Có thể nói từ khi Lý Dật Phong đến huyện Khổng nhậm chức, cho dù cuộc họp lớn hay nhỏ, cũng chưa từng cứng rắn như thế, một lời y đã định, rốt cục cũng xuất ra cái khí thế của người đứng đầu huyện ủy, đè ép hết tất cả các ý kiến phản đối khác, hơn nữa còn là nhịp đánh cuối cùng không được phép nghi ngờ
Vừa nói xong, Lý Dật Phong đứng dậy bước đi, không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau của các ủy viên thường vụ trong hội trường, quay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩnh Toàn liếc nhau, đều sợ ngây người, văn kiện gì trên tỉnh, chuyện là như thế nào? Sao không nghe được tin tức gì? Tục ngữ nói phần đuôi quyết định phần đầu, cảnh giới quyết định tầm mắt, chênh lệch trình độ, khiến Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn cùng lập tức hiểu ra một việc, chơi thủ đoạn với Lý Dật Phong, hóa ra còn kém vài phần.
Lý Dật Phong lần đầu ra tay, biểu thị thế cục huyện Khổng, lại lần nữa đột nhiên biến đổi, do sự việc của Lưu Bảo Gia dẫn phát lấy Tiền Ái Lâm làm mồi lửa đã nhóm lên sự biến đổi thế cục nhân sự ở huyện Khổng , và vấn đề đình công ở hạng mục đập nước dẫn đến xung đột chính diện đầu tiên của Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương, vì biến đổi lớn ở huyện Khổng, chôn sâu xuống phục bút.
Lý Dật Phong vừa đi, Lãnh Phong cũng đứng lên, giải thích ngắn gọn mấy câu:
- Trên Tỉnh gần đây đề ra một chính sách, nội dung liên quan đến vấn đề phục hồi phần mồ, quy định cụ thể như thế nào, bây giờ vẫn chưa rõ, ở dự án đập nước mấu chốt trước mắt, vẫn là chờ một chút, ngộ nhỡ chẳng may có xung đột với chính sách trên tỉnh, cũng không tiện giải thích được với bên trên. Được rồi, giải tán đi.
Hai nhân vật số một và số hai vừa đi, không muốn tan họp cũng phải tan, người rầm rầm đi hết, chỉ còn lại Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn ngồi bất động, Thôi Ngọc Cường cũng ở lại sau cùng, đứng trước mặt Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn, chần chừ một lát, muốn nói gì đấy, nhưng chỉ lắc đầu rồi đi.
Mọi người đi hết rồi, phòng họp to như vậy trở nên trống rỗng vắng vẻ, khiến cho lòng người trống không sa sút, Quách Vĩ Toàn thở mạnh không ra hơi, y nhìn sắc mặt âm trầm như nước của Lý Vĩnh Xương, trong lòng cũng là khua chiêng gõ trống, hoàn toàn mất đi tự tin ngày trước.
Huyện Khổng làm sao vậy, thời điểm nhìn thấy tất cả mọi thứ đều phải đi vào quy củ, bỗng nhiên biến động bất ngờ, làm cho người ta mơ hồ không rõ phương hướng? Quách Vĩ Toàn không nghĩ ra biến cố trong đó, đành phải nhìn về phía Lý Vĩnh Xương với ánh mắt cầu cứu.
Lý Vĩnh Xương cũng không nghĩ ra, nhưng ít nhiều cũng rõ hơn Quách Vĩ Toàn một chút, thế cục của Huyện Khổng, mất kiểm soát rồi. Chưa vội đề cập đến vấn đề văn kiện trên Tỉnh, chỉ nói đến chuyện Lý Dật Phong đột nhiên bắt tay với Lãnh Phong thôi đã khiến Lý Vĩnh Xương ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.
Lý Vĩnh Xương thân là thổ địa ở huyện Khổng, ngoài mặt là cùng hợp tác với Lý Dật Phong chèn ép Lãnh Phong, nhưng trên thực tế điều y luôn theo đuổi là lợi ích lớn nhất của bản thân. Mượn tay Lý Dật Phong chèn ép Lãnh Phong, cho Lãnh Phong không có chỗ đứng ở huyện Khổng, lại lợi dụng ưu thế địa lợi nhân hòa của mình, đem Lý Dật Phong ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, sau đó cuối cùng làm cho hai nhân vật đứng đầu bất hòa, y là nhân vật đứng thứ ba ở huyện Khổng chính thức dạt được mục đích người cầm lái.
Đương nhiên, trong lòng Lý Vĩnh Xương cũng biết, Lý Dật Phong cũng có tâm lý đề phòng với y, trước sau luôn tìm cách phá bỏ, cũng tạo nên quyền uy của nhân vật đứng đầu. Do đó, y trong sự hợp tác với Lý Dật Phong, bố trí phòng vệ, mọi chuyện nắm trong tay, âm thầm vây đổ Lý Dật Phong, chúng là phòng ngừa sau này bị Lý Dật Phong áp chế, Lý Dật Phong thừa cơ lật đổ đại cục.
Không tồi, tất cả đều ở trong lòng bàn tay y, không những Lý Dật Phong và Lãnh Phong bị y bài trí xoay chuyển, còn thành công ép cho Quan Doãn không ngẩng đầu lên được. Có thể nói, y tay trái lừa gạt Lý Dật Phong, tay phải đánh đổ Lãnh Phong, chân lại đá Quan Doãn, bóp chết tất cả những thế lực có thể uy hiếp y ở huyện Khổng ngay từ lúc mới dâm chồi, bảo đảm y vẫn có thể hô mưa gọi gió vô tư ở huyện Khổng.
Nhưng cho đến tận hôm nay y mới phát hiện ra, dường như thế cục không hề nằm trong tay y, dần dần biến hóa tinh tế, xoay chuyển sang hướng bất lợi cho y, nhất là hội nghị thường vụ ngày hôm nay, họp hành không hiểu ra sao cả, cũng khiến trong lòng y thật sự run sợ.
Rốt cuộc tình thế bắt đầu không khống chế được từ khi nào? Lý Vĩnh Xương cẩn thận suy nghĩ, đúng tồi, hẳn là chính từ sau khi Quan Doãn được đề bạt lên phó phòng, hoặc là nói, từ sau khi Ngõa Nhi đến, dường như chỉ trong một đêm, Quan Doãn đã quét sạch sự suy tàn trước kia, không còn cụm đuôi làm người, mà là bỗng nhiên thể hiện trí tuệ cao siêu, thậm chí còn dám ra oai trước mặt y.
Quan Doãn… Lý Vĩnh Xương hướng ánh mắt ra ngoài của, mấy cây liễu to ngoài cửa đã có lá bị gió thu thổi đi rồi, mùa thu sắp đến rồi, trong lòng y bỗng dâng lên một nỗi ức chế phẫn nộ không kiềm được, một Quan Doãn đã đảo lộn thế cục huyện Khổng? Không đời nào đâu!
Lý Vĩnh Xương phần nào đoán được Lý Dật Phong mượn đề tài để nói dụng ý của mình, Lãnh Phong giờ nắm quyền chủ động trong vấn đề Tiền Ái Lâm quyên góp vốn, Quan Doãn cũng chặn ngang một tay, muốn từ đó mưu lợi bất chính, mà Lý Dật Phong lại muốn nắm chặt quyền chủ động trong hạng mục đập nước lớn, sau đó cuối cùng có thể hợp nhất với vấn đề góp vốn của Tiền Ái Lâm, bức Thôi Ngọc Cường tỏ thái độ, từ đó phá vỡ cục diện bế tắc của vấn đề nhân sự.
Chẳng khác nào nói, Lãnh Phong tạo ra sự cố, Quan Doãn ở giữa chu toàn, Lý Dật Phong muốn nắm bắt cơ hội, mượn cơ hội nắm quyền, cuối cùng cả ba được lợi, chỉ có mình y bị hao tổn.
- Nghĩ hay đấy!
Sau khi nghĩ thông suốt mắc xích trong đó, Lý Vĩnh Xương đập bàn đứng dậy:
- Vĩ Toàn, bảo tổ lãnh đạo ít giao việc cho Xa Quân thôi, cho nó ở huyện ủy nhiều chút, đi theo bên cạnh Bí thư Lý.
Quách Vĩ Toàn hiểu ý, biết lúc Vương Xa Quân đi theo bên cạnh Lý Dật Phong, chính là theo làm việc, kỳ thực là để giám sát.
- Còn nữa, khoản ngân hàng cho vay đầu tiên đến chưa?
- Đến rồi
- Tốt, mỗi một khoản tiền, trong lòng anh phải biết rõ, không có xét duyệt của Xa Quân hoặc chữ kí của anh, nhất định không được chi.
- Được, phó Bí thư Lý an lòng, vấn đề tiền của công trình, tôi nhất định nghiêm khắc quản lý.
- Còn nữa, anh chuẩn bị một chút, tối nay đi vào Thành phố với tôi một chuyến, gặp bí thư Tưởng một lát.
Lý Vĩnh Xương cuối cùng cũng lộ ra một tia đắc ý
- Có người lấy ưu thế là văn kiện trên Tỉnh ra đè đầu chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không trực tiếp lên thành phố mời Bí thư Tưởng về huyện Khổng khảo sát công tác hay sao? Hạng mục công trình đập nước sông Lưu Sa động đến Thành phố, cũng có ảnh hưởng đến hạng mục lớn, mời Bí thư Tưởng đến khảo sát công trình, cũng là không nói quá.
Quách Vĩ Toàn mỉm cười gật đầu:
- Phó Bí thư Lý sáng suốt, quan huyện không bằng hiện quản, lấy danh nghĩa trên Tỉnh đè đầu ta, dựa vào cái đuôi sói to, chúng ra mời Bí thư Tưởng của Thành phố ra mặt, xem Lý Dật Phong và Lãnh Phong còn có thể như nào được nữa.
Lý Vĩnh Xương im lặng cười, không nói gì, dụng tâm của y quá sâu xa so với Quách Vĩ Toàn, y muốn mời Tưởng Tuyết Tùng đến huyện Khổng khảo sát công trình, một là muốn lấy Tưởng Tuyết Tùng để tạo áp lực cho Lý Dật Phong và Lãnh Phong, khiến hai người đó biết rằng, trong phạm vi thành phố Hoàng Lương, cho dù là cán bộ của tỉnh cũng phải thành thật nhập gia tùy tục, bởi vì sự khảo hạch và lên chức lên quyền của hai người, hoàn toàn nằm trong tay của Tưởng Tuyết Tùng.
Mặt khác, Lý Vĩnh Xương cũng lờ mờ nghe nói, Tưởng Tuyết Tùng không thích Quan Doãn, canh cánh trong lòng với sự đề bạt phó phòng của Quan Doãn, về phần Tưởng Tuyết Tùng không thích Quan Doãn, y cũng không biết nội tình, nhưng không sao, y chỉ cần biết Tưởng Tuyết Tùng rất không thích Quan Doãn là được rồi, mời Tưởng Tuyết Tùng đến, ngoài động đến hai vị họ Lý và họ Lãnh ra, còn có thể mượn tay Tưởng Tuyết Tùng, lại lần nữa hung hăng đè ép Quan Doãn một chút.
Lý Vĩnh Xương rốt cục đã nhìn rõ, huyện Khổng không yên ổn, sự phá hoại của Quan Doãn có tác dụng đứng mũi chịu sào. Nếu như có thể đánh bật Quan Doãn khỏi huyện ủy thì không thể tốt hơn, bớt đi hắn ở bên trong trộn lẫn và quấy rầy, chẳng những khiến Lãnh Phong muốn khắc phục khó khăn, mà cả Lý Dật Phong cũng nóng lòng muốn thử, muốn từ trong phân ra một chén canh.
Cũng đừng nghĩ nữa, huyện Khổng là huyện Khổng của y, ai cũng đừng mơ cướp được quyền khống chế huyện Khổng từ trong tay y.
- Tốt lắm, anh đi chuẩn bị trước một chút, tôi đi bày tỏ với Bí thư Tưởng.
Lý Vĩnh Xương khoát khoát tay, Quách Vĩ Toàn vội gật đầu ngầm hiểu ý rồi vội đi.
Lý Vĩnh Xương đứng dậy bước ra cửa, từng bước từ phòng họp đi ra ngoài sân, cảm nhận thấy không khí xơ xác tiêu điều mà mùa thu tạt vào mặt, không khỏi hơi có chút chớp chớp mắt. Y ở huyện Khổng sắp được cả đời rồi, thêm chín mười năm nữa thì vào hội đồng nhân dân dưỡng già, ước mơ cuối cùng của y là khi lùi về tuyến hai, đến Hội đồng nhân dân đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch một lần rồi về hưu trong vinh quang.
Xem ra hiện nay, muốn thuận lợi thực hiện giấc mơ của y, còn phải bài trừ vài cái khó khăn không nhỏ, Lý Dật Phong y không động đến được, Lãnh Phong y cũng không đuổi đi được, như vậy, người có khả năng có thể chịu quyền cước của y, chỉ có mình Quan Doãn.
Được, để cho y tập trung tinh thần dọn dẹp Quan Doãn, xem Quan Doãn còn có thể kiêu ngạo được mấy ngày!
Quan Doãn lúc này lại không cảm nhận được cảm giác mát mẻ của mùa thu, trái lại, hắn lại đang trong niềm vui và sự căng thẳng nho nhỏ.
Sau hội nghị thường vụ mở rộng, Quan Doãn đi vào văn phòng Lãnh Phong trước, thảo luận một chút về bước tiếp theo, tuy bây giờ giữa hắn và Lãnh Phong vẫn chưa đạt đến trình độ thân mật khăng khít, nhưng nói chuyện cũng thoải mái hơn trước, nhiều đề tài cũng có thể thoải mái nói ra, sau khi thảo luận về sự đình công ở hạng mục đập nước và khả năng làm trở lại của công trình, lại đạt thêm một bước nghiên cứu về thế cục huyện Khổng sau này.
- Tiền Ái Lâm thả người rồi.
Lãnh Phong thản nhiên liếc nhìn Quan Doãn:
- Tình hình biến đổi có phần nhanh chóng.
Quan Doãn khẽ gật đầu:
- Người đã thả rồi, nhưng sự tình chưa chắc đã hoàn toàn kết thúc, thực ra người thả ra thì càng tốt, ân oán đã được kết, Lưu Gia Bảo, Lôi Tấn Lực, Lý Lí, sẽ không để như vậy.
- Việc cãi nhau ầm ĩ không cần phải có, công khai, không cần ngấm ngầm.
Lãnh Phong lắc đầu nói:
- Phải đánh cho đối phương tâm phục khẩu phục, mới có bản lãnh thực sự.
Trong nháy mắt, trong đầu Quan Doãn lại xuất hiện một cái tên – Chương Đôn, xét theo cách giải quyết công việc, Lãnh Phong quả thực có nét tương đồng với Chương Đôn, nhưng xét theo truy cầu của đời người, thì vẫn chưa thể đem Lãnh Phong và Chương Đôn làm phép so sánh. Theo đuổi của đời người quyết định cảnh giới, cảnh giới quyết định thủ đoạn. Nhưng mong Lãnh Phong sẽ không như Chương Đôn, một khi đã đắc thế thì sẽ chém tận giết tuyệt đối thủ.
- Chủ tịch huyện yên tâm, Bảo Gia y bây giờ làm việc, rất có chừng mực
Quan Doãn cẩn thận hỏi một câu:
- Sự tình đã phát triển đến mức nào rồi? Tôi là người huyện Khổng, tôi hy vọng huyển Khổng có thể bình an vững vàng.
Lãnh Phong nhíu mày:
- Theo ý của riêng tôi, tôi cũng hy vọng tất cả trong phạm vi khống chế được, nhưng có hai vấn đề tôi nghĩ ngợi không ngừng, một là Lý Dật Phong muốn nắm giữ bao nhiêu quyền, hai là phản ứng của Lý Vĩnh Xương mãnh liệt nhiều như thế nào, nếu như Lý Vĩnh Xương kịch liệt phản ứng, Lý Dật Phong lại thu tay, sự việc lại một lần nữa trở về quỹ đạo ban đầu.
Quan Doãn mỉm cười, cười rất tự tin:
- Không đâu, Bí thư Lý sẽ không sớm thu tay, hơn nữa đến lúc y muốn thu, e là cũng không thu được.
Lãnh Phong nao nao:
- Nói như thế nào? Cậu có cẩm nang diệu kế gì?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK