Đang cùng Ôn Lâm từ trên đường cao tốc trở về Thành ủy, Quan Doãn đã tiết lộ cho Ôn Lâm biết hai chuyện, một là Ban Tổ chức Thành ủy đề cử Lưu Dương, cần Diệp Lâm ra mặt. Diệp Lâm là Phó trưởng ban của Ban tổ chức phân công quản lý bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, có quyền đề cử, là Phó trưởng ban có quyền nhất trong Ban tổ chức. Để Diệp Lâm ra mặt đề cử Lưu Dương, so với để Trương Thiên Hào đề cử sẽ có tính bí mật cao hơn, hơn nữa Diệp Lâm sắp điều đi, có thể giảm bớt áp lực tức giận mà Hô Diên Ngạo Bác trút lên Trương Thiên Hào.
Hai là Quan Doãn cố tình đưa ra ý tưởng muốn tranh giành tài sản khổng lồ mà Trịnh Thiên Tắc còn để lại, hắn nói cho Ôn Lâm, muốn tiếp nhận tài sản của Trịnh Thiên Tắc, nhất định phải thông qua một nhân vật mấu chốt, người này chính là Hồng Nhan Hinh.
Lúc ấy Ôn Lâm còn nói giỡn, nếu Quan Doãn dùng mỹ nam kế, Hồng Nhan Hinh nhất định sẽ quỳ gối trước mặt Quan Doãn, Quan Doãn nghiêm trang trả lời Ôn Lâm, dùng cách lên giường với người phụ nữ để đạt mục đích là hành động đáng xấu hổ nhất, giữa nam và nữ, ngoại trừ tính dục ra, còn cần có sự thẳng thắn thành khẩn trong hợp tác.
Lời nói của Quan Doãn khiến Ôn Lâm kính nể Quan Doãn, tuy nhiên nhớ tới hành động của Quan Doãn trên người cô, cô vẫn chưa tin lắm lời nói hùng hồn của Quan Doãn, cũng may Quan Doãn muốn cô nghĩ cách cho hắn tiếp xúc với Hồng Nhan Hinh, chính là trùng ý của cô, cô vội đồng ý.
Quan Doãn không ngờ tới, Ôn Lâm làm việc thật nhanh nhạy, vừa xoay người đã làm tốt hai việc, thực không đơn giản.
- Dì em vốn lúc đầu không đồng ý đề cử Lưu Dương, vì cho rằng không phù hợp quy tắc quan trường, cũng không phù hợp thường tình của con người, nhưng sau em đã nói chuyện với dì, dù sao dì cũng sắp đi rồi, đề cử Lưu Dương, chẳng khác gì là giúp một việc cho Bí thư Tưởng, bà mới đồng ý. Ôi, phụ nữ.
Ôn Lâm vừa mở điện thoại, đã nói thao thao bất tuyệt, Quan Doãn khẽ mỉm cười, cũng không ngắt lời cô, cầm lấy di động đến trên ghế sa lon, tìm một chỗ thoải mái nhất nằm xuống, để nghe Ôn Lâm trong điện thoại thao thao bất tuyệt nói.
- Thật vất vả cho dì của em. Em muốn nhanh chóng báo chuyện này cho anh, ai ngờ gọi điện nhiều lần mà máy của anh vẫn liên tục bận. Em rất bực bội. Chuẩn bị đi ngủ, đợi ngày mai mới gọi lại. Vừa mới tắm rửa xong, mới nằm dài trên giường. Điện thoại lại vang lên, thấy mã số xa lạ, không muốn nghe, sau lại thấy điện thoại vang lên không ngừng, hơi do dự, nhưng cuối cùng lại nghe, nghe hơn nửa tiếng, nghe đến khi điện thoại không còn pin mới cúp.
- Anh đoán là ai? Đúng, chính là Hồng Nhan Hinh. Cũng không biết từ đâu mà cô biết số điện thoại của em. Vừa bắt máy đã hỏi em có phải là Ôn Lâm không, cô ta xin lỗi đã làm phiền em, cô ta xưng là Hồng Nhan Hinh. Em vừa nghe Hồng Nhan Hinh chủ động gọi điện tới, đã biết nhất định là cô ta có chuyện muốn nói. Nhưng em giả vờ không biết cô ta là ai, em hỏi cô ấy là ai, có chuyện gì không.
Ôn Lâm cũng rất thú vị, giống như cô bé thi được 100 điểm muốn khoe chiến lợi phẩm cho người lớn, đem tất cả chi tiết mà Hồng Nhan Hinh nói với cô, đầu đuôi gốc ngọn báo cáo cho Quan Doãn biết. Quan Doãn cũng không cô làm cụt hứng, kiên nhẫn nghe cô nói hết mọi chuyện, kỳ thật trong lòng cũng hiểu được tâm tư của Ôn Lâm, Ôn Lâm nhớ hắn, muốn nói chuyện với hắn.
Hồng Nhan Hinh chủ động gọi điện cho Ôn Lâm, sau khi tự giới thiệu, liền hứng thú tán gẫu chuyện đất đai, chuyện ô tô ở huyện Khổng với Ôn Lâm, ước chừng phải mất hơn nửa tiếng, cô nói chuyện cho đến khi máy Ôn Lâm không còn pin.
Tuy nhiên trước khi điện thoại bị tắt máy, Hồng Nhan Hinh còn nhiệt tình mời Ôn Lâm cùng cô đi ăn khuya, cô lớn lên ở phía nam, có thói quen ăn khuya, nếu không ăn sẽ không ngủ được, nhưng phần lớn người phương bắc đều không có thói quen ăn khuya, Ôn Lâm hiện tại sống một mình, rất cô đơn. Cô không do dự liền đồng ý, vừa lúc Hồng Nhan Hinh chọn địa điểm cách nhà cô không xa, cô xuống lầu đi chưa đến năm phút đã gặp Hồng Nhan Hinh.
Khí hậu khác biệt làm cho tập quán ăn uống giữa hai miền Nam và miền Bắc khác nhau, Hoàng Lương đã qua mùa tết âm lịch, tuy rằng trong không khí vẫn còn hơi thở hoa nở của xuân về, nhưng lúc đêm khuya, gió lạnh như cắt, người đi trên đường rất thưa thớt, chỉ có mấy quán cà phê còn mở cửa, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa, không phục vụ .
Ôn Lâm ăn mặc rất kín, từ đầu đến chân được bao bọc trong một chiếc áo khoác lông dày, tròn tròn giống một cái thùng nước, còn Hồng Nhan Hinh vẫn trang phục lộng lẫy, giống như đi tham dự một hội nghị quan trọng, Ôn Lâm chưa từng thấy qua Hồng Nhan Hinh, Hồng Nhan Hinh cũng chưa từng thấy qua Ôn Lâm, hai người vừa thấy mặt, hai mắt đều tỏa sáng, bị sự lộng lẫy của đối phương làm kinh ngạc, sau khi nhẹ nhàng bắt tay, ánh mắt nhìn nhau đầy tình ý.
Bởi vì do hai người đã nói chuyện trong điện thoại cả buổi, cho nên giữa bọn họ không có cảm giác gì xa lạ, nói mấy câu liền đi vào chủ đề chính, vừa uống cà phê vừa nói đến tình hình Hoàng Lương, từ mua xe Audi và BMW đến Mercedes-Benz, sau đó chuyển đến đề tài chuyện cửa hàng độc quyền chuyên bán Audi, lại từ chuyện cửa hàng độc quyền chuyên bán Audi tới chuyện học viện Tiến Thủ.
- Ôn Lâm, thực ra tôi không dám dấu diếm với cô, tôi tìm đến cô là mong muốn có cơ hội hợp tác cùng nhau.
Hồng Nhan Hinh nhấp nhẹ ngụm cà phê, ánh mắt được trang điểm dưới ánh đèn lộ ra một suy nghĩ xa xăm.
- Cách kinh doanh mượn gà đẻ trứng của cô rất cao minh, tôi có thể cung cấp vốn đầu tư phát triển, nếu như cô đưa ra một bản kế hoạch tỉ mĩ cụ thể.
Đầu óc kinh tế của Ôn Lâm có thể kém hơn Kim Nhất Giai, nhưng cô dù sao cũng là người xuất thân kinh tế chuyên nghiệp, hơn nữa gần đây tình hình kinh tế huyện Khổng đã khiến cô mở rộng tầm nhìn, đồng thời cùng một lúc đưa ra các chiến thuật làm thế nào vay tiền của người khác để phát triển sức mạnh của riêng mình, lời nói của Hồng Nhan Hinh là có ý gì, cô hiển nhiên là biết rõ, đối phương không chỉ coi trọng vốn đầu tư kinh tế của cô, mà còn coi trọng triển vọng của cô.
Ở trong nước, kinh tế và chính trị từ trước đến nay là hai thứ trọng yếu gắn bó mật thiết không thể tách rời, người không hiểu chính trị, muốn làm kinh doanh trong nước, ắt sẽ khó thành công. Hiện tại Trịnh Thiên Tắc thất thế đã có kết quả rõ ràng, trong tay Hồng Nhan Hinh giờ đang nắm tài sản khổng lồ bất chính của Trịnh Thiên Tắc, cuối cùng Trịnh Thiên Tắc bị xử lý như thế nào, Hồng Nhan Hinh có thể bị liên lụy hay không, tiền tài bất chính của Trịnh Thiên Tắc sẽ trôi dạt theo con đường nào, bị người khác xử lý hay bị người khác thâu tóm, tất cả đều là một ẩn số.
Hồng Nhan Hinh hiện tại muốn hợp tác với Ôn Lâm, ngoài mặt rất oai phong, nhưng thật ra là ngầm che đậy mọi thứ. Nếu Ôn Lâm tiếp nhận việc này, như vậy vận mệnh của Ôn Lâm sẽ được buộc cùng với Hồng Nhan Hinh, mặc kệ vận mệnh cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc thế nào, mặc kệ Hồng Nhan Hinh chịu sự liên lụy của Trịnh Thiên Tắc bao nhiêu, đến lúc đó Ôn Lâm tất nhiên phải tìm cách cứu vớt vận mệnh của Hồng Nhan Hinh, nếu không, Ôn Lâm cũng sẽ bị Hồng Nhan Hinh kéo vào vực sâu không thấy đáy.
Nếu như trước đây, Ôn Lâm có lẽ không phát hiện được lòng dạ rắp tâm hại người của Hồng Nhan Hinh, nhưng từ một góc độ thương nhân mà suy xét, ai cũng hy vọng đầu tư càng nhiều càng tốt, hơn nữa hiện tại Ôn Lâm quả thật cần một khoảng đầu tư lớn, Quan Doãn muốn cô phát triển rộng ra nước ngoài, cô nóng lòng muốn thử, vốn khả năng tài chính hiện giờ, còn chưa được xếp vào hàng ngũ của Hoàng Lương, chứ đừng nói chi đến xếp hạng cả nước hay dám đầu tư ra nước ngoài.
Tuy nhiên chỉ lo nói đến kinh doanh mà quên nghĩ đến vấn đề chính trị, làm nhỏ sẽ té nhẹ, nếu không sẽ chết chìm.
Ôn Lâm che miệng cười:
- Tôi rất hoan nghênh đầu tư của chị, hơn nữa nói thật, trong tay của tôi có một chiến lược quy hoạch từ huyện đến thành phố đến toàn tỉnh, cả nước thậm chí là ra cả nước ngoài, nói không quá, sách lược quy hoạch của tôi tuyệt đối khả thi, chỉ cần đầu tư tài chính đúng chỗ, trong vòng ba đến năm năm phát triển thành tập đoàn công ty đa quốc gia với quy mô lớn, cũng không thành vấn đề.
- Đây là chuyện tốt.
Hai mắt Hồng Nhan Hinh tỏa sáng.
- Có thể giới thiệu sơ qua cho tôi về kế hoạch phát triển? Không cần chi tiết, chỉ cần đưa ra phương hướng chung chung.
- Không thể.
Điều mà Hồng Nhan Hinh không thể ngờ, Ôn Lâm như đinh đóng cột cự tuyệt yêu cầu của cô, ánh mắt của Ôn Lâm đong đưa, nhưng rất kiên định.
- Tiền của cô rất hùng hậu, nhưng tôi không dám đụng vào, hiện tại ai dám nhận tiền của cô, chẳng khác nào là ngồi trên thùng thuốc súng pha trà. Một khả năng là, cẩn thận pha xong trà, có thể đưa được trà tới miệng uống. Khả năng khác là, trà chưa nấu xong, đã phát nổ, cuối cùng chính mình bị nổ đến tan xương nát thịt.
Ánh mắt Hồng Nhan Hinh chùn xuống, cô lắc đầu cười khổ:
- Ôn Lâm, cô rất thông minh, cô nói rất đúng, tôi hiện tại là muốn tìm một chỗ an toàn để cất món tiền khổng lồ trong tay của tôi, ngoài ra còn bảo đảm an toàn tính mạng cho tôi.
Ôn Lâm thẳng thắn nói:
- Cô chẳng phải có Hoàng Hán hỗ trợ sao?
Quan hệ của Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh, Quan Doãn đã nói qua cho Ôn Lâm.
Hồng Nhan Hinh khẽ mỉm cười:
- Hoàng Hán rất đáng tin, nhưng vấn đề là, tôi không phải trăm phần trăm tín nhiệm y.
- Tôi và cô vốn không quen biết, cô làm sao có thể trăm phần trăm tín nhiệm tôi?
- Tôi nói ra một câu chắc chắn là cô không thích nghe, người mà tôi tín nhiệm không phải là cô, mà là Quan Doãn và Kim Nhất Giai.
Những lời nói của Hồng Nhan Hinh lúc bây giờ không phải là lời nói giả, biết khi nào thì ra đòn gió, khi nào thì nói rõ ngọn ngành, quả thật thông minh.
- Có thủ đoạn chính trị của Quan Doãn và đầu óc kinh tế của Kim Nhất Giai, hơn nữa còn có kế hoạch cụ thể của cô, tôi mới dám vô tư bỏ tiền ra đầu tư.
Ôn Lâm trầm ngâm sau một lúc lâu mới nói:
- Tôi chỉ có thể nói, suy nhĩ của cô quả là khá hay, tuy nhiên có lẽ quá phiêu lưu, Quan Doãn và Kim Nhất Giai cũng không dám tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
- Không thử làm sao biết?
Hồng Nhan Hinh cắn môi.
- Cô sao không trực tiếp tìm Quan Doãn, sao lại tìm tôi?
- Trực tiếp tìm Quan Doãn mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị người phát hiện.
- Cô sợ bị ai phát hiện? Hô Diên Ngạo Bác hay la Hoàng Hán?
Ôn Lâm truy hỏi đến cùng.
- Cả hai.
Vẻ mặt Hồng Nhan Hinh ảm đạm.
- Tôi nhận sự giao phó của Trịnh Thiên Tắc phải thay y quản lý tài sản, mặc dù biết tài sản của y đều là tiền bất nghĩa, nhưng đã nhận ủy thác của y, chỉ hy vọng có thể tận chức tận trách làm tốt việc thuộc trách nhiệm của mình. Nhưng Trịnh Thiên Tắc đột nhiên mất tích, tôi rất sợ hãi. Một người phụ nữ nắm giữ một số tiền lớn trong tay, lại là người tha hương, không chừng phơi thây đầu đường khi nào không hay biết.
Lời nói này làm rung động Ôn Lâm, khiến Ôn Lâm biết Hồng Nhan Hinh tìm cô là muốn tìm một con đường ra, cô đồng ý với Hồng Nhan Hinh, cô sẽ đem lời nói thật của cô ấy đi, trước khi đi Ôn Lâm lại báo cho Hồng Nhan Hinh:
- Đêm hôm khuya khoắt, một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc trang điểm quá lộng lẫy, như vậy chẳng những làm người khác chú ý, cũng bị người khác chú ý, dẫn đến nguy hiểm.
- Làm sao bây giờ?
Ôn Lâm sau khi gặp Hồng Nhan Hinh xong, đã trưng cầu ý kiến Quan Doãn.
- Làm như vậy.
Quan Doãn biết rằng, cơ hội tốt nhất lại tới.
- Em ngày mai hẹn gặp Hồng Nhan Hinh, anh cho em một chuỗi con số, em đưa cho Hồng Nhan Hinh, xem cô ta như thế nào.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK