Nếu Dung Thiên Hành ở trước mặt Kim Nhất Lập chính là thái độ trên cao nhìn xuống, như vậy bây giờ Kim Nhất Lập ở trước mặt Lãnh Tử Thiên, cũng là vênh váo tự đắc ngạo nghễ, cho dù Quan Doãn cũng không rõ lắm thứ hạng năm nhà quan lớn Bắc Kinh và thực lực cụ thể của từng nhà, nhưng từ giằng co giữa đời thứ hai, đại khái đó có thể thấy được một phần.
Rất hiển nhiên, Dung gia thực lực lớn hơn Kim gia, thực lực Kim gia, lại vượt qua Lãnh gia.
Lãnh Tử Thiên bị Tề Ngang Dương mắng, giận dữ, lấy tay chỉ mũi Tề Ngang Dương:
- Mày là ai, dám mắng ông?
Lại bài ra khuôn mặt tươi cười với Kim Nhất Lập,
- Anh Lập, đây là việc riêng của em, nể chút mặt mũi, để cho em xử lý.
- Tao là tổ tông mày.
Tề Ngang Dương không ưa nhất là loại tính tình trước ngạo mạn sau cung kính như Lãnh Tử Thiên, hai lời không nói nhấc chân chính là một cước, một cước đá trúng bụng Lãnh Tử Thiên.
- Ôi!
Lãnh Tử Thiên không nghĩ tới Tề Ngang Dương nói động thủ liền động thủ, bất ngờ không đề phòng, bị một cước đá ngồi dưới đất, tức giận đến sôi máu,
- Mày, mày, mày...
Trước kia Tề Ngang Dương cũng không có tính khí táo bạo như vậy, chỉ là hôm nay ngày đặc biệt, Tề Ngang Dương cố ý tự hủy Trường Thành, đã nghĩ ở Kim gia đem thanh danh quét rác, vừa lúc Lãnh Tử Thiên đụng phải họng súng, không thu thập y thu thập ai? Quan Doãn có thể hiểu được phía sau động tác một chút liền phát hỏa của Tề Ngang Dương, có thành phần biểu diễn rất lớn.
Còn chưa vào cửa chính Kim gia, ngay tại cửa trình diễn một trò khôi hài, lập tức dẫn phát vô số người vây xem.
- Lãnh Tử Thiên là người Lãnh gia?
Có Tề Ngang Dương và Kim Nhất Lập ra mặt, đủ để ứng phó được một Lãnh Tử Thiên, Quan Doãn liền khoanh tay đứng nhìn, hỏi Kim Nhất Giai.
- Cậu ta là con của Lãnh Lâm, Lãnh Lâm là con cả Lãnh gia. Cậu ta là trưởng tôn.
Kim Nhất Giai liếc mắt nhìn Lãnh Tử Thiên té trên mặt đất một cái, vẻ mặt tức giận,
- Chuyện Lãnh gia phức tạp nhất rồi, lung tung lộn xộn đấy, nếu không phải nội chiến đến lợi hại, thực lực Lãnh gia không kém hơn Kim gia. Lãnh Tử Thiên vẫn theo đuổi em, mặt dày mày dạn. Rất đáng ghét.
Từ trước đến nay kế thừa của nhà quan, có tập tục truyền cho đứa con cả trưởng tôn, hay là, Lạnh Tử Thiên là người nối nghiệp tương lai của Lãnh gia?
Trách không được vừa rồi mắng đến rất khó nghe, hóa ra là tình địch của hắn? Quan Doãn khẽ mỉm cười, tiến về phía trước một bước làm ra một động tác làm người ta chấn động—— xoay người đỡ Lãnh Tử Thiên dậy. Còn thay cậu ta vỗ vỗ đất trên người, nói:
- Tử Thiên, đi đường nhớ nhìn đường, không nhìn đường hậu quả chính là sẽ té ngã ăn một cú thua đau đớn.
- Biến qua một bên đi!
Lãnh Tử Thiên thấy Quan Doãn và Kim Nhất Giai vô cùng thân thiết như người yêu, cảm giác giống như thịt trong lòng bị người đào đi, tuy rằng Kim Nhất Giai đối với cậu ta chưa bao giờ giả vờ, nhưng cậu ta chưa bao giờ buông tha theo đuổi Kim Nhất Giai, vốn tưởng rằng Kim Nhất Giai vẫn cự tuyệt cậu ta, là khảo nghiệm cậu ta, không nghĩ tới Kim Nhất Giai đã có ý trung nhân. Cậu ta liền xem Quan Doãn là tình địch lớn nhất.
Đương nhiên, Lạnh Tử Thiên cũng rõ hôm nay là ngày xem mắt quan trọng của Kim Nhất Giai, cậu ta đến giúp vui, vốn chính là muốn thử vận may. Có lẽ Kim gia đưa ra lời đồn kim Nhất Giai xem mắt, thanh niên tài tuấn của Bắc Kinh ai đến cũng không cự tuyệt. Đều có thể tới cửa thử xem vận may, chính là muốn đến đấu võ chiêu thân, mượn uy danh lớn mạnh của Kim gia, cậu ta thân là trưởng tôn Lãnh gia —— Lãnh gia bây giờ còn chưa chỉ định người nối nghiệp, nếu Lãnh Lâm trở thành người được chọn, cậu ta mới có thể xưng là đứa con cả. Đây cũng là một tai hoạ ngầm khiến Lãnh gia vẫn loạn, không giống mấy nhà còn lại đều đã chỉ định người nối nghiệp —— và Kim Nhất Giai vừa lúc môn đăng hộ đối.
Ngay từ đầu Lãnh Tử Thiên xem Tề Ngang Dương trở thành tình địch, dù sao Tề Ngang Dương là đối tượng xem mắt Kim gia tuyên bố bên ngoài, không ngờ sau khi tới Kim gia phát hiện, Kim Nhất Giai lạnh nhạt với Tề Ngang Dương, cậu ta cũng lần nữa dấy lên ngọn lửa hi vọng.
Nhưng sau khi Quan Doãn lộ diện, lửa giận ghen tỵ trong lòng của cậu ta lại không thể ngăn chặn hừng hực thiêu đốt, cậu ta theo đuổi Kim Nhất Giai ba năm, ba năm qua chưa bao giờ thấy qua Kim Nhất Giai vô cùng thân thiết với bất kỳ người đàn ông nào như vậy, cậu ta chỉ nhìn thoáng qua thì biết, Kim Nhất Giai rơi vào tay giặc rồi, là thật sự lao vào tình cảm.
Chỉ cảm thấy Lãnh Tử Thiên thế giới một mảnh u ám theo sát ở phía sau Quan Doãn, gắt gao nhìn chằm chằm Quan Doãn, lại bị Quan Doãn vô tâm đạp một cước, cậu ta lửa giận liền như tìm được nơi bộc phá, nhanh chóng bạo phát.
Ai ngờ đến mới mắng Quan Doãn một câu, liền trước sau có Tề Ngang Dương và Kim Nhất Lập vì hắn ra mặt, chỉ một hiệp y đã bị đánh ngã xuống đất, hơn nữa Quan Doãn còn làm bộ lấy thái độ người thắng đến dìu cậu ta, Lãnh Tử Thiên chán ghét Quan Doãn tới cực điểm, rốt cuộc duy trì không được phong độ, há mồm liền mắng ra.
- Không cần tôi đỡ thì thôi, mắng chửi người là không đúng.
Đứa trẻ ngoan Quan Doãn đối với Lãnh Tử Thiên tức giận mắng chỉ đáp lại một vẻ mặt cười tủm tỉm, buông lỏng tay, dưới chân nhẹ nhàng đẩy, Lãnh Tử Thiên mới đứng lên một nửa, thân trên mất lực, thân dưới mất đi cân bằng, bùm một tiếng lại té ngã trên đất.
- Ha ha.
Kim Nhất Lập cất tiếng cười to.
- Ha ha ha.
Tề Ngang Dương thoải mái cười to.
Lãnh Tử Thiên tức giận cực kỳ, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, duỗi quyền liền đánh vào mũi Quan Doãn. Quan Doãn lại còn có thể cười được, nhẹ nhàng hướng bên cạnh trốn, lui qua một bên, Lãnh Tử Thiên một kích không trúng, lại bay lên một cước, Quan Doãn vẫn là cười tủm tỉm hướng bên cạnh chợt lóe, "Bốp" một tiếng, Lãnh Tử Thiên một cước liền đá trúng.
Tuy nhiên không phải đá trúng Quan Doãn, mà là đá trúng một người khác.
Nếu như là người khác còn chưa tính —— đương nhiên, Quan Doãn không trả đòn chỉ trốn tránh, chính là muốn dụ để Lãnh Tử Thiên phạm sai lầm, nếu không hắn cũng không cần cố sức tức giận như vậy —— lại đá trúng trên người Dung Thiên Hành.
Dung Thiên Hành đến đây lúc nào, Quan Doãn không chú ý, dù sao lúc Lãnh Tử Thiên ngã sấp xuống, Dung Thiên Hành ngay tại trong đám người vây xem vẻ mặt cười nhạo chế giễu. Sao có thể để anh ta nhẹ nhàng đắc ý như vậy? Quan Doãn liền tính, dẫn tai hoạ chảy về hướng đông rồi.
Chưa vào cửa chính Kim gia, cũng đã trước sau kết thù kết oán với Dung gia, Lãnh gia, hành trình Bắc Kinh của Quan Doãn, ngoại trừ thu hoạch, cũng có không ít nhạc đệm bất ngờ, còn là nhạc đệm lớn, cũng không biết đối với tương lai Quan Doãn sinh ra ảnh hưởng sâu xa gì.
Đương nhiên, bây giờ chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều như vậy.
Dung Thiên Hành đang dương dương đắc ý ngồi nhìn hổ đấu nhau, không nghĩ lại bị Quan Doãn tính kế, trước mắt bao người bị Lãnh Tử Thiên một cước đá trúng đũng quần, phía dưới là đau, nhưng trên mặt càng bỏng, người này xem như ném đến nước Java, tức giận đến anh ta thiếu chút nữa mở miệng chửi má nó.
Lần này chiến tranh là chiến tranh tình địch giữa Lãnh Tử Thiên và Quan Doãn, nâng lên đến chiến tranh ngộ thương giữa Lãnh Tử Thiên và Dung Thiên Hành, Quan Doãn cười híp mắt đứng ở một bên, thờ ơ xem Dung Thiên Hành xử lý chuyện ngoại giao nghiêm trọng về dấu chân to trước đũng quần như thế nào.
Dung Thiên Hành sao có thể không rõ Quan Doãn dụng tâm hiểm ác. Chính là muốn châm ngòi ly gián quan hệ anh ta và Lãnh Tử Thiên, vừa mới ở trước mặt Quan Doãn ăn một lần thiệt thòi, trước khi chưa trả lại, lại bị Quan Doãn tính kế một lần, Quan Doãn này, làm sao lại đáng ghét như vậy? Anh ta liên tục tự nói với chính mình, không thể tức giận. Tức giận liền trúng kế Quan Doãn rồi, vấn đề là, anh ta không muốn tức giận cũng không được. Đau đớn của bộ phận nào đó chỉ là thứ yếu, trước mặt mọi người bị Lãnh Tử Thiên một cước đá trúng bộ vị nhạy cảm thật sự là làm cho người ta xấu hổ vô cùng rồi, chủ yếu là cố tình phát sinh ở cửa Kim gia. Còn dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người... điều này so với ở trên đường cái bị Kim Nhất Lập đánh hai cái tát còn khiến anh ta xấu hổ không chịu nổi hơn.
Vốn anh ta không nghĩ đến Kim gia giúp vui, cùng Kim Nhất Lập đã xảy ra ma sát, tuy rằng không phải chuyện lớn gì, thời điểm cũng không ít đánh nhau, nhưng dù sao truyền ra ngoài không dễ nghe, thế nhưng Lý Mộng Hàm muốn anh ta đến, anh ta chống cự, thì bị xách đến đây. Kết quả còn chưa có rảo bước vào cửa chính lên Kim gia, đã bị người ta trước mặt mọi người đá vào chỗ hiểm.
Hôm nay là thế nào đây? Trước bị người đánh mặt, lại bị đá đũng quần. Năm xưa bất lợi, tất cả đều là chuyện xui xẻo, hơn nữa toàn bộ có liên quan tới Quan Doãn, chẳng lẽ Quan Doãn là khắc tinh của anh ta? Thù hận hiện tại của Dung Thiên Hành đối với Quan Doãn, đã thăng lên đến tột đỉnh. Hận không thể tiến lên một cước đem Quan Doãn đá ngã lăn trên mặt đất.
- Anh Hành, anh Hành, hiểu lầm, hiểu lầm, em lúc nãy không phải đá anh.
Lãnh Tử Thiên thấy ngộ thương Dung Thiên Hành, thiếu chút nữa sợ tới mức té ngã. Nhất thời hoảng hồn, liên tục không ngừng giải thích, còn lên trước thay Dung Thiên Hành phủi dấu chân to, không phủi không sao, vừa phủi liền gây ra chuyện cười, một người đàn ông phủi hạ thân một người đàn ông khác, nhìn thế nào cũng thấy mất mặt thêm ghê tởm.
Không ít khách nữ vây xem bên trong tính cả Kim Nhất Giai, đều che miệng mỉm cười, nhất là tiếng cười Lý Mộng Hàm vang dội nhất, khiến Quan Doãn hướng cô quăng đi ánh mắt chú ý. Ngược lại là Tề Ngang Dương đang chặt chẽ chú ý thế cục giữa sân, không có chú ý tới tồn tại của Lý Mộng Hàm.
Người tự cao đều sợ bị người nhạo báng, nhất là người trẻ tuổi đôi tuổi, càng sợ khác phái nhạo báng, Dung Thiên Hành vốn đang khắc chế lửa giận, đang bị mọi người nhất là trong tiếng cười cuả phái nữ, bỗng nhiên phát ra rồi, anh ta một phát bắt được áo Lãnh Tử Thiên, dùng sức kéo xuống phía dưới, đồng thời nhấc lên đầu gối, "Phanh" một tiếng, đầu gối của anh ta cùng với mặt Lãnh Tử Thiên tiếp xúc thân mật.
Lần này Dung Thiên Hành dùng đủ toàn lực, Lãnh Tử Thiên tức thời máu chảy đầy mặt, kêu thảm một tiếng, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất!
Dung Thiên Hành còn chưa hết hận, tiến lên vừa độc độc phun một ngụm:
- Ngu ngốc, thùng cơm!
- Càn quấy!
Một giọng uy nghiêm vang lên, một người từ trong cửa Kim gia bước ra, đi tới trước mặt Dung Thiên Hành, giương một tay lên đánh Dung Thiên Hành một bạt tai,
- Luôn cho con học kiềm chế giận, con chính là học không được, bị người ta đem thành súng sử dụng, còn tưởng rằng trút giận, lập tức trở về nhà hối lỗi!
Người tới tuổi chừng 50, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc hơi hơi hoa râm, chỉ liếc mắt nhìn, khiến cho Quan Doãn nhất thời ngừng lại rồi hô hấp, nếu chỉ nhìn Dung Thiên Hành cũng không thể khiến hắn từ diện mạo phát hiện Dung Thiên Hành và ông cụ Dung có vài phần tương tự, như vậy người đánh Dung Thiên Hành một bạt tai, cho dù tuổi nhỏ hơn không ít so với ông cụ Dung, nhưng với trình độ quen thuộc của Quan Doãn với ông cụ Dung, lập tức có thể khẳng định người này cùng ông cụ Dung có quan hệ máu mủ.
Giống, quá giống, độ tương tự chí ít có năm phần trở lên.
Đang lúc trong lòng Quan Doãn ngạc nhiên, người tới quay người lại, bước cực lớn đi tới trước mặt hắn, cao thấp đánh giá hắn vài lần, lãnh đạm mà nói:
- Cậu là ai? Vì sao phải cứ gây khó dễ Thiên Hành? Thiên Hành hôm nay hai lần bị đánh, đều có liên quan tới cậu, cậu rốt cuộc có mục đích gì?
Quan Doãn gật đầu cười:
- Tôi là Quan Doãn, như vậy, ngài hẳn là ba của Dung Thiên Hành? Tôi không có phải cứ khó dễ Dung Thiên Hành, chẳng qua chuyện vừa lúc gặp phải, cậu ta hai lần bị đánh nếu vẫn không thể rút ra một bài học, về sau sẽ có lần thứ ba.
- Người trẻ tuổi, nói phải chú ý thân phận của mình!
Người tới sắc mặt trầm xuống,
- Tôi là Dung Tương Liên!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK