Quan Doãn đứng ở trước cửa, khó hiểu nhìn vẻ mặt dào dạt đắc ý của Kim Nhất Giai. Mãi đến khi có tiếng chuông xe của Ôn Lâm và Tiểu Muội vang lên phía sau, hắn mới giật mình bừng tỉnh.
Cho tới nay, Quan Doãn đều cho rằng mặc kệ là Hạ Lai lẫn Kim Nhất Giai, dường như đều thờ ơ với chính trị. Hạ Lai có tính cách đơn thuần trong đó lại có phần quật cường, thầm nghĩ làm tốt vai Ông Vua không ngai. Kim Nhất Giai khôn khéo mà thông minh, một lòng nhào vào công việc kinh tế. Hơn nữa đối với gia đình Kim Nhất Giai, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả, một hai cho rằng Kim Nhất Giai cũng không quan tâm và không hiểu chính trị.
Nhưng lời Kim Nhất Giai vừa ra khỏi miệng, Quan Doãn đã biết hắn hoàn toàn sai. Tính cách Kim Nhất Giai hay thay đổi, sau lưng ngầm che dấu bản lĩnh thật sự không nhỏ của mình!
Có thể nói Tưởng Tuyết Tùng muốn bắt Lý Vĩnh Xương lại không dám hạ độc thủ như người trong nghề, chẳng những Kim Nhất Giai quan tâm chính trị, lại rất hiểu về chính trị. Cô có thể một câu vạch trần mâu thuẫn tâm lý của Tưởng Tuyết Tùng đối với Lý Vĩnh Xương, do dự không quyết, đã muốn đánh lại khó hạ độc thủ. Điều này thực sự không đơn giản, khiến Quan Doãn đã kinh hãi vừa vui mừng.
Đúng lúc một trận gió thu thổi qua, thổi bay mái tóc của Kim Nhất Giai. Quan Doãn nửa đùa nửa thật lùa tay vào mái tóc của Kim Nhất Giai, cười ha hả:
- Tôi vẫn rất dịu dàng với cô, chỉ có cô không hiểu thôi.
Dứt lời, hắn xoay người bước đi, bóng dáng tiêu sái phóng đãng.
Bỗng nhiên Kim Nhất Giai ngẩn ra. Vừa rồi, cô bị động tác ngả ngớn của Quan Doãn trêu chọc, trong lòng vừa hận lại vừa hoảng. Bỗng nhiên cô chợt nhớ tới lời của một bài hát “ bàn tay anh lùa vào mái tóc đen của em “ , hai má cô chợt nóng lên. Không hiểu sao, tim cũng đập nhanh hơn. Nhất thời đứng ngây ra.
Hạ Lai tới trước người cô, đẩy cô một cái:
- Này, ai bảo em đi trêu chọc hắn! Em không biết hắn hư hỏng lên, rất có lực sát thương sao?
Hạ Lai nói cái gì, Kim Nhất Giai đã chẳng thể nghe thấy, chỉ máy móc bước chân, đi vào trong ngôi nhà nhỏ của nhà họ Quan.
Cha và mẹ Quan Doãn đang dọn dẹp ở trước sân. Tiểu Muội vui mừng giành chạy vào nhà trước, nói cho ba mẹ biết có khách đến nhà. Điều này khiến Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương vô cùng vui mừng. Vội vàng muốn giết già mổ vịt khoản đãi khách quý, nhưng lại bị Kim Nhất Giai ngăn lại.
- Chú, dì, không phải vội. Chúng cháu đến nhà để vấn an hai người một chút, cũng không phải tới làm khách quý đâu ạ. Tùy tiện ăn thức ăn trong nhà là được. Cháu thích ăn trứng gà ráng.
Hạ Lai cũng không muốn cha mẹ Quan Doãn xem cô là khách. Tuy rằng cô là người thế hệ sau, đến từ Bắc Kinh, nhưng bản thân cô được hưởng sự giáo dục tốt đẹp và nghiêm khắc khiến cô hiểu được đạo lý tôn trọng trưởng bối. Cô cũng nói:
- Đúng vậy. Chú, dì, Nhất Giai ăn chay ạ.
Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương là giáo viên, coi trọng những người biết tôn trọng người khác, cũng không miễn cưỡng. Tuy nhiên, họ rất vui khi ba cô gái xinh đẹp này đến nhà. Ôn Lâm cũng tính vào trong đó. Tuy rằng Ôn Lâm là đồng nghiệp của Quan Doãn, nhưng cô rất ít khi đến chơi. Cũng ít khi có khách đến, hai người vội vàng đến mức chân tay luống cuống, cũng vui vẻ ra mặt. Nhất là mẹ Quan Doãn. Thật ra, bà rất thích Hạ Lai. Hạ Lai trông mỏng manh mà tình cảm. Trong người có một loại khí chất hàm súc thanh lịch. Hơn nữa, bà luôn cảm thấy Hạ Lai và Tiểu Muội rất giống nhau.
Hơn nữa, mẹ Quan Doãn thích Hạ Lai còn vì một nguyên nhân khác. Là giọng nói của Hạ Lai rất êm tai, rất có sức cuốn hút, lại rất thuần khiết. Bà vẫn cảm thấy, một người có giọng nói thuần khiết, nhất định cũng là một người có tâm linh thuần khiết.
Nhưng không biết sao, Quan Thành Nhân lại không thích Hạ Lai. Lần trước, sau khi Hạ Lai đến nhà, Quan Thành Nhân nói Hạ Lai khiến người ta có cảm giác cao cao tại thượng, sợ Quan Doãn cưới cô về, sẽ bị khinh bỉ. Thiên kim thế gia ở Bắc Kinh, không bằng cô gái ở một địa phương nhỏ biết làm công việc nội trợ quản lý gia đình. Người ông điểm trúng là Ôn Lâm.
Tuy rằng Mẫu Bang Phương cũng biết Ôn Lâm không tồi, nhưng từ trên người Tiểu Muội bà đã biết một loại gọi là khí chất. Tiểu Muội là một cô bé có khí chất. Hạ Lai là một cô gái lớn có khí chất. Ôn Lâm là cô gái tốt. Cô lương thiện, hơn nữa vừa thấy dáng người cũng biết là sinh đẻ tốt. Nhưng cô đầy đủ cả chỉ thiếu một loại khí chất.
Khí chất quyết định tố chất của thế hệ sau. Mẫu Bang Phương dạy học, giáo dục con người, tất nhiên biết tầm quan trọng của bầu không khí gia đình.
Kết quả Mẫu Bang Phương và Quan Thành Nhân tranh luận vài ngày, cũng không ai thuyết phục được ai. Hiện tại thì hay rồi, Ôn Lâm và Hạ Lai đều đến đây. Bà cố ý để Quan Thành Nhân quan sát kỹ một chút, nhìn xem ai thích hợp làm vợ Quan Doãn hơn.
- Tiểu Lai, Tiểu Lâm, theo bác vào sân trong nhặt rau.
Mẫu Bang Phương liếc mắt nhìn Quan Thành Nhân một cái đầy khiêu khích, ý tứ là, nhìn xem ánh mắt ai tốt hơn, nhìn xem tiểu thư khuê các và con gái rượu, người nào thích hợp để cưới vào nhà họ Quan.
- Cháu đến đây.
Ôn Lâm vui vẻ lên tiếng, đi tới phía sau mẹ Quan Doãn.
- Vâng, dì.
Hạ Lai cũng nhẹ nhàng nhảy lại. Cô như một con chim nhỏ nhẹ nhàng, trong lòng vô cùng vui vẻ. Mẹ Quan Doãn gọi Ôn Lâm và cô cùng nhặt rau, chứng tỏ đã không coi cô là người ngoài.
Quan Thành Nhân thấy thế, cũng theo vào. Mặt ông rất vui vẻ:
- Tôi cũng đi giúp một tay.
Quan Doãn còn buồn bực. Từ khi nào thì cha nguyện ý làm việc nhà vậy? Thật sự là kỳ lạ. Trước kia, mẹ hắn nhờ cha hắn giúp một tay, ông liền nói “ quân tử xa nhà bếp “ . Nghĩa rộng hơn nữa là đàn ông xa nhà bếp, giáo viên không nhặt rau, vân vân. Một đống lý luận, nói ba hoa chích choè cũng chỉ vì một việc - mặc kệ việc trong nhà.
Khi Quan Doãn đang cảm thấy khó hiểu, Tiểu Muội cười tủm tỉm đi lại, ghé vào bên tai hắn thì thầm nói:
- Ba mẹ kiểm định hộ anh. Một người nhìn trúng Hạ Lai. Một người coi trọng Ôn Lâm. Anh, anh gặp phiền phức lớn rồi.
Đúng là phiền phức lớn. Quan Doãn bất đắc dĩ cười, Nhìn lại, hắn càng buồn cười. Kim Nhất Giai ngồi ở trên ghế, đang ôm một đĩa hạt hướng dương, ăn rất ngon lành, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Bộ dạng Kim Nhất Giai, thật sự không giống một cô gái hiểu chính trị. Tuy nhiên hiện tại đúng là thời cơ tốt. Không hỏi cô, Quan Doãn sẽ không thể yên được. Hắn ngồi đối diện với Kim Nhất Giai, nhẹ nhàng gõ gõ xuống bàn:
- Này, ăn hạt dưa ngon không?
- À, à, ăn ngon.
Kim Nhất Giai cũng không ngẩng đầu lên, thật giống một con heo nhỏ.
- Ăn ngon là được. Vậy có phải có thể nói cho tôi biết, cô biết được cái gì hay không?
Quan Doãn dụ dỗ.
- Tốt nhất, ăn hiếp người ta. Hơn nữa vừa rồi anh quả thật có dịu dàng với tôi. Được rồi, tôi nói cho anh biết. Tuy nhiên, tôi còn có một điều kiện. Đó là anh đi ra ngoài với tôi một chuyến.
Kim Nhất Giai đặt đĩa hướng dương xuống, vỗ vỗ tay, cười tươi như hoa cúc.
Buổi sáng rực rỡ, gió thoảng nhẹ, cảnh sắc đồng ruộng cũng rất đẹp. Màu xanh và màu vàng đan xen với nhau. Hoa mầu đã chín, đang chờ thu hoạch. Lại có hoa màu đã thu hoạch xong sắp trở thành phế liệu. Kim Nhất Giai cũng không sợ bẩn giày da, nhón mũi chân đi xuống đồng ruộng. Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt cô. Sắc thanh xuân chớp động, khiến người khác hoa mắt mê mẩn.
Không thể không nói, tuy nói Kim Nhất Giai không thanh lịch hàm súc bằng Hạ Lai, cũng không khỏe khoắn phóng khoáng bằng Ôn Lâm, nhưng cô có một sức cuốn hút, rất dễ dàng khiến người khác chìm đắm trong khí chất của cô.
- Lần trước khi tôi còn ở Bắc Kinh, tới nhà dì tìm Hạ Lai nói chuyện. Trong lúc vô ý, tôi nghe dượng gọi điện thoại. Cũng không nghe rõ lắm, chỉ nhớ kỹ dượng có nói mấy câu.
Tới đồng ruộng, tâm tình Kim Nhất Giai rất tốt. Cô chủ động nói về những điều cô biết.
- Chính là nghe nói cái gì mà trong thành phố Hoàng Lương, ba dòng họ Thôi, Vương, Trịnh có thế lực lớn, thâm căn cố đế. Tưởng Tuyết Tùng gặm không được khúc xương cứng này, rất đau đầu. Dường như còn nói, Tưởng Tuyết Tùng ủng hộ Lý Vĩnh Xương, thật ra là muốn để ba dòng họ Thôi, Vương, Trịnh của thành phố Hoàng Lương nhìn thấy, để ba dòng họ này cho rằng ông ta ủng hộ thế lực địa phương của huyện Khổng chính là ủng hộ ba dòng họ này... Còn gì nữa nhỉ. Rốt cuộc nó có ý gì, tôi cũng không hiểu lắm. Nếu không, anh nói cho tôi biết một chút?
Ánh mắt Kim Nhất Giai chớp chớp lộ ra vẻ giảo hoạt. Cô thật sự không hiểu? Quan Doãn mới không tin. Một cô gái không hiểu chính trị sẽ nhớ rõ nội dung cuộc điện thoại của Hạ Đức Trường và Tưởng Tuyết Tùng sao? Hơn nữa còn là đoạn đối thoại tối nghĩa khó hiểu? Sao khéo như vậy, trong lúc vô ý nghe được, đến bây giờ cô còn có thể nhớ rõ ràng như vậy? Quan trọng nhất chính là, cô còn có thể giải thích được nghĩa rộng của đối thoại này, gắn với hành trình của Tưởng Tuyết Tùng tới huyện Khổng. Điều này càng khiến Quan Doãn kết luận, Kim Nhất Giai ở ngoài mặt hi hi ha ha, thật ra sau lưng cô mẫn cảm với chính trị hơn nhiều so với Hạ Lai!
Không đơn giản. Trước kia đã xem nhẹ cô rồi. Quan Doãn không khỏi quan sát Kim Nhất Giai thêm vài lần.
Kim Nhất Giai ưỡn ngực:
- Nhìn cái gì vậy, có phải thấy tôi xinh đẹp trắng trẻo hơn so với Hạ Lai nhà anh không?
Lại nữa rồi. Kim Nhất Giai giỏi nhất là dùng bộ dạng nông cạn để che dấu vẻ sâu sắc của cô. Hiện tại Quan Doãn xem như hoàn toàn lĩnh hội được. Hắn không để ý Kim Nhất Giai, tiến về phía trước, suy nghĩ sâu xa đến huyền cơ trọng đại lộ ra trong lời nói của Kim Nhất Giai.
Đúng vậy, Quan Doãn có một loại cảm giác như rẽ mây nhìn thấy mặt trời. Bỗng nhiên, hắn thấy sáng tỏ thông suốt. Cảm giác gần như đã chạm tới mạch đập của Tưởng Tuyết Tùng, khiến hắn mơ hồ hưng phấn, thậm chí còn có một loại cảm giác chờ mong đối với đáp án sắp được công bố.
Chuyến đi của Tưởng Tuyết Tùng đến huyện Khổng, để lại một thế cục mơ hồ làm người ta không thể nắm bắt được. Cuối cùng, vận mệnh của Lý Vĩnh Xương sẽ thế nào, cũng theo bước chân của Tưởng Tuyết Tùng rời đi, trở thành một vấn đề sót lại chưa giải quyết. Lúc ấy, Quan Doãn còn chưa suy nghĩ cẩn thận. Rõ ràng Tưởng Tuyết Tùng đã nắm giữ vấn đề góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm. Hơn nữa sau khi phát nổ có thể liên lụy tới Lý Vĩnh Xương. Vì sao trên danh nghĩa đến huyện Khổng, ông ta còn ra sức ủng hộ Lý Vĩnh Xương? Mà sau khi tới huyện Khổng, rồi lại lạt mềm buộc chặt đối với Lý Vĩnh Xương, vừa lôi kéo vừa chèn ép, cuối cùng sẽ hát bài hát nào đây?
Mãi đến giờ phút cuối cùng, khi Tưởng Tuyết Tùng dứt khoát rời đi, Quan Doãn cũng không đoán được dụng tâm thực sự của Tưởng Tuyết Tùng. Đương nhiên, đừng nói là hắn, ngay cả Lý Dật Phong và Lãnh Phong, chỉ sợ cũng không dám xác định, cuối cùng Tưởng Tuyết Tùng sẽ xử trí Lý Vĩnh Xương như thế nào.
Lại không ngờ được, tin tức do Kim Nhất Giai tiết lộ ra, khiến hắn lại tin tưởng nhận thức một cách chắc chắn hơn một chút. Tưởng Tuyết Tùng đến huyện Khổng là để chơi cờ. Lý Dật Phong, Lãnh Phong và Lý Vĩnh Xương đều muốn huyện Khổng trở thành bàn cờ. Chỉ tiếc rằng, Tưởng Tuyết Tùng lại xem thành phố Hoàng Lương trở thành bàn cờ, huyện Khổng trở thành quân cờ.
Theo như lời nói của Kim Nhất Giai, Quan Doãn vẫn không thể hoàn toàn nhìn thấu thế cục thành phố Hoàng Lương. Dù sao hắn đang ở cách xa thành phố. Nhưng đừng lo, hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng. Nếu Tưởng Tuyết Tùng muốn huyện Khổng trở thành quân cờ để chơi cờ. Cuối cùng, nếu kết cục của Lý Vĩnh Xương không thể khiến Lý Dật Phong và Lãnh Phong hài lòng, không loại trừ khả năng Lý Dật Phong và Lãnh Phong suy nghĩ hẹp hòi, nhảy ra khỏi cuộc đấu tranh bên trong huyện Khổng, cũng sẽ đưa ánh mắt phóng tới toàn bộ thành phố, thậm chí lên tới độ cao toàn tỉnh để điều động lực lượng khắp nơi, từ trên xuống dưới ép Tưởng Tuyết Tùng phải nhượng bộ!
Lý Dật Phong có thể kiên trì đến cuối cùng hay không, Quan Doãn không dám nói. Nhưng Lãnh Phong khẳng định sẽ làm được! Liên tưởng đến bối cảnh sâu không lường được của Lãnh Phong, ý tưởng tổng thể của Tưởng Tuyết Tùng là muốn lợi dụng Lý Vĩnh Xương khôi phục ván cờ ở thành phố Hoàng Lương. Sợ là trước mắt, Lãnh Phong cố chấp cương quyết muốn bắt Lý Vĩnh Xương để khôi phục ván cờ ở huyện Khổng. Cuối cùng sẽ nhượng bộ.
Nói như vậy, Lý Vĩnh Xương nhất định vì huyện Khổng không thể không nhường đường?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK