Quan Doãn không chú ý đến ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác, hắn đứng thản nhiên, không hề lùi bước, không tỏ vẻ sợ hãi.
Quân tử thẳng thắn vô tư, kẻ tiểu nhân luôn ưu tư, Quan Doãn và Hô Diên Ngạo Bác nhìn nhau im lặng, hắn cho rằng Hô Diên Ngạo Bác giả vờ không thấy, không ngờ Hô Diên Ngạo Bác nghênh đón hắn đi tới, mọi người ở căn tin trong chốc lát đều mở to hai mắt nhìn, nhìn Hô Diên Ngạo Bác và Quan Doãn, đợi chờ một trận quyết đấu.
Chủ tịch thành phố và Thư ký số một Thành ủy, không phải cùng một phe cánh, cấp bậc cũng khá chênh lệch, mà hiện tại mâu thuẫn của Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng đã được công khai, thư ký số hai của Thành ủy dưới sự thúc đẩy của đối phương, dùng thủ đoạn thành công lừa dối khắp nơi điều ra ngoài, chẳng khác gì là Hô Diên Ngạo Bác bị người ở sau lưng đào bới xó nhà, với tính cách của Hô Diên Ngạo Bác, liệu có thể nuốt trôi cục tức này không?
Đương nhiên không thể.
Nhưng Hô Diên Ngạo Bác không thể khiêu chiến trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, chỉ có thể âm thầm ra tay, đối với hai sự kiện này không hề nghi ngờ chính là Hô Diên Ngạo Bác lần đầu tiên dùng hết sức mạnh đánh trả Tưởng Tuyết Tùng, nhưng Hô Diên Ngạo Bác không chỉ dừng lại ở một thủ đoạn, y muốn dồn hết sức lực tấn công Tưởng Tuyết Tùng cho đến cùng, y trước mặt đả kích người thân tín của Tưởng Tuyết Tùng, cũng giống như đang đứng trước mặt đả kích Tưởng Tuyết Tùng, mọi người đều có chung suy nghĩ, Quan Doãn em là xui xẻo đây, Hô Diên Ngạo Bác sẽ đứng ngay trước mặt mọi người, dỡ trò lăng nhục hắn.
Quan Doãn đợi Hô Diên Ngạo Bác đến gần, khẽ mỉm cười, gật đầu hỏi:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên.
- Thư ký Quan đã về?
Ánh mắt Hô Diên Ngạo Bác lạnh lùng nhìn Quan Doãn.
- Nghe nói cậu vừa đi đến Tỉnh ủy và Bắc Kinh? Thanh niên suy cho cùng chạy rất nhanh mà không biết mệt.
- Cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch Thành phố Hô Diên, tôi còn trẻ, có sinh lực, không đến nổi mệt mỏi.
Quan Doãn cười rất rạng rỡ.
- Chạy mười ngày nửa tháng cũng không có chuyện gì, vì tương lai tươi sáng của Hoàng Lương, cho dù gãy chân cùng đáng.
Câu nói này có lực sát thương không nhỏ. Cái gọi là vì ngày mai Hoàng Lương tươi sáng, hiển nhiên là đang đả kích vào tâm cơ của Hô Diên Ngạo Bác, Hoàng Lương mới có ngày mai tươi sáng, vẻ mặt Hô Diên Ngạo Bác biến sắc:
- Thư ký Quan, những lời cậu nói là có ý gì?
Lẽ ra Hô Diên Ngạo Bác trong quan trường chìm nổi nhiều năm, đã sớm có bản lãnh chống lại những lời nói hỉ nộ ái ố, hơn nữa y nổi tiếng với sự nham hiểm, ngấm ngầm ra đòn sau lưng người khác, bình thường trước mặt người khác rất biết chau chuốt hình tượng. Nhưng hôm nay lại không kiểm soát được bản thân đã phát cáu ngay tại chỗ.
- Có ý gì? Không có ý gì cả?
Quan Doãn làm bộ không hiểu lời của Hô Diên Ngạo Bác chỉ cười nói.
- Chủ tịch thành phố Hô Diên sao vậy, tôi nói sai chỗ nào?
- Hừ, cậu không nói sai. Cậu nói rất đúng, cũng là vì ngày mai Hoàng Lương ngày càng tươi sáng hơn, nhưng tôi nghe nói. Cậu vừa đến thành phố Yến đã xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa bị đâm chết?
Hô Diên Ngạo Bác lạnh lùng cười, trong nụ cười có ẩn ý trào phúng.
- Có phải đã làm những chuyện khiến người oán giận?
Lời đối thoại ngập tràn mùi thuốc súng. Làm cho cả căn tin kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi người cũng không dám thở mạnh, rất nhiều người lần đầu tiên trong đời nhìn thấy Chủ tịch thành phố và Thư ký Thành ủy so chiêu trước mặt, cũng có người trong lòng ăn no thỏa mãn, thật sự khó gặp vở kịch nào diễn hay như vậy.
- Tôi cũng bực mình. Không biết tại sao vừa đến thành phố Yến gặp phải một đám chó điên loạn cắn người? Sau suy nghĩ mới hiểu rõ, chủ nhân điên, mới có chó điên, thảo nào người đời thường nói, rắn chuột một ổ cấu kết với nhau làm việc xấu, sống hơn hai mươi năm, hiện tại cuối cùng mới hiểu rõ đạo lý này.
So với nụ cười khẩy của Hô Diên Ngạo Bác, Quan Doãn chỉ mỉm cười thản nhiên, thái độ bình tĩnh tự tin của hắn lại đối lập với sự đỏ mặt tía tai tức giận của Hô Diên Ngạo Bác.
- Nghe nói người tốt sống không lâu, ngàn năm gặp tai họa, đại khái chính là có ý nghĩa này.
Hô Diên Ngạo Bác bị giọng điệu của Quan Doãn chống đối cũng không hề biểu hiện thái độ tức giận, vốn y cũng không muốn trở thành người thất lễ trước mặt Quan Doãn, dù sao y là nhân vật số hai của Thành ủy, Quan Doãn lại là thư ký số một tại Thành ủy, hắn không là cái gì trước mặt y? Nhưng điều đầu tiên là sau khi Quan Doãn đến Hoàng Lương, liên tiếp quấy phá cục diện, khiến cục diện của y bị hủy hoại trong chốc lát, được Quan Doãn trợ giúp, Tưởng Tuyết Tùng dần dần chiếm thế thượng phong, thứ hai cho dù Lưu Dương được điều ra ngoài, Hồng Nhan Hinh bỏ chạy, hay là hành trình của Quan Doãn đến Tỉnh ủy và Bắc Kinh, đều là do chính Quan Doãn ngấm ngầm từng bước đào hố sau sau lưng y, có thể nói hắn sau này sẽ già đời và xảo quyệt hơn Tưởng Tuyết Tùng, sự giương nanh múa vuốt của Quan Doãn rất ghê tởm làm cho người hận thấu xương.
- Thư ký Quan, bản lãnh của cậu rất đặc biệt không học được, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cậu không cần học cũng biết, thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Dưới tình thế cấp bách, Hô Diên Ngạo Bác thốt ra một câu ngấm ngầm ném đá hắn.
Trong phòng ăn lại vang lên một tiếng "Ong", mọi người đều thất kinh.
Nếu như nói Hô Diên Ngạo Bác và Quan Doãn ngay mặt quyết đấu, cũng đồng nghĩa y muốn trực tiếp khiêu chiến với quyền uy của Tưởng Tuyết Tùng, như vậy khi y thốt ra lời gần mực thì đen, cũng xem như đang trực tiếp nói bóng gió đến Tưởng Tuyết Tùng.
Nói đúng là, Hô Diên Ngạo Bác đang mắng cả Quan Doãn và Tưởng Tuyết Tùng.
Bốp bốp bốpĐang lúc vẻ mặt tất cả mọi người kinh ngạc không biết làm sao, ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay, bóng người chợt lóe lên, từng bước chậm rãi bước vào phòng ăn.
Vừa nhìn thấy mặt người đến, tiếng “xôn xao” trong phòng ăn lập tức vang lên, thiếu chút nữa nổ nồi —— không ai khác, người vừa tới đứng uy nghiêm chắp tay phía sau, chính là Tưởng Tuyết Tùng.
- Chủ tịch thành phố Hô Diên có cái đầu thật tốt, thật sự là tấm gương tốt của cán bộ Đảng ủy Thành ủy Hoàng Lương.
Tưởng Tuyết Tùng vừa lộ mặt, đã lạnh lùng nói.
- Tuổi cũng không nhỏ, trước khi làm việc gì phải cân nhắc đừng để gây hại cho người khác.
Nói vừa xong, ông liếc nhìn Quan Doãn:
- Quan Doãn, đi theo tôi.
Sau đó chỉ tay về phía Lãnh Nhạc.
- Lãnh Nhạc đi theo tôi.
Đợi Tưởng Tuyết Tùng ba người đi khỏi căn tin, Hô Diên Ngạo Bác trong lúc khiếp sợ mới tỉnh táo lại, y thấy mọi người đều trừng hai mắt theo dõi hành động của y, vẻ mặt đỏ lên, vừa nãy dùng khí thế khinh người đè lên đầu Quan Doãn, Tưởng Tuyết Tùng vừa lộ mặt y đã ỉu xìu, bị Tưởng Tuyết Tùng quát lớn trước mặt mọi người, thậm chí ngay cả một câu cũng không phản bác lại, chẳng khác gì là bị Tưởng Tuyết Tùng đá ngã lăn trên mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy đánh trả, Tưởng Tuyết Tùng đã xoay người rời khoải.
Người này, xem như bỏ đi.
Hô Diên Ngạo Bác thẹn quá thành giận, đưa tay quăng ngã chén đĩa.
- Tiếng loảng xoảng giòn vang, chén đĩa rơi xuống đất vỡ vụn.
Quan Doãn và Lãnh Nhạc đi theo sau Tưởng Tuyết Tùng, đi thẳng ra khỏi trụ sở của Thành ủy, ngồi trên xe chuyên dụng của Tưởng Tuyết Tùng, chiếc xe quẹo về hướng Đông, chạy thẳng về phía trước, chạy tới khách sạn Sơn Hải Thiên.
Sau khi xuống xe, Tưởng Tuyết Tùng cũng không nói chuyện, cất bước đi, Quan Doãn và Lãnh Nhạc tuy rằng khó hiểu, cũng không dám hỏi, chỉ đi theo phía sau. Đi chưa xa đã tới một căn phòng, đẩy cửa đi vào, trong phòng có hai người đang ngồi, một là Ôn Lâm, một người khác nữa là Diệp Lâm.
Tưởng Tuyết Tùng quay đầu nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, cậu và Ôn Lâm nói chuyện.
Sau nói tiếp với Lãnh Nhạc.
- Lãnh Nhạc, cậu tới đây một chút.
Đợi Tưởng Tuyết Tùng cùng Lãnh Nhạc đi ra ngoài, Ôn Lâm đi tới trước mặt Quan Doãn, cười miễn cưỡng:
- Anh đã đến.
- Em đến đây khi nào?
Ôn Lâm đến Hoàng Lương không thông báo cho hắn biết, có thể thấy việc này rất cấp bách, Ôn Lâm cũng không chào hỏi hắn.
- Ngày hôm qua.
Vẻ mặt Ôn Lâm hơi buồn bã.
- Sau khi em nghe được tin tức vội đến đây, dì em không đồng ý, ngày hôm qua Bí thư Tưởng đích thân gọi điện thoại cho em đến.
- Bí thư Tưởng có ý gì?
Trong lòng Quan Doãn mơ hồ đoán được cái gì.
- Tưởng Tuyết Tùng không có lương tâm.
Ôn Lâm vẫn không nói gì, Diệp Lâm thình lình thốt lên một câu.
- Quan Doãn, cậu nói cho Tưởng Tuyết Tùng, ông ấy có thể điều tôi đi, nhưng đừng nghĩ sắp đặt cuộc đời của tôi.
Quan Doãn không hiểu đầu đuôi, nên không tiếp lời của Diệp Lâm, hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu sự sắp đặt của Tưởng Tuyết Tùng, chính là muốn để cho hắn ra mặt, cùng cộng tác với Ôn Lâm, khuyên Diệp Lâm đi vào khuôn khổ, nhưng rốt cuộc Tưởng Tuyết Tùng sắp xếp Diệp Lâm như thế nào, hắn không thể nào biết, nhưng hắn biết rõ, Tưởng Tuyết Tùng đối với sự sắp xếp cho Diệp Lâm, chính là kế trả đòn của Bí thư Tưởng.
Quan Doãn kéo Ôn Lâm qua một bên, nhỏ nhẹ hỏi:
- Nói cho anh biết chuyện này như thế nào.
Vẻ mặt Ôn Lâm khó xử:
- Bí thư Tưởng đối với dì của em rất tuyệt tình.
Phụ nữ chỉ là phụ nữ, trong mọi lúc, tư duy vẫn còn mắc kẹt vào tình cảm, Quan Doãn nói:
- Lửa cháy đến nơi rồi, vậy mà vẫn chưa tỉnh ngộ? Để vấn đề tình cảm sang một bên, vấn đề hiện tại là, nếu chuyện này xử lý không thỏa đáng, chẳng những tiền đồ của Trưởng ban Diệp cuối cùng sẽ bị hủy hết, hơn nữa Bí thư Tưởng còn có thể thân bại danh liệt.
- Hả, thực sự nghiêm trọng như vậy?
Ôn Lâm há to miệng.
- Chỉ sợ dừng không kịp nữa rồi.
Quan Doãn không phải bắn tiếng đe dọa, từ chuyện vừa rồi ở căn tin, chuyện ông cụ kia qua đời ở Bắc Kinh, ảnh hưởng tới vận mệnh chính trị trong nước, từ đó làm cho lực lượng hậu trường khắp nơi ở Tỉnh ủy một lần nữa bắt tay khởi đầu, bởi vậy, sức mạnh thế lực khắp nơi của Tỉnh ủy bị tiêu tan, cũng xem như trực tiếp đánh thẳng vào trận chiến cuối cùng.
Có lẽ, sức mạnh hậu đài phía sau của Hô Diên Ngạo Bác ở Tỉnh ngày càng được tăng cường, còn sức mạnh hậu đài của Tưởng Tuyết Tùng lại giảm lớn, bởi vậy mang đến hậu quả nghiêm trọng chính là, Hô Diên Ngạo Bác phải quyết sống chết trận chiến này đến cùng.
Nếu như nói trước kia Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác có lẽ chỉ muốn quyết thắng thua, cũng muốn đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng sự tình phát triển đến hiện tại, từ khi Hồng Nhan Hinh ung dung lẫn trốn đến cái chết của Trịnh Thiên Tắc, lại đến chuyện nữa vì giang sơn nữa vì Diệp Lâm phát sinh, tất cả mọi chuyện cho thấy, giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, tuyệt đối là không chết không ngừng bắn.
Dưới tình hình như vậy, nếu Diệp Lâm còn xử trí theo cảm tính, xem như uổng công mười mấy năm lăn lộn trong quan trường. Kết quả cuối cùng của xử trí theo cảm tính chính là người chết chìm lại quấn chặt không buông tay người khác, kết cục chỉ có một —— cùng nhau chết mà thôi.
- Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun.
Quan Doãn không biết Tưởng Tuyết Tùng an bài Diệp Lâm như thế nào, trước hết chỉ giảng một ít đạo lý.
- Oán giận chỉ thêm đau khổ, dành thời gian mở rộng tầm nhìn, đàn ông hay phụ nữ, cũng là người trưởng thành phải có trách nhiệm đối với chính mình đối với người khác và đối với xã hội
- Quan Doãn, cậu đừng nói nữa, tôi đồng ý.
Diệp Lâm vốn vẫn đưa lưng về phía Quan Doãn, cô bỗng nhiên liền xoay người lại.
- Anh nói cho Tưởng Tuyết Tùng, những hạnh phúc và thống khổ từng của ông ấy và của tôi, đến giờ phút này không còn gì nữa
Quan Doãn tuy rằng không rõ tại sao Diệp Lâm đồng ý, tuy nhiên thấy việc lớn đã thành, cũng rất vui mừng:
- Cảm ơn Trưởng ban Diệp, tôi sẽ chuyển lời cho Bí thư Tưởng.
Sau đó, Quan Doãn mới biết được Diệp Lâm đã hy sinh rất lớn, sau khi hắn biết hết chân tướng, hồi lâu không nói gì, cảm nhận sâu sắc tính tàn khốc của cuộc đấu tranh chính trị.
Sau một ngày, tin tức về Diệp Lâm đã chấn động Thành ủy Hoàng Lương.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK