Giọng nói đạm mạc của Lãnh Phong truyền đến:
- Người không sao là tốt, Quan Doãn, trong huyện đã cho xe đi đón cậu, cậu theo xe cùng về, đừng có để xảy ra sơ xuất gì đấy.
Đối với Lãnh Nhạc, Quan Doãn không tiện hỏi đã xảy ra chuyện gì. Đối với Lãnh Phong, hắn phải hỏi rõ ràng. Sự việc đã đến mức phải bảo vệ nhất cử nhất động của hắn, chứng minh có người uy hiếp hắn.
- Bí thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có người muốn gây bất lợi cho tôi đúng không?
- Thế cục của Hoàng Lương bây giờ rất đáng lo ngại, Đạt Giang Hữu vừa chết là có người nói muốn báo thù cho Đạt Giang Hữu. Hai trăm nghìn để mua cái đầu của cậu.
Lãnh Phong cười ha hả một tiếng:
- Ở Hoàng Lương có người liều lĩnh quen rồi, không biết trời cao đất dày gì, tưởng rằng hắn nói cái gì thì là cái đó, tôi muốn xem xem, hắn rốt cuộc nặng mấy cân mấy lạng!
Đừng nhìn Lãnh Phong bình thường lời nói và ánh mắt đều lạnh tanh, khi thật sự gặp đại sự, sự lạnh lùng của anh ta lại trở thành sự trấn an tốt nhất, nhớ tới tính cách trầm ổn như núi của Lãnh Phong, cùng lời nói sắc lạnh như dao của anh ta, trong lòng Quan Doãn rất ấm áp:
- Cảm ơn bí thư quan tâm.
- Quan Doãn, không cần phải sợ, có tôi đây, chẳng ai động vào cậu được đâu.
Lãnh Phong chỉ bình tĩnh mà nói một câu rồi cúp điện thoại.
Một câu nói lại làm cho Quan Doãn rất xúc động, so với sự quan tâm của Hạ Đức Trường, Lãnh Phong chỉ cần ba từ là có thể chống đỡ lại thiên ngôn vạn ngữ của ông ta.
“Có tôi đây!”
Lúc ở trong đập lớn, Lãnh Phong không một câu mang cảm xúc “để tôi”, mà bây giờ, anh ta vẫn lạnh băng “có tôi đây”, lại làm cho Quan Doãn bỗng dâng lên hùng tâm vạn trượng!
Đúng vậy, bây giờ hắn không còn chiến đấu một mình nữa rồi! Bên cạnh còn ba anh em Lưu Bảo Gia cùng sống chết, đằng sau còn ông cụ Dung - ngọn đèn chỉ đường, đằng trước có ngọn núi nguy nga Lãnh Phong, che gió che mưa như thế hắn còn gì mà sợ?
Nếu nói trước đây ở huyện Khổng, hắn bước đi một mình, ngoại trừ có ông cụ Dung thay hắn chiếu sáng con đường phía trước, chỉ có Ôn Lâm từ đầu chí cuối vẫn lặng lẽ ở bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ, xưa đâu bằng nay. Ngoài sự trân trọng của Lãnh Phong ra, còn có sự công nhận của Lý Dật Phong, sự quan tâm của Lãnh Nhạc, Thôi Đồng chú ý hắn, và sự coi trọng của Tưởng Tuyết Tùng. Hắn bây giờ, lấy một ánh mắt của kẻ bình dân tác động khắp nơi, Trịnh Thiên Tắc muốn dồn hắn vào chỗ chết cũng phải suy nghĩ một chút đến khả năng không thể thu xếp tàn cuộc!
Hay cho Trịnh Thiên Tắc… Quan Doãn trong lòng phẫn nộ vô cùng, hắn còn chưa tìm Trịnh Thiên Tắc tính sổ, Trịnh Thiên Tắc đã hại Hạ Lai, bây giờ lại còn muốn hạ hắn, không những không biết trời cao đất dày gì mà còn coi trời bằng vung nữa.
- Chuẩn bị quay về huyện Khổng.
Quan Doãn chỉ bảo:
- Nhất Giai, em cùng Hạ Lai về Bắc Kinh, Lãnh Thư, Bảo Gia, Tấn Lực và Lý Lý cùng anh về huyện Khổng.
- Em cũng muốn đến huyện Khổng, đầu tư nông nghiệp hiệu quả cao có thể lên chương trình rồi.
Kim Nhất Giai không chỉ không yên tâm vụ đầu tư nông nghiệp hiệu quả cao mà còn không yên tâm Quan Doãn. Cô ấy bây giờ mà rời xa Quan Doãn một giây là trong lòng trống rỗng.
- Em cùng Hạ Lai về Bắc Kinh trước, cô ấy bây giờ cần người ở bên cạnh an ủi, phó trưởng ban Hạ …
Quan Doãn nhắc đến lại dừng, không muốn nói nhiều gì nữa. Hạ Đức Trường ở trong mắt của Hạ Lai đã chết từ lâu rồi. Cho dù Hạ Đức Trường có ở bên Hạ Lai suốt ngày thì trong lòng cô ấy cũng rất lạnh lẽo.
Trong nháy mắt Kim Nhất Giai đã hiểu tất cả những gì Quan Doãn muốn truyền đạt, gật đầu nói:
- Vẫn là anh nghĩ chu toàn, em cùng Hạ Lai hồi kinh, vừa về thăm nhà một chút.
Nói đến việc về nhà, Quan Doãn mới nhớ tới Kim Nhất Giai cùng vào sinh ra tử. Cô ấy là lá ngọc cành vàng nhà họ Kim, nếu để nhà biết chuyện, chắc là sẽ lo lắng lắm, liền giải thích:
- Xảy ra nhiều chuyện như thế, hay là đừng kể cho mọi người, tránh cho mọi người lo lắng vì em.
- Ừm.
Kim Nhất Gia gật đầu một cách ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại quyết định kể tất cả kinh nghiệm những chặng gió tuyết, những chặng sinh tử cho bố mẹ nghe. Để cho họ biết sự kiên cường của Quan Doãn và sự che chở của hắn dành cho cô ấy. Nhưng nghĩ tới việc Hạ Lai vừa tỉnh lại là kiên quyết muốn chia tay Quan Doãn, trong lòng cô cảm giác lẫn lộn, nói không rõ ràng rốt cuộc là cảm giác gì.
Buổi chiều, xe đón Quan Doãn của huyện Khổng đến, trận thế không nhỏ, xuất ba xe năm người, không ngờ là Thôi Ngọc Cường trưởng phòng Công an huyện tự mình dẫn đội. Lúc này Kim Nhất Giai mới nghĩ ra cái gì đó, biến sắc, lẳng lặng kéo Quan Doãn sang một bên, nhắc nhở một phen, giải thích Quan Doãn không cần cậy mạnh, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, cứ như thế …v….vv….
Sau đó, xe chuyên dụng mà Hạ Đức Trường sắp xếp cũng đến, Quan Doãn đưa Hạ Lai lên xe, muốn kéo kéo tay Hạ Lai nhưng Hạ Lai lại nhẹ nhành né tránh, chỉ khoát khoát tay:
- Hãy nhớ câu em đã nói với anh, Quan Doãn, anh phải hạnh phúc hơn, đừng lo lắng cho em, em sẽ tốt hơn thôi.
Hạ Đức Trường cũng hồi kinh cùng Hạ Lai, tinh thần ông ta cũng tốt lên rất nhiều, râu cũng cạo rồi, lại thay quần áo mới, uy nguy quan chức của Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại quay lại, ông ta bắt tay Quan Doãn:
- Chờ sau khi cậu đến Thành uỷ Hoàng Lương báo cáo, bước sau tiến hành như thế nào thì bàn sau.
Quan Doãn không thể nói rõ cảm giác đối với Hạ Đức Trường là gì, hận, có một chút, kính, chưa đến nỗi. Nếu ông ta không phải là bố của Hạ Lai thì cho dù ông ta có là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, trong mắt hắn cũng chẳng qua chỉ là một người qua đường.
Đương nhiên, trong vấn đề liên thủ để đối phó với nhà họ Trịnh ở Hoàng Lương, hắn và Hạ Đức Trường còn có tiếng nói chung, cho dù Hạ Lai thật sự muốn bỏ hắn mà đi, hắn cũng không tiếc bất cứ giá nào chiến đấu tới cùng với Trịnh Thiên Tắc!
Trịnh Thiên Tắc loại người này mà chưa diệt trừ, Hoàng Lương sẽ không yên được.
Lúc xe của Hạ Lai biến mất nơi xa xăm, cho đến khi ngay cả ánh đèn hậu cũng không thấy nữa, một trận gió lạnh thổi qua, Quan Doãn bỗng cảm giác khắp người phát lạnh. Tình cảm hắn gìn giữ bốn năm, cũng vì hắn đã mang đến một tình yêu chìm nổi ở huyện Khổng một năm, chả nhẽ đến cuối cùng lại là một kết cục không lời như thế này sao? Rốt cục là Hạ Lai nhất thời kích động hay là đã thật sự quyết định như thế?
Với sự hiểu biết của hắn về Hạ Lai, cô ấy không phải tính cách nói thôi là thôi, có lẽ thời gian trôi đi, sẽ có một ngày cô ấy thay đổi thái độ.
Nếu Hạ Lai thay đổi thái độ, Kim Nhất Giai sẽ làm thế nào? Mới nghĩ tới Kim Nhất Giai, trong đầu Quan Doãn lại nghĩ tới dung nhan xinh như hoa của Ôn Lâm, tâm tư lại bay xa.
Thôi Ngọc Cường cùng Quan Doãn nhìn theo Hạ Lai rời đi, điểm không giống nhau trong ánh mắt nhìn Hạ Lai của ông ta và Quan Doãn là ông ta luôn muốn nói mấy câu với Hạ Đức Trường nhưng lại không có cơ hội. Quan Doãn không vì ông ta giới thiệu, Hạ Đức Trường lại cũng không thèm nhìn ông ta, khiến ông ta rất phiền muộn.
Nhưng buồn phiền cũng vô dụng, một Trường phòng nho nhỏ như ông ta, và Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có sự cách biệt quá xa. Hạ Đức Trường dù là bắt tay, nói một câu với ông ta cũng đủ khiến ông ta trở lại huyện Khổng được thổi phồng một phen.
Chỉ tiếc là chả ai cho ông ta cơ hội.
Nhưng ông ta không trách Quan Doãn, sự thương tâm của Quan Doãn, ông ta cũng rất để mắt, ông ta cũng từng là thanh niên, biết lúc còn trẻ thì đều khổ sở vì tình. Nhưng dù Quan Doãn có phiền não vì tình cũng không ngăn được tình cảm quý mến của ông ta với Quan Doãn. Đúng thế, lần đầu tiên ông ta quý trọng một người trẻ hơn mấy chục tuổi so với ông ta. Quan Doãn mới 23 tuổi, không những một bước bước vào Thành uỷ, trở thành thư ký số một của Thành uỷ trong mắt công chúng. Hơn nữa bây giờ hắn đã trở thành điểm tựa của vô số nhân vật lớn. Còn có bố vợ là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, rất có tiền đồ!
May mắn lúc ấy ông ta tinh mắt biết nhìn người, sớm nhìn ra Quan Doãn cũng không phải vật trong ao, vẫn không chèn ép Quan Doãn cùng Lý Vĩnh Xương, nếu không ông ta bây giờ đừng nói là ngồi vững trên ngai vàng Cục trưởng Công an, nói không chừng cũng bị bỏ tù rồi.
Trên quan trường, từng bước hiểm đồ, một hai bước lúc thời khắc mấu chốt cũng có thể quyết định sự tình cả một đời. Trước đây Thôi Ngọc Cường coi Lỹ Vĩnh Xương là người anh ta tôn thờ nhất, bây giờ anh ta lại coi Quan Doãn là người cả đời này anh ta kính nể nhất.
- Chủ nhiệm Quan, không, phải gọi là thư ký Quan rồi, chúng ta có phải là nên khởi hành rồi không?
Trước đây trước mặt Quan Doãn, Thôi Ngọc Cường còn tự cho mình là anh, bây giờ Quan Doãn một bước lên trời, trở thành đường đường một thư ký số một Thành uỷ, anh ta cũng không dám có nửa phần tư thái trước mặt Quan Doãn.
- Có thể đi rồi, vất vả cho cục trưởng Thôi rồi.
Quan Doãn vẻ mặt thản nhiên, gật gật đầu, lại nói với mấy người Lưu Bảo Gia:
- Bảo Gia, đi thôi.
- Không vất vả, không vất vả.
Thôi Ngọc Cường thấy Quan Doãn vẫn đối với anh ta như trước, trong lòng rất dễ chịu, anh ta rất rõ sức nặng của câu nói của Quan Doãn trước mặt Lãnh Phong nên xung phong nhận việc tự lái xe:
- Để tôi lái xe, thư ký Quan ngồi sau.
- Đừng gọi tôi là thư ký Quan, trước mặt anh, tôi mãi mãi là chú em Quan của anh.
- Chú em Quan, haha, được, chú em Quan thì chú em Quan, ông anh này cảm kích rồi.
Thôi Ngọc Cường không kìm được vui mừng, lại vội vàng dặn dò mấy người cảnh sát đi cùng, đề cao cảnh giác trên đường, thời khắc mấu chốt thì thà hi sinh mình cũng phải bảo vệ lãnh đạo an toàn.
Lãnh đạo là ai? Đương nhiên là Quan Doãn rồi.
Lãnh Thư cùng Quan Doãn ngồi trong xe của Thôi Ngọc Cường.
Dọc theo đường đi, Thôi Ngọc Cường nói đến sự thay đổi của huyện Khổng. Sau khi bộ máy huyện Khổng được điều chỉnh, chuyển sang ổn định, không kích khởi sóng gió gì. Vương Xa Quân vừa chết, thế lực ẩn núp của Lý Vĩnh Xương dần dần nổi lên, hướng ông ta quy hàng, cơ bản có thể nói, Lý Vĩnh Xương cơ bản đã kinh doanh ở huyện Khổng hơn hai mươi năm, dưới sự điên cuồng cuối cùng của Vương Xa Quân, toàn bộ đều được nhổ tận gốc.
Từ đó về sau, huyện Khổng không còn truyền thuyết Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân nữa.
Mà chiến lược nông nghiệp hưng huyện, ở ngày thứ hai mà Lãnh Phong nhận chức đã được hội nghị thường vụ thảo luận, chính thức trở thành phương châm phát triển lâu dài của huyện Khổng. Lãnh Phong tuy đã đẩy ngã ý nghĩ công nghiệp mạnh của Lý Dật Phong nhưng lại đánh giá cực cao ý kiến của Lý Dật Phong. Lý Dật Phong trước khi đi thì bố cục nhân sự ở huyện Khổng, anh ta cũng chưa đụng đến, toàn bộ giữ nguyên.
Bởi vậy, cũng làm cho lòng người huyện Khổng yên ổn.
Từ thành phố Yến xuất phát, vòng qua Ngưu Thành, không qua Hoàng Lương, trên đường bình an về đến huyện Khổng. Vừa bước vào vùng đất quen thuộc huyện Khổng, trong lòng Quan Doãn dâng lên một cảm xúc khó có thể xa cách. Bao lần hắn mơ vút thẳng lên trời, rời ra huyện Khổng khốn cùng, nhưng ngày này vừa đến, hắn lại phát hiện hắn đã yêu huyện Khổng và con người ở đây mất rồi.
Tuy nhiên… cuối cùng vẫn rời khỏi huyện Khổng, Quan Doãn biết nên có một cái kết thúc với huyện Khổng. Bất kể là trên giao tiếp công việc, còn cả tình cảm của Ôn Lâm và cả đằng sau biểu hiện trấn tĩnh thong dong lúc mẹ ở Hoàng Lương, rốt cuộc cất giấu bí mật gì, trước khi hắn rời khỏi huyện Khổng — phải làm rõ
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK