Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Doãn sở dĩ quyết định để cho Hồng Nhan Hinh và Tô Mặc Ngu mỗi người đi một ngả, cũng không phải hắn không tín nhiệm năng lực nắm bắt thị trường của Tô Mặc Ngu, không muốn đem tiền của Hồng Nhan Hinh đặt vào tỉ giá thực thể của Tô Mặc Ngu, mà là muốn cho Hồng Nhan Hinh tiếp tục đầu tư nghiệp vụ tài chính.

Trực giác nói cho Quan Doãn.

Đương nhiên trong đó cũng có công lao của Ông cụ Dung, Ông cụ Dung không chỉ nói một lần với Quan Doãn, đầu tư thực thể tất nhiên là con đường sinh lợi, nhưng kinh tế phát triển đến một giai đoạn nhất định, đầu tư tài chính hay nói bỏ vào quỹ đầu tư, mới là môi trường cao nhất của triển khai hoạt động vốn, giống như cao thủ hóa cốt phất tay, trong lúc phất tay, chưa gặp cảnh tàn sát khốc liệt, chưa di chuyển người nào, nhưng vô hình giết người trong mấy năm tới, theo sự phát triển từng bước của kinh tế, thị trường chứng khoán, quỹ và công ty cổ phần đầu tư, sẽ dần dần hình thành ổn định và chiếm điểm cao nhất, trở thành chủ lực của thị trường triển khai hoạt động vốn.

- Có phải cảm thấy tiền của tôi cuối cùng không phải là tiền của anh đúng không, còn tiền của Hồng Nhan Hinh, nói cho cùng là tiền của anh, cho nên anh mới để cho em và Hồng Nhan Hinh tách rời ra phải không?

Tô Mặc Ngu buông đũa xuống, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.

- Anh hay là không tín nhiệm em.

Cơm và thức ăn của ngày hôm nay, một nửa là công lao của Tô Mặc Ngu, một nửa là công lao của Hồng Nhan Hinh, hai người đều đích thân xuống bếp nấu, một người nấu cơm, một người xào rau nướng bánh. Nói đến Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh đều là người miền Nam, nhưng Quan Doãn không ngờ chính là, Hồng Nhan Hinh chẳng những thích ăn cơm còn thích ăn mì, còn biết làm bánh nướng.

Tô Mặc Ngu thì khác, thời gian đến miền Bắc cũng không ngắn, nhưng chưa quen ăn mì của miền Bắc, cũng không nấu được thức ăn của miền Bắc, có thể đó là một trong những lý do Tề Ngang Dương không yêu cô. Cuộc sống như một loại hạt, rơi xuống đất sẽ mọc rễ, cho dù là người từ miền Nam đến miền Bắc, hay là người miền Bắc đến miền Nam, người mà nhanh chóng thích ứng với khí hậu và ẩm thực, mới là người dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, mới có nền tảng thành công lúc đầu.

Năng lực thích ứng của Hồng Nhan Hinh mạnh hơn Tô Mặc Ngu, năng lực thích ứng mạnh, năng lực sinh tồn sẽ mạnh. Cho dù đi tới chỗ nào cũng có thể nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh đồng thời tự điều chỉnh thói quen của bản thân, người như vậy cho dù rơi vào bước nào cũng sẽ không oán trời trách đất.

Oán trời trách đất sao được, trên đời, không chiến đấu mà chiến thắng, có thái độ tích cực đối với những sai sót của bản thân, nỗ lực sửa đổi, mới không ngừng tiến bộ và phát triển. Người và xí nghiệp sau khi thất bại không biết tự thân tìm ra nguyên nhân, vĩnh viễn sẽ không thoát ra khỏi bóng mờ của thất bại.

Tương tự như vậy, cũng giống như thiên tai. Khi xảy ra thiên tai, oán trời trách đất không giải quyết được vấn đề, còn mang lại hậu quả nghiêm trọng cho con người. Thiên tai tuy là tai nạn từ trên trời giáng xuống, nhưng kỳ thực cũng tác động đến lòng người, nếu như không tự thân tìm ra nguyên nhân, chỉ biết chửi trời mắng đất ngồi đợi cứu viện, như vậy thiên tai sẽ tiếp tục đến.

Người tự cứu mình, đây chính là chân lý vĩnh viễn, cầu người không bằng cầu mình.

Quan Doãn không phải không tín nhiệm Tô Mặc Ngu, hắn đối với khát vọng tiền tài cũng không mãnh liệt như trong tưởng tượng của Tô Mặc Ngu, mặc dù hắn từ nhỏ cũng không phải được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng một người không giàu có không những không để ý tiền tài nhiều hay ít, còn cảm thấy thỏa mãn ở trong lòng. Hơn nữa trung thực mà nói, bức tranh chữ nổi tiếng và quý giá được cất giữ trong nhà Quan Doãn có giá trị vô giá,, tùy tiện lấy một bức có thể đủ cho hắn sống cả đời không phải lo cơm áo gạo tiền.

Đương nhiên, Quan Doãn sẽ không đánh chủ ýlên bức tranh chữ, bức tranh là bảo bối của Ông cụ Dung nếu như hắn cần tiền, hắn sẽ tự đi kiếm. Tô Mặc Ngu nói cũng đúng nếu như không phân biệt rõ ràng, tiền của Tô Mặc Ngu quả thật không có liên quan đến Quan Doãn còn tiền của Hồng Nhan Hinh, Quan Doãn hoàn toàn có thể tự chủ chi phối.

- Không tín nhiệm em, anh sẽ không chuẩn bị cho em đến huyện Trực Toàn đầu tư hạng mục sông Thanh Trữ, cũng sẽ không chuẩn bị hỗ trợ mạnh mẽ cho công ty bất động sản ở thành phố Yến.

Quan Doãn đứng lên, chắp tay sau đít đi một vòng quanh phòng khách.

- Em và Hồng Nhan Hinh, ai cũng có sở trường riêng, tách ra đi làm những gì mà mình thích, mới là con đường phát triển lâu dài. Hơn nữa, nếu như em nguyện ý dốc toàn lực để hỗ trợ anh, em sẽ rất bận rộn, nếu như lấy hết số vốn của em để triển khai hoạt động đầu tư thực thể, Hồng Nhan Hinh không có kinh nghiệm trên việc đầu tư thực thể, cô ấy chỉ có thể làm một số chuyện hậu cần, đối với cô mà nói, cũng là một loại lãng phí tài năng. Thay vì đầu tư thực thể cùng một chỗ, không bằng để cho cô ấy tự mình phát huy tài năng riêng, cũng sẽ tận dụng được hết tài năng.

Quan Doãn nhẫn nại giải thích, cũng khá tỉ mỉ, Tô Mặc Ngu trong lòng cũng chưa hết hoài nghi, cô đi tới bên cạnh Quan Doãn, nắm chặt cánh tay của Quan Doãn:

- Quan Doãn, lời của anh nói, em đều đồng ý, nhưng em cảm thấy anh vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm em, anh nói đi, làm thế nào anh mới có thể tin em 100% đây?

- Rất đơn giản.

Hồng Nhan Hinh che miệng cười.

- Cô nếu như tặng cổ phần cho hắn, hắn nhất định không cần, nhưng nếu như cô giao cô cho hắn, cô không những thuộc về hắn, hắn đối với cô đừng nói là trăm phần trăm tín nhiệm, nói không chừng cô bảo sao hắn nghe vậy.

Tô Mặc Ngu lập tức đỏ mặt, quay đầu nguýt Hồng Nhan Hinh một cái:

- Cô nếu như muốn lên giường với hắn thì nói rõ ra, tôi giả bộ không nhìn thấy là được.

- Tôi không cần nghĩ thế, tôi không cần lên giường với hắn, hắn vẫn tín nhiệm tôi. Cho nên tôi không cần hiến thân.

Hồng Nhan Hinh cười hì hì, cũng bẻ một miếng bánh đưa vào trong miệng.

- Năng lực thích ứng của tôi không mạnh mẽ bằng cô, cho nên cô phải học tập ở tôi.

- Trên giường, hiến thân...

Tô Mặc Ngu cắn môi, hai mắt như sương mù.

Mặt ngượng đỏ, nhìn Quan Doãn.

- Tôi không sợ, chỉ sợ hắn không dám.

Quan Doãn vội nhảy sang một bên:

- Đừng, đừng, duy trì tình hữu nghị trong sáng sẽ tốt hơn.

Hắn trừng mắt nhìn Hồng Nhan Hinh.

- Còn cô nữa, Hồng Nhan Hinh, không có việc gì cô cười cái gì hả?

- À, một đại nam nhân còn sợ phụ nữ chủ động hiến thân, lãnh đạo, anh có phải là đàn ông hay không?

Hồng Nhan Hinh bình thường không dám ở trước mặt Quan Doãn làm càn, ngày hôm nay uống một chút rượu, có thể là do có bóng đêm lờ mờ tác động, cô cũng can đảm trêu chọc Quan Doãn.

- Nếu như tôi cũng chủ động hiến thân, lãnh đạo có dám hay không?

- Dám, sao lại không dám?

Quan Doãn nổi giận, đường đường là đàn ông lại bị hai vị mỹ nữ trêu chọc, hắn nếu như thờ ơ, không đáng làm đàn ông, hắn bước về phía trước, kéo bàn tay bé nhỏ của Hồng Nhan Hinh, cố sức kéo vào trong lòng.

- Đi, đêm nay em sẽ cùng anh có một đêm xuân nhé.

Thấy Quan Doãn khiêu khích, Hồng Nhan Hinh khiếp đảm, lui về sau, vẻ mặt ngượng ngùng:

- Xin lỗi, lãnh đạo, tôi không dám rồi.

- Tôi dám.

Tô Mặc Ngu tiến lên ôm lấy cổ của Quan Doãn.

- Anh nếu như không dám, anh chính là con chó của em.

- Được.

Quan Doãn khom lưng ôm lấy Tô Mặc Ngu, trực tiếp dìu cô về phòng ngủ của hắn.

- Thà làm đàn ông, chứ không thể làm con chó, thức ăn ngon dâng tới tận miệng mà không ăn, quả là không khá được.

- Hả.

Hồng Nhan Hinh giật mình há to miệng, kinh ngạc nhìn Quan Doãn ôm Tô Mặc Ngu vào phòng ngủ, sau đó khép kín cửa phòng lại, một hồi lâu cô mới thở phào.

- Muốn làm thật hả? Điều này ngượng chết đi được.

Trong đêm bỗng nhiên mưa rơi, mưa thu dai đẳng, âm thanh như gào như khóc, ngoài cửa sổ không có cây chuối, chỉ có một cây dương cao to, giọt mưa rơi trên lá cây, nghe lách tách, mặc dù mưa không đánh vào thân cây chuối, nhưng cũng có tâm trạng yên tĩnh khác.

Đêm mưa thu, Hồng Nhan Hinh một mình khó ngủ, trăn trở khó đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng vểnh lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng trong lòng có chút ít ngượng ngùng, Quan Doãn và Tô Mặc Ngu thực sự làm... chuyện đó rồi hả?

Nhất định là làm rồi, bằng không cũng sẽ không vào phòng lâu như vậy cũng chưa chịu đi ra, thế nhưng, vì sao không có một chút động tĩnh? Vừa nghĩ, cô vừa lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của cô, làm sao có thể? Quan Doãn là người rất nghiêm túc, hắn có Kim Nhất Giai, làm sao có thể chạm vào Tô Mặc Ngu? Được rồi, coi như Quan Doãn tạm thời bị sự thôi thúc của đàn ông, đàn ông mà, đều có một tính cách không bao giờ biết đủ trước mặt phụ nữ, nhưng Quan Doãn cũng không đến mức khát vọng muốn cùng Tô Mặc Ngu lên giường khi có cô ở đây?

Không có phong cách của lãnh đạo, quá mất hình tượng, Hồng Nhan Hinh càng nghĩ càng tức giận, cũng không biết tức giận cái gì, là tức Quan Doãn và Tô Mặc Ngu không xem sự tồn tại của cô, hay là giận Quan Doãn và Tô Mặc Ngu tằng tịu với nhau, hoặc là, cô đố kị Quan Doãn đối xử tốt với Tô Mặc Ngu?

Vừa nghĩ như vậy, Hồng Nhan Hinh bỗng nhiên cảm giác toàn thân nóng lên, trong lòng nhộn nhạo, có một dòng nước trào dâng trong cơ thể của cô làm cho cô không thể kiềm chế được muốn ôm một vật gì, muốn toàn thân nhập vào, mong muốn khao khát một lòng ngực rộng lớn.

Cũng không biết lúc nào, cô đã đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại, Hồng Nhan Hinh phát hiện bên cạnh có một người, trợn mắt nhìn, Tô Mặc Ngu đang nằm ngủ say bên cạnh cô, đường cong và vóc dáng phập phồng nằm nghiêng càng tinh tế, dưới một lớp vải mỏng, cô tuy rằng thon gầy cũng không mất đi vẻ quyến rũ, làm cho người mơ màng vô hạn.

Hồng Nhan Hinh nhìn chăm chú Tô Mặc Ngu hồi lâu, rốt cục không kìm chế được nghi vấn trong lòng, đánh thức:

- Chị Ngu, chị và Quan Doãn rốt cuộc có hay không..., yên tâm, em sẽ không nói đâu.

Tô Mặc Ngu xoay người ngồi dậy, trên người chỉ mặc một áo ngủ, bên trong hai ngọn núi lõa lồ ngạo nghễ phơi bày trước mặt Hồng Nhan Hinh, cô cười ha hả, còn nháy mắt:

- Em cứ nói đi? Lẽ nào tụi chị chỉ ngồi trên giường nói về nhân sinh lý tưởng? Lẽ nào hắn không phải là một người đàn ông bình thường?

Hồng Nhan Hinh trong lòng lạc lỏng thất vọng, nói một cách thản nhiên. “Ồ” một tiếng, không nói nữa, nghiêng người nằm xuống.

Tô Mặc Ngu cũng nằm xuống, nhìn thấy thân thể duyên dáng của Hồng Nhan Hinh, trong lòng cô lóe lên một sự thất vọng và cay đắng, Quan Doãn là một người đàn ông bình thường, chỉ là vì sao hắn không có hứng thú với cô, chỉ biết hứng thú cùng cô nghiên cứu thảo luận về vốn đầu tư tiếp theo, nhưng không chạm qua cô, lẽ nào sức quyến rũ của cô không đủ hay là trong lòng hắn kiêng kị chuyện giữa cô đã từng qua lại với Tề Ngang Dương?

Mặc kệ Quan Doãn là căn cứ vào lý do nào mà không dám cùng cô làm chuyện tốt, trong lòng của Tô Mặc Ngu lạc lõng giống như mưa thu bên ngoài cửa sổ, triền miên mà đau khổ. Trong lúc mơ màng, cô bỗng nhiên lại cố lấy dũng khí, sợ cái gì, một lần thất bại không có gì, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu, không tin sự thật tình của cô đả động không được ý chí sắt đá của Quan Doãn.

Cả đời này, dành cho Quan Doãn rồi, mặc kệ hắn nhạt nhẽo hay miễn cưỡng đối với cô, người đàn ông giống như Quan Doãn có thể để cho cô giao phó cả cuộc đời rất ít thấy, nếu gặp phải, nhất định phải nắm chặt, nếu không sẽ vụt mất cơ hội của đời mình.

Ngày hôm sau, cơn mưa qua đi bầu trời quang đãng, ánh nắng thu rạng rỡ, lúc buổi trưa, tin đồn ở Tỉnh lại nổi lên, có người đem chuyện Hồng Hi bao che cho con trai Hồng Thiên Khoát say rượu lái xe đồng thời đánh người, tung tin ra ngoài.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK