Thật ra, cảm giác của Quan Doãn với Hoàng Hán rất phức tạp.
Tuy Hoàng Hán đứng đầu Ngũ hổ tướng, nhất định là một người có năng lực và thủ đoạn nhất trong đám thủ hạ dưới tay Trịnh Thiên Tắc, cũng có thể là kẻ đáng chết nhất dưới tay Trịnh Thiên Tắc, nhưng từ khi Quan Doãn vào Hoàng Lương, chẳng những không cảm nhận được thủ đoạn cao minh của Hoàng Hán, cũng không có ấn tượng xấu gì đối với Hoàng Hán. Thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ là bên trong sự đại gian ác lại là thiện lương?
- Cục trưởng Hoàng, có việc gì sao?
Giọng điệu của Quan Doãn cũng không thể nói rõ được là nhiệt tình hay lạnh lùng, chỉ là thái độ không xa không gần.
- Đã trễ thế này còn gọi điện thoại, có chuyện gì ngày mai nói không được sao?
Câu sau không phải là bổ sung, mà là nhấn mạnh, nhắc nhở Hoàng Hán có việc cứ nói thẳng, không cần vòng vo. Hắn cũng biết, Hoàng Hán gọi điện thoại vào lúc đêm khuya, nhất định phải có việc, mà còn là việc lớn nữa.
Giọng nói của Hoàng Hán vẫn rất bình tĩnh:
- Thư ký Quan, sau khi điều tra, vụ án Bát Lý Đồn và anh không có liên quan trực tiếp, Phong Huống bị Trịnh Hàn sát hại.
Không đợi Quan Doãn lên tiếng, Hoàng Hán đã ngắt điện thoại ngay.
Hay cho một cú điện thoại không đầu không đuôi lại khiến người ta miên man bất định. Nếu như cuộc điện thoại của Trịnh Lệnh Đông khiến thấy rõ tác dụng cầu nối của Quan Doãn ở Hoàng Lương là rất quan trọng, thì cú điện thoại này của Hoàng Hán lại khiến Quan Doãn ý thức được, hắn chẳng những là điểm tựa trong cuộc đọ sức của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, chẳng những là cầu nối giữa Tưởng Tuyết Tùng và Thôi Đồng, mà cũng là điểm tựa của Trịnh Lệnh Đông, còn hiện giờ, hắn đã trở thành điểm tựa kín đáo của Hoàng Hán rồi.
Sao lại như vậy? Sao ngay cả Hoàng Hán cũng muốn tạo sự chú ý của hắn?
Quan Doãn tuy không biết rõ rốt cuộc Hoàng Hán nói kết quả vụ án Phong Huống cho hắn biết là có dụng ý gì, nhưng nghĩ kỹ, tình hình vụ án Phong Huống, Hoàng Hán không cần phải báo cáo với hắn. Cho dù hắn và Hoàng Hán có quan hệ cá nhân, cũng không cần phải gọi điện thoại đến báo cáo vào lúc đêm khuya thế này. Hành động như thế của Hoàng Hán chứng tỏ đối với vụ án Phong Huống, trong lòng Hoàng Hán vẫn luôn cân nhắc.
Chẳng lẽ… trong đầu Quan Doãn lóe lên một ý tưởng, chẳng lẽ Hoàng Hán chính là người âm thầm đứng sau lưng để dẫn mọi chuyện đến một hướng khác? Chẳng lẽ Hoàng Hán đã rõ Bát Lý Đồn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Y chính là người âm thầm bắn một phát giết chết Trịnh Hàn sao?
Quan Doãn không chỉ sợ mà là kinh sợ. Nếu như thật sự là do Hoàng Hán gây ra, vậy thì mục đích của Hoàng Hán là gì? Rốt cuộc là yểm trợ cho hắn, hay là thay thế Tề Ngang Dương? Hay là Hoàng Hán chỉ muốn thừa cơ làm tan rã thế lực Trịnh Hàn, sau đó thay thế vào?
Hai cú điện thoại mang theo tin tức quá mức kinh người, đồng thời số lượng tin tức lại quá mức khổng lồ, nhất thời khiến Quan Doãn không thể chịu đựng nổi. Thấy trời càng khuya nhưng vẫn không buồn ngủ, đành phải rời giường, mở cửa sổ, để gió lạnh thổi vào cho tỉnh táo một chút.
Gian phòng Quan Doãn có hai phòng ngủ một phòng khách. Hắn ngủ trong phòng ngủ chính. Từ hướng nam phòng ngủ nhìn ra, có thể thấy được bóng đêm huyền ảo của Hoàng Lương. Tuy giờ là mùa đông, nhưng những ngọn đèn vẫn huy hoàng như trước, nếu dõi mắt nhìn về nơi xa, còn có thể mơ hồ thấy được ống khói cao ngất của Nhà máy nhiệt điện Nam Bộ.
Nhà máy Nhiệt điện là một trong những dấu hiệu của Hoàng Lương. Hoàng Lương có nhiều than đá. Khu vực khai thác mỏ là khu vực núi cách nội thành hơn bốn mươi km, là một trong những khu khai thác than đá nổi tiếng trong nước. Nhà máy thép Hoàng Lương cũng là xí nghiệp nổi tiếng trong nước.
Chính vì nguyên nhân có những nhà máy công nghiệp trụ cột, Hoàng Lương nhiều lần không khai thác hết ý tưởng phát triển kinh tế của chính phủ, chỉ xoay quanh các hạng mục than đá, sắt thép và nhiệt điện thôi, rất ít khi có cải tiến có tính xây dựng.
Cũng chính vì vậy mà Quan Doãn luôn kính nể Tưởng Tuyết Tùng biết nhìn xa. Tưởng Tuyết Tùng đã nhắc đến chiến lược chấn hưng văn hóa. Tuy rằng được tình hình kinh tế Hoàng Lương trước mắt mà nói, là không thực tế lắm, trong thời gian ngắn không thấy được hiệu quả lợi ích. Nhưng nhìn theo lâu dài, đúng là nhân dân Hoàng Lương có được phúc lợi.
Tưởng Tuyết Tùng không mong trong nhiệm kỳ của mình giải quyết vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng, hoặc là những dự án tai họa vô tận về sau để theo đuổi chiến tích, lại phát triển chiến lược văn hóa trong nhiệm kỳ của mình, thầm mong làm chút việc thực tế cho người dân Hoàng Lương, lưu lại cho người dân Hoàng Lương một dự án liên tục phát triển. Cũng thật lòng nói, Tưởng Tuyết Tùng có đủ tầm nhìn xa của một chính trị gia, là một người Bí thư Thành ủy đầy đủ tư cách.
Trước tiên là mặc kệ Hô Diên Ngạo Bác có ý nghĩ gì với việc phát triển kinh tế Hoàng Lương, ít nhất Quan Doãn cũng đồng tình với cách nhìn của Tưởng Tuyết Tùng. Về lâu dài, chấn hưng văn hóa, cường quốc văn hóa dĩ nhiên sẽ hình thành được một nhận thức chung. một quốc gia thật sự giàu có không phải dựa vào GDP cao hay thấp, cũng không phải là xếp hạng bao nhiêu trên thế giới, mà là chấn hưng văn hóa, là văn hóa tự thân có thể lan truyền bao xa trên thế giới.
Một người chỉ có của cải không có tri thức chỉ là trọc phú. Một quốc gia chỉ có GDP mà không có văn hóa, vĩnh viễn sẽ không lấy được sự tôn trọng của những nước khác, cũng sẽ không đứng sừng sững được trong khu rừng thế giới.
Nhưng Quan Doãn cũng biết rõ, giai đoạn hiện nay, cán bộ lên chức dựa vào thành tích. Hôm nay, nếu Tưởng Tuyết Tùng quản lý Hoàng Lương không lấy được sự thắng lợi về kinh tế, nếu Tưởng Tuyết Tùng muốn thúc đẩy chiến lược văn hóa, trong nhiệm kỳ của ông ta tất nhiên sẽ không thu được hiệu quả và lợi ích, vậy thì phải có chiến tích về phương diện khác. Nếu không, chuyện ở Hoàng Lương của ông ta xem như chuốc lấy thất bại cho xong. Nếu nền kinh tế mạnh thứ ba tỉnh Yến bị Bí thư bỏ mặc, không làm bất cứ việc gì thì đừng nói đến triển vọng chính trị của ông ta nữa, nhất định vì thế mà sẽ xấu đi. Cũng vì thiếu những con số dày đặc trong lý lịch, con đường lên chức nhất định bị ngăn trở.
Nếu không lấy được sự thắng lợi về kinh tế, trong tay Tưởng Tuyết Tùng còn có quân bài gì có thể đánh? Quan Doãn suy nghĩ cẩn thận lại những gì Tưởng Tuyết Tùng đã làm từ lúc nhậm chức đến nay, lại thêm những phân tích qua văn kiện mà hắn tiếp xúc mấy ngày cùng thế cục hoàng Lương từ khi hắn làm thư ký Tưởng Tuyết Tùng đến nay, vẫn không thể hiểu được rõ ràng Tưởng Tuyết Tùng.
Tưởng Tuyết Tùng giấu mình quá kỹ, sẽ không dễ dàng làm lộ ra lá bài tẩy sở trường. Khi quân bài của Tưởng Tuyết Tùng còn chưa lật lên – đó cũng là kết quả của việc ông ta ẩn nhẫn và bố trí suốt ba năm qua – chính là lúc ông ta muốn thu hoạch chiến tích cuối cùng của ông ta ở Hoàng Lương.
Quan Doãn yên tâm cười, đi theo một cao thủ thâm sâu không lường được, hắn sau này càng được học tập nhiều hơn. Cứ đợi xem sao, khi Tưởng Tuyết Tùng làm lộ quân bài chưa lật, ngày ra tay với Hô Diên Ngạo Bác, cũng chính là lúc thấy được chân tướng.
Trời vừa sáng, khi Quan Doãn đã thoải mái nện bước vào tòa nhà Thành ủy, thư ký Thành ủy hắn đã là nhân vật mà nổi tiếng trong Thành ủy, vừa được Bí thư Tưởng coi trọng, lại được Bí thư Thôi khen ngợi, tronghai ngày ngắn ngủi đã thành công khai mở thế cục, trái hẳn với lúc trước, khi Sư Long Phi làm thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, phải mất năm năm mới có thể tạo được quyền uy của thư ký thứ nhất Thành ủy, so ra, giữa người với người, khí thế cũng đủ bức chết người khác rồi.
Khiến cho người khác kinh ngạc là, Quan Doãn mới vừa đến cửa tòa nhà, đã có một người gọi.
- Thư ký Quan.
Quan Doãn nhìn lại, có một người đứng phía sau. Anh ta mặc áo bông. Chiếc áo bông càng làm nổi bật bộ đồ vét cùng chiếc cà vạt mỏng manh của anh ta. Cách ăn mặc của anh ta không giống bình thường. Nghe nói anh ta quanh năm, cả bốn mùa đều mặc đồ vét thắt cà vạt. Cũng chính vì cách ăn mặc không thay đổi của anh ta mà có người đã tặng cho anh ta một biệt danh, gọi là Vương Bất Động.
So với tên thật Vương Hướng Đông, thì biệt danh Vương Bất Động lại càng có cá tính hơn. Nhưng tên Vương Hướng Đông thật ra cũng là một cái tên không tệ, một lòng hướng về phía đông. Phía Đông là gì chứ? Phía đông đỏ, mặt trời lên. Trong tên anh ta có hàm ý một lòng hướng về mặt trời. Nhưng tên Vương Bất Động lại phù hợp với tích cách của Vương Hướng Đông hơn, bất động như núi vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, biệt danh Vương Bất Động thật ra cũng có vài điểm xấu. Có lẽ anh ta không thật sự bất động như núi mà chỉ xem như nửa vời thôi. Nếu nói Thôi Đồng bất động như núi thì rất chuẩn xác, nhưng lại có người cố tình gắn cho anh ta biệt danh Vương Bất Động, thật ra là châm chọc anh ta nhiều năm qua cũng giống như một hòn núi lớn, gió thổi không tiến, mưa rơi bất động, chỉ lưng chừng mà thôi, phát huy đến cực hạn tinh túy của việc ba phải, thành cỏ cây đầu tường bất động.
Cỏ cây đầu tường có thể bám chặt vào tường mà sống, còn vững chắc hơn cả tường nữa, cũng là loại trình độ mà người bình thường không thể đạt tới.
Quan Doãn dừng lại, quay lại cười với Vương Hướng Đông:
- Trưởng ban thư ký Vương.
Vương Hướng Đông bước nhanh tới trước mặt Quan Doãn, làm ra một hành động khiến mọi người chấn động. Anh ta bá vai Quan Doãn, thân thiết nói:
- Thư ký Quan, cùng đi thôi, có vài lời cần nói.
Hành động thân thiết của Vương Hướng Đông như anh ta và Quan Doãn đã quen biết nhiều năm, khiến Quan Doãn hơi khó thích ứng, muốn né khỏi cánh tay của Vương Hướng Đông, nhưng lại thấy không thích hợp, không thể từ chối người ở xa ngàn dặm, cũng đành cười nói:
- Trưởng ban thư ký Vương có chuyện gì cần dặn dò ạ?
- Dặn dò gì chứ, chỉ có chuyện tốt muốn nói thôi.
Vương Hướng Đông cười ha hả, hào sảng nói tiếp:
- Anh tới Hoàng Lương đã mấy ngày, tôi cũng chưa có thời gian ngồi cùng anh, như là tôi không biết lễ nghĩa vậy. Thế này đi, sau khi tan sở đến nhà khách Hoàng Lương đi, tôi mời khách, sao hả?
Quan Doãn đang muốn từ chối, Vương Hướng Đông đã nghiêm mặt:
- Không được từ chối, từ chối chính là không nể mặt tôi rồi.
Được, kết hợp sự cứng rắn mạnh mẽ trong quan trường cùng với vô lại cực độ cùng một chỗ, chính là vũ khí sát thương sức mạnh vô cùng, Quan Doãn cũng không có cách nào từ chối, đành phải nhận lời:
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi.
Vương Hướng Đông buông vai Quan Doãn ra, đi nhanh lên lầu:
- Tôi lên trước để sắp xếp lịch trình hôm nay cho Chủ tịch thành phố Hô Diên, đi thôi.
Cảnh tượng Vương Hướng Đông sánh vai Quan Doãn bước vào tòa nhà Thành ủy, không đến nửa ngày đã lan truyền khắp cả Thị ủy. Điều khiến mọi người kinh ngạc là Vương Bất Đông luôn chủ trương phát huy tinh thần ba phải cực hạn sao lại kề vai sát cánh với Quan Doãn rồi? Vương Bất Động đột nhiên hành động, lại biểu thị diễn biến Hoàng Lương thế nào nữa?
Vương Hướng Đông hành động là điềm báo nghiêng về một bên hay chỉ là diễn thử thả lỏng lập trường? Hiện giờ không ai hiểu hết, nhưng ai cũng biết là, khoảng vào 10 giờ sáng, Thành ủy đã nổ tung.
Đầu tiên là tin tức Trịnh Lệnh Đông trốn thoát rốt cuộc cũng được truyền ra, ồn ào huyên náo trong tòa nhà Thành ủy, kinh động cả ao nước đang mùa đông. Không ít người kinh hãi, Trịnh Lệnh Đông bỏ trốn, vụ án học viện Tiến Thủ kết thúc bằng cách nào?
Tin Trịnh Lệnh Đông bỏ trốn vừa lan truyền không bao lâu, lại có một tin nữa truyền đến khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Học viện Tiến Thủ báo cáo với Cục Công an thành phố, nói Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực là kẻ khả nghi đã hành hung, đả thương người khác ở Học viện Tiến Thủ. Cục Công an thành phố liền thông báo đến huyện Khổng, bảo Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực hôm nay phải có mặt ở Học viện Tiến Thủ. Điều khiến mọi người chấn động là Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực lại mặt trang phục cảnh sát, lấy thân phận là người của Cục Công an thành phố xuất hiện tại Học viện Tiến Thủ.
Trò đùa đã lớn rồi. Trước khi Cục Công an thành phố gọi Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến, hai người vẫn là người của Huyện ủy huyện Khổng, sau khi lệnh gọi có hiệu lực, lại trở thànhngười của Cục Công an thành phố. Mọi người đang khiếp sợ đột nhiên nhận ra vấn đề rất ác liệt, Trịnh Thiên Tắc bị người ta đùa bỡn!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK