáng quá rồi.
Chỗ ba người Trịnh Thiên Tắc, Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh đứng chính là chỗ trống ở dưới lầu, đám người vây xung quanh xem cách khá xa, không ai nghe rõ mấy người nói gì, cũng là Sở Triều Huy trước đó chiếm được địa hình có lợi mà ẩn thân, nếu không anh ta cũng không thể nghe được đoạn đối thoại cơ mật như vậy.
Trong đoạn đối thoại giữa Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán, Hồng Nhan Hinh cúi đầu không nói, giả vờ không đếm xỉa đến. Kỳ thật vẻ mặt khẩn trương của cô ta không thoát khỏi hai mắt của Sở Triều Huy, nhưng sự trấn tĩnh tự nhiên và ung dung tự tại của Hoàng Hán khiến anh ta thầm bội phục, làm anh ta hiểu một chuyện, cái tên Hoàng Hán này sâu không lường được.
Không biết tai sao cho dù Hoàng Hán vẻ mặt kiên định lời lẽ chính nghĩa, luôn mồm là vì bảo vệ lợi ích cho Trịnh Thiên Tắc nhưng Sở Triều Huy luôn cảm thấy Hoàng Hán không đáng tin, dường như y đang từng bước kéo Trịnh Thiên Tắc xuống nước, mà Trịnh Thiên Tắc mặc dù có chút hoài nghi nhung6 vẫn bị Hoàng Hán dắt mũi, rớt vào cạm bẫy của y.
Sao Hoàng Hán lại phải ly gián Trịnh Thiên Tắc và Hô Diên Ngạo Bác chứ? Sở Triều Huy trong lòng có nghi vấn nhưng không nghĩ nhiều, anh ta chỉ phụ trách thăm dò tin tức, cuối cùng phân tích và đưa ra phán đoán là chuyện của Quan Doãn , anh ta phân tích hợp lý thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
- Tôi cũng thấy lời của Phó cục trưởng Hoàng có vài phần đạo lý.
Luôn cúi đầu không nói gì Hồng Nhan Hinh đột nhiên ngẩng đầu xen vào một câu. Cô ta mặt hơi đỏ lên:
- Lần trước Triệu Bưu nói với tôi, y hận tất cả những tên đàn ông nào có liên quan mật thiết với tôi, hận Hoàng Hán, hận Trịnh Hàn, cũng hận… Cục trưởng Trịnh. Y còn hỏi tôi, có phải Trịnh Hàn cũng đã từng lên giường với tôi không… Y nói có một lần Trịnh Hàn uống say, chính mồm nói với y gã đã làm gì tôi.
Ngoại trừ việc kinh tế, Hồng Nhan Hinh không hề can dự vào việc chính trị của Trịnh Thiên Tắc, nhưng hôm nay lại bất ngờ thuận theo ý của Hoàng Hán mà tiếp lời. Nếu là bình thường nhất định sẽ làm Trịnh Thiên Tắc vô cùng nghi ngờ, nhưng bây giờ Trịnh Thiên Tắc đã bị Hoàng Hán đưa vào vòng luẩn quẩn, đừng nói gã nghi ngờ Hồng Nhan Hinh hát đệm cho Hoàng Hán, ngay cả một chút cảnh giác cũng không có. Không cần Hồng Nhan Hinh nói tiếp, trong lòng gã liền có một ý nghĩ ---Triệu Bưu thèm muốn vẻ đẹp của Hồng Nhan nhưng khổ nỗi không có cơ hội ra tay, thẹn quá hoá giận, lại bị Hô Diên Ngạo Bác lôi kéo liền chuyển yêu thành hận, tưởng Hồng Nhan là người con gái của gã, dưới sự sai bảo của Hô Diên Ngạo Bác, dưới sự điều khiển của lợi ích và thù hận, Triệu Bưu nhất thời kích động liền hạ độc thủ với gã.
Tay nắm chặt di thư của Triệu Bưu, Trịnh Thiên Tắc sóng lòng cuồn cuộn. Di thư của Trịnh Thiên Tắc không dài, chỉ ngắn ngủi mấy chục từ, tương đương với một bức thư sám hối, ý đại khái là y làm chuyện có lỗi với Trịnh Thiên Tắc và mấy anh em khác, bây giờ hối hận, nguyện lấy cái chết tạ tội…
Di thư còn chưa cho Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh xem. Trịnh Thiên Tắc là người đầu tiên chạy đến hiện trường, Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh sau đó mới tới. Chuyện di thư gã giấu diếm Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh, bây giờ xem ra sự phân tích của Hoàng Hán cộng với sự bổ sung của Hồng Nhan Hinh cùng với nội dung di thư không hẹn mà giống nhau liền chứng minh hai vấn đề, hoặc là cái chết của Triệu Bưu do Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh liên kết bày ra, hoặc là Hoàng Hán phân tích vào đúng mấu chốt, mọi việc là do Triệu Bưu không được thoả mãn nên dẫn đến một loạt huyết án.
Trịnh Thiên Tắc trong lòng không biết là cảm giác gì, gã luôn mắng Triệu Bưu không thể vì một dục vọng mà sống, cuối cùng Triệu Bưu vẫn chết bởi nửa thân dưới, nên mắng y ngu như lợn hay nên thương hại y khôn có năng lực tự chủ y như động vật, cuộc đời êm đẹp như vậy mà lại huỷ trong tay một người đàn bà
Điều mấu chốt buồn cười nhất là từ đầu đến cuối Triệu Bưu chưa từng động đến Hồng Nhan Hinh. Nếu một người đàn ông vì một người con gái đáng để trả giá hoặc vì tình yêu mà hi sinh tính mạng thì còn được coi là có giá trị thể hiện nhất định, vậy thì cái chết của Triệu Bưu là chết không có chút ý nghĩa nào rồi.
Người con trai theo đuổi con gái vốn là thiên tính nhưng con trai cũng không phải vì con gái mà sống. Cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải có kiềm chế mới lâu dài được, cái chết của Triệu Bưu, không trách được ai, chỉ trách y không nên thân
Trịnh Thiên Tắc không nói gì, chỉ lặng yên đưa di thư vào tay Hoàng Hán. Hoàng Hán cầm lấy vừa đọc chỉ thở dài một tiếng, lắc đầu, đưa di thư cho Hồng Nhan Hinh. Hồng Nhan Hinh liếc một cái, mặt không chút thay đổi nói:
- Đáng đời!
- Đáng đời!
Hồng Nhan Hinh vừa nói xong, một người đi từ trên lầu xuống, vội vã đến trước mặt Trịnh Thiên Tắc, tức giận nói:
- Cục trưởng Trịnh, Triệu Bưu thắt cổ là quá dễ dàng cho y. Nếu y không chết tôi cũng phải giết chết y!
Người đến là Cô Phong, Đại đội trưởng đội hình sự cục công an thành phố, là thân tín của Trịnh Thiên Tắc, anh ta tức giận hổn hển đem một khẩu súng lục đưa cho Trịnh Thiên Tắc:
- Cục trưởng Trịnh, sơ bộ nghi ngờ khẩu súng lục này là hung khí bắn chết Trịnh Hàn.
Trịnh Thiên Tắc nhận lấy khẩu súng xem, là một khẩu súng lục 54, súng lục 54 không hề có chút kỳ lạ nào, kỳ lạ chính là trên súng có một vết hằn rõ ràng là do người mài, gã vừa nhìn sắc mặt liền xám trắng, không sai, đây chính là súng của Triệu Bưu.
Trước kia, Triệu Bưu luôn bám lấy gã, muốn gã giúp y lấy một khẩu súng. Trịnh Thiên Tắc là Cục trưởng Cục công an Thành phố, lấy một khẩu súng là chuyện dễ như trở bàn tay nhưng y không muốn cho Triệu Bưu bởi vì Triệu Bưu tính tình không ổn định, nhưng sau đó bị Triệu Bưu làm phiền đến mức không có cách nào khác phải đưa cho y một khẩu.
Sau khi Triệu Bưu có súng, rất thích bắn súng, mượn sân bắn của Cục công an, bắn không dưới mấy trăm phát, Triệu Bưu sinh ra đã có tài bắn súng, cách bắn súng rất chuẩn, ngay cả rất nhiều cảnh sát hình sự cũng không bằng y.
Trịnh Thiên Tắc nhận lấy khẩu súng lục, liên tưởng ngay đến việc vết thương chí mạng sau lưng Trịnh Hán là do khẩu súng 54 gây ra, lại thêm tài bắn súng xa gần đều trúng đích của Triệu Bưu, còn có Triệu Bưu mấy lần để lộ sự tức giận hoài nghi Trịnh Hàn từng lên giường với Hồng Nhan Hinh, còn vụ tai nạn xe, lại thêm di thư, một loạt manh mối xâu chuỗi lại, kết luận cuối cùng chính là ---- Triệu Bưu cái loại hàng thứ phẩm này, nghi ngờ Trịnh Hàn và Hồng Nhan Hinh cấu kết, dưới cơ duyên xảo hợp, được Hô Diên Ngạo Bác bày mưu đặt kế, cuối cùng cũng ra tay với gã.
Có lẽ lương tâm day dứt, cũng có thể cảm giác cùng đường rồi, Triệu Bưu chết cho xong chuyện, cũng coi như chuyện y làm có khí phách nam nhi nhất cả đời này. Triệu Bưu vừa chết, vụ án Trịnh Hàn cũng coi như kết thúc, vụ tai nạn xe cũng xong. Trịnh Thiên Tắc suy nghĩ sâu hơn, Phong Huống chết trong tay Trịnh Hàn, Trịnh Hàn chết bởi tay Triệu Bưu, Triệu Bưu tự sát, vụ án mặc dù kết thúc nhưng vẫn còn một chỗ bế tắc.
Bây giờ bên cạnh gã ngoài Hoàng Hán và Hồng Nhan Dinh, mấy người khác không thể dùng được, ngũ hổ tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại hai, thật là thê lương, sao lại thế này được? Trịnh Thiên Tắc ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Kết án.
- Kết án?
Nghe xong tất cả những gì Sở Triều Huy nói, Quan Doãn cũng nhất thời kinh ngạc:
- Sao Trịnh Thiên Tắc lại không tiếp tục điều tra, chẳng lẽ gã không nghi ngờ Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh liên thủ gây ra vụ tai nạn xe và việc Triệu Bưu tự sát sao?
Sở Triều Huy cách xa đương nhiên không biết nội dung di thư nhưng nghe rõ đoạn đối thoại của ba người, cũng đoán được đại khái, nói:
- Mọi chuyện kín mít không chút kẽ hở, có một điểm cũng là bởi vì bây giờ Trịnh Thiên Tắc không còn ai để dùng, cho dù chỉ là vì kế sách đoạt lấy quyền lực, gã cũng phải tạm thời tin tưởng Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh…
Quan Doãn khen ngợi nói:
- Cậu phân tích rất có lý, cho dù bây giờ Trịnh Thiên Tắc nghi ngờ Hoàng Hán lừa gạt gã, cũng chỉ có thể nén giận.
Ngẫm lại tung hoành Hoàng Lương mười mấy năm như Trịnh Thiên Tắc mà giờ lại bị Hoàng Hán trừng trị đến mức không còn sức đánh lại, chỉ có thể giả vờ hồ đồ, cầu an thân, có thể thấy sự đời cũng thật thú vị, kiêu ngạo một thời cũng có lúc báo ứng.
- Triều Huy, vất vả cho cậu rồi.
Quan Doãn rất vui, hiện tại hắn gần như có thể khẳng định Hoàng Hán không những phản bội lại Trịnh Thiên Tắc, hơn nữa phản bội rất triệt để. Nếu hắn không đoán sai thì bắt đầu từ chuyện Phong Huống, tất cả hành động làm tan rã thế lực tập đoàn Trịnh Thiên Tắc bắt đầu từ trong nội bộ, có lẽ đều do Hoàng Hán làm.
Cái tên Hoàng Hán này càng ngày càng làm người khác không nắm bắt được. Tất cả những hành động của y ở Hoàng Lương là muốn đạt được thắng lợi gì, y lại có dã tâm lớn như thế nào?
Ngắt điện thoại của Sở Triều Huy, Quan Doãn tâm tư bất định, ngẩng đầu nhìn mấy người Tề Ngang Dương một cái, đột ngột trong đầu hiện ra một ý niệm không thể khống chế, hắn liền thốt ra:
- Ngang Dương, anh nói xem nếu như chúng ta bắt tay với Hoàng Hán thì thế nào?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK