Cùng lúc đó, trong phòng truyền ra một tiếng thét kinh hãi của Tô Mặc Ngu:
- Đồ lưu manh, dừng tay!
Tình thế đã cấp bách rồi, tuy rằng Phong Huống bị khống chế, nhưng đối với người đông thế mạnh lúc nãy, cục diện đối với phía Quan Doãn vẫn là hết sức bất lợi, hơn nữa Phong Huống tuy rằng bị kìm chế, lại như cũ không chịu khuất phục, một thế hệ kiêu hùng hổ lạc đất bằng, lỡ tay bị kìm chế, trong lòng của ông ta tự nhiên không phục, nhất là bị Quan Doãn đánh một quyền ở yết hầu, đau đớn khó nhịn, khuất nhục thêm phẫn nộ khiến ông ta liều mạng hô to một tiếng:
- Không cần lo cho tôi, một người cũng không tha, nữ làm nhục trước giết sau, nam chém thành trăm ngàn mảnh!
Lời nói độc mỗi người đều biết nói, nhưng nói ra có phân lượng hay không liền khác nhau rất lớn rồi, Phong Huống trải qua đen tối nhiều năm, thân là nhân vật xếp hạng thứ hai ngũ hổ tướng, lại là thủ phủ Hoàng Lương, dưới tay ông ta lâu la rất đông, số lượng kẻ liều mạng cũng không ít, huống chi bố cục đêm nay ông ta lại xuất động toàn bộ tinh anh, cố gắng đạt tới một lần tiêu diệt Quan Doãn.
Ở địa bàn của mình, dưới sự bảo vệ của tinh anh, còn bị Quan Doãn vừa mới xuyên qua ngụy trang một chiêu chế phục, truyền ra ngoài, thanh danh một đời của ông ta liền hủy hoại chỉ trong chốc lát, dưới cơn thịnh nộ, Phong Huống gần như mất đi lý trí, ông ta phải hủy Quan Doãn và tất cả những gì Quan Doãn quan tâm!
Phong Huống hô to một tiếng trong đêm yên tĩnh mà trống trải, giống như một tiếng sấm sét, tiếng nói vừa dứt, mười mấy người núp trong bóng tối toàn bộ hiện thân, hu-ra một tiếng, nhanh chóng tới gần, đem Quan Doãn, Tề Ngang Dương và Phong Huống bao bọc vây quanh!
Nếu chỉ là vây chặt còn chưa tính, mấu chốt còn có trong tay mười mấy người toàn bộ có vũ khí, có người cầm dao, có người cầm côn, càng dọa người chính là, có bốn năm người trong tay cầm súng lục.
Bốn năm cây súng lục đen ngòm nhất tề chỉ về Quan Doãn và Tề Ngang Dương, tình cảnh nhất thời vô cùng khẩn trương!
Dưới sự giằng co, trong phòng máy bơm lại truyền tới một tiếng nũng nịu của Tô Mặc Ngu:
- A, mau dừng tay, Ngang Dương, mau cứu tôi!
Phong Huống một trận cười lạnh ha hả:
- Đùa giỡn với tôi, cũng không suy nghĩ một chút mình có bao nhiêu cân lượng? Chỉ bằng hai người các người bốn cái tay, có thể đối phó được mười mấy anh em thủ hạ bốn năm cây súng của tôi? Nói cho các cậu biết, không quá ba phút, cô gái bên trong sẽ bị cởi hết quần áo, sau đó ngay trước mặt các cậu bị một đám anh em của tôi…
Lời còn chưa dứt, Quan Doãn khẽ vươn tay "bốp bốp” đánh Phong Huống hai cái tát, lại giơ chân, đầu gối chỉa vào bụng Phong Huống, lần này đánh độc rồi, Phong Huống trước bị đánh rơi một cái răng, lại bị đầu gối Quan Doãn đội lên ngực, kêu lên một tiếng trầm đục, khóe miệng lập tức tuôn ra máu tươi.
- Nếu không dừng tay, Phong Huống, có tin tôi một ngón tay có thể phế ông hay không?
Ngón tay Quan Doãn dừng ở mắt phải Phong Huống, hơi vừa dùng lực, Phong Huống liền đau đến tru lên giống giết heo, hắn không để ý tới Phong Huống kêu thảm thiết, tiếp tục nói
- Người ở bên trong nghe, nếu không dừng tay, mắt Phong Huống đưa cho các ngươi làm hòn bi thủy tinh chơi! Tôi còn nói cho các người biết một câu, ai động một ngón tay Mặc Ngu, tôi cho các người gãy một cây xương sườn!
Quan Doãn nghĩ đến Phong Huống sẽ kiềm chế vài phần, không ngờ Phong Huống vẻ mặt dữ tợn, phì một ngụm ói ra bọt máu đầy miệng, vẫn như cũ không chịu cúi đầu:
- Các anh em, tiếp tục động thủ, đàn bà tươi ngon mọng nước như vậy các ngươi khẳng định chưa từng gặp qua, đùa chết cũng không sao.
Lúc này Quan Doãn, Tề Ngang Dương và Phong Huống bị mười mấy người vây quanh ở giữa, tuy rằng Quan Doãn và Tề Ngang Dương ép buộc Phong Huống, nhưng cũng là tiến thoái lưỡng nan, muốn đột phá vòng vây đến phòng trong cứu Tô Mặc Ngu cũng là không thể, tình hình bây giờ ở mặt ngoài Quan Doãn nắm trong tay chủ động, trên thực tế chậm một bước, Tô Mặc Ngu thực có khả năng bị ô uế sự trong sạch, tình thế, đối với phía Quan Doãn cực kỳ bất lợi.
Hơn nữa dưới tiếng quát khàn cả giọng gần như điên cuồng của Phong Huống, thủ hạ của ông ta từng bước tới gần, mắt thấy có thể sắp bị đối phương phản chế đột nhiên "Pằng" một tiếng súng vang, chấn kinh mọi người ở đây.
Tiếng súng vừa vang lên, cắt qua bầu trời đêm, không có người nào dám động một bước, thủ hạ Phong Huống ngơ ngác nhìn nhau, không biết là ai bắn ra phát súng đầu tiên, trước khi nhận được lệnh của Phong Huống, ai dám nổ súng?
Sau khi qua vài giây, thân mình Phong Huống đột nhiên nghiêng một cái, "Bùm" một tiếng té ngã trên đất, hai tay ôm lấy chân trái, không dám tin vào hai mắt của mình, trên chân trái có một cái lỗ, lỗ không lớn, đang vẩy hướng về phía trước càng không ngừng toát ra máu tươi, mùa đông trời lạnh, mắt thường có thể thấy được máu tươi nóng hôi hổi, như cà phê mới ra lò.
Sao có thể... Là ông ta trúng đạn rồi? Không có khả năng, điều đó không có khả năng! Phong Huống trong lòng sợ hãi lớn hơn đau đớn trên thân thể, nhìn lại, lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc, người phía sau mặc áo quân đội cũ đội mũ cao toàn bộ khuôn mặt giấu ở trong bóng râm, trong tay đang cầm một khẩu súng lục, họng còn mơ hồ toát ra khói đen, hiển nhiên, phát súng vừa rồi là ông ta bắn.
Thủ hạ của Quan Doãn... cũng có súng?
Nội tâm Phong Huống Nhất thời hỗn độn rồi, chỗ dựa lớn nhất của ông ta lớn chính là trong tay có súng, súng là lợi khí giết người, muốn tránh cũng không được, khó lòng phòng bị, phía Quan Doãn tay không tấc sắt, tại sao cùng ông ta đấu? Không nghĩ tới, trong tay đối phương cũng có súng.
Còn không đợi Phong Huống nghĩ rõ ràng, "Pằng", lại là một tiếng súng vang, một phát lại bắn trúng vào cánh tay của ông ta, chân trái một phát, cánh tay phải một phát, Phong Huống tung hoành Hoàng Lương mấy chục năm lông tóc ít bị tổn thương, vừa bị đả thường, lại là thân trúng hai phát!
- A!
Phong Huống lại hét thảm một tiếng, không nghĩ tới đối phương xuống tay thật độc, không lưu tình chút nào, khiến ông ta cả thời gian suy tư đều không có, không đợi ông ta có chút suy nghĩ, nòng súng lạnh như băng liền chỉa vào trên ót.
- Để thủ hạ của ông dừng tay, nếu không, một phát cho ông đi đời!
Giọng nói so với giọng nói của Quan Doãn lạnh hơn, lạnh tới xương tủy.
Phong Huống hoàn toàn mềm nhũn, máu tươi trên đùi và trên cánh tay trào ra, hẳn là bắn trúng động mạch rồi, nếu chậm trễ, chắc chắn chết không thể nghi ngờ, ông ta sợ, cũng không dám mạnh miệng nữa:
- Dừng tay, nhanh chóng dừng tay!
- Bảo thủ hạ của ông đem súng ném lại đây.
- Đều bỏ mã tấu xuống, súng đều ném lại đây.
Phong Huống nhất nhất làm theo, cảm giác bị họng súng chỉa vào đầu thật khổ sở, sống chết ngay tại hoạt động ngón tay của đối phương, ai cũng không dám lấy sinh mạng làm trò đùa
- Thu súng!
Quan Doãn thấy thủ hạ Phong Huống ngoan ngoãn giao súng, biết thời cơ chín muồi rồi, lại quát lạnh một tiếng
- Cứu người!
Tiếng nói vừa dứt, Lưu Bảo Gia, Lôi Tân Lực và Trần Nam, Trần Kiều sớm mai phục đã lâu chia ra hai tổ đồng thời hành động, Lưu Bảo Gia, Trần Nam một tổ vọt vào đám người, đem súng ống trên mặt đất thu hồi, sau đó gia nhập chiến đoàn, mà Lôi Tấn Lực, Trần Kiều một tổ vọt vào phòng máy bơm nước, đi cứu người.
Quan Doãn e sợ Tô Mặc Ngu có sơ xuất, dặn dò một tiếng:
- Anh Tề, trông coi Phong Huống, tôi đi cứu người.
Tề Ngang Dương cầm súng trong tay, không tiện tránh ra, lúc này đại cục đã định, trong lòng anh ta chắc chắc, khẽ gật đầu:
- Được, chăm sóc tốt Mặc Ngu.
Một câu chăm sóc tốt Mặc Ngu tuy rằng đơn giản, cũng là phó thác của sự gắn bó sống chết giữa anh em, làm một người khi đem người con gái của anh ta thác hắn chăm sóc, chính là anh ta bắt đầu tín nhiệm tuyệt đối hắn.
Quan Doãn không nói hai lời, tách ra đám người, một cước đá văng cửa gỗ trong phòng, bên trong, đã đánh thành một đoàn.
Phía ngoài cục diện có thể khống chế, nhưng bên trong vẫn là hỗn loạn một mảnh, có lẽ là thủ hạ Phong Huống không có nghe được mệnh lệnh Phong Huống ở bên ngoài, lại có lẽ là thú tính quá không muốn dừng tay, lúc Lôi Tấn Lực và Trần Kiều xông vào, bên trong hai người còn đang xé quần áo Tô Mặc Ngu, mùa đông ăn mặc dày, tuy rằng chỉ xé áo, lộ ra bên trong áo lót lông thật dày, nhưng Tô Mặc Ngu chưa từng chịu qua nhục nhã như thế, sợ tới mức dung mạo thất sắc không nói, còn nước mắt đau buồn giàn giụa, gần như không thở nổi.
Lôi Tấn Lực và Trần Kiều thấy thế giận tím mặt, lúc này ngang nhiên ra tay, một người một tên, cùng hai tên cầm thú đánh nhau. Trần Kiều và Lôi Tấn Lực vốn một tổ, còn ít nhiều có chút coi thường Lôi Tấn Lực, cho rằng Lôi Tấn Lực đầu to cổ thô, không phải người giàu có chính là đầu bếp, hiển nhiên, Lôi Tấn Lực không phải là người giàu có, anh ta liền cho rằng Lôi Tấn Lực là anh em của Quan Doãn cũng tốt, thủ hạ cũng thế, hẳn là không có chỗ gì hơn người.
Vừa ra tay, Trần Kiều mới phát hiện Lôi Tấn Lực so với trong tưởng tượng của anh ta lợi hại hơn, anh ta ở đây trong vòng ba chiêu còn chưa đánh ngã đối phương, Lôi Tấn Lực lại trong vòng một chiêu đã đem đối thủ đụng choáng tại chỗ!
Đúng vậy, là đụng choáng, sau khi Lôi Tấn Lực vọt vào phòng máy bơm nước giếng sâu, bước chân không ngừng, không để ý đối phương chắn đường đánh tới một côn, trực tiếp liền đụng tới, tuy rằng trên vai bị đánh một cái, nhưng đối phương cũng bị lực đụng của anh ta va chạm ba thước có hơn, hung hăng quẳng ở trên tường, lúc này miệng phun máu tươi hôn mê bất tỉnh rồi.
Theo chiến thuật mà nói, cách làm của Lôi Tấn Lực là giết địch một ngàn tự thương 800, nhưng theo góc độ cứu người suy xét, cách làm của Lôi Tân Lực là phấn đấu quên mình, là liều lĩnh. Trong nháy mắt khiến cho Trần Kiều nhìn Lôi Tân Lực với cặp mắt khác xưa, người đàn ông tốt, đủ anh em.
Quan Doãn mới vừa tiến đến, Lôi Tấn Lực và Trần Kiều đã kết thúc chiến đấu, trong phòng chỉ có hơn mười mét vuông , vô cùng đơn sơ, ngoại trừ cửa trước ở ngoài, còn có một cái cửa sau, hắn nhớ tới mấy người từ trên xe xuống đồng thời vào phòng máy bơm, tính toán nhân số, lập tức ý thức được không đúng:
- Có người chạy từ cửa sau, đuổi theo nhanh.
Lúc này Trần Kiều đã bội phục Quan Doãn sát đất rồi, Quan Doãn vừa nói, anh ta không chút do dự lập tức chấp hành, phi thân đi ra ngoài, Lôi Tấn Lực cũng theo sát phía sau.
Tô Mặc Ngu bị trói trên một cái ghế, người đã gần như mệt lả, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng không biết là nước mắt hay là mồ hôi, chỉ liếc mắt nhìn, liền làm cho lòng người sinh thương tiếc, Quan Doãn tiến lên giúp cô mở trói, thấy cánh tay của cô bị dây thừng đè nén ra vết máu, trong lòng tức giận, vừa lúc một người ngã dưới chân, hắn bay lên một cước đá vào trên mặt của đối phương, đối phương kêu lên một tiếng trầm đục, máu vẩy ra, một cước này đá độc rồi, phỏng chừng tạm thời không tỉnh lại nữa.
- Đồ chó, ức hiếp phụ nữ có bản lĩnh gì? Mày cũng có chị em!
Quan Doãn nâng Tô Mặc Ngu dậy, trong lòng khổ sở:
- Mặc Ngu, rất xin lỗi, cô chịu uất ức rồi, đều tại tôi, cô mắng tôi đánh tôi đều được.
Tô Mặc Ngu ngơ ngác nhìn Quan Doãn trong chốc lát, bỗng nhiên một đầu nhào tới trong ngực Quan Doãn, lên tiếng khóc lớn:
- Ngang Dương, anh tại sao giờ mới đến? Anh có phải không quan tâm em rồi đúng không, anh có phải không để ý đến em rồi hay không?
Đau buồn mà khóc, xót đến tâm can, Quan Doãn đứng không nói gì, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Tô Mặc Ngu:
- Không phải sợ, có tôi ở đây, vĩnh viễn không có người thương tổn cô.
Đợi Quan Doãn và Tô Mặc Ngu đi ra bên ngoài, Tề Ngang Dương đã hoàn toàn khống chế cục diện, thủ hạ Phong Huống bị trói thành một chuỗi, toàn bộ ngồi chồm hổm trên mặt đất, ủ rũ như bọn thi trượt.
Vừa thấy tình trạng thê thảm của Tô Mặc Ngu, Tề Ngang Dương lập tức lại lửa giận ngút trời, đi tới trước mặt Quan Doãn, trong mắt hiện lên một tia lạnh, nhỏ giọng nói một câu gì với Quan Doãn, Quan Doãn kinh hãi:
- Thật muốn làm như vậy?
- Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, lại làm gẫy một tay Trịnh Thiên Tắc...
Tề Ngang Dương cắn răng nói
- Cậu có dám hay không?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK