Lực ảnh hưởng của Tề Toàn ở Tỉnh ủy kinh người, cố nhiên có liên quan đến chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy của ông ta, cũng cùng thủ đoạn cao minh trong quan trường của ông ta mật thiết không thể tách rời.
Thân là nhân vật số 3, vừa phải núp dưới quyền uy nhân vật số một, lại không thể hoàn toàn đứng trong bóng ma nhân vật số hai, còn phải vô hình trung cho thấy quyền lực tồn tại trong tay nhân vật số 3, vị trí thật khó đứng đúng, nhưng một khi đứng đúng, liền lúc nào cũng làm cho người ta cảm nhận được ở giữa nhân vật số 1 số 2, còn có sự tồn tại mấu chốt của nhân vật số 3.
Cảnh giới cao nhất của nhân vật số 3 chính là không nói lời nào không ra một tiếng, làm mưa làm gió, gió nổi lên mà sấm dậy.
Nhân số 3 thông minh, thường thường sẽ trong lúc nhân vật số 1 số 2 giằng co mà trung lập thích hợp, cái gọi là trung lập thích hợp không phải là không có nguyên tắc trung lập, cũng không phải cây cỏ đầu tường của phái lưng chừng, mà là kiên trì công chính công bằng, duy trì công tâm, như thế, mới có thể ở trên nguyên tắc được số 1 số 2 tôn trọng, cũng trên chí công vô tư đạt được ủy viên thường vụ phía dưới kính trọng.
Tin tưởng Tề Toàn đã đạt đến cảnh giới này, nếu không ông ta cũng sẽ không chỉ bằng một chiếc xe chuyên dụng xuất phát, liền hóa giải nguy cơ bổ nhiệm của Thành ủy Hoàng Lương liên quan đến Lãnh Phong và Lý Dật Phong.
Kỳ thật với trình tự trước mắt của Quan Doãn, hắn cũng không cần chú ý lắm thế cục Tỉnh ủy, dù sao cùng hắn quan hệ không lớn, nhưng từ sau khi biết Tề Ngang Dương , dường như bỗng chốc mở ra một cánh cửa lớn, xác thực mà nói, nên là từ lúc Tề Toàn gọi tới một cú điện thoại mời hắn tới nhà làm khách, vận mệnh của hắn dường như bỗng nhiên chuyển một bước ngoặt lớn.
Cho đến lúc này Quan Doãn mới nhớ tới lúc ấy hắn nhận được điện thoại của Tề Toàn, hoàn toàn không có ý thức được một cuộc kỳ ngộ trọng đại đang đến với hắn, có lẽ ngay tại một khắc hắn bước vào cửa chính Tề gia, liền mở ra một cánh cửa lớn khác trên con đường nhân sinh của hắn. Lại nhớ ra thư pháp mà hắn để lại Tề gia cùng với câu đối mà Tề Toàn tặng hắn, trong lòng có một trận kích động kỳ lạ, nếu hắn có thể tiến thêm một bước trở thành điểm tựa giữa Tưởng Tuyết Tùng và Tề Toàn, như vậy đối với hướng đi cuối cùng của thế cục Hoàng Lương, liền lại thêm ba phần nắm chắc.
Theo Quan Doãn phỏng đoán, trận chiến cuối cùng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, tất nhiên sẽ là một hồi sinh tử. Cuối cùng kết cục khẳng định phải có một người thất vọng rời đi mà xong việc, nếu không Tưởng Tuyết Tùng ẩn nhẫn ba năm ra tay sẽ không có ý nghĩa. Với lòng dạ và thủ đoạn quan trường của Tưởng Tuyết Tùng, ông ta có thể đánh rắn mà không bị rắn cắn?
Chắc chắn không thể.
Tưởng Tuyết Tùng lên kế hoạch quá lâu, cũng chờ đợi quá lâu rồi, ra tay cuối cùng của ông ta nhất định là một kích trí mạng, muốn đánh đến Hô Diên Ngạo Bác không có sức trở tay. Nhưng Hô Diên Ngạo Bác cũng sẽ không ngồi chờ chết. Ông ta cũng sẽ có đường phản kích, thậm chí còn có thủ đoạn cùng đến chỗ chết, cho nên trận chiến cuối cùng nhất định phấn khích tuyệt luân, hơn nữa từng quyền đến thịt.
Nhưng vấn đề là, nếu như không có Tỉnh ủy ủng hộ, Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đánh cho hung ác hơn tranh đến mãnh liệt hơn, cuối cùng chỉ có thể là đều tự phá đến mặt xám mày tro, Tỉnh ủy không lên tiếng, ai thắng ai thua, vẫn nắm ở giữa hai khả năng. Thậm chí có thể xuất hiện chứng cớ trí mạng Tưởng Tuyết Tùng nắm giữ Hô Diên Ngạo Bác, sắp sửa tung ra khi tình hình bị người ta áp chế.
Quan Doãn nghe nói qua có một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nắm giữ chứng cớ tham ô một Phó chủ tịch thường trực huyện phía dưới, khi sắp đăng báo, bị Thành ủy áp chế. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật không phục, muốn cưỡng ép thúc đẩy điều tra, kết quả ba ngày sau ông ta đã bị dời khỏi cương vị công tác Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đảm nhiệm chức quan nhàn tản.
Ở trong quan trường, có đôi khi lực lượng quyết định thắng bại cuối cùng không ở trong tay ai có chứng cớ đầy đủ, mà ở ai có thủ đoạn chính trị cao minh hơn, hoặc là nói, ai có bối cảnh cường đại hơn. Suy nghĩ thông suốt, Quan Doãn trước mắt một mảnh sáng ngời, càng hiểu rõ ý đồ chân chính về việc vô cùng hứng thú hắn và Tề Ngang Dương kết giao và cổ vũ hắn đến Tề gia chúc tết của Tưởng Tuyết Tùng, chính là muốn để hắn trở thành cầu nối kịp thời gắn kết với Tề Toàn ở thời khắc mấu chốt.
Hoặc là nói cách khác, lúc quyết định một ván mấu chốt thắng bại, hy vọng hắn có thể ảnh hưởng đến quyết đoán của Tề Toàn, đưa ra một phiếu quan trọng quyết định đại cục.
Tề Toàn có thể là điểm mấu chốt quyết định đại kế Hoàng Lương của Tưởng Tuyết Tùng có thể thuận lợi thực thi hay không, là một phiếu Tưởng Tuyết Tùng không nắm chắc nhất.
Nghĩ sâu hơn, nếu như từ đại kế lâu dài Hoàng Lương mà suy xét, do Lý Đinh Sơn mà kết bạn Mộc Quả Pháp, cũng vẫn có thể xem là một đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm, dù sao, Mộc Quả Pháp thân là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ở trên cuộc họp thường ủy cũng có quyền bỏ phiếu.
Nhất thời suy nghĩ bay tán loạn, Quan Doãn nghĩ đến không khỏi đau đầu, lại liên tưởng đến thế cục Hoàng Lương, trong lòng của hắn càng thêm hiểu rõ một sự thật là, cùng giống với đọ sức cuối cùng của huyện Khổng nhất định phải Thành ủy ra mặt giải quyết, một ván thắng bại cuối cùng của Hoàng Lương, quyết định quả còn trong tay Tỉnh ủy. Tưởng Tuyết Tùng phòng ngừa chu đáo, để hắn mượn Tề Ngang Dương và Lý Đinh Sơn làm điểm tựa mở ra cục diện Tỉnh ủy, có lẽ Tể Toàn và Mộc Quả Pháp đều là phạm vi Tưởng Tuyết Tùng không thể chạm đến đến.
Cũng không biết Tưởng Tuyết Tùng trên cuộc chiến cuối cùng với Hô Diên Ngạo Bác, có bao nhiêu tin tưởng tất thắng, lại hạ bao nhiêu tiền đặt cược, Quan Doãn vừa lái xe vừa nghĩ sự tình, cũng không thấy thời gian dài, ngẩng đầu, phát hiện lộ trình hơn phân nửa. Mà ông cụ Dung dường như thật đúng là đang ngủ, nửa ngày không mở mắt một lần.
Ngẫm nghĩ một chút, Quan Doãn vẫn là gọi điện thoại cho Hạ Lai.
- Buổi tối anh đến, buổi tối em có thời gian không?
- Buổi tối... sao lại đến sớm?
Hạ Lai dường như là bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, ngáp nói
- Anh tới rồi gọi điện thoại cho em là được.
Quan Doãn thu điện thoại, dừng xe ở khu phục vụ, nghỉ ngơi một lát mới đi tiếp, mới cất bước, ông cụ Dung duỗi người, tỉnh:
- Mộng lớn ai mơ trước, bình sinh tôi tự biết... đến đâu rồi? Hơn một nửa rồi, cũng không tệ lắm, ngủ thêm một giấc thì đến.
Quan Doãn làm sao còn có thể để ông cụ Dung lại ngủ, hắn còn có có nhiều vấn đề cần thỉnh giáo ông, vội nói:
- Chớ ngủ trước, con có chuyện muốn nói.
- Trong vòng ba năm, giữ khoảng cách với Mộc Quả Pháp, Bắc Kinh nếu đã xảy ra chuyện lớn, Mộc Quả Pháp ít nhất phải yên lặng một thời gian.
Quan Doãn mới mở miệng, ông cụ Dung liền trực tiếp nói vấn đề chính
- Tề Toàn làm người chơi được, có thể cùng ông ta duy trì lui tới, về phần Trần Hằng Phong...
Ông cụ Dung trước kia bình phẩm lãnh đạo Huyện ủy, là giọng điệu chỉ điểm giang sơn, sau đó bình phẩm lãnh đạo Thành ủy, vẫn là giọng điệu chỉ điểm giang sơn, hiện tại bình phẩm lãnh đạo Tỉnh ủy, giọng điệu không thay đổi chút nào, rất có khí khái trị đại quốc làm cá hấp, Quan Doãn chưa qua một giây kinh ngạc, Lão Dung Đầu trước kia khẳng định có thời điểm kích dương văn tự, dáng vẻ lúc nãy của ông khi nói chuyện, nghiễm nhiên là hăng hái bộc phát khí thế năm đó
- Trần Hằng Phong bác còn chưa đủ hiểu biết, trước hết không phát biểu ý kiến. Trước tiên có thể nghe nói xem hành động, tuy nhiên từ kinh nghiệm du học của ông ta mà xem, ông ta đến tỉnh Yến, gánh vác được sứ mệnh lịch sử nhất định.
Ông cụ Dung vừa nói xong, ngã đầu muốn ngủ tiếp.
Quan Doãn nắm cánh tay ông cụ Dung:
- Chớ ngủ, con còn có chuyện muốn hỏi.
Ông cụ Dung liếc Quan Doãn một cái:
- Có chuyện nói mau, tâm tình bác không tốt.
Quan Doãn kỳ thật đã sớm nhìn ra ông cụ Dung tâm tình không tốt, vừa rồi lúc ngâm thơ, ánh mắt của ông liền có vài phần bi thương, nhất là một câu nhân sinh vài lần tổn thương chuyện cũ, dường như cảm xúc rất sâu, chỉ có điều ông cụ Dung luôn đem chính mình ẩn núp thật sự sâu, rất nhiều thời điểm Quan Doãn cũng không nên hỏi thêm ông cái gì, vừa hỏi, liền chạm đến quá khứ ông không muốn đề cập.
- Bắc Kinh sắp phát sinh chuyện lớn gì, tại sao lại liên quan đến Mộc Quả Pháp rồi?
Quan Doãn hỏi, hắn hiện tại nghĩ thông suốt, chỉ biết luôn lưu ý hướng đi của Tỉnh ủy, mới có thể bảo đảm an toàn bản thân.
- Cụ thể là cái gì, con không nên hỏi nhiều, đến lúc đó con sẽ biết, cũng khoảng trong mấy ngày nay thôi. Dù sao con chỉ cần nhớ kỹ, Mộc Quả Pháp phải bị ghẻ lạnh rồi.
Ông cụ Dung gần như tự nói
- Bắc Kinh đổi không khí, tỉnh Yến cảm thấy giá lạnh trước tiên. Trong tỉnh ủy tỉnh Yến, chịu rét kém nhất chính là Mộc Quả Pháp rồi. Ông ta muốn chọn con làm điểm tựa, ngàn vạn lần đừng đi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Mộc Quả Pháp ngũ hành thuộc mộc, nhân vật số 1 ngũ hành thuộc kim, kim khắc mộc, trận chiến này, Mộc Quả Pháp phải thua. Con đi, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
- Con không nói muốn đi, lại nói, con mới đảm nhiệm thư ký của bí thư Tưởng, làm sao có thể điều đến Tỉnh ủy? Cho dù Tỉnh ủy muốn mượn điều, bí thư Tưởng cũng sẽ không đồng ý.
Quan Doãn trong lòng cả kinh, phong cách bình phẩm hàm súc trước kia của ông cụ Dung đối với Mộc Quả Pháp thay đổi, sắc bén mà điểm đúng chỗ mấu chốt, hơn nữa còn lấy ngũ hành tương khắc đến đoán trước Mộc Quả Pháp phải thua, không khỏi khiến hắn hỏi thêm một câu
- Mộc Quả Pháp làm sao lại khiến nhân vật số 1 ghét bỏ rồi?
- Làm tốt thư ký số 1 Thành ủy của con là đứng đắn, chuyện trong tỉnh, con chỉ biết đại khái là được rồi, rất nhiều chuyện, không biết so với biết tốt hơn. Cấp bậc không đến, vị trí không đủ, không bằng vùi đầu làm việc, giống như là mài đao không uổng công đốn củi.
Ông cụ Dung hơi thở dài, lại đầy thâm ý nói
- Thật lâu không kể chuyện lịch sử, bác kể một chuyện cho con nghe, đỡ phải con lái xe mệt rã rời.
Quan Doãn vừa nghe liền tỉnh táo tinh thần, liên tục nói được.
- Chuyện kể Tây Tấn trong năm có một đại sư phong thủy tên là Quách Phác, ông ta có thể bói số, có bản lĩnh biết trước. Một năm kia, tướng quân Kinh Châu Vương Đôn Dục khởi binh mưu phản, mời Quách Phác bói toán lành dữ, Quách Phác nói cho ông ta biết khởi sự tất bại, Vương Đôn Dục lại hỏi nếu nảy sinh chuyện, ông ta có thể sống bao lâu, Quách Phác nói, một khi khởi sự, mạng giữ không lâu rồi. Nếu không khởi sự, sống thọ và chết tại nhà. Vương Đôn Dục giận dữ, muốn Quách Phác tính toán tuổi thọ của chính mình, Quách Phác tính toán nói, là buổi trưa hôm nay. Vương Đôn Dục cười ha hả, cho người ta đem Quách Phác đi chém đầu.
Đối với sự tích Quách Phác, Quan Doãn cũng có biết một phần, lại chưa từng nghe nói truyền thuyết này, nghĩ một chút nói:
- Biết có thể mới làm, cũng không mất bản sắc đại trượng phu .
Nhưng trong lòng cảm thấy chuyện này dường như không phải nói cho hắn nghe, không phải muốn cho hắn từ trong đó lĩnh hội cách đối nhân xử thế, giống như là ông cụ Dung đang nói với chính mình, rất có hàm ý trở về quá khứ.
Quả nhiên, ông cụ Dung cười ha hả:
- Sau khi Quách Phác chết, Vương Đôn Dục vẫn khởi sự. Tuy rằng vài năm sau Vương Đôn Dục chết trận, nhưng muốn bác nói, Quách Phác bị chết không đáng, nếu là bác, nếu tính đến có kiếp nạn này, khẳng định chuồn mất rồi. Có đôi khi người trong quan trường, khí tiết phải theo thời thế, không thể bảo thủ không chịu thay đổi. Được rồi, chuyện xưa nói xong rồi, Bắc Kinh cũng tới rồi, con đến Trung Nam Hải cho bác xuống, cũng không cần để ý đến bác, bác cũng không cùng con trở về, con làm chuyện của mình đi, lúc nên trở về, tự bác sẽ trở về.
Quan Doãn chấn động:
- Cái gì... Trung Nam Hải?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK